Búp Bê Nga 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Dương Nguyên Nhất đang ngủ say thì đột nhiên bừng tỉnh giấc. Trong phòng ngủ kéo rèm kín bưng, ánh trăng từ bên ngoài hắt vào để lại những vệt sáng mờ ảo, không gian hoàn toàn tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng anh đang hít thở.

   Anh đang định ngủ tiếp thì bỗng nghe thấy một âm thanh khe khẽ từ phòng khách truyền đến, sau đó tiến dần tới phòng ngủ. Tiếng động lộp cộp kia vang lên ngắt quãng kèm theo âm thanh sột soạt mơ hồ, hệt như thi thể trong quan tài đang cố gắng bật nắp chui ra.

   Anh trợn mắt nhìn tay nắm cửa đang lặng lẽ chuyển động rồi trở mình nhảy xuống, nấp dưới gầm giường. Cánh cửa bật mở, ánh đèn từ ngoài hành lang hắt vào đủ để soi rõ thứ đang chuẩn bị bước vào phòng.

   Đó là một con búp bê Nga cao khoảng nửa mét màu sắc sặc sỡ, đường nét tinh xảo mang khuôn mặt tươi cười quái gở, máu tươi từ trên người nó nhỏ xuống sàn nhà tạo thành những vệt dài. Mỗi lần nó nhảy lên di chuyển là lại tạo ra tiếng lộp cộp chói tai.

   Mắt con búp bê cứ chốc chốc lại liếc láo liên, trông vô cùng sống động. Sau khi đi quanh giường mà không thấy ai, nó bèn nhảy đến cạnh tủ quần áo. "Rắc", trên thân con búp bê bỗng nứt ra một lỗ hổng, thêm một tiếng "rắc" nữa, một cánh tay vươn ra định mở tủ quần áo. Dương Nguyên Nhất bịt miệng, cố gắng đè chặt lồng ngực với trái tim đang đập điên cuồng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

   Trong bóng đêm đen kịt, anh vẫn nhận ra thứ bên trong búp bê dường như chính là tay chân con người.

   Con búp bê không tìm được con mồi liền rít lên đầy bất mãn, nó lục soát căn phòng thêm một lượt nữa rồi mới chịu bỏ đi. Dương Nguyên Nhất im lặng nấp dưới gầm giường hồi lâu, mãi đến khi ngoài phòng khách vang lên tiếng đóng cửa, anh mới thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra.

   Anh đang loay hoay chui ra thì lại nghe thấy có tiếng động ngay trên đỉnh đầu. Dương Nguyên Nhất ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt tươi cười của con búp bê quái dị cách mặt anh chưa đến mười phân.

   Anh hít một hơi thật sâu rồi nhanh nhẹn trượt lại vào gầm giường, chui ra từ phía bên kia. Vừa mới đứng lên thì chiếc giường đã bị ném mạnh vào tường, chặn đường thoát thân của anh.  

   Con búp bê nhảy lên đột ngột bổ nhào về phía trước, dường như thứ bên trong thân thể nó đang muốn thoát ra, khiến nó không giữ được thăng bằng.

   Dương Nguyên Nhất tóm lấy cây gậy bóng chày, xông đến đập thẳng vào đầu nó rồi lập tức lao ra khỏi phòng khoá cửa lại, sau đó khiêng sofa, kệ gỗ và tủ lạnh chặn trước cửa.

   Anh đứng canh trước cửa hồi lâu, mãi đến khi đã mệt lả, tiếng động ầm ĩ trong phòng mới dần lắng xuống. Anh nhìn đồng hồ, sắp năm giờ sáng rồi nhưng anh vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, trời hửng sáng mới bước vào trong để xem xét tình hình.

   Trong phòng ngủ là một mớ hỗn độn, Dương Nguyên Nhất lần theo vết máu, phát hiện con búp bê kinh khủng kia đã rời đi theo lối cửa sổ.

   Anh sực nhớ đến con búp bê Nga dính máu mà mình đã nhìn thấy tối qua và cả con búp bê được đứa trẻ hàng xóm ôm trong lòng. Vừa mới đăm chiêu rời khỏi phòng, anh liền nghe thấy một tiếng thét thê lương vang lên.

                                         ***

   Căn hộ sát vách đã được chăng dây phong toả, cảnh sát và phóng viên tất tả ra vào, người dân trong toà nhà cũng tụ lại bàn tán xôn xao. Cảnh sát đến gõ cửa hỏi thăm xem đêm qua Dương Nguyên Nhất có nghe thấy tiếng động gì khả nghi không, anh thoáng chần chừ nhưng vẫn quyết định kể lại màn tập kích tối qua của con búp bê Nga quái dị.

   Đồng thời cảnh sát cũng thông báo cho anh biết đứa trẻ nhà hàng xóm - tức A Chánh đã chết trong phòng ngủ. Sau khi bị giết hại, thân thể cậu ta bị vứt trong phòng ngủ, tay và chân thì bị bỏ trong tủ lạnh và đặt trên bàn ăn, đầu bị bỏ vào nồi áp suất, còn quả tim thì đã không cánh mà bay. Đêm qua bố mẹ cậu nhóc ngủ say như chết, hoàn toàn không phát hiện ra có điểm bất thường.

   Thủ đoạn tàn nhẫn của hung thủ quả thật khiến người ta sởn gai ốc. Cảnh sát biết rõ kẻ như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho xã hội, thế nên khi nghe Dương Nguyên Nhất nói mình cũng bị tấn công, họ đều hết sức quan tâm.

   Anh bình tĩnh thuật lại đầu đuôi sự việc: "Tôi nói thế này có lẽ các anh sẽ không tin, nhưng hung thủ tấn công tôi là một con búp bê Nga. Hơn nữa tôi còn nghe thấy tiếng động phát ra từ phần thân của búp bê nên tôi cho rằng hung thủ đã nấp trong đó. Búp bê chỉ cao khoảng nửa mét, có lẽ hung thủ là một người lùn."

   Phần lớn những tên sát nhân khát máu đều có một vài khiếm khuyết về sinh lý hoặc tâm lý. Hơn nữa chúng thường hoá trang thành một nhân vật nào đó chỉ tồn tại trong truyện viễn tưởng, chẳng hạn như chú hề hay thỏ sát nhân nhằm tách biệt bản thân với kẻ thực hiện hành vi giết người để tâm lý được thanh thản.

   Cảnh sát xác nhận lại một lần nữa: "Anh nói kẻ tấn công anh là một con búp bê Nga cao nửa mét ư?"

   Dương Nguyên Nhất khẳng định, "Đúng vậy."

   Mấy viên cảnh sát nhìn nhau trân trối, không biết nên ghi vào sổ lấy lời khai thế nào, trên gương mặt họ hiện rõ vẻ sợ hãi, lo lắng và phẫn nộ. Cuối cùng, một viên cảnh sát lớn tuổi nhìn anh với ánh mắt đầy thông cảm, "Mấy ngày tới cậu phải hết sức cẩn thận, không nên đến gần đám búp bê Nga kia."

   Dương Nguyên Nhất chau mày, "Ý ông là sao?"

   Cảnh sát lần lượt rời đi, thấy anh đã thu dọn đồ đạc, viên cảnh sát lớn tuổi bèn cất tiếng hỏi: "Cậu sắp chuyển đi phải không?"

   "Đúng vậy, tôi sắp hết hạn thuê nhà rồi."

   "Chuyển đi cũng tốt, dù sao cũng an toàn hơn là ở đây." Viên cảnh sát gật đầu, rút ra một điếu thuốc: "Tôi xin phép nhé?"

   Dương Nguyên Nhất tỏ ý không sao rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc. Quan trọng nhất là phải cất bài vị của người chồng đã khuất, anh khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi, hôm nay em hơi bận, bao giờ yên ổn hơn em sẽ thắp hương cho anh."

   Viên cảnh sát hút hết điếu thuốc, không dằn lòng được đành giãi bày với anh: "Thật ra đây không phải vụ án phanh thây đầu tiên, sau khi điều tra chúng tôi phát hiện ra lúc còn sống các nạn nhân đều đã mua một con búp bê Nga cao nửa mét. Ban đầu không ai chú ý đến manh mối này, vì có người hai, ba năm sau mới chết, có người thì chưa đến một ngày sau đã bị sát hại. Con búp bê Nga trong các bức ảnh là một con búp bê rất xinh đẹp, màu sắc vô cùng sặc sỡ."

   Sực nhớ đến năm tờ giấy và tài liệu Lão Tôn nói sẽ gửi cho mình hôm qua, Dương Nguyên Nhất bèn đi tìm di động, quả nhiên tài liệu đã được gửi đến.

   Viên cảnh sát nhìn anh với vẻ thương hại, "Thật ra vụ án này không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi mà thuộc dạng hồ sơ mật. Cậu cho tôi số điện thoại, để tôi về cơ quan xem thử có thể cử người bảo vệ cậu hay không. Có điều cậu không cần quá lo lắng bởi các nạn nhân đều từng mua búp bê, cậu không mua nên chắc không sao đâu."

   Anh khẽ đáp: "Hôm qua suýt chút nữa tôi đã mua rồi."

   Mục tiêu tối qua ắt hẳn là anh, nhưng vì thấy vết máu nên anh đã vội vàng bỏ đi, kết quả A Chánh mua được nên cậu nhóc mới thành nạn nhân.

   Sau khi lấy được số điện thoại, viên cảnh sát liền rời đi. Dương Nguyên Nhất mở tệp tài liệu ra, bên trong là hồ sơ chi tiết của mười nạn nhân, họ đều bị sát hại bằng phương thức vô cùng tàn nhẫn, điểm chung là khi còn sống đều từng mua một con búp bê Nga. Tính đến thời điểm hiện tại, A Chánh là nạn nhân thứ mười một.

   Dương Nguyên Nhất cho rằng con búp bê Nga kia sẽ không bỏ qua cho mình, vả lại công ty Monster nhận uỷ thác nhiệm vụ này thì chắc chắn họ đã từng tiếp xúc với các sự việc tương tự. Suy đi tính lại thì ở công ty vẫn là an toàn nhất.

   Anh lập tức xách hành lý rời khỏi nhà, bắt xe buýt đến trạm Hạ Quan. Vừa ấn chuông cửa, anh đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng hôm qua: "Đến rồi hả?"

    Dương Nguyên Nhất vô cùng sửng sốt, dường như người bên trong biết rõ anh là ai. Song anh vẫn im lặng không đáp lời, thậm chí còn nhìn xung quanh xem có camera hay không.

   Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên: "Vào đi. Tôi đại diện cho Monster chào đón cậu." Đối phương phát âm rất rõ ràng, giọng điệu cực kỳ dễ nghe.

   Anh nói cảm ơn, sau đó xách vali đi vào. Loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười khe khẽ của đàn ông lẫn trong gió, suýt chút nữa anh còn tưởng rằng mình gặp ảo giác.

    Vương Tiểu Hoành mở cửa cho anh rồi bàn giao chìa khoá, "Để em dẫn anh đi xem phòng. Đến giờ anh nhớ xuống ăn cơm, lề mề là không còn gì ăn đâu đấy."

    Tầng hai có tổng cộng sáu căn phòng, phòng của Dương Nguyên Nhất nằm ở cuối hành lang, ánh sáng không tốt lắm.

   Vương Tiểu Hoành liến thoắng nói: "Hôm qua công ty đã thuê người đến quét dọn, giờ anh có thể chuyển vào rồi." Cậu ta liếc nhìn hành lý của anh, tò mò hỏi: "Đồ đạc của anh có từng này thôi hả?"

   Dương Nguyên Nhất cười trừ, "Chỉ có vài bộ quần áo, laptop và đồ dùng hằng ngày thôi."

   Vương Tiểu Hoành không nhịn được cảm thán: "Anh tiết kiệm thật đấy."

   Trong phòng có đầy đủ đồ gia dụng, còn có cả bồn tắm khiến Dương Nguyên Nhất ngạc nhiên quá đỗi. Giữa phòng có vách kính phân chia khu vực phòng khách, còn có một ban công nhỏ, xét về tổng thể thì tốt hơn nhiều so với phòng anh thuê trước đó.

   Dương Nguyên Nhất lấy bài vị của chồng ra khỏi vali, đặt lên chiếc bàn kê sát tường ở phòng khách, sau đó bắt đầu bày biện lư hương và nến điện. Cuối cùng anh đốt ba nén hương, vái ba vái trước bài vị rồi cắm hương vào trong lư.

   Thấy cảnh tượng này, Vương Tiểu Hoành đang đứng ngoài ban công rảo bước chạy đến, thắc mắc: "Anh theo đạo hả? Lạy gì thế? Cụ tổ Thượng Thanh sao? Bài vị tiên phu Nguỵ Lan Đình... Anh kết hôn rồi hả?"

   Dương Nguyên Nhất từ tốn đáp: "Phải. Hiện tại tôi đang thủ tiết."

   Vương Tiểu Hoành không hề tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy bài vị viết "tiên phu", điều này khiến anh bỗng có cảm tình với cậu ta, bèn mỉm cười giải thích: "Quê tôi ở vùng nông thôn vừa nghèo khó vừa lạc hậu, gia đình chồng cũ của tôi thuộc dạng giàu có trong thôn nhưng anh ấy lại đau ốm liên miên. Thầy tướng số bảo xung hỷ có thể cứu được anh ấy, thế là họ chọn tôi."

   Vương Tiểu Hoành nói: "Vậy em không cần phải an ủi anh rồi."

   Dương Nguyên Nhất lấy tấm ảnh đen trắng trong túi ra, dùng băng dính hai mặt dán lên bài vị, ôn hoà đáp: "Không sao, dù gì sau khi kết hôn tôi cũng chẳng mấy khi gặp chồng mình."

   Vương Tiểu Hoành ngẩng đầu nhìn bài vị, khẽ lẩm bẩm: "Giám đốc của chúng ta cũng họ Nguỵ, đây là ảnh ai thế?"

   Anh ngoảnh lại đáp: "Ảnh chồng tôi đấy."

   Vương Tiểu Hoành hoảng hốt tột độ, cuống quýt lùi về sau, "Hình như chú Tôn gọi em, em đi xuống trước đây. Tạm biệt." Nói xong, cậu ta ba chân bốn cẳng phi ra cửa, chạy mất tăm như bị ma đuổi.

  

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net