Búp Bê Nga 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Dương Nguyên Nhất mở tập hồ sơ ra đọc rồi ghi lại các thông tin quan trọng vào sổ. Nạn nhân đầu tiên chết vào tháng Tám năm ngoái, lúc được phát hiện, thân thể người này đã phân huỷ gần hết, chỉ còn xương trắng nhung nhúc dòi bọ, tay chân đều đứt lìa và bị móc mất tim. Các nạn nhân tiếp theo rải rác ở khắp mọi miền đất nước, vả lại giữa họ hầu như không có bất cứ điểm chung nào.

Nói cách khác, hung thủ lựa chọn con mồi không theo bất cứ tiêu chuẩn nào, những vụ án như thế này vừa phiền phức vừa khó giải quyết, điểm tương đồng duy nhất giữa các nạn nhân là khi còn sống họ đều từng mua một con búp bê Nga. Nạn nhân đầu tiên mua nó năm năm sau mới chết, nhưng nạn nhân thứ mười mới mua được một tháng sau đã mất mạng. Còn A Chánh thậm chí chưa đến một ngày sau đã bị sát hại, thủ đoạn của hung thủ càng lúc càng điên cuồng.

Dương Nguyên Nhất khoanh tròn từ khoá búp bê Nga, đây chính là tín hiệu của các vụ án mạng. Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, anh cất cao giọng nói: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, Lão Tôn bưng hai cốc cà phê bước vào. Đôi mắt sâu hun hút của ông nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Nhất. Anh thoáng giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra điềm nhiên khi ông đến gần.

Làn da khô ráp như vỏ cây của Lão Tôn biểu hiện rõ mồn một dưới ánh đèn, nếu nhìn quá lâu sẽ thấy rợn người. Ông cất giọng trầm đục: "Búp bê Nga."

Dương Nguyên Nhất lập tức xốc lại tinh thần, "Tập tài liệu về mười nạn nhân chú gửi cho cháu... Có lẽ bây giờ phải nói là mười một nạn nhân mới đúng."

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Sáng nay người ta đã phát hiện ra thi thể của một cậu bé bị sát hại và phanh thây ngay trong buổi tối mà cậu ta đã mua búp bê Nga."

Lão Tôn đột nhiên nắm lấy cổ tay anh rồi buông ra ngay.

"Tôi biết rồi." Ông ngồi xuống, liếc nhìn bài vị và tấm ảnh trên đó rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, "Cậu có sợ không?"

Dương Nguyên Nhất lắc đầu, "Cũng bình thường."

Anh xếp các bức ảnh được chụp khi các nạn nhân còn sống và thời điểm họ tử vong lên mặt bàn, bắt đầu phân tích: "Khi còn sống họ đều mua búp bê Nga, sau khi bị sát hại thì con búp bê kia đã biến mất. Cho nên búp bê là một trong những dấu hiệu kích thích tên hung thủ ra tay giết người. Hơn nữa cháu còn đặt ra một giả thiết khác, búp bê Nga chính là mồi nhử do hung thủ tung ra.

Lão Tôn đưa một cốc cà phê cho Dương Nguyên Nhất, im lặng nghe anh trình bày rồi mới lặng lẽ gật đầu, "Cậu nói tiếp đi."

"Có một đặc điểm giống nhau nữa chính là quả tim. Phần lớn sát nhân giết người hàng loạt đều lấy đi một bộ phận trên cơ thể nạn nhân để làm kỷ niệm. Hơn nữa vết cắt cơ thể các nạn nhân khá kỳ lạ, trông không giống vết cắt của lưỡi rìu hay cưa, mà giống như bị chém bởi một con dao phay cực kỳ sắc bén.

Cháu còn phát hiện ra có hai nạn nhân thời gian tử vong chỉ cách nhau đúng một ngày, nhưng một người sống ở miền Bắc, còn người kia lại sống ở miền Nam. Hung thủ không thể đồng thời xuất hiện ở cả hai nơi để giết người trong vòng vỏn vẹn một ngày được. Cho nên cháu nghi ngờ không chỉ có một hung thủ, mà khả năng cao là cả một tổ chức sát thủ."

Lão Tôn cầm tấm ảnh chụp con búp bê Nga lên, nó mang vẻ đẹp của một cô gái người Nga điển hình với làn da trắng trẻo, gương mặt xinh xắn, ăn vận lộng lẫy. Con búp bê tối qua Dương Nguyên Nhất nhìn thấy trông cũng giống như vậy.

Lão Tôn bỗng nhiên hỏi: "Cậu từng nghe về truyền thuyết đô thị ở thành phố N chưa?"

Dương Nguyên Nhất ngẩn ngơ lắc đầu, "Chưa ạ."

"Mỗi đất nước, mỗi thành phố đều có vô số đồn đại về các hiện tượng kỳ lạ. Năm tháng trôi qua, một đồn mười, mười đồn trăm, những hiện tượng này dần dần biến thành thực thể hữu hình và phát triển thành những truyền thuyết đô thị được lưu truyền rộng rãi và tồn tại vĩnh cửu."

   Dương Nguyên Nhất thoáng trầm tư rồi gật đầu, "Thú vị thật."

   Nhưng rõ ràng anh chẳng hề coi đây là chuyện gì to tát. Lão Tôn thở dài, "Đến trưa cậu nhớ xuống ăn cơm." Lúc đứng lên ông vô tình vấp ngã, làm cà phê trong cốc bắn lên tấm ảnh đen trắng trên bài vị.

   "Xin lỗi cậu, tôi làm bẩn tấm ảnh rồi, để tôi mang đi rửa..."

   "Không cần đâu ạ." Dương Nguyên Nhất xé tấm ảnh đi, ném thẳng vào thùng rác. Anh khẽ cười rồi lấy một tấm ảnh khác trong ngăn bàn dán lên bài vị, "Cháu có cả một xấp ảnh của chồng cũ cơ."

   Khoé mắt Lão Tôn giần giật, "Tình cảm của hai người tốt nhỉ?"

   Anh nhoẻn miệng cười trừ, "Bình thường thôi ạ, chủ yếu là phải giữ lễ nghi."

   Lão Tôn cũng chẳng còn gì để nói nữa bèn cầm cốc rời đi. Ra khỏi cửa, ông bắt gặp Vương Tiểu Hoành đang ôm thùng chuyển phát nhanh ngoài hành lang. Cậu ta định chào hỏi nhưng vừa nhìn vào mắt ông, khuôn mặt của cậu ta bỗng cứng đờ, hoảng sợ co rúm người lại. Bấy giờ cậu ta mới nhớ ra trước khi lên đây mình đã gặp Lão Tôn ở dưới tầng.

   "Giám, giám, giám, giám..."

   "Lão Tôn" lướt qua Vương Tiểu Hoành lên thẳng tầng ba, khu vực dành riêng cho giám đốc. Cậu ta nín thở đến đỏ cả mặt, lo sợ ngó vào phòng Dương Nguyên Nhất, hồi tưởng lại khuôn mặt người chồng quá cố của anh trên bức ảnh đen trắng.

   "Hình như mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời..."

   Dương Nguyên Nhất đang lau bài vị, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn nói: "Vào đi."

   Vương Tiểu Hoành rụt rè bước vào, ôm thùng giấy cao khoảng nửa mét trong tay: "Đồ chuyển phát nhanh của anh này."

   Dương Nguyên Nhất bỗng cảm thấy kỳ lạ, "Tôi có đặt gì đâu."

   Anh xem thử thông tin trên thùng giấy, địa chỉ, tên người nhận và số điện thoại di động đều là của anh.

   "Đồ của tôi thật à?" Anh cắt lớp băng dính, vừa nhìn thấy đồ vật bên trong thì lập tức biến sắc.

   Cậu ta tò mò nhìn vào hộp, sắc mặt cũng tái đi: "Búp bê Nga?"

   Trong hộp là một con búp bê Nga sặc sỡ, cao khoảng nửa mét, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ nhưng lại có phần quái gở. Anh nhìn chằm chằm vào con búp bê rồi lấy nó ra.

   Vương Tiểu Hoành nghiêm giọng nói: "Anh cứ đưa nó cho em."

   Anh lắc đầu, "Tôi đang bị theo dõi, dù con búp bê này được đặt ở đâu thì mục tiêu của hung thủ vẫn là tôi. Chi bằng cứ để tôi làm mồi nhử dụ tên hung thủ xuất hiện."

   Nghe vậy cậu ta kinh ngạc hỏi: "Anh không sợ sao?"

   "Sợ chứ. Nhưng con búp bê này chẳng có gì đáng sợ."

   Vương Tiểu Hoành từ kinh ngạc chuyển sang kính nể, "Lá gan của anh cũng lớn thật! Em rất sợ những thứ này nên chỉ dám thu thập tài liệu thôi. May mà em chạy nhanh nên lần nào cũng thoát được chúng."

   Có một vài người rất sợ những con búp bê quá giống người thật hoặc búp bê đất sét loè loẹt bởi họ cho rằng chúng có linh hồn và vô cùng quái dị. Dương Nguyên Nhất cứ ngỡ rằng cậu ta sợ búp bê đất sét.

   Vương Tiểu Hoành cho rằng anh đã hiểu tính chất công việc ở công ty, bèn hỏi: "Anh từng được nghe truyền thuyết đô thị về búp bê Nga chưa?"

   "Chưa."

   Cậu ta nhiệt tình giảng giải: "Có một truyền thuyết đô thị về lời nguyền búp bê Nga chín lớp khá nổi tiếng. Chắc hẳn con búp bê này cũng có chín lớp. Truyền thuyết kể rằng ngày xưa có một thiếu nữ quý tộc tính tình quá tàn bạo nên đã bị ám sát, những người căm hận ả không muốn ả chuyển kiếp đầu thai nên đã tách rời tay chân, thân thể, đầu, da và trái tim của ả để vào từng lớp trong thân búp bê.

   Làn da trắng nõn được đặt ở lớp ngoài cùng, mỡ ở lớp thứ hai, tay chân và thân thể lần lượt được nhét vào lớp thứ ba cho đến lớp thứ bảy, đầu ở lớp thứ tám, còn tim được đặt ở lớp trong cùng. Máu của ả hoá thành những lưỡi dao cứa vào da thịt, khiến linh hồn đau đớn như bị lửa thiêu. Chỉ có giết chóc mới có thể xoa dịu cơn đau của ả, ăn tim của loài người mới có thể giúp ả yên ổn trong chốc lát."

   Dương Nguyên Nhất bỗng cảm thấy con búp bê Nga nặng trình trịch như thể bên trong thật sự chứa tay chân của con người. Anh cúi đầu nhìn nó chằm chằm, bỗng thấy đôi mắt màu xanh đang chớp chớp. Đến khi trấn tĩnh lại, anh phát hiện ra đó không phải ảo giác, khoé môi đỏ thắm của nó đang nhếch lên, máu tươi rỉ ra từ bên trong.

   Dương Nguyên Nhất trợn mắt, ném mạnh con búp bê vào tường sau đó xoay người chạy ra cửa, tiện thể nhắc nhở Vương Tiểu Hoành: "Chạy mau."

   Cậu ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội vàng ngoảnh lại nhìn con búp bê cao nửa mét. Âm thanh lộp cộp vang lên, sau vài lượt xoay tròn, con búp bê đã đứng đối diện với cậu ta. Nó nhìn cậu ta chằm chằm, đôi môi đỏ thắm thoắt cái trở nên méo mó, một cái đầu người đang vùng vẫy thoát ra, cất tiếng thét the thé.

   "Trời ơi!" Vương Tiểu Hoành hét ầm lên, ba chân bốn cẳng co giò chạy biến, thoắt cái đã bỏ xa Dương Nguyên Nhất.

   Anh thoáng sửng sốt rồi rảo bước nhanh hơn, chỉ cần vượt qua cậu ta, con búp bê kỳ dị kia sẽ không tài nào bắt được anh.

   Vương Tiểu Hoành vặn tay nắm cửa mấy lần mà không tài nào mở ra được, liền kêu gào thảm thiết: "Sao cửa lại bị khoá thế này? Anh Ngô Uý, chị Lan! Cứu em với!"

   Thấy búp bê đã đuổi đến sát nút, Dương Nguyên Nhất bèn túm lấy cổ áo cậu ta rồi né sang một bên. Con búp bê đâm sầm vào cửa, cắn đứt móc treo quần áo inox được gắn trên đó.

   Anh thảng thốt: "Sao cánh cửa không bị thủng nhỉ?"

   Vương Tiểu Hoành vừa chạy vừa gào lên: "Để đề phòng kẻ địch đến trả thù làm hư hại tài sản, công ty toàn sử dụng đồ đạc siêu bền thôi."

   "Mau nhảy ra cửa sổ." Anh kéo cậu ta chạy về phía cửa sổ. Cũng may họ đang ở tầng hai, Dương Nguyên Nhất bám vào bệ cửa sổ rồi ngẩng đầu quan sát con búp bê ở đằng sau. Cái đầu người đang không ngừng giẫy giụa trong vòm miệng há rộng của nó chính là đầu của A Chánh! Anh hốt hoảng hét to: "Vương Tiểu Hoành, nhảy nhanh lên."

   Vương Tiểu Hoành bò lên bệ cửa sổ, do dự liếc nhìn vài giây rồi nhảy thẳng xuống tầng một. Tim Dương Nguyên Nhất thắt lại, may mà cậu ta đã tiếp đất an toàn, sau đó còn la hét ầm ĩ: "Anh Ngô Uý, có quái vật!"

   Anh khẽ nhếch môi, bình thản đối mặt với cái miệng đang há rộng của con búp bê. Cái đầu rũa nát của A Chánh chui ra, định bám lên mặt anh. Dương Nguyên Nhất thả lỏng tay trái, định nhảy xuống tầng một. Độ cao này cùng lắm chỉ ngã gãy tay thôi, không chết được.

   Lúc anh định buông nốt tay phải, con búp bê bỗng thét lên một tiếng thê lương. Một bóng người đột ngột lao xuống từ tầng trên, đạp vào bệ cửa sổ lấy đà rồi đá nó văng ra xa. Dương Nguyên Nhất thấy trên người nó xuất hiện một vết lõm sâu hoắm, loạng choạng mãi mà không đứng lên được.

   Một bàn tay thon dài sạch sẽ chìa tới trước mặt anh, tiếp theo đó là một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Đưa tay cho tôi."

   Anh ngẩng đầu lên, thấy trên phần cằm quyến rũ, trắng trẻo của người đó là một chiếc mặt nạ đầu heo.
  

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net