Búp Bê Nga 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Người đàn ông trước mặt Dương Nguyên Nhất có thân hình cao lớn, chiếc mặt nạ che kín gương mặt nhưng vẫn để lộ phần cằm cân đối. Chỉ nhìn lướt qua cũng có thể đoán được hắn vô cùng ưa nhìn, đôi mắt sâu thăm thẳm như cẩm thạch đen ấy đủ sức hớp hồn người đối diện. Anh nắm lấy bàn tay đang chìa ra, tuy hơi lạnh nhưng khi tiếp xúc lại cảm thấy vô cùng thư thái. Anh được hắn kéo vào trong, hai chân vừa chạm sàn nhà liền định thu tay về.

   Dương Nguyên Nhất ngập ngừng hỏi: "Anh là giám đốc của Monster phải không?"

   "Tôi là Nguỵ Diên Khanh." Hắn quan sát anh từ đầu tới chân, sau khi xác nhận trên người anh không có vết thương mới nhìn sang căn phòng hoang tàn: "Sao cậu biết tôi là giám đốc?"

   "Lão Tôn và Vương Tiểu Hoành từng nói nếu tính cả tôi thì công ty có năm người, chưa kể giám đốc. Vả lại anh là người duy nhất tôi chưa từng gặp mặt." Anh khẽ nói: "Tôi là Dương Nguyên Nhất."

   Nguỵ Diên Khanh đáp: "Tôi biết."

   Anh từng nghe thấy giọng hắn qua chiếc loa ngoài cổng, tuy âm sắc đã bị biến đổi nhưng vẫn có thể nhận ra được.

   Lư hương và mấy thứ trên bàn rơi ngổn ngang dưới đất, may mà bài vị vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Dương Nguyên Nhất ôm bài vị của người chồng quá cố vào lòng, sốt sắng lau chùi. Nguỵ Diên Khanh liếc nhìn bài vị, khẽ buông một tiếng thở dài rồi ngoảnh mặt đi, thầm nhủ: Thế mà không kịp chém vỡ.

   Con búp bê Nga vỡ vụn dưới gầm bàn hơi nhúc nhích, định mò ra ngoài.

   Dương Nguyên Nhất hồi tưởng lại cái đầu thối rữa của A Chánh ban nãy, cất tiếng hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"

   Nguỵ Diên Khanh giẫm mạnh xuống, sau tiếng vỡ vụn, một vết nứt sâu hoắm lại xuất hiện trên thân búp bê. Âm thanh "lộp cộp" rợn người bỗng vang lên, như thể bánh răng gỉ sét bên trong đang chậm rãi chuyển động. Hắn bồi thêm mấy phát đạp nữa, con búp bê bắt đầu phát ra tiếng "ồng ộc".

   Dương Nguyên Nhất tiến lại gần, hoá ra Nguỵ Diên Khanh đã đạp thủng lớp vỏ ngoài của búp bê. Máu tươi rỉ ra từ các vết nứt, có thể thấy được bên trong chứa đựng một thi thể béo tốt. Anh hốt hoảng túm lấy hắn, "Rốt cuộc đây là thứ gì?"

   Hắn đáp: "Búp bê Nga."

   "Tôi biết. Nhưng búp bê Nga bình thường đâu có chứa thi thể và đầu người, càng không có ý đồ truy sát tôi." Anh day trán, tiện thể bôi chút dầu gió để tỉnh táo hơn.

   Ngụy Diên Khanh khom người xuống, xé miệng búp bê thành hai mảnh. Hắn ra tay vô cùng dứt khoát, thậm chí còn định lôi luôn cái đầu bên trong ra. Con búp bê bị xé nát đã hoàn toàn mất đi sinh khí, nằm im không nhúc nhích.

Hắn liếc nhìn Dương Nguyên Nhất, "Cậu từng nghe truyền thuyết đô thị về búp bê Nga chưa?"

Anh rụt rè gật đầu, "Lúc nãy Vương Tiểu Hoành vừa kể rồi."

Hắn nói tiếp: "Truyền thuyết đô thị được đắp nặn thành phiên bản hoàn chỉnh, rõ nét, lời truyền miệng rùng rợn vốn tồn tại trong truyền thuyết trở thành thực thể, thật sự tồn tại trong các thành phố.

"Đây chính là truyền thuyết đô thị về thiếu nữ quý tộc bị phanh thây rồi giấu trong búp bê sao? Bên trong là thi thể của cô ta ư?" Dương Nguyên Nhất bình tĩnh quan sát cái đầu vừa bị Nguỵ Diên Khanh lôi ra, "Đây là đầu của A Chánh mà, cậu nhóc này là hàng xóm của tôi, vừa bị sát hại tối qua."

Tuy bị hầm trong nồi áp suất, đường nét trên khuôn mặt đã biến dạng nhưng anh vẫn nhận ra đây đúng là đầu của cậu nhóc xấu số.

"Sáng nay cảnh sát đã mang hết vật chứng đi rồi mà, sao tự nhiên nó lại chạy đến đây? Đúng là A Chánh rồi, không phải thiếu nữ quý tộc trong truyền thuyết."

"Tôi đâu có nói đây là thi thể của ả. Cậu không cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi sao?"

"Tôi chỉ thấy ngạc nhiên về việc truyền thuyết đô thị sẽ trở thành thực thể, cứ như trong truyện kinh dị ấy." Còn sợ thì không hề, dây thần kinh sợ hãi của anh đã đứt từ tấm bé rồi.

"Đúng là chẳng khác nào truyện kinh dị." Dứt lời Nguỵ Diên Khanh liền mở cửa phòng ra, Ngô Uý và Vương Tiểu Hoành đang đứng chờ bên ngoài. Vương Tiểu Hoành nấp sau lưng Ngô Uý dè dặt nhìn vào trong, cả hai đều lấy làm lạ khi thấy hắn đeo mặt nạ đầu heo. Ngụy Diên Khanh lạnh lùng ra lệnh: "Vào đi."

Ngô Uý nhìn chằm chằm vào con búp bê Nga trên sàn, khẽ chau mày, "Càng lúc càng ngang ngược."

Vương Tiểu Hoành lập tức gật đầu phụ hoạ, "Đúng vậy! Quá ngang ngược!" Cậu ta lẩm bẩm: "Truyền thuyết đô thị của nước ngoài phiền phức thật, chưa tìm hiểu rõ quy tắc ở nước mình đã dám tác oai tác quái. Đặt chân đến thành phố N còn chưa trả tiền bảo kê đã dám tới tận đây để khiêu khích."

Ngụy Diên Khanh hờ hững liếc nhìn, cậu ta tái mặt vội vàng nấp sau lưng Ngô Uý, không dám ho he thêm câu nào nữa. Song hắn không định bỏ qua cho cậu ta mà chậm rãi phê bình: "Vương Tiểu Hoành, cậu làm việc ở công ty gần hai năm rồi nhưng ngày càng nhát chết, chỉ có tốc độ chạy trốn thì nhanh hơn trước nhiều. Nhân viên mới đến còn bình tĩnh hơn cả cậu đấy."

Vương Tiểu Hoành im thin thít không dám phản bác. Cậu ta vốn nhát gan, hễ nhìn thấy những thứ đó là thể nào cũng chạy trốn, la hét om sòm.

Hắn nói tiếp: "Tôi vừa nhận được tin tức mới, tuyệt đối không được để thứ kia chạy thoát, nếu không sẽ gây ra phiền phức lớn."

   Ngô Uý nhanh nhẹn nhận nhiệm vụ: "Cứ giao cho tôi giải quyết."

   Không ngờ hắn lại từ chối: "Không cần đâu, tôi sẽ đi. Dương Nguyên Nhất, cậu đi cùng tôi."

   Dương Nguyên Nhất thoáng ngẩn người, sau khi trấn tĩnh lại, anh nhanh chóng nhận lời rồi tò mò hỏi: "Đây không phải là quái vật trong truyền thuyết đô thị kia sao?"

   "Thứ đó rất xảo quyệt, nó vẫn đang ẩn nấp ở đâu đó, đến giờ vẫn chưa xuất hiện." Nguỵ Diên Khanh giải thích qua loa rồi liếc nhìn căn phòng hỗn loạn của anh, "Phòng này không ở được nữa, cậu dọn lên tầng ba đi."

   Dương Nguyên Nhất vui vẻ đồng ý. Vì Lão Tôn và Vương Tiểu Hoành nhiều lần nhấn mạnh với anh rằng không nên bén mảng lên tầng ba và tầng bốn, nên anh cứ tưởng rằng tầng ba là nơi ở của Nguỵ Diên Khanh. Nếu hắn đã đồng ý cho anh lên ở tạm thì cứ ở thôi, anh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, dù sao anh đang phải thủ tiết mà.

   Ngô Uý nhìn chiếc mặt nạ của Nguỵ Diên Khanh rồi lại liếc sang Dương Nguyên Nhất, sau đó im lặng ngoảnh đi chỗ khác. Vương Tiểu Hoành nấp sau lưng anh ta âm thầm hò hét: Ố ồ!

   Thu dọn hành lý xong xuôi, Dương Nguyên Nhất ôm bài vị của người chồng quá cố lên tầng ba. Cách sắp xếp đồ đạc và bố cục trên này không khác mấy so với tầng hai, Nguỵ Diên Khanh dẫn anh vào căn phòng gần cầu thang, ôn tồn nói: "Tạm thời cậu cứ ở đây đã, hai ngày tới nếu Lão Tôn dọn dẹp xong căn phòng bên dưới thì cậu chuyển xuống sau."

   Dương Nguyên Nhất vô cùng hài lòng đáp: "Cảm ơn anh."

   Trước tiên anh phải sắp xếp chỗ để bài vị cái đã.

   Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh được dán trên đó, khoé môi giần giật: "Tối nay chúng ta sẽ đi bắt thứ kia, cậu đã sẵn sàng chưa? Có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy."

Anh hơi chần chừ, "Lão Tôn nói công việc của tôi tương tự như nhân viên văn thư, chỉ cần ghi chép quá trình xử lý vụ án, tra cứu tài liệu và tổng hợp hồ sơ là được."

Nguỵ Diên Khanh đáp: "Nếu cậu sợ mạo hiểm thì có thể từ chối."

Anh im lặng sắp xếp đồ đạc, hồi lâu sau mới cất lời: "Tôi không sợ. Thật ra tôi còn cảm thấy khá tò mò." Anh ngượng ngùng mỉm cười, "Nếu chỉ ghi chép tài liệu thôi thì hơi nhàm chán, huống hồ tôi cũng muốn bắt được đám quái vật kia càng sớm càng tốt. Với lại mục tiêu của con búp bê đó là tôi, cho dù tôi án binh bất động, nó cũng sẽ tìm đến thôi. Thay vì ngồi chờ chết, thà tôi chủ động tìm đường sống còn hơn."

Đôi mắt đen láy của Nguỵ Diên Khanh đang phản chiếu hình bóng anh. Hắn bỗng xoa đầu anh, khẽ nói: "Tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ."

Anh thoáng sửng sốt nhưng vẫn cố gượng cười đáp: "Cảm ơn giám đốc."

Hắn hắng giọng: "Cứ quyết định như vậy đi, chuẩn bị xong thì xuống ăn trưa, sáu giờ chiều tôi sẽ đón cậu." Dứt lời hắn nhanh chóng rời đi, vô tình gặp được Lão Tôn ở tầng hai.

Lão Tôn lo lắng hỏi: "Phòng Dương Nguyên Nhất hư hại nhiều lắm hả? Chú sẽ gọi người đến sửa chữa hoặc quét dọn phòng khác cho cậu ta ở. Chắc đến tối là xong..."

"Ồn lắm. Hai phòng còn lại đều ở ngay dưới phòng cháu, dù thuê người đến sửa chữa hay bảo cậu ấy chuyển sang phòng khác đều quá ồn ào, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cháu." Nguỵ Diên Khanh day trán, đáy mắt hằn vẻ mệt mỏi. Thể trạng của hắn khá đặc biệt, cần phải sống trong môi trường tuyệt đối yên tĩnh, thời gian nghỉ ngơi cũng dài hơn người bình thường.

Hôm qua sửa chữa quét dọn quả thật đã làm phiền đến hắn. Nhưng lẽ nào Dương Nguyên Nhất sống ở phòng kế bên thì không có vấn đề gì sao?

Lão Tôn cũng là người biết điều, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi không nhắc lại chuyện này nữa. Nguỵ Diên Khanh nói tiếp: "Lúc Dương Nguyên Nhất hỏi, chú cứ nói..."

Ông đáp với vẻ sâu xa: "Giám đốc, chú hiểu mà."

Hắn thoáng nhìn ông rồi rảo bước xuống tầng.

Lúc Dương Nguyên Nhất xuống phòng ăn, Nguỵ Diên Khanh vẫn đang đeo mặt nạ. Mãi đến lúc hắn ăn xong, anh không kìm nén nổi sự tò mò nữa mới khẽ hỏi Vương Tiểu Hoành: "Lúc nào giám đốc cũng đeo mặt nạ à?"

Cậu ta nhanh nhảu đáp: "Không, đây là lần đầu tiên em thấy anh ấy đeo mặt nạ."

"Thật ư?"

Vương Tiểu Hoành cướp được chiếc đùi gà cuối cùng từ tay Ngô Uý nên vô cùng hài lòng, bèn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của anh: "Trước kia giám đốc không đeo mặt nạ, cũng chẳng bao giờ xuống đây ăn cơm với mọi người. Bởi vì lần nào tiếp xúc bọn em cũng gây ảnh hưởng đến anh ấy, mà anh ấy cũng gây ảnh hưởng xấu tới bọn em."

Anh hỏi: "Ảnh hưởng gì thế?"

Cậu ta nhồm nhoàm gặm đùi gà, đáp: "Buổi tối sẽ gặp ác mộng."

Đáp án này thật kỳ lạ. Anh cứ tưởng cậu ta đang nói đùa, có vẻ cậu ta rất sợ Nguỵ Diên Khanh.

Vương Tiểu Hoành giơ bàn tay dính đầy dầu mỡ định chùi vào vai Dương Nguyên Nhất nhưng bị anh cản lại, cậu ta ngượng ngùng cười nói: "Lúc nào đi ngủ anh sẽ biết. Dù sao em cũng phục anh thật đấy, chắc hẳn anh là người sói... Không, là sói lửa mới đúng."

Không chỉ can đảm ở ngay cạnh phòng giám đốc mà còn dũng cảm hiến dâng thân mình. Quả là sói lửa thế hệ mới, xứng đáng được tuyên dương!

Ngô Uý và Hạ Lan Lam đang "xử lý" nốt bữa trưa, nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người thì đồng loạt nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Hoành. Cậu ta chống cằm cười hì hì, dáng vẻ ngây ngô này vừa nhìn đã biết là đang che giấu bí mật nào đó. Họ nhìn nhau trong giây lát rồi lặng lẽ lôi cậu ta đi mất dạng. Cuối cùng bên bàn ăn chỉ còn Dương Nguyên Nhất và Lão Tôn yên lặng dùng bữa. Cái bát trước mặt ông đựng một ít thức ăn dạng lỏng màu xanh lá.

Lão Tôn dặn dò: "Trong bếp có sữa bò, bột hạt óc chó và long nhãn, trước khi đi ngủ ăn mấy thứ này thì sẽ không bị bóng đè."

Anh mỉm cười đáp: "Cảm ơn chú."

Dương Nguyên Nhất vốn không bận tâm đến chuyện này, bởi vì mấy năm gần đây anh chưa từng gặp ác mộng. Nào ngờ lúc ngủ trưa lại mơ thấy một căn nhà sâu trong ngõ vắng, cuối sân có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng quay lưng về phía anh."

Anh thử gọi vài tiếng nhưng người kia không đáp lời. Anh bước lên vài bước, vừa lải nhải vừa vòng ra đằng trước định nhìn rõ mặt của đối phương, thế mà đập vào mắt anh lại là khuôn mặt của heo Peppa.

Anh bừng tỉnh giấc, liên tục vuốt ngực: "Hoá ra chỉ là một cơn ác mộng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net