Búp Bê Nga 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đúng sáu giờ chiều, Nguỵ Diên Khanh đến đón Dương Nguyên Nhất. Lúc này hắn đã chuyển sang đeo một chiếc mặt nạ Venice màu trắng, hệt như u hồn phiêu bồng chốn nhân gian, mang đến vẻ đẹp lộng lẫy mà kỳ dị.

   Vương Tiểu Hoành nói trước đây hắn không đeo mặt nạ, Dương Nguyên Nhất đoán là Nguỵ Diên Khanh không muốn cho anh thấy mặt, nhưng đeo mặt nạ ra ngoài thế này thì hơi thái quá.

   Họ sẽ không bị cảnh sát giao thông chặn lại vì tưởng là tội phạm giết người hay trộm cướp chứ? Song khi thấy cảnh sát giao thông chặn từng chiếc xe lại để kiểm tra nồng độ cồn của lái xe nhưng lại bỏ qua xe của họ, nỗi băn khoăn trong lòng anh đã hoàn toàn tan biến. Anh kinh ngạc hỏi: "Sao họ không kiểm tra chúng ta nhỉ?"

   "Nếu cố tình khiến sự tồn tại của bản thân trở nên mờ nhạt thì người khác sẽ không chú ý đến, cũng giống như việc chúng ta thường lướt qua những sự vật tầm thường vậy."

   Anh tò mò hỏi: "Anh đã làm thế nào vậy?"

   Ngụy Diên Khanh tỉnh bơ đáp: "Tôi tự thôi miên mình là đèn đường."

   Dương Nguyên Nhất cứ tưởng hắn đang nói đùa nên cũng muốn pha trò: "Giám đốc nhất định là vị khách mà tất cả các bữa tiệc đều chào đón." Hắn ngờ vực nhìn sang, anh nhoẻn miệng cười: "Bởi vì anh không bị kiểm tra nồng độ cồn lúc lái xe."

   Nghe vậy hắn chẳng buồn phản ứng, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng. Dương Nguyên Nhất ngượng ngùng che miệng, không dám nói thêm câu nào nữa. Mãi đến hai mươi phút sau, Nguỵ Diên Khanh mới đột nhiên bật cười. Tiếng cười của hắn tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để thu hút ánh nhìn của anh. Anh đang không hiểu gì thì hắn buông lời nhận xét: "Thú vị thật."

   Anh nghi hoặc hỏi: "Hả?"

   "Câu đùa của cậu rất thú vị." Giọng nói của hắn dường như cũng vui vẻ hơn.

   "... Anh nghiêm túc đấy à?" Dương Nguyên Nhất có thể khẳng định Nguỵ Diên Khanh không những dễ bị chọc cười, mà khiếu hài hước còn khác hẳn người bình thường.

   Tám giờ tối, xe của họ rẽ vào bãi đỗ trong khu dân cư. Lúc này chỉ có lác đác vài người đang tản bộ ở vườn hoa, khung cảnh khá vắng vẻ, ánh đèn le lói vừa đủ để rọi sáng con đường nhỏ.

   Nguỵ Diên Khanh xách một chiếc vali xách tay màu đen đi trước, được vài mét thì dừng lại ngoái nhìn Dương Nguyên Nhất, chờ anh đuổi kịp bước chân mình. Anh im lặng theo sau, giữ khoảng cách chừng nửa mét.

   Bước chân hắn rất vững vàng, đều đặn đến mức như đã được đo đạc từ trước. Dương Nguyên Nhất vừa chăm chú dõi theo bóng lưng cao lớn của hắn vừa quan sát khung cảnh xung quanh. Anh kinh ngạc phát hiện dường như chẳng có ai tò mò vì Nguỵ Diên Khanh đeo mặt nạ cả.

   Lạ thật đấy! Chỉ riêng thân hình cao lớn và phong thái của hắn đã đủ để hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi. Huống hồ trong đêm tối hắn còn đeo mặt nạ y hệt một hồn ma, vậy mà ai nấy đều lướt qua như thể hắn vô hình vậy. Có lẽ đúng như lời Nguỵ Diên Khanh nói, bằng một cách nào đó hắn đã khiến sự tồn tại của bản thân trở nên mờ nhạt.

   Hai người họ lặng lẽ bước vào khu dân cư. Những toà nhà ở đây được xây san sát nhau, ai đến lần đầu chắc hẳn sẽ dễ bị lạc đường, song Nguỵ Diên Khanh lại dễ dàng tìm được toà nhà của khách hàng. Hắn ấn số phòng, giọng nói khàn khàn mệt mỏi của một người phụ nữ cất lên: "Ai thế?"

   Ngụy Diên Khanh đáp ngắn gọn: "Chúng tôi nhận được uỷ thác đến đây."

   Người phụ nữ liền mở cửa cho hai người họ bước vào. Tầng một của toà nhà là hành lang chật hẹp, tầng hai mới có thang máy, căn hộ của khách hàng ở tầng chín. Sau khi bước vào thang máy, Dương Nguyên Nhất không dằn lòng được tò mò hỏi: "Chủ căn hộ là người đã ủy thác cho công ty chúng ta sao?"

"Họ không phải người uỷ thác trực tiếp. Công ty chúng ta hợp tác với rất nhiều đơn vị, thông thường nếu đối tác cảm thấy có hiện tượng nào kỳ lạ thì họ sẽ thuê chúng ta giải quyết giúp. Monster cũng hợp tác với cơ quan nhà nước, chẳng hạn như sự kiện búp bê Nga lần này thuộc diện truyền thuyết đô thị nước ngoài xâm nhập. Phần lớn những thực thể trong truyền thuyết đô thị nước ngoài đều phạm tội không theo quy luật, cũng chẳng có địa điểm cố định, được xếp vào loại trọng án. Cho nên cơ quan nhà nước đã thuê chúng ta giải quyết vụ việc này."

Anh lại hỏi dồn: "Truyền thuyết đô thị của nước khác cũng xuất hiện ở nước ta ư?"

"Nếu nó lan truyền đến đây ắt sẽ có người tin, mà trùng hợp là những truyền thuyết đô thị này đều đã hoá thành thực thể."

Cửa thang máy hé mở, hai người cùng bước ra. Dương Nguyên Nhất gật gù hỏi tiếp: "Tất cả những truyền thuyết đô thị có thể hoá thành thực thể thì đều là truyện kinh dị ư? Một khi được thực thể hoá thì bọn chúng nhất định sẽ giết người sao?"

Nguỵ Diên Khanh ấn chuông cửa: "Hiện nay những truyền thuyết đô thị đã hoá thành thực thể đều có quan hệ mật thiết với nỗi kinh hoàng, kinh hoàng ở đây không phải vì nó gieo rắc cảm giác sợ hãi, mà là hình dung về một sự tồn tại cụ thể được lan truyền rộng rãi.

Vào khoảnh khắc tử vong, tay chân đứt lìa, khung cảnh máu me, bóng tối và sự tĩnh mịch đều tạo ra nỗi kinh hoàng. Sự tồn tại đặc biệt của truyện kinh dị có thể khiến con người nảy sinh phản ứng kịch liệt và đồng cảm mãnh liệt. Sự tồn tại của thần linh và ma quỷ hầu như đều là hư cấu, nhưng nhân vật trong truyện kinh dị thì chắc chắn có thật. Tất cả truyền thuyết kinh dị được cụ thể hoá chưa chắc đã giết người, nhưng chúng đều thích máu tanh và sẽ tạo ra những cảnh tượng rùng rợn. Chúng kiên trì thực hiện bất cứ việc gì có thể gây ra cảm giác sợ hãi, đây gần như là khao khát điên cuồng mà chúng không tài nào kiềm chế nổi."

Dương Nguyên Nhất cảm thấy mình biết từng từ hắn nói, nhưng khi ghép lại thì chẳng hiểu gì cả. Ngụy Diên Khanh mỉm cười, "Làm nhiệm vụ một, hai lần là cậu sẽ hiểu thôi."

Lúc này cửa căn hộ hơi hé mở, chủ nhà nửa ngó gương mặt ra, im lặng quan sát hai người. Cô ta cất giọng hỏi: "Hai người được ủy thác đến đây à?"

Dương Nguyên Nhất gật đầu, ánh mắt người phụ nữ lướt qua chiếc mặt nạ của Nguỵ Diên Khanh nhưng không hề tỏ vẻ kinh ngạc, cô ta nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu rồi mới mở cửa: "Cậu vào đi."

Vừa bước vào Dương Nguyên Nhất đã ngửi thấy mùi hôi thối đến lợm họng. Anh che kín mũi miệng, quay lại nhìn Nguỵ Diên Khanh, vì hắn đeo mặt nạ nên không thấy được nét mặt, nhưng thái độ thì hoàn toàn điềm tĩnh như thể chẳng ngửi thấy mùi gì. Dương Nguyên Nhất nín thở, khi đã quen với mùi này thì mới bỏ tay xuống, bắt đầu quan sát.

Đây là kiểu căn hộ một phòng khách ba phòng ngủ tiêu chuẩn, cửa chính đối diện với phòng bếp, bên cạnh là tủ giày, phía sau tủ giày là phòng khách và ban công kéo rèm kín mít, thậm chí đèn cũng không bật, cả căn phòng tối om om. Vừa tiến lên vài bước anh đã vấp phải đống giày dép vứt bừa bãi ở ngưỡng cửa, Nguỵ Diên Khanh kéo anh lại khiến anh va phải khuôn ngực rắn rỏi của hắn.

Đôi mắt hắn bỗng loé lên thứ ánh sáng lạ thường, "Cẩn thận đấy."

Dương Nguyên Nhất ngại ngùng cảm ơn, sau khi đứng vững mới nheo mắt nhìn kỹ sàn nhà. Một ánh lửa leo lét bỗng sáng lên giúp anh có thể nhìn rõ đồ đạc trong phòng. Anh nhìn về phía ánh lửa, đúng lúc đối diện với đôi mắt vẩn đục thất thần của người phụ nữ kia. Cô ta có thân hình mập mạp, cằm ba ngấn bóng dầu, ăn mặc khá lôi thôi.

Ánh mắt ngây dại dán chặt vào anh, cô ta chậm rãi tự giới thiệu: "Tôi là Hà Mai, ủy thác hai người đến đây là vì em gái tôi đã gặp phải chuyện chẳng lành."

Hà Mai dẫn bọn họ vào phòng ngủ, một thiếu nữ gầy gò đang ngồi co ro trên giường. Trước mặt cô bé là con búp bê Nga cao nửa mét màu sắc sặc sỡ quen thuộc.

Cô ta kể: "Từ lúc mua con búp bê này, trong nhà chúng tôi liên tục xảy ra những hiện tượng kỳ lạ. Em gái tôi chỉ ru rú trong phòng, ban ngày không chịu ra ngoài, cả ngày im lặng nhìn chằm chằm vào con búp bê kia."

Hà Mai tiếp tục thuật lại những chuyện kỳ quái đã xảy ra, có mấy lần nửa đêm cô ta bừng tỉnh giấc còn tận mắt thấy con búp bê này đang đứng ở đầu giường trừng mắt nhìn cô em gái đang say ngủ.

Dương Nguyên Nhất hỏi: "Sao cô không vứt nó đi?"

Hà Mai đau khổ đáp: "Tôi vứt mấy lần rồi nhưng nó toàn tự quay lại. Sau đó tôi không dám mang nó đi nữa vì lần nào em gái cũng nổi điên với tôi."

Anh đi vòng qua bên kia giường quan sát em gái Hà Mai. Cô bé co rúm người, thẫn thờ nhìn chòng chọc vào con búp bê đối diện. Anh từng bước lại gần, cô bé cũng chẳng có động thái gì.

Nhưng ngay khi anh định mang con búp bê đi, cô bé lập tức nổi điên nhào đến. Anh nhanh nhẹn né tránh, nhưng Hà Mai không phản ứng kịp, bị em gái cắn mất một miếng thịt.

Cô ta đau đớn kêu thét lên, anh lập tức thả con búp bê xuống, cô em gái vội vàng lao đến ôm nó về giường. Hà Mai nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ để băng bó vết thương.

Tuy trong phòng ngủ tối om và tình cảnh ban nãy quá đột ngột, nhưng Dương Nguyên Nhất vẫn nhận thấy nơi bị cắn đứt thịt trên cánh tay Hà Mai không hề chảy máu.

Anh khẽ nói: "Giám đốc, tôi nhớ anh bảo phần lớn truyền thuyết đô thị nước ngoài đều được quy vào trọng án, bình thường nhà nước sẽ ra mặt ủy thác mà."

Đôi mắt Nguỵ Diên Khanh đong đầy ý cười, "Đúng vậy."

Chuyện công ty thám tử nhận ủy thác từ cơ quan nhà nước đương nhiên sẽ được bảo mật, vừa rồi nghe họ nhắc đến việc ủy thác Hà Mai chẳng những không chút nghi ngờ mà còn thản nhiên thừa nhận mình là người uỷ thác. Cô ta đang cố tình lừa bọn họ.

Dương Nguyên Nhất căng thẳng hỏi dồn: "Bây giờ phải làm sao? Chuyện gì đã xảy ra với Hà Mai? Mấy con búp bê này bán sỉ à?"

Hắn bước ra khỏi phòng ngủ nên anh đành theo sau. Hai người vừa ra khỏi phòng, cô bé và con búp bê trên giường liền đồng loạt quay đầu lạnh lùng nhìn theo. Cửa phòng từ từ đóng lại dù không có ai tác động.

Ngụy Diên Khanh bật đèn lên, cả căn phòng chợt bừng sáng. Hắn đi thẳng vào trong bếp, Dương Nguyên Nhất hoang mang đi theo, tò mò hỏi: "Anh đói à?"

Hắn mở tủ lạnh ra, các ngăn chỉ chứa mỗi thịt. Nhìn đống thịt chất đống bên trong, trong lòng anh bỗng cảm thấy có gì đó là lạ. Hắn đóng cửa tủ lại, nhìn quanh phòng bếp một lượt rồi đi ra ngoài. Dương Nguyên Nhất vẫn bám theo sát gót, anh vô tình nhìn sang thùng rác, lập tức chú ý đến những sợi màu đen trong đó.

Gắp lên xem thử mới phát hiện ra đó là một nhúm tóc dài ngắn lẫn lộn, anh hoảng hốt vứt lại vào thùng rác, đồng thời quăng luôn chiếc kẹp đang cầm trên tay. Nghĩ đến đống thịt ngồn ngộn trong tủ, cổ họng anh bỗng dâng lên cảm giác tởm lợm. Anh lại mở tủ lạnh ra, dưới ánh đèn, đống thịt mỡ trong đó trông không khác gì thịt lợn.

Dương Nguyên Nhất vội vàng đóng sầm cửa lại, nhanh chóng rảo bước ra khỏi phòng bếp. Thấy ánh mắt cười mà như không cười của Nguỵ Diên Khanh, anh hoang mang khẽ hỏi: "Trong đó..."

"Sau này cậu sẽ gặp nhiều hơn. Mới đó đã sợ rồi à?"

Dương Nguyên Nhất trầm mặc hồi lâu rồi hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp: "Về sau quen rồi sẽ đỡ hơn."

Ý cười trong mắt hắn lại càng nồng đượm, "Cậu gan dạ hơn Vương Tiểu Hoành rất nhiều, quả nhiên là sinh ra để làm nghề này."

"Bất đắc dĩ tôi mới phải làm nghề này." Anh nhún vai hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Hà Mai vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net