Người phụ nữ trong khe 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Dương Nguyên Nhất bỗng khựng lại, liếc nhìn Vương Tiểu Hoành, cả hai đều nhận thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Nghe thấy lời bàn tán, người dẫn đường nhìn sang, phát hiện người vừa lên tiếng là cậu thanh niên nhà ở gần thôn họ Thẩm, đến Thiên Công Từ làm thêm trong kỳ nghỉ.

   Anh ta nhíu mày, sắc mặt cực kỳ khó coi, lớn tiếng quát tháo: "Đừng có nói lung tung! Tất cả giải tán đi quét dọn cho tôi, sảnh tổ chức tiệc trước nhà đang thiếu nhân viên phục vụ kia kìa, ra phụ giúp đi."

   Nhận ra người dẫn đường là người nhà họ Thẩm, đám người đang tụ tập vội vàng xô đẩy nhau tản ra. Người dẫn đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói nhăng nói cuội."

   Người dẫn đường tên Thẩm Hào, là cháu họ của ông Thẩm, sống ở thôn họ Thẩm từ hồi còn bé, trước đây cha anh ta ở rể nhà họ Thẩm nhưng đã qua đời từ lâu. Ông Thẩm chỉ có một cô con gái là Thẩm Tiểu Nguyệt, nhưng lại có đến mấy người cháu họ ngấp nghé Thiên Công Từ.

   Dương Nguyên Nhất lên tiếng bắt chuyện: "Anh từng nghe về người phụ nữ ở trong khe chưa?"

   Thẩm Hào khó chịu liếc nhìn anh và Vương Tiểu Hoành. Anh ta biết cậu họ tin vào mấy chuyện ma quái linh dị, cho rằng người mất tích đã bị người phụ nữ ở trong khe lôi vào tường nên mới mời hai tên buôn thần bán thánh này đến đây. Thế nên anh ta không buồn đếm xỉa đến hai người bọn họ, chỉ coi như hai tên lừa đảo, "Đó chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi! Không biết tên nhiều chuyện nào bịa ra để hù dọa người khác, cuối cùng còn đổ vấy cho Thiên Công Từ. Mấy tin đồn thất thiệt này mà các anh cũng tin được sao?"

   Dương Nguyên Nhất bình tĩnh đáp: "Chúng tôi không nói là mình tin. Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem người phụ nữ ở trong khe là gì thôi. Đôi khi có vài vụ án mang đặc điểm tương tự với những lời đồn đại kỳ lạ ở các miền quê và truyền thuyết đô thị. Bởi thủ phạm mê mệt truyện dân gian, thậm chí còn gây ra những vụ án giết người hàng loạt có điểm tương đồng với tình tiết trong truyện."

   Thẩm Hào nửa tin nửa ngờ nhìn anh, "Hai người... không phải là đạo sĩ sao?"

   Dương Nguyên Nhất mỉm cười nói: "Anh đang nói đùa hả? Chúng tôi đến từ công ty thám tử, nhận được ủy thác nên mới đến đây điều tra để tìm ra hung thủ gây án."

   Sắc mặt Thẩm Hào hơi dịu xuống, anh ta bất mãn giãi bày: "Thật ra có rất nhiều người ở gần thôn họ Thẩm không thích Thiên Công Từ, vì du khách chỉ thích mua vé vào tham quan Thiên Công Từ thôi, họ ghen ăn tức ở nên mới tung tin đồn thất thiệt. Đúng là ở chỗ chúng tôi có hai người mất tích, nhưng không ai tận mắt nhìn thấy có kẻ bắt cóc họ. Kết quả lại có tin đồn rằng họ đã bị người phụ nữ ở trong khe kéo vào tường. Thật nực cười, chắc chắn có người cố ý phao tin để gây bất lợi và làm tổn hại danh tiếng của Thiên Công Từ!"

   Vương Tiểu Hoành len lén giơ ngón tay cái khen ngợi, anh mỉm cười với cậu ta rồi quay sang hỏi Thẩm Hào: "Thế người phụ nữ ở trong khe rốt cuộc là gì?"

   Anh ta thở dài, não nề đáp: "Lúc tôi còn rất nhỏ đã từng được nghe truyền thuyết về người phụ nữ ở trong khe. Khi ấy hầu như đám trẻ con đều biết truyền thuyết này, đứa nào cũng sợ xanh mặt. Tôi cũng không biết tại sao truyền thuyết này lại đột nhiên xuất hiện, chỉ là có một khoảng thời gian đi đâu cũng nghe thấy mọi người bàn tán về nó. Bởi vì truyền thuyết này rất đáng sợ nên nó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của tôi.

   "Người phụ nữ ở trong khe", đúng như tên gọi, có nghĩa là người phụ nữ ẩn nấp trong những khe hở. Bất kể là khe hở trên sàn nhà hay khe hở trên tường, chỉ cần là khe, to cỡ cái bát hay nhỏ như sợi tơ nhện thì đều là chỗ trú ẩn của cô ta. Cô ta luôn rình rập những người bên ngoài qua khe hở, nếu có ai đó nhìn thấy cô ta thì họ sẽ bị lôi vào trong khe và biến mất mãi mãi. 

   Dương Nguyên Nhất tiếp tục dò hỏi: "Tôi nghe ông Thẩm bảo con gái ông ta nhìn thấy người phụ nữ ở trong khe nên tinh thần mới bất ổn."

   Anh ta trợn trừng mắt đáp: "Thẩm Tiểu Nguyệt tính tình quái đản từ bé, lúc nào cũng u ám gắt gỏng, tôi thừa biết thế nào cũng có ngày cô ta bỗng dưng nổi cơn điên." Dường như anh ta cũng nhận thấy giọng điệu của mình có phần gay gắt, bèn dịu giọng tiết lộ: "Thẩm Tiểu Nguyệt thay đổi hoàn toàn kể từ khi mẹ cô ta mất tích."

   Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất buột miệng hỏi: "Bà Thẩm bị mất tích ư?"

   Thẩm Hào xua tay, rõ ràng anh ta không muốn kể chi tiết, "Chuyện trong nhà tôi không tiện nói."

   Anh và Vương Tiểu Hoành kín đáo trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Đi thêm một đoạn nữa thì đến một khoảnh sân, Thẩm Hào mở cửa phòng nghỉ mời hai người vào rồi đẩy cửa sổ ra, thắp nến lên, "Phòng nghỉ dành cho khách của Thiên Công Từ hơi ít, đành sắp xếp cho hai cậu ở tạm phòng không có điện. Hai hôm nữa có phòng khác thì hai cậu dọn sang vậy."

   Dương Nguyên Nhất cười xoà, "Phòng này cũng không đến nỗi nào."

   Thiên Công Từ vẫn giữ nguyên phong cách kiến trúc từ thời cổ đại, cả khoảnh sân và các gian phòng đều mang sắc thái cổ xưa, cửa sổ được làm bằng giấy. May mà vách tường được xây bằng gạch thật, trước sân có ba, bốn gian phòng nhưng họ chỉ kịp dọn dẹp căn ở giữa cho anh và Vương Tiểu Hoành.

   Thẩm Hào giới thiệu qua loa về kết cấu của Thiên Công Từ, thấy trời đã sẩm tối, anh ta liền tất tả rời đi. Dương Nguyên Nhất ngoảnh lại nhìn Vương Tiểu Hoành đang áp sát vách tường như thể tìm kiếm thứ gì đó.

   Anh tò mò hỏi: "Cậu làm gì thế?"

   "Em đang tìm người phụ nữ ở trong khe."

   Dương Nguyên Nhất kinh ngạc hỏi: "Cậu không sợ à?"

   Cả người cậu ta thoáng chốc cứng đờ, vội vàng lùi về sau vài bước: "Hay là anh tìm thử đi?"

   "Cậu khẳng định là người phụ nữ ở trong khe có thật à?"

   "Rõ ràng quá rồi còn gì. Hồ sơ chỉ rõ nạn nhân mất tích khi đang ở trong căn phòng kín. Thẩm Tiểu Nguyệt thấy có người bị kéo vào tường, hiện giờ cô ta đã phát điên mà vẫn luôn miệng la hét rằng có người phụ nữ ở trong khe. Căn cứ theo lời kể của Thẩm Hào, tin đồn này đã bắt đầu lan truyền ở thôn họ Thẩm từ lâu. Có đầy đủ thời gian, sự lan truyền, dân cư đông đúc để truyền thuyết đô thị phát triển. Điều kiện quan trọng nhất để nó trở thành thực thể là nỗi sợ, dù không tin nhưng trong tiềm thức của mọi người vẫn sẽ nảy sinh sự sợ hãi."

   Tuy cậu ta rất nhát gan, hay sợ bóng sợ gió, nhưng dù sao cũng đã làm ở công ty hai năm nên hiểu biết của cậu ta về truyền thuyết đô thị khá phong phú.

   Dương Nguyên Nhất không phản bác lời cậu ta nói. Lúc Nguỵ Diên Khanh phổ cập kiến thức về truyền thuyết đô thị, hắn cũng từng nhắc đến mối liên hệ giữa truyện kinh dị và nỗi sợ hãi. Ban nãy tuy không tin người phụ nữ ở trong khe thực sự tồn tại nhưng rõ ràng Thẩm Hào vẫn sợ hãi theo bản năng.

   Đây là chuyện hết sức bình thường, bởi truyện kinh dị về người phụ nữ ở trong khe đã sớm ăn sâu bén rễ trong tâm trí anh ta từ thuở nhỏ. Cho dù sau này có trưởng thành, biết rõ đây chỉ là những lời đồn thổi thì trong lòng anh ta vẫn dấy lên cảm giác sợ hãi.

   Dương Nguyên Nhất quyết định: "Tối nay chúng ta sẽ đến chỗ Thẩm Tiểu Nguyệt."

   "Chẳng phải cô ta điên rồi sao?"

   "Nhưng cô ta từng tiếp xúc với người phụ nữ trong khe."

   "Em hiểu rồi." Dứt lời Vương Tiểu Hoành kéo vali vào phòng, nào ngờ chưa được bao lâu đã cầm giá cắm nến, ôm bụng vội vàng chạy ra, "Dương Nguyên Nhất, em đi vệ sinh cái đã, anh xếp đồ giúp em nhé."

   "Được." Anh đi vào phòng, bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình và Vương Tiểu Hoành. Căn phòng mờ tối, cửa sổ kín bưng, ánh sáng duy nhất đến từ giá cắm nến trên chiếc bàn vuông.

   Không gian tĩnh lặng như tờ, một sự rùng rợn lạ kỳ lan toả trong bầu không khí. Đầu óc Dương Nguyên Nhất bỗng nảy sinh ảo giác như thể có đôi mắt nào đó đang lẳng lặng quan sát mình từ vách tường sần sùi, từ khe hở trên sàn di chuyển đến chiếc bàn, cột gỗ, xà nhà rồi thình lình nhìn chằm chằm vào sinh vật sống duy nhất trong phòng.

   Đôi tay của Dương Nguyên Nhất bỗng run lên, anh quay phắt ra phía sau, xem xét từ trái qua phải, từ trên xuống dưới nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Anh trấn tĩnh lại, tiếp tục công việc đang dang dở nhưng bỗng cảm thấy sởn gai ốc, có cảm giác như ai đó đang kề sát sau lưng, ánh nhìn lạnh lẽo ban nãy đang chăm chú dõi theo từng động tác của anh.

   Mắt anh giật liên hồi, anh xoa nhẹ mi mắt, rút cây gậy trong ba lô ra, cầm giá cắm nến đi đến bên vách tường. Nước sơn trên vách đã hơi ố vàng và bong tróc khá nhiều, nhưng không có gì bất thường cả. Trong lúc lơ đễnh ngẩng đầu, anh thấy cách đỉnh đầu khoảng mười phân có một cái khe dài khoảng một bàn tay, rộng chừng 1mm.

   Anh đưa giá nến lại gần, mặt kề sát khe hở. Nhưng đây chỉ là một khe hở rỗng tuếch, tối đen như mực. Anh xem xét một hồi lâu rồi lùi lại, tự nhủ lẽ nào là tại mình thần hồn nát thần tính?

   Dương Nguyên Nhất lắc đầu, quay người đặt nến lên bàn rồi tiếp tục thu dọn hành lý. Anh chẳng hề hay biết trên khe hở như sợi chỉ kia bỗng rơi xuống vài mảnh vụn xi măng, sau đó mở rộng ra cỡ đầu ngón tay. Một con mắt hằn đầy tia máu nhìn ngó láo liên rồi dán chặt vào bóng lưng Dương Nguyên Nhất.

   Vương Tiểu Hoành hớt hải chạy vào lôi anh ra ngoài, kích động nói: "Tìm được người mất tích rồi, chúng ta ra xem thôi."

   Lúc này sân trước đã chật kín người, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Tiếng bàn tán càng lúc càng ồn ào, hai người vừa chen vào đã trông thấy thi thể nằm trên nền đất đang được đắp vải trắng.

   Dương Nguyên Nhất khẽ lẩm bẩm: "Chết rồi ư?"

   Đúng lúc ấy đám đông tách ra nhường lối, ông Thẩm chống gậy run rẩy tiến lại gần. Ông ta nhìn thi thể đắp vải trắng, vẻ mặt đau thương buồn bã nhưng không hề kinh ngạc. Ông ta muốn xua những người đang đứng hóng hớt đi nhưng họ vẫn cố nấn ná ở lại, ông ta đành trầm trọng quát: "Đây là chuyện của nhà họ Thẩm

   Có người hô to phản đối: "Chết người rồi đó! Sao lại là chuyện riêng của nhà họ Thẩm được? Chẳng lẽ người chết là người nhà họ Thẩm ư?"

   "Họ chính là người nhà họ Thẩm." Ánh mắt nghiêm khắc của ông ta quét qua từng gương mặt đang lộ rõ vẻ ngạc nhiên rồi nhấn mạnh: "Chuyện của nhà họ Thẩm, dù có báo cảnh sát cũng phải do người nhà họ Thẩm làm, mời mọi người rời khỏi đây ngay lập tức."

   Vương Tiểu Hoành quay sang nói với Dương Nguyên Nhất: "Em nhớ năm nay ông Thẩm chưa đến năm mươi nhưng trông cứ như tám mươi tuổi rồi ấy nhỉ?"

   Anh nhìn về phía ông Thẩm, nét mặt ông ta nhợt nhạt, trông vô cùng yếu ớt, quả thật rất giống một ông lão bảy, tám chục tuổi.

   Ông Thẩm đã tỏ thái độ cương quyết đến thế, mấy người đang hóng hớt đành ngượng ngùng rời đi. Lúc này bỗng có một cơn gió thổi qua vô tình vén lên tấm vải trắng, để lộ thi thể đã nát bấy bên dưới. Thi thể nằm trên nền đất với tư thế vặn vẹo, xương, máu và thịt trộn lẫn vào nhau, phần tay chân thậm chí đã bị nghiến thành những mẩu thịt nhỏ. Tình trạng tử vong quá thê thảm, có người vô tình nhìn thấy, kinh hãi đến mức phải chạy đi nôn mửa.

   Tấm vải trắng lại rơi xuống phủ lên thi thể, nhưng giờ chẳng còn ai tò mò thi thể này là ai nữa. Mọi thứ đã trở nên vô nghĩa, họ chỉ biết rằng nạn nhân đã chết trong trạng thái đau đớn tột độ, cả cơ thể bị nghiền nát như tương.

   Ai cũng rối rít bỏ đi, bước chân vội vã như thể phía sau có quái vật đuổi theo đòi mạng. Bỗng có một người lẩm bẩm: "Cứ như bị người phụ nữ ở trong khe lôi vào tường... ép đến chết vậy."

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net