Người phụ nữ trong khe 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Nguyên Nhất hỏi tiếp: "Cô từng gặp ả rồi à?"

Thẩm Tiểu Nguyệt gật đầu, "Ả muốn kéo tôi vào tường, bác họ đi ngang qua thấy thế nên xông vào cứu tôi, cuối cùng lại trở thành người thế mạng. Bên tai tôi vẫn còn văng vẳng tiếng la hét thảm thiết của bác ấy và tiếng các khớp xương bị bẻ gãy, chắc là đau lắm. Ả lấp ló trong vách tường nhìn tôi chằm chằm, con mắt ả đỏ lòm, miệng thì bị khâu kim bằng một đường chỉ đen xộc xệch, có lẽ người khâu đã rất vội vã."

Anh tập trung lắng nghe cô mô tả về người phụ nữ ở trong khe, còn Vương Tiểu Hoành thì cố ép bản thân phải bình tĩnh để ghi chép lại.

Dương Nguyên Nhất tò mò hỏi: "Tại sao ả lại tha cho cô?"

Cô đờ đẫn nhìn anh rồi nở một nụ cười kỳ lạ, "Tha cho tôi ư? Không thể nào! Ả hận người nhà họ Thẩm đến thấu xương."

"Tại sao?"

"Người nhà họ Thẩm đã hại chết ả, thế nên ả mới hiện về."

"Ả là ai?"

"Anh muốn biết à?"

Dương Nguyên Nhất kiên định gật đầu. Sắc mặt Thẩm Tiểu Nguyệt thoắt cái trở nên lạnh lùng, cô cất giọng đều đều: "Sau khi Thiên Công Từ được xây dựng, nhà họ Thẩm đã đặt ra rất nhiều phép tắc. Suốt mấy trăm năm qua không ai được phép vi phạm những quy định ấy, nhất là người nhà họ Thẩm, nếu có ai vi phạm thì người đó nhất định phải chết."

"Quy định gì vậy?"

Cô nhìn anh chòng chọc rồi nhấn mạnh từng từ: "Không được phép tiết lộ chuyện trong nhà."

Hôm nay anh đã nghe câu này không dưới ba lần! Từ Thẩm Hào, ông Thẩm, giờ đến Thẩm Tiểu Nguyệt cũng nhấn mạnh điều này. Anh sốt ruột gặng hỏi: "Chuyện trong nhà hay là chuyện xấu trong nhà? Bốn mươi năm trước khi chưa có truyền thuyết về người phụ nữ ở trong khe, rốt cuộc người nhà họ Thẩm đã làm gì? Họ đã hại chết ai? Nếu nói ra sẽ ảnh hưởng danh tiếng đến nhà họ Thẩm phải không?"

Người nhà họ Thẩm rất thận trọng mỗi khi nhắc đến chuyện xảy ra bốn mươi năm trước, nhưng lại không ngừng nhấn mạnh rằng người phụ nữ ở trong khe xuất hiện là để báo thù, chứng tỏ sự xuất hiện của truyền thuyết đô thị này có liên quan trực tiếp đến nhà họ Thẩm. Dù con cháu nhà họ Thẩm gần như đã chết hết thì họ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quy định kia. Quan niệm bảo thủ này quả thật khiến người ta ngạc nhiên quá đỗi.

Dù bị truy hỏi dồn dập nhưng Thẩm Tiểu Nguyệt vẫn không hé răng nửa lời, chỉ trợn mắt nhìn Dương Nguyên Nhất. Anh cố gắng trấn tĩnh lại, ôn hoà gõ nhẹ lên bàn để cô thả lỏng. Anh có vẻ ngoài rất sáng sủa, chỉ cần khẽ mỉm cười đã khiến người đối diện có thiện cảm với mình rồi.

"Tôi biết con người rất khó thoát khỏi gông xiềng đạo đức mà bản thân được dạy dỗ từ tấm bé. Cô có thể lựa chọn không nói cho chúng tôi biết, nhưng hy vọng cô có thể chỉ dẫn cho chúng tôi." Anh nhìn xoáy vào Thẩm Tiểu Nguyệt, "Cô biết những chuyện xảy ra bốn mươi năm trước, chứng tỏ có người đã ghi chép lại."

Thẩm Tiểu Nguyệt dần thả lỏng, lúng túng đáp: "Anh nói đúng, tôi rất sợ. Tôi không muốn chết trẻ như những người khác, huống hồ còn chết thê thảm đến vậy." Cô đứng lên đẩy cửa sổ, chỉ ra ngoài, "Ở Bất Câu Lâu có rất nhiều sách, trong đó cất giữ cả gia phả của dòng họ Thẩm."

Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hoành đi đến bên cạnh cô, chỉ thấy ở đằng xa, giữa màn đêm đen kịt có một điểm sáng vô cùng bắt mắt.

"Trong Thiên Công Từ chỉ có đèn ở Bất Câu Lâu là không bao giờ tắt, tôi sẽ dẫn hai anh đến đó."

Vương Tiểu Hoành ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ ư?"

"Đúng vậy."

Dương Nguyên Nhất nheo mắt, khẽ nói: "Đi thôi."

Thẩm Tiểu Nguyệt xách đèn rời khỏi phòng, anh và Vương Tiểu Hoành lần lượt theo sau.

Lúc đóng cửa, Dương Nguyên Nhất vô tình ngước lên nhìn vách tường, khe hở vốn chỉ to bằng bàn tay ban nãy bỗng nứt ra bằng khoảng một cánh tay. Trong một khoảnh khắc, anh đã thấy một con mắt đỏ lòm và người phụ nữ bị khâu miệng đang vùng vẫy leo ra khỏi khe hở. Anh chớp mắt lắc đầu, định thần nhìn lại mới phát hiện quả thật khe hở trên tường đã nứt dài ra cỡ một cánh tay.

Vương Tiểu Hoành bỗng cất giọng hỏi: "Dương Nguyên Nhất, anh đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì." Anh đóng cửa lại, đồng thời xoa nhẹ mi mắt phải đang giật liên hồi.

Ba người băng qua hành lang và đình đài lầu các để đến Bất Lâu Câu. Nơi đó là một toà nhà năm tầng, tầng trên cùng treo hai ngọn đèn chiếu sáng suốt đêm thâu, bốn tầng còn lại cửa đóng then cài kín mít, trông vô cùng u ám.

Thẩm Tiểu Nguyệt mở cửa bước vào, Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hoành bám sát theo cô. Bên trong Bất Câu Lâu hệt như lời Thẩm Tiểu Nguyệt miêu tả, sách vở nhiều đến mức không đếm xuể.

"Gia phả được lưu giữ ở tầng năm."

Ba người bước lên cầu thang, ván gỗ bị giẫm lên phát ra tiếng cọt kẹt. Mi mắt Dương Nguyên Nhất co giật dữ dội hơn, anh vừa xoa mắt vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Tiểu Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Tôi nghe ông Thẩm bảo rằng cô tận mắt nhìn thấy người phụ nữ ở trong khe lôi người vào tường à?"

Cô khẽ đáp: "Tôi tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ tôi."

Anh chau mày, tập trung lắng nghe cô kể tiếp: "Chắc không có ai nói cho hai anh biết đâu nhỉ? Bố tôi cũng không biết, và cũng chẳng có ai biết cả. Lúc mẹ mất, tôi mới ba tuổi thôi. Hôm đó là một ngày cực kỳ oi bức, tôi trằn trọc mãi không ngủ được nên mẹ phải sang ru tôi. Thật ra tôi gần như quên hết những chuyện xảy ra hồi ba bốn tuổi rồi, chỉ có kí ức về ngày hôm đó vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi mà thôi."

Lên đến tầng cao nhất, Thẩm Tiểu Nguyệt đột nhiên dừng bước, nhìn chòng chọc vào Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hoành, "Hai anh có chắc chắn muốn xem gia phả nhà họ Thẩm không?"

Vương Tiểu Hoành nghi hoặc: "Lẽ nào cô đổi ý?"

Nghe vậy cô khẽ nhếch miệng cười, "Một khi đã tìm hiểu thì chẳng khác nào giẫm vào vũng nước bẩn của nhà họ Thẩm. Nếu nhúng chàm rồi thì không dễ thoát thân đâu đấy."

Dương Nguyên Nhất bỗng cắt ngang lời cô: "Hoàn thành sự ủy thác của khách hàng đúng hạn chính là tôn chỉ đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi."

"Cửa không khoá đâu, các anh tự mở đi." Cô không muốn đích thân mở cửa. Vương Tiểu Hoành cảm thấy hơi lạ nhưng Dương Nguyên Nhất đã mở cửa đi vào nên cậu ta đành phải theo sau.

Thẩm Tiểu Nguyệt nói với theo: "Đêm đó mẹ tôi vội vàng ôm lấy tôi chạy trối chết. Cuối cùng mẹ trốn vào tầng cao nhất của Bất Câu Lâu, giấu tôi ở trong tủ. Qua khe tủ, tôi đã nhìn thấy ả leo ra khỏi vách tường, lôi mẹ vào vết nứt chật hẹp kia. Bên tai tôi văng vẳng tiếng kêu thảm thiết, mũi chỉ ngửi thấy toàn mùi máu tanh. Lúc đó ả cũng đi tìm tôi, tôi không dám phát ra âm thanh, trong tủ không có tường cũng chẳng có vết nứt nào nên tôi mới sống sót."

Cô vừa dứt lời cánh cửa liền đóng sập lại, tiếng bấm khoá vang lên. Cô đứng ở bên ngoài nói vọng vào: "Hai anh nói đúng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Bố tôi lẩm cẩm, nhưng tôi thì không. Chuyện của nhà họ Thẩm chỉ có người nhà họ Thẩm được biết, xin lỗi hai anh."

   "Khốn kiếp!" Vương Tiểu Hoành xông đến đạp mạnh lên cửa nhưng nó chẳng hề suy chuyển. Cậu ta hoàn toàn không ngờ Thẩm Tiểu Nguyệt trông như kẻ tâm thần, nước da tái nhợt ốm yếu lại dám gài bẫy bọn họ, "Chúng tôi còn chưa biết nhà họ Thẩm có chuyện xấu gì để gièm pha cơ mà! Nếu cô không thích thì huỷ hợp đồng là được, cần gì phải gài bẫy chúng tôi! Mở cửa ra, Thẩm Tiểu Nguyệt!"

   Cô thản nhiên nói: "Đừng đạp nữa, không mở ra được đâu. Tôi khuyên hai anh nên nói nhỏ thôi, đừng để ả nghe thấy."

   Vương Tiểu Hoành sợ hãi chất vấn: "Ả nào?"

   "Người phụ nữ ở trong khe ấy." Thẩm Tiểu Nguyệt bật cười khanh khách, "Ả khát máu lắm, thứ ả thích nhất là nỗi sợ hãi, chỉ cần tôi cho ả đầy đủ thức ăn thì ả sẽ bỏ qua cho hai bố con tôi."

   Cậu ta giận tím mặt, "Khốn kiếp!"

   Cô ung dung rời đi mà chẳng hề áy náy chút nào. Dương Nguyên Nhất khẽ vỗ vai Vương Tiểu Hoành, bảo cậu ta bình tĩnh lại, "Đừng dụ ả đến đây, trên tường có nhiều khe hở và lỗ thủng lắm."

   Cậu ta lập tức ngậm miệng, co rúm người nấp sau lưng anh, rụt rè hỏi: "Anh Nguyên, liệu người phụ nữ ở trong khe có xuất hiện thật không?"

   Anh ấn nhẹ lên mi mắt đang giật liên hồi, khẽ đáp: "Tôi đoán trăm phần trăm là ả sẽ xuất hiện."

   Vương Tiểu Hoành cứng đờ người, ánh đèn hắt lên mặt cậu ta, soi rõ nỗi sợ hãi in hằn nơi đáy mắt và cả hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt cậu ta lúc này. Khe hở dài cỡ một mét trên bức tường màu xám trắng từ từ nới rộng, mấy ngón tay xám ngoét loang lổ những vết hoen tử thi đang cố cạy khe hở để chui ra.

   Dương Nguyên Nhất nhanh tay bịt chặt khuôn miệng đang há hốc của Vương Tiểu Hoành, kéo cậu ta trốn ra sau kệ sách. Cậu ta cố gắng trấn tĩnh lại, tuy hết sức kinh hãi nhưng đã nhanh chóng bình ổn cảm xúc. Anh buông tay, đẩy sách trên kệ ra để nhìn vào vách tường.

   Sinh vật kia có mái tóc đen dài xoã tung trên sàn nhà và làn da tái xanh dính đầy những mảnh vụn xi măng. Miệng ả bị chỉ đen khâu lại, nhìn từ đằng xa chẳng khác nào một khe hở đen ngòm, trông xấu xí đến mức ghê tởm. Đôi mắt ả hằn lên những mạch máu đỏ lòm, không ngừng láo liên khiến Dương Nguyên Nhất liên tưởng đến mắt ếch. Ả leo ra từ khe hở, bò trên nền đất như thể đang đánh hơi.

   Vương Tiểu Hoành dùng khẩu hình nói với anh: "Nó có thể ngửi thấy mùi của người lạ." Tìm được chỗ họ ẩn nấp chỉ là vấn đề thời gian.

   Lúc này mi mắt của Dương Nguyên Nhất không còn giật nữa, có lẽ là bởi nguy hiểm đang cận kề trước mắt. Anh nói với cậu ta: "Tôi nhớ cậu từng nói tốc độ chạy trốn của cậu rất nhanh."

   Cậu ta đang định gật đầu thì bỗng khựng lại, trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành, "Anh định làm gì?"

   Dương Nguyên Nhất lạnh lùng nói: "Dụ ả rời đi."

   Vương Tiểu Hoành sợ hãi tột độ, "Ả sẽ giết em đấy."

   "Không đâu, cậu chạy nhanh lắm cơ mà, chết làm sao được."

   "Em không chịu đâu."

   Thế là Dương Nguyên Nhất đẩy cậu ta ra, còn tiện tay ném một quyển sách vào sinh vật kia. Con mắt đang dáo dác ngó nghiêng của ả lập tức ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Hoành. Ả bỗng há miệng ra, sợi chỉ đen trên môi bị kéo căng tạo thành những lỗ nhỏ. Cậu ta sởn gai ốc, xoay người bỏ chạy thục mạng, hét toáng lên: "Dương Nguyên Nhất, anh là đồ độc ác!"

   Người phụ nữ ở trong khe điên cuồng đuổi theo cậu ta. Dương Nguyên Nhất vội vã chạy về phía ngọn đèn, quả nhiên gia phả của nhà họ Thẩm được đặt ở đó. Nhưng gia phả có đến mấy chục cuốn, anh buộc phải nhanh chóng tìm ra, chỉ cần tìm được gia phả bốn mươi năm trước... Bốn mươi năm trước... Tìm thấy rồi!

   Anh nhanh chóng dò tìm tên của ông Thẩm, nhưng chỉ một lát sau Vương Tiểu Hoành đã la hét chạy về phía anh. Anh khẽ chửi thầm một tiếng rồi nhanh chóng quay người bỏ chạy. Hai người chạy đằng trước, người phụ nữ ở trong khe giống như con thằn lằn bò men theo vách tường chắn trước mặt họ. Cả hai đành chui tọt ra phía sau kệ sách, đẩy ngã kệ để chặn đường ả.

   Dương Nguyên Nhất hét lên: "Có thấy cái tủ không?"

   "Ở đằng sau."

   "Mau trốn vào tủ."

   "Làm vậy có ích gì không?"

   "Sinh vật này có thể đánh hơi được mùi của con người, nhưng hai mươi năm trước Thẩm Tiểu Nguyệt đã sống sót vì nấp trong đó nên chắc chắn là có tác dụng." Dứt lời anh lập tức xông thẳng về phía trước, vừa chạy vừa rút chiếc gậy giắt bên hông ra, vung tới tấp về phía ả.

   Cú đánh đòi phủ đầu chính xác khiến cổ ả lõm xuống. Vương Tiểu Hoành bồi thêm một cú đạp vào bụng khiến ả văng đi như đạn pháo, sau đó hai người ba chân bốn cẳng nấp vào trong tủ.

   Ả gầm gừ đầy giận dữ, liên tục nện vào tủ nhưng không vào được bên trong. Ả đành bò qua bò lại bên ngoài, thỉnh thoảng lại rống lên từng hồi.

   Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng ai đó hỏi: "Ai đang ở trong thế?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net