Dập Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đầu nỗ lực.

Khi ấy lòng cô tràn ngập niềm vui, muốn nắm bắt tất cả những gì liên quan đến Thái Từ Khôn, giống như một dũng sĩ liều lĩnh muốn húc đổ bức tường phía Nam trong anh.[1]

[1] Xuất phát từ câu Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)", ý ch s c chp, chưa đến mc bế tc thì không chu hi tâm chuyn ý.

Bất chấp kết quả tan xương nát thịt hay đôi bên đều chịu tổn thương.

Mỗi khi về đêm yên tĩnh, Bạch Lộc bị đề khó vây quanh, trong lòng không khỏi dấy lên sự thất vọng.

Giữa cô và Thái Từ Khôn đâu chỉ có một xíu khoảng cách, sau đó không lâu, anh sẽ đi đến nơi trời Nam đất Bắc.

Tuy nhiên từ đầu đến cuối, anh luôn cho rằng cô là Đường Sinh, một cậu đàn em lớp 11 học môn Anh văn cực kém nhưng lại chơi game rất giỏi.

Nhưng mối liên hệ trong game ấy vốn dĩ không thể trở thành hiện thực.

Bạch Lộc bắt đầu tưởng tượng, nếu như một ngày nào đó, cô lấy thân phận Bạch Lộc đứng trước mặt Thái Từ Khôn, liệu có điều gì khác không.

Một khi có suy nghĩ này thì chẳng thể nào đè nén được nữa.

Có lẽ trời cao thật sự có mắt, cơ hội ấy mau chóng đưa đến trước mặt Bạch Lộc.

Đó là một ngày trước kỳ thi đại học, Bạch Lộc chúc mấy người trong nhóm chat thi cử thuận lợi, Thái Từ Khôn vẫn chưa đăng nhập.

Cầm Sư trò chuyện với cô một lát, đột nhiên hỏi: "Ầy, chờ bọn tôi thi đại học xong rồi cả đám đến tiệm net chơi nhá?"

Võ Tăng cũng hùa theo: "Cậu chơi game mãi mà không chịu bật mic, đôi khi bọn tôi đuổi không kịp cậu mà cũng ngại nói."

Hai người họ cứ tiếp lời nhau, hồn nhiên không biết Bạch Lộc ngồi trước máy tính đã sớm rối loạn nhịp tim, cảm thấy đây là một điều kinh ngạc từ trên trời rơi xuống.

Nhưng cô hơi do dự, nếu họ biết mình là con gái, liệu sau này có ít tiếp xúc hơn không, trước đây cô giả làm con trai để dễ tiếp cận họ hơn mà.

Bạch Lộc biết hành vi như vậy không hề vẻ vang, nhưng đây là cơ hội tiếp xúc duy nhất với Thái Từ Khôn mà cô có thể nghĩ ra.

Nếu không nhờ lần tình cờ gặp nhau ở tiệm net, có lẽ đến khi tốt nghiệp, Bạch Lộc cũng không có được cách liên lạc với Thái Từ Khôn.

Thời gian chơi chung vừa qua đều do cô may mắn trộm được, cô vẫn chưa đủ can đảm đối mặt với kết quả bị vạch trần.

Bạch Lộc không hề nói đồng ý, chỉ nói chờ nghỉ phép rồi tính sau.

Cô vẫn luôn chờ đợi.

Nhưng đôi khi, có vài sự chờ đợi đã định trước là không có hy vọng.

Thi Đại học vào ngày mùng 7 và mùng 8, nhóm Thái Từ Khôn ăn bữa cơm tạm biệt vào ngày mùng chín, Bạch Lộc vĩnh viễn nhớ buổi tối hôm ấy.

Trời sẩm tối, nhóm Cầm Sư nói rằng cơm nước xong bèn đến tiệm net chơi, nếu buổi tối Bạch Lộc rảnh thì cứ đến tiệm net tìm họ.

Bạch Lộc không trả lời, dù thế nào cũng không thể tĩnh tâm học hành.

Đợi đến hơn bảy giờ, anh họ Hà Vân Khai nghỉ phép đến thăm bố Bạch mẹ Bạch. Bạch Lộc như tìm được cớ, lôi kéo anh ấy đến tiệm net.

Cô ngồi xuống chơi một ván, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết, Hà Vân Khai tháo tai nghe xuống và hỏi: "Có tâm sự à? Chơi đến nỗi vậy luôn."

Bạch Lộc không dám nói, chỉ véo véo khuôn mặt: "Em đi mua chai nước đây, anh muốn uống gì?"

Hà Vân Khai: "Trong tiệm net có mà."

Bạch Lộc bĩu môi: "Đắt ạ."

"Nước lọc là được."

Bạch Lộc đứng dậy đi ra ngoài.

Nhóm Thái Từ Khôn ăn cơm ở chỗ cách tiệm net không xa, Bạch Lộc không biết làm sao, sau khi mua nước xong, cô đặc biệt vòng qua đó xem thử.

Bạch Lộc đi xuyên qua ngõ hẻm, có không ít học sinh đứng ngoài cửa tiệm ăn, chắc hẳn tan cuộc rồi.

Cô đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn từng người một đi ra.

Rất lâu sau, cô mới nhìn thấy một người quen thuộc, nhưng rồi anh lại mau chóng vòng vào tiệm. Lúc đi ra, trên lưng anh có thêm một nữ sinh.

Xung quanh là tiếng người ồn ào.

Cả người Bạch Lộc dần dần cứng đờ.

Thái Từ Khôn cõng nữ sinh kia rời khỏi đám người, từ ngõ hẻm đi ra ngoài.

Hình như nữ sinh đó uống say, miệng không ngừng lải nhải, lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ, cô ấy đột ngột giơ tay hét lớn: "Sau này! Tôi nhất định phải cùng với Thái Từ Khôn... làm ra game thịnh hành nhất Trung Quốc!"

Thái Từ Khôn nhỏ giọng đáp lời, Bạch Lộc chưa từng nghe thấy giọng anh dịu dàng như vậy: "Được được được, em đừng lộn xộn nữa, cẩn thận rơi xuống bây giờ."

Nhờ ánh đèn đường, Bạch Lộc nhìn thấy sợi dây tơ hồng trên tay nữ sinh kia.

Trong chớp mắt, gió thổi xuyên suốt ngõ hẻm như trộn lẫn hơi lạnh rét buốt, không ngừng bao vây lấy cô, khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Bạch Lộc đứng yên tại chỗ rất lâu, lâu đến nỗi Hà Vân Khai lo lắng, thậm chí đi khắp nơi tìm cô: "Em ở đây làm gì vậy?"

Bạch Lộc giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu.[2]

[2] Khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước rồi thì không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?

Cuối cùng cô đã hiểu được đạo lý này. Bạch Lộc hít sâu một hơi, đưa nước cho Hà Vân Khai: "Anh à, em không mua được loại nước mình muốn."

"Cái gì?"

"Bị người khác mua mất rồi."

Hà Vân Khai nhìn cô: "Vậy thì đổi sang cửa hàng khác."

"Không phải đâu." Trong lòng Bạch Lộc mơ hồ đau đớn, may mà bóng đêm che phủ, không để lộ việc cô đã vỡ òa cảm xúc: "Không mua được tức là không mua được."

Muộn cũng đã muộn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net