Dập Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghĩ cả đêm rằng có nên đến Bắc Kinh không, qua nửa đêm cô mới ngủ, ở trên máy bay cũng ngủ không ngon, bây giờ nhắm mắt chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Đến khi thức giấc thì nghe tiếng Thái Từ Khôn nói chuyện.

Cô vừa nhúc nhích, chiếc áo vest khoác trên người cô rơi xuống cạnh chân.

Thái Từ Khôn nghe vậy bèn nhìn qua, nói với đầu dây bên kia: "Bạch Lộc dậy rồi, con để em ấy nói chuyện với mẹ..."

Anh đưa di động cho cô: "Mẹ gọi điện, bà ấy nói là gọi cho em nhưng mãi không có ai bắt máy."

Bạch Lộc vừa nghe điện thoại, vừa tìm di động: "Mẹ... dạ, di động con tắt tiếng, vài ngày nữa con sẽ về ạ..."

Thái Từ Khôn đỗ xe xong, xuống xe lấy đồ đạc hành lí ở phía sau.

Bạch Lộc nghe điện thoại xong, màn hình di động tự động nhảy ngược về trang web ban đầu.

- Đó là trang trò chuyện WeChat của Thái Từ Khôn với bạn chung phòng thời đại học, đồng thời là đối tác với studio của anh.

Tần Xuyên: [Anh, anh với chị dâu đến đâu rồi?]

Tần Xuyên: [Sao chị dâu đột nhiên đến Bắc Kinh tìm anh vậy? Không phải nghe ngóng được chuyện gì nên tới điều tra đó chứ?]

Thái Từ Khôn: [Cậu ăn nhiều cơm quá nên úng não à?]

Tần Xuyên: [Em chỉ đùa xíu thôi, chị dâu có biết anh hợp tác với công ty của Văn Tịnh không? Để em biết đường ăn nói.]

Thái Từ Khôn: [Không biết, mấy người đừng nói lung tung.]

Tần Xuyên: [Dạ được.]

Bạch Lộc bỏ ngang, ấn về màn hình vốn có, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thái Từ Khôn đang trò chuyện với ông cụ ở bãi giữ xe, áo sơ mi trắng anh mặc là món quà sinh nhật năm trước cô tặng.

Ánh đèn đủ màu của nhà hàng chiếu vào vai anh, làm nổi bật bóng dáng ngày càng cao ngất rõ ràng.

Bạch Lộc như bị ánh đèn làm chói mắt, bỗng chốc cúi đầu nhìn áo vest đang khoác trên đùi mình, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, thấm sâu vào chiếc áo ấy.

Cô biết mình không thể khóc, ít nhất không nên bật khóc vào lúc này.

Bạch Lộc vội vã lau nước mắt, đẩy cửa xe bước xuống. Thái Từ Khôn ngoảnh đầu nhìn rồi lại quay sang nói vài câu với người ta, sau đó sải bước về phía bên này.

Bạch Lộc đứng yên tại chỗ.

Gió xuân ở Bắc Kinh như còn vương hơi lạnh ngày đông chưa kịp tan hết, vừa thổi qua đã khiến lòng người rét run.

Thái Từ Khôn đi đến trước mặt cô: "Nghe máy xong rồi à?"

"Ừm."

Bạch Lộc trả điện thoại cho anh, Thái Từ Khôn chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, tiện thể nắm lấy: "Sao lạnh như vậy?"

Hắn lấy áo khoác trong xe ra rồi choàng lên vai cô: "Có phải Bắc Kinh lạnh hơn Bình Thành nhiều không?"

Bạch Lộc cố nén cơn chua xót, lên tiếng trả lời: "Đúng vậy."

Bắc Kinh rất lạnh.

Lạnh hơn cô tưởng tượng nhiều.

-

Bạch Lộc chỉ nán lại Bắc Kinh hai ngày, chưa đến một phần ba kế hoạch của cô. Vào hôm trước khi đi, cô đến dưới lầu công ty Thái Từ Khôn để ăn cơm trưa với anh.

Thái Từ Khôn ăn xong trước, ngồi ở phía đối diện nhìn cô, đột nhiên nói: "Hay là anh đưa em đến sân bay trước nhé?"

"Không cần đâu, lát nữa em còn tiện đường đến thăm cô giáo." Bạch Lộc bỏ dao nĩa xuống: "Sau đó đi từ nhà bà ấy đến sân bay."

Thái Từ Khôn nhíu mày, có vẻ ấu trĩ: "Chẳng phải em nói hôm nay không có thời gian, phải vội vàng quay về sao?"

Bằng không trưa nay họ đã chẳng ăn vội vã sơ sài như vậy.

Bạch Lộc cười nhẹ: "Em vừa mới biết cô giáo chuyển đến Bắc Kinh mà, hiếm khi đến đây một lần."

Thái Từ Khôn đành thôi, chờ cô ăn xong, anh đứng dậy đi tính tiền.

Bạch Lộc theo anh xuống lầu, công việc của anh bận rộn, hai ngày qua đã tranh thủ thời gian lắm rồi. Vậy nên bất kể tính toán chuyến đi thế nào, cô đều không nên tới.

Thái Từ Khôn gọi xe cho cô.

Bạch Lộc ngồi trong xe, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Bắc Kinh, ánh nắng dưới tàng cây chợt sáng chợt tối chiếu vào khuôn mặt không có biểu cảm nào của cô.

Cô nhớ sẩm tối ngày thứ hai ở Bắc Kinh.

Thái Từ Khôn tạm thời có cuộc gọi từ công ty, tên người gọi lóe lên trên màn hình di động. Tối hôm ấy cô chờ dưới lầu công ty anh đến tận khuya, cuối cùng chờ được hai bóng người sánh vai bước ra.

Ban đầu Bạch Lộc định chạy qua đó, đi đến trước mặt Thái Từ Khôn, nhưng cô vừa nhổm người thì nghe thấy Văn Tịnh gọi anh một tiếng.

"A Khôn."

Kết hôn đã ba năm, trước giờ Bạch Lộc đều gọi đầy đủ tên anh là Thái Từ Khôn, anh cũng thường xuyên gọi cô là Bạch Lộc, giống như đôi bên vừa mới bắt đầu vậy, quan hệ của họ cũng giống như cách gọi này, chưa từng vượt quá hay trở nên thân mật gần gũi hơn.

Cuộc hôn nhân này như một cán cân mất đi sự cân bằng.

Cô không đủ thẳng thắn nói ra, Thái Từ Khôn còn có chuyện giấu diếm, hai người họ chẳng ai ngay thẳng hơn ai.

Sau khi từ Bắc Kinh quay về, Bạch Lộc phải nhận sự điều tra trừng phạt từ đài truyền hình.

Ai nấy đều hiểu vụ Kiện Bình này không hề đơn gian như bề ngoài, họ biết rõ nội bộ đen tối nhưng không ai dám nói ra.

Đài truyền hình ngoài mặt giáng chức, âm thầm bảo vệ, đây đã là cách giải quyết tốt nhất.

Bạch Lộc trở về văn phòng ban đầu để làm phóng viên, suốt ngày chạy khắp trời Nam biển Bắc, liên lạc với Thái Từ Khôn thường xuyên gián đoạn.

Tiết Lập Hạ tháng Năm là sinh nhật của Thái Từ Khôn.

Từ sáng sớm anh đã nhận cuộc gọi từ mẹ Thái, biết được gần đây bà về nhà ngoại với dì Út, anh dặn dò bà vài câu rồi cúp máy.

Từ sáng tinh sương đến chiều tà, Thái Từ Khôn thường xuyên chờ xem di động.

Đồng nghiệp trong công ty vốn chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Thái Từ Khôn nhưng anh còn phải chạy cho kịp chuyến bay nên chỉ cắt bánh kem thôi, ngay cả hành lí cũng không kịp thu dọn, trực tiếp quay về Bình Thành một mình.

Trong nhà đã lâu không có người ở, hoa tươi cắm ở phòng khách cũng héo rũ.

Thái Từ Khôn tùy tiện thu dọn một chốc, đổi hoa rồi đặt bánh kim, chờ mãi đến đêm khuya, cuối cùng chờ được một câu: "Em quên rồi."

Trong chớp mắt, anh bị sự thất vọng và mệt mỏi đánh cho tan tành, nhưng lại không thể trách cứ câu nào.

Anh vẫn đang chờ mong.

Nhưng mãi đến khi hết ngày, Thái Từ Khôn vẫn không nghe thấy Bạch Lộc chúc mình một câu "sinh nhật vui vẻ".

Cô nói xin lỗi.

Nói mình quên rồi.

Chúc anh ngủ ngon.

Chỉ riêng "sinh nhật vui vẻ" là không hề nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net