Chương 13: Bill and Coo*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Bill and Coo (cụm từ, ít dùng) dành những cái ôm, cái hôn và lời đường mật ngọt ngào cho một người, thường là đối tượng yêu đương.

Vì nghĩ không ra tiêu đề nào nghe ngọt như cụm từ này nên mình xin phép để nguyên.

---

"Xin lỗi em... Người ơi xin lỗi vì đã tổn thương em~"(*)

(* Lời bài hát  อันเฟรนด์(Unfriend) - Helmetheads)

"Argh! Đổi bài ngay giùm tao! Điếc hết cả tai rồi!"

Âm thanh khủng khiếp nhất trần đời này chính là từ hội bạn thân của tôi hợp xướng với hội Sư Tử Trắng. Trong số đó thì một nửa đang say sưa hát, nửa còn lại thì đang van xin đổi bài. Lũ khùng...

Thay vì về nhà, chúng tôi rủ nhau tới một quán Karaoke vì chưa đứa nào muốn tan cuộc. Ai cũng muốn được vui chơi xả láng tối nay.

Nhưng thế này mà vui à?

Tôi nghĩ tôi sẽ lăn ra chết trước khi biết thế nào là vui mất thôi.

Giờ tôi chỉ muốn về nhà. Tôi lỡ mồm bảo là mình ghen mất rồi. Chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây thêm nữa. Ôi, trời, ơi! Ước gì tôi có cái xô ở đây, tôi sẽ chụp luôn lên đầu để che mặt đi cho xong. Bảo tôi chụp xô lên đầu cả tuần luôn cũng được. Bọn nó không ngừng trêu chọc tôi, và cứ hễ nói chuyện với tôi là y như rằng chỉ nói về cậu ta. Tôi muốn thoát khỏi đây ngay!

May là lúc này thì bọn nó đều đã say khướt hết cả. Cả lũ đã chuyển sang hát hò ầm ĩ thay vì chỉ chăm chăm nói về tôi và Sarawat.

Lí do tôi nói như thế, cũng có thể là bởi tôi say đấy. Nhưng vấn đề ở đây là tôi lại không say tí nào cơ. Thề đó!

"Tine, một ly nữa!"

Có một người không tham gia trận chiến giành micro như những người còn lại, bởi cậu ta vẫn còn đam mê 3000 baht tiền thưởng của Sarawat... Theme, người nãy giờ cứ luôn rót bia và cốc cho tôi.

"Không! Dừng đi! Tôi không uống nữa đâu." Mặc dù tôi vẫn chưa đến nỗi đi xiêu vẹo nhưng không có nghĩa là tôi có thể uống được tiếp.

"Chỉ một cốc thôi mà."

"Đủ rồi. Cậu ấy không uống được nữa đâu." Sarawat cắt ngang bằng giọng trầm trầm của cậu ấy, rồi tới ngồi xuống cạnh tôi.

"Nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà."

"Đủ rồi." Tôi thấy cậu ta mở chiếc ví đắt tiền ra, rút một xấp tiền rồi đưa cho thằng bạn.

Như thế tệ lắm đấy nhé! Cậu ta đã lên kế hoạch chuốc say tôi, lại còn dám trả tiền cho phi vụ đó ngay trước mặt tôi nữa chứ. Mấy thằng cha này sao mà ngu thế!


Tôi và Sarawat ngồi trong góc phòng. Cậu ấy duỗi cặp chân dài của mình gác lên một cái ghế khác, ngăn cách chúng tôi khỏi đám bạn. Tôi chỉ biết ngồi im thin thít, không hé răng nửa câu, mãi tới khi Man bỏ micro xuống và tới ngồi cạnh Theme. Cậu ta vẫn không thể tới gần tôi được bởi chân Sarawat đã chắn ngang.

"Tine ơi! Zô!" Cậu ta đưa tôi một cốc bia. Tôi cũng muốn cầm lấy nhưng người ngồi cạnh chắn mất rồi.

"..." Để cho an toàn thì tôi không nói gì cả.

"Thôi mà! Cậu mà không say thì hết vui rồi!"

"Cậu ấy say rồi!" Sarawat trả lời thay.

"Làm sao mày biết là cậu ấy say rồi? Thôi đê! Để người ta uống đi. Tao muốn ôm một cái mà."

"..." Tuy tôi không nghe thấy tiếng gì cả, nhưng đọc khẩu hình của Sarawat thì có thể dễ dàng đoán được cậu ta nói gì 'Đmm'

Đáng ra đó đã là một câu trả lời hoàn hảo rồi. Nhưng trông Man chẳng có vẻ gì là sợ hay giận cả. Cậu ta còn cười há há như thằng dở hơi. Chả hiểu kiểu gì!

"Mày ghen hả?" Man lại cố tình hỏi Sarawat.

"..."

"Ghen mà không làm được gì cả. Người ta gọi là 'bất lực' đấy nhé."

"Cút đi."

"Tine mà là bạn trai tao chắc ngày nào tao cũng kiệt sức."

Bụp!

"Ui!" Trong chớp mắt, Sarawat đã giơ chân đạp thằng bạn ngã lăn ra ghế. Mọi người đều trông hết sức ngạc nhiên, cả phòng đột nhiên rơi vào im lặng trong thoáng chốc. Sau đó thì...

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!" Sau một thoáng yên lặng, tất cả đều bật cười như điên. Tôi cũng không thể nhịn cười được khi thấy Man bò lồm cồm trên sàn. Ai nấy đều rút điện thoại ra quay lại khoảnh khắc đó. Đáng đời cậu ta!

"Tôi ghét cậu."

"Cái gì thế?" Nghe thấy thế, tôi lập tức quay sang nhìn Sarawat. Mặt cậu ta vẫn như cái đít nồi, chẳng có cảm xúc gì. Tôi bối rối.

"Sao cậu không tránh đi lúc thằng Man hôn trán?"

"Hả? Hồi nào?"

"Đừng có giả vờ, tôi thấy rồi."

"Ồ, vậy hả? Tôi tưởng cậu đang bận tán tỉnh mấy cô trong bar và để mấy cô ấy sờ soạng cậu chứ."

"Tôi không có tiến lại chỗ người ta, là họ kéo tôi mà. Đừng có đánh trống lảng. Một đêm mà những hai người liền? Tôi ghim vụ này rồi đấy.

"Thì, bởi vì tôi cũng đâu biết sẽ thành ra như thế."

"Đừng có để nó xảy ra lần nữa. Tôi ghen đấy."

"Im đi."

"Ghen đấy."

"Cậu muốn ăn đạp bây giờ không?"

"Tôi ghen đấy. Nếu có ai làm những việc đó với cậu thì người đó phải là tôi chứ."

"Hai đứa nói chuyện gì đấy?" Thằng Peuk ở đâu chen vào, cắt ngang chúng tôi.

"Không phải việc của mày!" Tôi lạnh lùng đáp trả.

"Ờ! Phải rồi! Tao có phải mày đâu. Tao làm gì cũng sai hết." Nó tưởng hành xử như thế là đáng yêu lắm hả? Giờ tôi muốn đập nó không khác gì đập Sarawat.

Tôi không hiểu cảm xúc của mình lúc này nữa. Tôi cố gắng gạt những lời cậu ấy nói đi, nhưng hình như trái tim đang phản bội tôi hay sao ấy.

Cảm giác kì ghê.

Mười phút sau, tôi thấy Man quay lại với vài chai bia trên tay. Cậu ta cư xử như thế trước đó chưa xảy ra chuyện gì hết, kể cả khi Sarawat đạp cậu ta ngã lăn quay hết sức xấu hổ. Lần này cậu ta thậm chí còn dám nhìn thẳng Sarawat.

Việc hát hò và ăn uống vẫn tiếp diễn. Đầu tiên bọn tôi đều uống chậm, đổ vào từng cốc một. Nhưng tới lúc cả lũ đều xỉn và hóa điên, chẳng còn ai dùng cốc làm gì nữa. Bọn tôi uống thẳng từ chai luôn. Tôi say, và cả Sarawat cũng thế. Cả người tôi nồng nặc mùi cồn. Cũng gần ba giờ sáng rồi, nên chúng tôi phải rời đi.

Tôi được khiêng ra khỏi quán bởi đám bạn Sarawat. Không thể tin được là giờ tôi lại say xỉn đến mức này. Chắc là bởi 3000 baht của Sarawat. Cậu ta đúng là Quỷ vương, còn đám bạn chính là lũ quỷ tay sai. Má ơi! Tôi còn không thể nào bước đi cho vững nữa kìa.

"Theme, bỏ ra đi. Để tao lo."

"Không sao, để tao giúp."

"Im đi. Bỏ cậu ấy ra."

"Mày nói nhiều vl. Với cả là tao khiêng cậu ấy ra đấy nhé."

"Mày muốn chết hả?"

"Má! Sao mày chiếm hữu ghê thế? Đây, của mày tất!" Theme quẳng tôi khỏi lưng cậu ta về phía Sarawat, chẳng khác gì quẳng con búp bê. Tôi định bảo là tôi tự đi được, nhưng mà thật ra tôi có đi được quái đâu. Tôi sợ là tôi sẽ ngã lăn quay, thế thì còn đáng xấu hổ hơn.

Ba thằng bạn vui vẻ của tôi cũng chẳng khá hơn tôi là bao. Chúng nó đều xỉn quắc cần câu, lê lết như mấy cái bao tải. Tôi đoán lúc này tôi còn hên chán vì ít ra tôi còn biết chuyện gì đang xảy ra.

"Thế còn bạn của Tine tính sao đây?"

"Cứ đưa hết về phòng tôi đi." Bình thường cứ mỗi lần uống say thì cả lũ đều về  phòng một đứa nào đó. Lần này tôi xung phong dâng hiến phòng mình.

"Thôi khỏi. Đưa về chỗ tôi đi. Nhà tôi gần hơn." Man đề nghị. Mấy cậu còn lại đồng ý ngay tắp lự.

Chúng tôi chia ra ở bãi đỗ xe. Sarawat và tôi đi một hướng. Tối nay cậu ấy là vệ sĩ của tôi.


Tôi có cảm giác như ai đó cứ sờ soạng khắp người tôi một lúc lâu. Tôi buột một tiếng than nhẹ rồi hé mắt ra nhìn. Sarawat có vẻ đang cố gắng tìm chìa khóa phòng trong túi tôi. Nhưng sao lại có cảm giác cậu ấy 'đi tìm' hơi xa, xuống cả đũng quần tôi là thế nào nhỉ? Theo như tôi biết thì túi quần ở hai bên nhé.

"Tìm được chưa?"

"Chưa."

"Rồi chừng nào cậu mới tìm được hả?"

"Đến khi nào tôi thấy đủ."

"Khốn!"

Tôi chửi xong thì cậu ta cũng lôi được chìa khóa ra. Mở cửa, tôi được cậu ấy dìu vào phòng, sau đó thì bị quẳng lên giường không chút thương tiếc. Này! Tôi là người trần mắt thịt mà, xin hãy đối xử nhẹ nhàng với cơ thể quyến rũ này hộ cái.

Tôi nhắm nghiền mắt vì ánh đèn chói quá, ngó lơ những thứ xung quanh đi. Lúc này tôi mệt lắm rồi và chỉ muốn đánh một giấc. Tuy nhiên thì vẫn còn một chuyện phiền lòng. Sarawat đang cố lật người tôi lại, và tôi thấy tay cậu ta đụng khóa quần mình.

"Này, làm gì đó?" Mở mắt ra, tôi thấy cậu ta đang cố cởi quần của tôi.

"Cởi quần cho cậu." Cậu ta đáp, mặt mày trông rõ khó ở.

"Khỏi cần đi. Tôi muốn ngủ."

"Không thấy khó chịu hả? Cởi ra đã."

"Khỏi đi... Cậu phiền thế."

Tôi nói vậy thôi chứ cũng chẳng làm gì được, vì cậu ta đã dùng sức lột quần tôi ra rồi. Mất vài giây thì cậu ta cũng lột xong. Tôi chỉ còn mỗi cái quần lót che chắn cơ thể.

Sau đó thì Sarawat bắt đầu cởi áo sơ mi cho tôi. Tôi chỉ biết càu nhàu kêu ca vì tôi mệt muốn chết. Được rồi, tôi chịu! Say lắm rồi. Sau đó thì cậu ta ngả lưng nằm xuống giường.

"Đừng có táy máy với tôi đấy."

"Biết rồi."

"Tôi muốn ngủ."

"Ngủ ngon. Mơ đẹp."

Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ.





Giữa trưa hôm sau tôi mới dậy, đầu đau như búa bổ. Tôi cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, và nhận ra là người hôm qua đưa tôi về đã biến mất rồi.

Tìm điện thoại, tôi phát hiện ra có 10 cuộc gọi nhỡ từ mấy thằng bạn. Tôi quyết định gọi lại ngay xem chúng nó thế nào. Theo những gì tôi còn nhớ được thì hôm qua chúng nó cũng say mèm và hỗn loạn hết cả. Chờ khoảng 10 giây thì thằng Ohm cũng nghe máy.

[Alo.]

"Ohm à? Mày ổn không đó? Gọi gì tao đấy?"

[Ừ, bọn tao không sao. Mày thì sao?]

"Tao á? Hơi choáng tí, như mọi khi thôi. Hỏi gì kì vậy?"

[Không kì đâu. Tao gọi hỏi xem mày còn ok không hay mất tr*nh vào tay Sarawat rồi ấy. Đêm qua đứa nào cũng xỉn quắc nên chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.]

"Mày nói cái éo gì đấy? Tao ok!"

[Thật ó hỏ? Ờ, thế tao yên tâm rồi. Tại tao thấy ảnh mày đăng trên Instagram nên tao tưởng anh chồng quốc dân chính thức thành bạn trai mày rồi.]

"Ảnh nào? Tao đăng hồi nào?"

[Tối qua ấy.]

"Tao có đăng gì đâu."

[Thế mày tự xem đi. Nhìn cho kĩ rồi hẵng tới nói chuyện với tao nhé. Ok?]

Thằng Ohm cúp máy, bỏ mặc tôi lại với nỗi hoang mang.

Tôi lập tức mở Instagram ra xem, bật ngửa vì hơn 100 thông báo. Một nửa trong số đó là từ người lạ hỏi xin số tôi hôm qua. Anh ta bấm like hầu hết ảnh của tôi.

Một nửa còn lại là từ những người tôi không quen biết. Tôi không muốn bị sự tò mò tra tấn thêm nữa, nên tôi bấm xem luôn bức ảnh 'tôi' đăng hôm qua. Nhìn xong, tôi lại choáng tập hai.

Đúng là ảnh của tôi thật.

Tôi... nằm trên giường... mặc mỗi cái quần boxer và áo bóng đá. Vấn đề là áo đó là của đội bóng khoa Chính trị. May thay, cái tên in sau lưng áo không bị lộ ra trong ảnh... bởi vì áo đó là của Sarawat.

Bằng không thì team vợ Sarawat đuổi giết tôi là cái chắc. Má ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa nằm ở phần chú thích bức ảnh.


tine_chic Hoa đsx có chỉ cản phoeenf khônh thả rgính


Tôi không hề đăng cái gì như thế này hết! Không đời nào! Tôi chưa bao giờ điên đến mức đăng ảnh kiểu này, lại còn viết sai chính tả be bét nữa chứ!

Nhìn đống bình luận bên dưới, chỉ thấy đám bạn của Sarawat đua nhau đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ nói chuyện rôm rả như thể tám ngàn năm chưa được gặp nhau ấy. Mẹ ơi! Tôi cần mười phút an tĩnh để bình ổn tinh thần.

man_maman Wow, mặc áo đồng phục đi ngủ luôn hở?

bigger330 Đừng xóa ảnh này nha Tine. Xóa là thằng hèn nha!

boss-pol Đây là thông báo chính thức hở?

kittitee Theo như bản dịch của tao thì caption ảnh này là 'Hoa có chủ rồi cảm phiền không thả thính', hiểu chưa?

thetheme11 Cuối cùng! Sau tất cả những nỗ lực của chúng mình...

lamfong Học viết cho đúng chính tả trước giùm. Cậu tưởng ai cũng gõ kiểu ngoài hành tinh thế này à

bigger330 Gì?! Ý là không phải chính chủ viết à?

i.ohmm Mày làm gì bạn tao rồi?

man_maman Tôi hiểu rồi, Tine. Tôi không dám làm phiền cậu nữa đâu. Chó hoang giữ đồ hơi kinh.

boss-pol @man_maman Chó nào ấy nhỉ? Hehe

man_maman Chịu hoy hỏi thử @sarawatlism xem


Tôi quỳ rạp cả người trên giường chỉ để đọc mớ bình luận này. Tôi không biết nữa những hy vọng 'người nào đó' sẽ xuất hiện và trả lời cho tôi đỡ phải bối rối thêm nữa.

Ting~

Lại một thông báo mới nữa. Tôi bấm đọc ngay lập tức, nhưng không phải của Sarawat.


bigger330 Bạn gì ơi! Thứ hai này phải mặc áo đội bóng đi đá trận sắp tới đấy nhé. Nếu không đang giữ áo bên mình thì cảm phiền tới lấy về đi nhớ, nhắc nhở sương sương vậy thôi

kittitee shiiiiiaaaaaa! Chẳng lẽ ai đó để lại áo của mình ở chỗ ai đó đó? Mèn ơi! Thứ hai đá đấy nhá!


Một lát sau, Sarawat cũng trả lời...


sarawatlism Biết rồi, tao sx đến lấy

man_maman @sarawatlism Ôi thế áo Tine mặc là của mày thật à? Oho! Bắt quả tang nhé! Hahaha!


Thay vì giúp tôi bình tâm lại

Sarawat làm tôi còn buồn phiền hơn nữa. Trái tim bé nhỏ của tôi...


Thứ Hai tới, cùng với đó là vô vàn câu hỏi từ cả tá người 'Đó là áo của Sarawat thật hả?'

Lúc đầu tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Nhưng rồi tôi quyết định sẽ thành thật và bảo thật ra cậu ta chẳng may để quên ở phòng tôi lúc cậu ta và đám bạn tới uống rượu. Tôi phải nhấn mạnh là 'bạn của bọn tôi', để cho team vợ Sarawat không suy nghĩ gì sâu xa hơn.

Đẹp trai thôi là chưa đủ. Lắm khi phải thông minh nữa thì mới sống sót qua ngày được các bạn ạ. Tôi cũng đăng một dòng trạng thái trên Facebook kiểu ngầu ngầu để giải quyết vụ này


Tine TheChic

Gần đây nhiều bạn nữ nhắn tin cho mình quá. Mình e là mình không thể trả lời các bạn đâu, vì mình chỉ là người xấu thôi.

Đó là tất cả những mình có thể... (*)

(* Lời bài hát วายร ้าย (Villain) của UrBoyTJ)



Sau đó tôi nghêu ngao hát hết cả bài. Hôm đó, sau sự cố trên Instagram, tôi gọi cho Sarawat ngay để chửi cậu ta một trận ầm ĩ. Tuy nhiên câu trả lời mà tôi nhận được từ cậu ta lại chỉ là 'Tôi ghen', khiến tôi càng điên tiết hơn và chửi cậu ta ghê hơn.

Nhưng bất kể tôi tỏ ra tức giận thế này, hay tôi chửi thậm tệ thế nào, cậu ta vẫn chỉ trả lời bằng mỗi câu đó. Không gì hơn. Vậy mà được à?

Buổi chiều, tôi tạt ngang qua phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Lúc tới nơi phòng gần như trống trơn. Hỏi ra thì mới biết là mọi người đi xem và cổ vũ cho trận bóng của Sarawat hết rồi. Hôm nay là là trận đấu giữa khoa Chính trị và khoa Nghệ thuật Truyền thông.

Tôi đã nghĩ kĩ từ trước đó là mình sẽ không tới trận bóng, tại vì tôi không muốn làm tâm điểm chú ý. Tốt hơn hết là tôi nên yên lặng ở lại đây, mặc dù đúng là tôi đã hứa là sẽ tới xem mọi trận đấu của cậu.

Rầm!

Một lát sau cửa mở ra. Tôi lập tức ngước lên nhìn xem ai vừa tới. Và tôi thấy P'Dim cùng gương mặt đáng sợ của ảnh.

"Mọi người đâu hết rồi?"

Giọng anh ta oang oang. Trời ạ! Trong phòng chỉ có hai người, tôi và một bạn nữa. Và nếu tính cả anh ta thì là ba.

"Mọi người đi xem bóng đá rồi ạ." Bạn còn lại có vẻ khá trầm tính hướng nội, nên tôi trả lời thay.

"Thật hả? Chà, hay thật đấy."

"Vâng." Tôi không muốn dính líu gì nên chỉ bình thản ngồi đây.

"Thế chú mày không đi à?"

"Không ạ."

"Không tới cổ vũ cho người ta à?"

"Hả? Ai cơ?"

P'Dim không trả lời mà chỉ lắc đầu. Ảnh rút điện thoại ra nhìn cái gì đó rồi đột nhiên đổi chủ đề.

"Anh sẽ đăng video của mấy đứa, từng đứa một."

"Đăng hôm nay hả anh?"

"Không. Anh còn mấy việc khác phải làm hôm nay. Chừng nào tập xong đừng quên đóng cửa phòng đấy. Ngày mai anh sẽ phạt hết bọn bỏ tập hôm nay."

P'Dim lầu bầu rồi bỏ đi. Tôi khá bối rối với tính cách của ảnh. Tôi cũng thật sự muốn biết liệu quanh tôi còn có ai là bình thường không, vì tôi xem một lượt thấy ai cũng bị làm sao ấy.

Trừ tôi ra. Tôi nghĩ mình là người bình thường nhất ở đây.

Hai mươi phút sau, tôi nhận được thông báo từ trang Facebook của câu lạc bộ. P'Dim đã đăng tải một loại video lên hôm nay. Có điều tôi cũng chỉ dành thời gian xem mấy cái hay ho thôi. Prae cũng không gửi video tới. Thật ra tôi chưa gặp cổ kể từ hôm Sarawat nổi khùng lên, cư xử như thể cậu ta là bạn trai tôi.

Liệu cô ấy có giận không nhỉ? Bình thường lúc mà làm bạn nữ giận là tôi sẽ tìm cách làm lành nhanh lắm. Nhưng giờ thì tôi chẳng có tâm trí và hơi sức đâu mà làm việc đó.

Xem vài video xong thì tôi cũng tìm thấy cái của mình. Wow... tay tôi run lẩy bẩy luôn kìa. Sao tôi lại đẹp trai thế nhỉ? Hát cũng hay nữa. Nhưng đọc bình luận xong thì tôi muốn gớt nước mắt.

P'Dim đúng là cái đồ (*^%%&$ Anh ta lại cho tôi một tràng nhận xét tệ hại nữa. Và câu tệ nhất là...

"Có hợp âm Đô trưởng cũng chơi sai nữa. Không có tương lại gì với guitar đâu."

Đụ má! P'Dim đúng là chỉ được cái đẹp mã, cư xử thì khốn nạn hết sức!

May mắn thay tôi nhận được nhiều lời động viên từ các bạn khác, làm tôi thấy có động lực và vui vẻ hơn. Cho tới khi tôi thấy video của...

Sarawat.

Sẽ tốt hơn bao nhiêu nếu cậu ta chịu quay nó như bao người bình thường khác.

Nhưng! Tôi không thấy cái quần què gì hết. Nguyên cái video dài ba phút chỉ quay mỗi cái chân của Sarawat. Máy quay còn nghiêng một góc 45 độ, nên tất cả những gì tôi thấy chỉ là một phần của chiếc guitar, phần còn lại là lông chân của cậu ta.

Tôi không thể tập trung xem được vì nó quá mức gây bực mình. Thế nên tôi chỉ nghe giọng và tiếng đàn của cậu cho đỡ chán.

Bạn biết cậu ấy chơi bài gì không? "Đường hầm thời gian" (Time Tunnel) của Inspirative. Đó là một ban nhạc tôi mới nghe thời gian gần đây. Giai điệu khá hay, hòa âm cũng rất tuyệt, nhưng phần lời bài hát chỉ vỏn vẹn có 10 giây. Cậu ta khôn ngoan ghê! Bởi vì biết giọng hát của mình không hay lắm nên cậu ta chọn bài này. Còn P'Dim thì không ngừng dành lời khen có cánh cho cậu ta, cứ như được trả tiền để khen ấy. Câu cuối cùng ảnh để lại là...


"Khá hơn trước nhiều đó. Chẳng bù cho người nào đấy suốt ngày chơi lệch tông. Giúp đỡ cậu ta với nhé."


Ảnh đang đá xoáy tôi đó hả?

Tôi đã ở phòng nhạc suốt một tiếng đồng hồ. Sau đó thì tôi bắt đầu thấy chán, gọi lũ bạn những chẳng đứa nào nhấc máy cả. Tôi tính chuyển qua bắt chuyện với bạn còn lại trong phòng, nhưng cậu ta lại quay lưng về phía tôi. Thế là tôi đành ngồi nghịch điện thoại, chờ đến giờ đóng cửa phòng theo lời dặn của P'Dim.

Tôi lại đang lướt Instagram. Không có nhiều tin mới trên trang chủ của tôi lắm vì tôi cũng không follow nhiều người. Đột nhiên một bức ảnh xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi.


boss-pol Cần được chăm nom! Bạn tui bị thương rồi nên tui đang phải xoa dịu nó. Đang khóc to lắm nè @sarawatlism


Bạn của Sarawat đăng tải một tấm hình của Sarawat, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang ngồi với vẻ mặt thường thấy của cậu ta. Trông chẳng có vẻ gì là đang khóc cả. Nhưng nhìn kĩ lại tấm hình thì tôi thấy...

Máu!

Trời! Đầu gối cậu ta máu me be bét. Những người đang đứng quanh cậu thì trông có vẻ hoảng. Nhưng chỉ có mỗi bức ảnh vậy thôi nên tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ có thể đọc bình luận bên dưới trong lo lắng. Tôi lo lắng thật sự, và tâm trí tôi đã chẳng còn ở đây nữa rồi.


amibabyliss @sarawatlism Sarawat xảy ra chuyện gì thế?

bell2882

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net