Chương 05-08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05. Đan Đường Bái Sư

Sau khi trở lại phòng, mặt trời cũng đã xuống núi. Du Tiểu Mặc nhìn sang gian phòng cách vách, nghe nói đó là phòng của thiếu niên ban ngày đến thăm hắn, người gọi là Giang Lưu.

Tuy nhiên giờ phút này căn phòng đó vẫn tối tăm một màu, có lẽ người nọ đã dọn đi rồi.

May mắn như vậy, người như mình có muốn hâm mộ cũng chẳng nổi.

Dù sao, Du Tiểu Mặc chân chính đã giám định xong tư chất, là một linh hồn màu xanh lá thứ thiệt, có điều đó là kết quả trước khi hắn xuyên qua, hiện tại linh hồn đã thay đổi, nhất định kết quả sẽ khác nhau.

Nhưng Du Tiểu Mặc cũng không có ý định đi giám định lại.

Nếu bị người ta phát hiện ra hai lần giám định lại có linh hồn khác nhau, rất nhiều người sẽ nghi ngờ, hắn cũng không muốn vừa mới đến vài ngày lại chết thêm lần nữa.

Dù hắn rất tò mò tư chất linh hồn của mình, nhưng cũng không có tò mò tới mức có ý định đi giám định.

Vào trong phòng, Du Tiểu Mặc đặt bốn quyển sách lên bàn.

Lúc ở Đông Các hắn đã nhìn thoáng qua, không thể không nói, nội dung bên trong rất thâm ảo. Người khác có lẽ có thể đọc hiểu, nhưng hắn là người ngoài tới, hoàn toàn không có khái niệm về đan sư, bắt hắn đột nhiên hiểu hết, thật đúng là khó khăn.

Mà dù có khó khăn thế nào đi nữa hắn cũng phải nuốt trôi hết bốn quyển sách này, hơn nữa nhất định phải trong ngày hôm nay. Bởi vì ngày mai sẽ phải tới Đan Đường, nghe nói việc này liên quan tới chuyện bọn hắn có thể tìm được một sự phụ tốt hay không.

Muốn trở thành một vị đan sư, ngoài việc tự mình cố gắng, việc có một người sư phụ giỏi cũng rất quan trọng.

Du Tiểu Mặc không biết liệu mình có được chọn hay không, nhưng mà cũng không thể mang cái đầu rỗng đến đấy chứ hả, nếu như lúc chọn người cần kiểm tra hay gì đó, ai hỏi gì hắn cũng không biết, Du Tiểu Mặc có thể tưởng tượng, không ai lại muốn nhận một người như hắn.

Cho nên Du Tiểu Mặc đành phải bổ sung một chút kiến thức, chỉ là xem hết bốn quyển sách trong vòng một đêm, thật sự quá khó.

Hít một hơi thật sâu, Du Tiểu Mặc quyết định chong đèn đọc đêm.

Kết quả có thể nói, một đôi mắt gấu trúc đã oanh liệt xuất hiện trên mặt hắn.
Cũng may là hắn không lo lắng thừa, vừa mới rạng sáng ngày hôm sau, Đan Đường liền phái người tới đón bọn họ.

Người đón họ là một thanh niên có vẻ ngoài khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt không cảm xúc, chỉ nói rằng họ có một phút để chuẩn bị, ngoài ra thì hoàn toàn im lặng, giống như không có chút nào quan tâm tới mấy người bọn họ.

Du Tiểu Mặc để ý thấy có vài người cười khổ, bởi vì bọn hắn đều là 'đồ thừa' đây mà.

Trên thực tế, những người có tiềm lực tốt, ví dụ như linh hồn có màu lam và màu tím, đều đã được người chọn hết từ trước rồi, còn dư lại, đều là một số người có tư chất kém.

Ví dụ như bản thân Du Tiểu Mặc, có thể nói hắn là người tư chất kém nhất trong năm người, những người còn lại đều là xanh dương.

Chẳng qua Du Tiểu Mặc cũng không cảm thấy tự ti, Edison đã nói rồi, cái gọi là thiên tài chỉ là 1% cảm hứng và 99% mồ hôi tạo ra mà thôi.

Một phút sau, bọn hắn rốt cục đi đến Đan Đường.

Sự rộng lớn và khí phái của Đan Đường so với Tàng Thư Các chỉ có hơn chứ không kém, không biết họ có phải là những người đến cuối cùng hay không, bởi vì ở trong đã tụ tập rất nhiều nhóm người.

Đa số những người ở đây đều không khác gì họ, tất cả đều mặc một bộ đạo bào màu xanh đơn giản, trên đầu cài một cây trâm thông thường, chắc là vào phái Thiên Tâm cùng thời điểm với hắn.

Du Tiểu Mặc vốn tưởng rằng chỉ có mấy người mà thôi, không nghĩ tới vẫn còn nhiều như vậy.

Khó trách phái Thiên Tâm có thể phát triển tới môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường, xem ra bọn họ rất coi trọng chất lượng đệ tử.

Bởi vì các trưởng lão còn chưa tới, cho nên những người đang đứng chờ bắt đầu trao đổi, chủ đề đều xoay quanh những việc như kiểu 'Linh hồn của ngươi là màu gì thế' 'Không biết ta sẽ được ai chọn' 'Nếu như được trưởng lão nào vừa ý thì tốt quá' đủ các loại lời nói nhảm.

Du Tiểu Mặc ngáp một cái, thức trắng cả đêm hôm qua, hắn thật sự có chút khó chịu nổi.

Ngay lúc hắn muốn tìm chỗ hẻo lánh để chợp mắt một lúc, có ai đó quát lớn làm hắn giật mình.

"Tất cả yên lặng cho ta!"

Chương 06. Khổng Văn

Một tiếng quát lớn vang lên, toàn độ Đan Đường đều yên tĩnh trở lại.

Du Tiểu Mặc định thần nhìn lại, mới phát hiện người vừa quát dĩ nhiên là thanh niên đã đưa bọn họ tới đây. Không ngờ cái bản mặt vô cảm đó, vừa mở miệng ra đã lớn tiếng thế này, giọng còn rất cao, chỉ là rất nhanh thôi hắn đã biết có chuyện gì xảy ra rồi.

Ngay sau khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, một đám người từ bên ngoài đi vào.

Mấy người đi đầu đều đã có tuổi, người trẻ nhất cũng khoảng ba mươi mấy, đương nhiên, đây chỉ là tuổi bề ngoài, trên thực tế, trong đó có thể có mấy người đã là lão quái vật rồi.

Du Tiểu Mặc cũng nhờ đọc sách mới biết, người của thời không này, đặc biệt là tu luyện giả, dường như tuổi thọ của bọn họ dài vô cùng.

Đang lúc hắn mải suy nghĩ lung tung, mấy người kia bước tới trước mặt.

Sau đó quả nhiên là quá trình chọn người của đối phương, ba vị tiền bối như đang chọn đồ ăn, đem những thứ tốt nhất chọn đi, còn dư lại đều là đồ ăn thừa, rất không may, Du Tiểu Mặc đang đứng ở trong đội ngũ đồ ăn thừa.

Nhưng mà tính ra hắn cũng thuộc loại tốt, bởi vì còn dư lại tốt nhất là linh hồn xanh lá, kém hơn còn có hồng và vàng, trên cơ bản thì cả đời chỉ có thể làm đan sư cấp thấp mà thôi.

"Ngươi, nửa năm tiếp liền theo ta đi."

Một giọng nói đột liên vang lên từ trên đầu Du Tiểu Mặc, hắn ngẩng đầu lên liền gặp được một người tuổi trung niên lông mày hơi nhướn đang nhìn mình, nét mặt có vẻ không được hài lòng cho lắm.

Du Tiểu Mặc lập tức ngoan ngoãn mà dạ một tiếng.

Người trung niên kia không nói thêm gì nữa, lại chọn tiếp mấy người đệ tử tư chất thường thường, sau đó mới mang người rời khỏi Đan Đường.

Mặc dù nói là theo ông ta, nhưng người trung niên này rõ ràng không có hề có ý định thu nhận Du Tiểu Mặc làm đồ đệ, về sau cũng đem mấy đệ tử tư chất bình thường ném cho đại đệ tử của ông ta là Phương Thần Nhạc, còn bản thân thì đi bế quan. Cho nên đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn chỉ là một đệ tử ký danh.

Cũng may Du Tiểu Mặc nhờ đại sư huynh mới hiểu được một chút tình huống.

Người trung niên kia gọi là Khổng Văn, trước mắt xem như là sư phụ trên danh nghĩa của hắn, cũng có chút danh tiếng trong phái Thiên Tâm, nghe nói bản thân ông ta là một vị đan sư cao cấp có linh hồn màu lam, mặc dù kém hơn linh hồn màu tím chút ít, nhưng nghe nói ông ta có thể vượt cấp luyện ra một viên linh đan cấp chín, chỉ là xác xuất thành công rất thấp.

Dù là thế thì việc này cũng không ảnh hưởng địa vị của Khổng Văn trong phái Thiên Tâm.
Đan Hệ của phái Thiên Tâm chia thành ba ngọn núi lớn, theo tứ tự là Thiên Phong, Phi Phong và Đô Phong.

Khổng Văn là người đứng đầu Đô Phong, hàng năm, mỗi ngọn núi đều phải bổ sung một ít thành phần mới, cho nên vào giờ này hàng năm, chủ nhân của ba ngọn núi sẽ đích thân tới Đan Đường để chọn người.

Có điều, bởi vì Đô Phong có thực lực kém nhất, luôn phải chọn người sau cùng. Tất nhiên, tư chất tốt đều được Thiên Phong và Phi Phong chọn hết rồi, ví dụ như Giang Lưu, đã được Thiên Phong chọn trước.

Cho nên vào tầm này hàng năm, tâm trạng của Khổng Văn đều khó chịu, cũng bởi vậy nên mới xảy ra việc ông ta vừa tới một lúc đã bỏ đi bế quan.

"Xem ra sư phụ cũng không dễ dàng." Du Tiểu Mặc nhỏ giọng cảm khái.

Không ngờ tai của Phương Thần Nhạc khá ra thính, Du Tiểu Mặc thì thầm gì đều bị nghe thấy hết, không khỏi bật cười: "Đúng là sư phụ không dễ dàng, cho nên chỉ có thể dựa vào các ngươi, về sau có thể lấy lại chút thể diện cho sư phụ."

"Đại sư huynh, huynh cũng biết mà, tư chất của bọn đệ rất kém cỏi."

Thanh niên bên cạnh lắc đầu cười khổ, trước khi tới Đan Đường, hắn cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại rồi.

Phương Thần Nhạc vỗ vỗ vai hắn, lớn giọng nói: "Các ngươi đừng nản chí, tư chất chênh lệch chỉ có thể nói rõ vấn đề tiềm lực, nhưng nếu các ngươi chịu bỏ thời gian thì vẫn có hy vọng, nếu như ngay từ đầu đã bỏ cuộc, vậy thì càng vô vọng."

"Đại sư huynh nói đúng." Du Tiểu Mặc thì thầm phụ họa một câu.

Khiếp trước Du Tiểu Mặc đã trải qua tình huống tương tự, biết rất rõ đạo lý này, cho nên hắn mới không giống như những người khác, uể oải ngay từ khi vừa bắt đầu.

Phương Thần Nhạc nhìn về phía hắn gật đầu khen ngợi.

"Được rồi, từ giờ trở đi, các ngươi chính là đệ tử của Đô Phong, quy củ của Đô Phong cũng không nhiều lắm, chỉ yêu cầu các ngươi cần cù chăm chỉ, có khó khăn nhớ giúp đỡ nhau, một lòng đoàn kết là được, bởi vì các ngươi còn chưa quen thuộc, bây giờ ta chưa bắt đầu bài học, đợi lát sẽ nói các sư huynh đệ mang các ngươi đi làm quen một chút hoản cảnh nơi này, ngày mai chính thức tập hợp ta sẽ thông báo cho mọi người.

Về sau liền có một vị sư huynh tới dẫn bọn hắn đi làm quen hoàn cảnh.

Điều kiện vật chất của Đô Phong tốt hơn nơi ở ban đầu nhiều lắm, mây mù quấn quanh, núi rừng có tiếng chim hót, nhất là không khí, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, đi quanh một vòng, cơn buồn ngủ của Du Tiểu Mặc cũng bị xua tan.

Đi dạo khoảng chừng nửa canh giờ, vị Lý sư huynh kia mới dẫn bọn họ tới chỗ ở.

Chương 07. Vết Bớt Màu Xanh

Phòng ngủ của Đô Phong có rất nhiều, hơn nữa còn lớn hơn chỗ ở lúc trước của Du Tiểu Mặc. Nhưng mà bài trí bên trong vẫn đơn giản như trước, chỉ có thêm một tấm bình phong, đằng sau còn có một thùng gỗ lớn, bình phong vừa khéo đối diện với cửa, có thể che khỏi ánh mắt của người đi bên ngoài.

Cùng ngày, Du Tiểu Mặc liền chuyển vào, đồ đạc của hắn rất ít, chỉ có hai bộ quần vào cùng bốn quyển sách.

Hắn không có ý định trả sách ngay, bởi vì tối hôm qua phải học để đối phó, hắn gần như nuốt chửng tất cả nội dung trong sách, còn chưa kịp tiêu hóa hết, giờ đã quên quên nhớ nhớ rồi. Hơn nữa, thời hạn cho mượn sách của Tàng Thư Các là khoảng nửa tháng.

Du Tiểu Mặc cầm quần áo và sách để vào trong tủ, sau đó mớt bắt đầu dọn phòng.

Có thể do trước khi phòng hắn không có người ở, cũng không có người thường xuyên tới quét dọn, cho nên bất cứ đồ vật gì đều phủ một lớp bụi, Du Tiểu Mặc sờ một chút, lớp bụi còn khá dày.

Trong phòng còn có một chiếc chậu gỗ nhỏ, Du Tiểu Mặc sử dụng nó để xách nước mang vào phòng, mất khoảng nửa canh giờ mới quét dọn sạch sẽ.

Lúc này, mặt trời đã lặn.

Cũng không lâu lắm, vị Lý sư huynh kia đã tới gọi hắn đi ăn cơm, đồng hành còn có mấy người mới tới.

Phòng ăn của Đô phong đều có ba bữa cơm một ngày, rất nhiều sư huynh đệ đều ăn cơm ở đó, cũng có một số sư huynh đang trong thời kỳ Tích Cốc* không cần ăn cơm.

Việc phân chia đồ ăn ở đây hơi giống với tiệc đứng ở hiện đại. Một ngày ba bữa, đầu bếp sẽ nấu xong tất cả món ăn, sau đó mỗi món được đựng trong một chiếc khay lớn, các sư huynh đệ muốn ăn gì thì sẽ tự đi lấy. Nhưng vì tránh lãng phí đồ ăn, một trong những quy định của phòng ăn là ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, một khi phát hiện có hành vi lãng phí thức ăn sẽ phải chịu phạt.

Du Tiểu Mặc đi theo Lý sư huynh lấy đồ ăn, lượng cơm của hắn không nhiều, nên chỉ múc một chút. Ngay lúc hắn chuẩn bị ăn cơm, nơi cửa vào truyền tới một trận bạo động nhỏ.Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là đại sư huynh đã đến, Phương Thần Nhạc vừa bước vào lập tức có nhiều người lên tiếng chào hỏi, có thể thấy danh tiếng của đại sư huynh ở Đô Phong khá tốt, có lẽ chỉ dưới sư phụ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Du Tiểu Mặc về phòng.

Nhớ ra mình chưa tắm, hắn liền lấy một bộ quần áo ra, đặt ở ghế đẩu cạnh thùng gỗ.

Thật ra phái Thiên Tâm cũng có suối nước nóng, nhưng vị trí ở quá xa, cho nên mọi người đều lấy nước nóng xách về phòng rồi mới tắm, bởi vì ban ngày Lý sư huynh có dẫn bọn họ tới chỗ đun nước, cho nên Du Tiểu Mặc mới biết đường.

Xách qua xách lại năm chuyến, cuối cùng cũng đổ đầy thùng nước.

Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, đóng cửa lại, sau đó mới cởi đồ rồi ngồi vào bồn, nước ấm vừa phải, làn nước đụng vào cơ thể vô cùng dễ chịu, cảm giác buồn ngủ cũng ùa tới. Du Tiểu Mặc miễn cưỡng tỉnh táo, dùng khăn lau tay chân một lần.

Ngay lúc hắn không chú ý, nơi trước ngực bị nước ngâm, dần dần hiện ra dấu vết giống như một cái bớt, hình dạng giống một giọt lệ màu xanh, màu sắc càng ngày càng rực rỡ.

Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy trước ngực rát rát, cúi đầu kiểm tra không khỏi ngơ ngác. Từ khi nào trước ngực hắn có thêm cái bớt này vậy, lại còn là màu xanh lam, nhìn rất quỷ dị, màu sắc tươi sáng của nó như chích từ ngực ra, Du Tiểu Mặc kiềm chế không nổi mà thò tay sờ...

Hai giây sau, Du Tiểu Mặc vốn đang tắm, đột nhiên biến mất. Nước ấm gợn vài vòng sóng, thời gian dần qua bình yên lặng xuống, giống như chưa từng có sự xuất hiện của Du Tiểu Mặc ở nơi này, cả căn phòng chìm vào yên lặng.

*Tích cốc: tích cốc là một phương pháp tu luyện đặc thù được sử dụng trong (một số) hoàn cảnh đặc biệt. Lúc nào cần thì sử dụng đến nó? Vào thời Trung Quốc cổ đại, nhất là trước khi thành lập tôn giáo, có rất nhiều người tu luyện họ đều sử dụng phương pháp gọi là mật tu, tu luyện đơn độc; đi vào núi sâu hoặc chui vào hang động trong núi mà tu, tách ly xa khỏi nơi con người quần tụ sinh sống. Một khi làm như vậy sẽ có vấn đề về nguồn cấp lương thực. Nếu như họ không sử dụng phương pháp tích cốc, thì chắc chắn sẽ không tu luyện được, sẽ chết đói chết khát ở đó.

Chương 08. Tỷ Lệ Phần Trăm

Bõm!!!

Trên trời rớt xuống một bóng người rơi thẳng vào hồ nước xanh biếc.

Đỉnh đầu ngập trong nước lạnh thấu xương, Du Tiểu Mặc sợ tới mức hoảng hốt, hắn nghĩ mình đã rơi vào trong biển rồi, cố gắng vùng vẫy vô vọng trong làn nước.

Thế nhưng mà, hắn không biết bơi!!! Du Tiểu Mặc tuyệt vọng mà nghĩ, chẳng lẽ hắn vừa xuyên tới đây không được bao lâu đã bị chết đuối sao?

Trong lòng không nén nổi đau thương, xem ra cả hai đời hắn đều phải làm quỷ đoản mệnh. Nghĩ như vậy, Du Tiểu Mặc dứt khoát không vùng vẫy nữa, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết thì chết chứ sao, chỉ mong đời sau đừng làm quỷ đoạn mệnh nữa thì tốt rồi.

Toàn thân buông lỏng, Du Tiểu Mặc chờ đợi thời khắc mình chết chìm.

Chỉ là tâm lý không còn áp lực nữa, hắn rốt cục phát hiện ra chuyện khác thường, mở to mắt, không khỏi ngạc nhiên, thì ra nước chỉ sâu tới eo hắn, -_-||....

Lúc này Du Tiểu Mặc mới phát hiện, hắn đã không còn ở trong phòng nữa, lọt vào tầm mắt là một khung cảnh xa lạ, vị trị hắn đang đứng bây giờ là một hồ nước, chiếm diện tích khoảng một phần năm vùng không gian này.

Đây là một vùng không gian rất kì lạ, trời xanh mây trắng, rất sáng, nhưng không nhìn thấy mặt trời. Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ nhận ra rằng tất cả mọi thứ ở đây đều bất động, mây trắng không bay, không trung cũng không hề có tiếng gió, cỏ trong đất rất xanh tươi, nhưng không hề lay động, tới hồ nước hắn đang đứng cũng phẳng lặng không có một gợn sóng.

Du Tiểu Mặc cúi đầu, giọt nước mắt màu xanh vẫn lẳng lặng gắn trên ngực hắn.

Không biết có phải do lúc nãy vô ý sờ vào nó hay không, cho nên mới xuất hiện ở trong không gian này không. Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không kiềm chế được giơ tay sờ một cái.

Không ngờ trước mắt hắn tối sầm lại, 'Bịch' một tiếng, hắn lại quay về thùng nước nóng. Thân thể vừa bị hồ nước ngâm cho lạnh như băng, đã từ từ ấm lại rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn giọt lệ trước ngực, sau nửa ngày suy đi nghĩ lại, hắn không sờ vào nó lần nữa, tắm qua loa rồi đứng dậy mặc quần áo.Chẳng biết có phải do ảo giác không, hắn cảm thấy sắc mặt của mình dường như có tinh thần hơn so với trước.

Vì muốn đổ nước đã tắm đi, Du Tiểu Mặc lại chạy đi chạy lại thêm vài chuyến, lúc này sắc trời cũng dần dần đen, bên ngoài gần như không nhìn thấy bóng người, ngẫu nhiên có thấy mấy người, nhưng đều đệ tử có nhiệm vụ đi tuần tra.

Bởi vì đây là ngày đầu tiên đến, cho nên hắn không quen thuộc với tình hình ở Đô Phong cho lắm, bởi vậy Du Tiểu Mặc cũng không dám chạy loạn khắp nơi.

Sau khi đổ hết nước tắm, hắn trở về phòng, đốt một ngọn nến để cho căn phòng sáng sủa một chút, lúc này mới cầm sách lên đọc lại một lần.

Nói đến cái nghề nghiệp đan sư này, đừng thấy phái Thiên Tâm có tận ba ngọn núi lớn chỉ dành riêng cho Đan Hệ, trên thực tế những người có thể trở thành đan sư đã ít lại càng thêm ít.

Không phải do bọn họ không cố gắng, mà là vấn đề về tư chất.

Muốn xem một người có thể trở thành đan sư hay không, cách nhanh nhất là dò xét linh hồn của người đó, chỉ những người mang linh hồn màu sắc mới có thể thành đan sư, mà linh hồn của tu luyện giả đều trong suốt không màu.

Trong số ngàn ngàn vạn vạn người của đại lục Long Tường, những người mang linh hồn có màu sắc chỉ chiếm không tới 1%.

Nói cách khác, trong một trăm người, chỉ có một người có thể trở thành đan sư, hơn nữa người này không nhất định có thể trở thành đan sư cao cấp, có khả năng chỉ có thể làm đan sư cấp thấp, vậy mới biết đan sư ở đại lục Long Tường thật là hiếm hoi.

Nhưng khi phương pháp dò xét linh hồn bắt đầu được mở rộng ra và được sử dụng ở khắp nơi, số lượng đan sư cũng dần nhiều hơn, cho nên hiện tại rất nhiều môn phái đều tùy thân mang theo bạch thủy tinh dùng để dò xét linh hồn, mà thứ bạch thủy tinh này chỉ nhỏ cỡ một cái chén mà thôi.

Cũng nhờ thế cho nên Du Tiểu Mặc mới tránh thoát được một kiếp.

Sau khi trở thành đệ tử ký danh của phái Thiên Tâm, bọn hắn cũng không cần phải kiểm tra lại linh hồn, nhưng con đường sau đó muốn đi như thế nào, vẫn phải tùy vào bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net