Chương 101-104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101. Thành Hồn Cực

Đến lúc tia sáng cuối cùng đều biến mất ở đường chân trời, thời điểm toàn bộ thế giới đều chìm vào màn đêm, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng tỉnh dậy rồi, ngồi thẳng lên vươn vai một cái, đang muốn ngáp, trước mặt lại xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú đang cười ha ha...

Tuy loại tình huống này đã từng xuất hiện, nhưng hắn vẫn bị dọa cho hết hồn, cơ thể nghiêng ngả, lúc sắp té xuống đất, chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú kia liền duỗi tay nắm lấy cổ áo xách hắn lên.

"Tiểu sư đệ, sao lại bất cẩn thế này?" Lăng Tiêu cúi xuống cười khẽ vào tai hắn.

Du Tiểu Mặc vẫn còn chưa hết hoảng hồn, thở hổn hển, ngước mắt lườm y một cái: "Ngươi không dọa ta thì ta cũng chẳng bất cẩn rồi."

Lăng Tiêu xách hắn tới bên người, cười nói: "Sao ta lại dọa ngươi chứ, rõ ràng chính ngươi đang ngủ mơ, cái đó không thể trách ta được."

Du Tiểu Mặc 'A' một tiếng, bây giờ hắn mới nghĩ ra mấy đơn thuốc mình đã chép xong trước khi ngủ, cúi đầu nhìn quanh, lại chẳng thấy mấy tờ giấy kia đâu, ngay cả gầm bàn cũng không có, trợn tròn mắt, "Đơn thuốc ta chép đâu rồi?"

"Tiểu sư đệ, ngươi đang nói tới mấy cái này hả?" Lăng Tiêu giơ lên một xấp giấy, đúng là mấy tờ y đã nhặt từ dưới đất lên, tờ ở trên cùng còn có một nếp uốn nhẹ, giống như đã từng bị cái gì đó thấm ướt.

Du Tiểu Mặc thò tay muốn giật lấy, nhưng Lăng Tiêu vừa giơ tay lên, hắn đã vô vọng.

Lăng Tiêu bắt chéo chân, vừa liếc nhìn đống giấy kia, vừa đùa giỡn: "Tiểu sư đệ, tài nghệ viết bút lông của ngươi thật sự đã mở rộng tầm mắt của ta đó!"

Du Tiểu Mặc xấu hổ nhìn qua chỗ khác, đôi má thoáng chốc đã nổi lên hai đóa hoa ửng hồng đầy khả nghi.

Đương nhiên hắn biết rõ trình độ viết bút lông của mình thê thảm đến cỡ nào, nhưng hắn cũng hết cách rồi, ai bảo hắn chưa từng dùng bút lông bao giờ chớ, nếu có bút máy hoặc bút bi, chữ viết tay của hắn cũng không tệ chút nào đâu nha.

"Có một chuyện ta rất tò mò, không biết tiểu sư đệ có thể giải đáp dùm ta được không, nếu như làm ta hài lòng, ta sẽ giúp ngươi chép lại mấy đơn thuốc này, sao nào?" Lăng Tiêu ném xấp giấy trong tay lên bàn, sau đó lại lấy ra một xấp giấy khác quơ quơ trước mặt hắn.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc đảo loạn bốn phía, vừa gặp Lăng Tiêu lại lấy ra một xấp giấy khác, kinh ngạc nhìn sang, đã thấy bên trên giấy viết từng hàng từng hàng chữ xinh đẹp, ánh mắt lập tức sáng lên, chợt nghĩ tới một chuyện khác, nghi hoặc nói: "Lăng sư huynh, đây là do ngươi viết sao?"

"Không phải ta viết chẳng lẽ do ngươi viết sao?" Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại.

"Nhưng mà... ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói đã rất lâu rồi không viết chữ, cho nên..." Du Tiểu Mặc vuốt vuốt mũi, hắn còn nhớ rõ cái bản phiên dịch Thiên Hồn Kinh của Lăng Tiêu cơ mà, loại chữ y viết lúc đó cũng giống hắn bây giờ nè, có thể dùng một từ vô cùng thê thảm để hình dung, cho nên đột nhiên nhìn thấy đám chữ viết tay đẹp đẽ này, hắn thật sự nghi ngờ đây không phải do y viết.

Lăng Tiêu tức giận cốc đầu hắn một cái, "Đó là lúc trước."

Từ sau khi bị bại lộ vụ viết chữ xấu, vì không thể tiếp tục mất mặt trước Du Tiểu Mặc, y đặc biệt dành ra thời gian để luyện lại chữ, những đơn thuốc này chính là lúc nãy y đã chép lại từ bản của Du Tiểu Mặc.

Nghe được câu trả lời này, Du Tiểu Mặc sâu sắc mà ghen tị, "Ngươi mới nói tò mò về chuyện gì?"

Nói đến đây, Lăng Tiêu lập tức đổi qua cái vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn hắn, "Nói chung, một người biết chữ không thể không biết viết bút lông được, nhưng ngươi lại giống một người biết chữ mà không biết viết bút lông, vì sao vậy? Hơn nữa ta phát hiện, hình như ngươi còn có một bí mật khác mà ta không biết."

Trên trán Du Tiểu Mặc lập tức chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, người này quá nhạy cảm rồi đó.

Du Tiểu Mặc không dám nhìn thẳng Lăng Tiêu, ánh mắt lảng qua chỗ khác rồi mới nói: "Cái này thì có gì lạ đâu, cha mẹ ta mất sớm, ta từ nhỏ cho tới mười bảy tuổi đều gửi nuôi trong nhà dì, mà nhà dì ta lại chẳng giàu có gì, cho nên không có tiền cho ta đi học, ta không thể làm gì khác hơn là học lỏm chữ từ con của dì." Đánh chết Du Tiểu Mặc cũng không nói cho y biết, nguyên nhân chính là, hắn là một người sống ở thế kỷ 21 xuyên việt từ Trái Đất tới.

Lăng Tiêu nhíu mày, đúng là y không rõ ràng lắm về thân thế của Du Tiểu Mặc, "Đúng thế không?"

"Đương nhiên, nếu như ngươi không tin, về sau có cơ hội có thể tìm người hỏi là được mà." Du Tiểu Mặc vội vàng nói, thực ra hắn cũng không lo bị vạch trần, bởi vì lúc trước hắn hỏi Giang Lưu về chuyện của mình, Giang Lưu cũng nói với hắn như vậy.

Tuy Lăng Tiêu vẫn còn nghi ngờ, nhưng thấy Du Tiểu Mặc trả lời tự tin như vậy, cũng không hỏi tiếp, nhớ tới mục đích mình tới đây, mới nói: "Về chuyện đấu giá hội, ta đã thu xếp xong rồi, nếu ngày mai ngươi không có việc gì, chúng ta có thể xuất phát."

"Thật sao? Ngày mai ta không có việc gì, xuất phát lúc nào cũng được hết." Du Tiểu Mặc nghe tới chuyện đấu giá hội, lập tức mừng rỡ túm tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn xuống cánh tay đang bị hắn cầm, cười đầy giảo hoạt, "Trời đã tối rồi, dù sao mai ta cũng phải tới đây một chuyến nữa, không bằng... đêm nay ta ngủ lại đây là được."

Giọng điệu này rõ ràng không phải đang thương lượng với hắn...

Du Tiểu Mặc nhẹ nhàng thu tay lại, lắp bắp: "Lăng sư huynh, cái này không tốt lắm đâu, chỗ ta chỉ có một cái giường, hơn nữa giường còn rất nhỏ, chỉ có thể nằm vừa một người thôi.."

Lăng Tiêu cười dịu dàng, "Không sao, chen một chút là được."

Du Tiểu Mặc lập tức xụ mặt, chen một chút? Hắn sợ bị chen đến mức dạ dày cũng bị nặn ra luôn ấy chứ, hắn có dự cảm, Lăng Tiêu nhất định sẽ mượn cơ hội để táy máy tay chân với hắn.

Sự thật chứng minh, hoàn toàn chính xác. Lăng Tiêu làm sao có khả năng chỉ đơn giản chen một chút như vậy, giường của Du Tiểu Mặc vốn đã nhỏ, hai người nếu muốn ngủ trên đó chỉ có thể áp sát vào nhau, Du Tiểu Mặc lề mề cả buổi, cuối cùng vẫn bị Lăng Tiêu lôi lên giường, chân tay cuốn vào nhau thật chặt, một khe hở cũng không có.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Du Tiểu Mặc phát hiện mình đang giống như bạch tuộc tám chân khoác lên người Lăng Tiêu.

Bởi vì chuyện về đấu giá hội không thể cho người thứ ba biết rõ, cho nên Lăng Tiêu lại phải thu xếp chuyện hai người xuống núi, vốn Chu Bằng còn muốn đi theo đã bị y giao cho một nhiệm vụ bí mật khác.

Trước khi rời đi, Du Tiểu Mặc có báo với Phương Thần Nhạc về chuyện xuống núi, bởi vì hắn đã là đệ tử hạch tâm, cho nên không cần phải có sự cho phép của người khác như trước nữa, cũng không cần ghi tên trong danh sách.

Phương Thần Nhạc lúc biết hắn muốn xuống núi cùng Lăng Tiêu, cũng không lo lắng lắm, chỉ dặn dò một tiếng.

Sau nửa nén hương, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng rời khỏi phái Thiên Tâm.

※※※

Phái Thiên Tâm nằm ở vùng phía nam phồn hoa nhất đại lục Long Tường, còn thành Hồn Cực lại là một trong ba tòa thành lớn nhất phía nam, nằm ở một trong ba cửa khẩu vào sơn mạch Vô Phong, là một cứ điểm có lưu lượng người qua lại rất lớn, mỗi ngày số người ra vào thành đều vượt qua hơn vạn người, cho nên thành Hồn Cực phát triển thành một tòa thành lớn chỉ trong mười năm ngắn ngủi, âu cũng là có lí do cả.

Đích đến của chuyến đi này chính là thành Hồn Cực.

Tuy diện tích của thành Hồn Cực không lớn bằng hai thành khác, nhưng sự phồn vinh của nó thì ngay cả tòa thành lớn nhất cũng không thể so được, cho nên rất nhiều thứ ly kỳ cũng có thể tìm được ở đó, ví dụ như linh đan cao cấp và linh thảo cao cấp rất hiếm hoi hiện nay.

Trên bình nguyên xanh mênh mông, một cỗ xe ngựa màu đen lao đi như gió táp, kéo xe là hai con ngựa toàn thân màu đỏ, cao lớn rắn chắc hơn ngựa bình thường nhiều lắm, con mắt đỏ một màu lửa cực kỳ ương ngạnh, thỉnh thoảng còn ngửa đầu phát ra một tiếng hí dài, làm cho người ta chỉ liếc mắt cũng biết con ngựa này đang ở trạng thái rất hưng phấn...

Du Tiểu Mặc cảm giác mình sắp ói đến nơi rồi, đây là lần đầu tiên hắn ngồi xe ngựa, cũng là lần đầu tiên ngồi xe ngựa chạy nhanh như vậy.

Tuy trong xe đã được trải một lớp thảm lông mềm mại thật dày, nhưng xe ngựa lắc lư vô cùng dữ dội, vốn đầu óc Du Tiểu Mặc đã không thông minh cho lắm, giờ phút này đã bị lắc cho thành một đống bột nhão luôn, dạ dày không ngừng quay cuồng, thiếu chút nữa thì hắn đã phun hết cả bữa tối hôm qua rồi.

Lăng Tiêu ôm hắn lại chẳng bị ảnh hưởng bởi tốc độ chút nào, một đôi mắt mang ý cười ôm Du Tiểu Mặc đang ỉu xìu, vừa vuốt lưng hắn vừa an ủi, "Sắp tới rồi, chịu thêm một chút thôi."

Những lời này, Du Tiểu Mặc đã nghe mấy lần rồi nha.

"Ta về sau... tuyệt đối không bao giờ... ngồi lên cái xe ngựa này nữa..." Du Tiểu Mặc đứt quãng mà thề, quá giày vò người ta mà, hắn cảm giác mình đã bị giày vò tới nỗi rơi mất nửa cái mạng trên đường rồi.

Bởi vì lần xuống núi này không bị hạn chế thời gian, cho nên không cần đi vội, Lăng Tiêu liền đề nghị lần này ngồi xe ngựa đi, Du Tiểu Mặc nghĩ tới mình cũng chưa bao giờ ngồi xe ngựa, có thể thử một lần, vì vậy liền đồng ý, không nghĩ tới vừa ngồi lên chưa đến nửa canh giờ, hắn đã vô cùng hối hận, cũng chẳng biết Lăng Tiêu lấy đâu ra cỗ xe ngựa này, mấy con ngựa kéo xe đến là hưng phấn, vừa xuất phát đã chạy vù vù, kết quả Du Tiểu Mặc gặp nạn rồi.

"Đợi ngươi quen thì sẽ tốt hơn mà." Lăng Tiêu an ủi hắn.

Đúng là Liệt Hỏa mã rất dễ hưng phấn, nhưng sức bền của chúng không tồi, hơn nữa tốc độ cũng nhanh, chỉ cần quen với tốc độ của chúng sẽ thấy đây cũng là một chuyện rất hưởng thụ!

"Ta tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ quen... Ọe..."

Xuyên qua bình nguyên màu xanh, cuối cùng hình ảnh một tòa thành lớn cũng xuất hiện từ đằng xa.

Tường thành cao vút trong mây rộng lớn và đồ sộ dị thường, có cảm giác như bức tường thành màu đỏ kéo dài vô tận kia đang tỏa ra một hương vị rỉ sắt, cũng nói lên lịch sử lâu đời của nó, ánh mặt trời chiếu xuống, bức tường màu đỏ dường như bừng sáng, phản chiếu ra những tia sáng chói mắt, chỉ có tới gần xem mới biết được, bức tường thành màu đỏ này thực ra được tạo thành bởi một vật liệu có tên là chu tước quỷ thiết.

Chu tước quỷ thiết là một loại sắt có lực phòng ngự cực kỳ tốt, nhưng giá cả của nó không phải dùng từ đắt có thể miêu tả được, vậy mà cả bức tường của thành Hồn Cực đều được làm bằng chu tước quỷ thiết, có thể thấy tòa thành này giàu có tới mức nào.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa rốt cục cũng đến bên ngoài thành Hồn Cực, con Liệt Hỏa mã kia không cần người điều khiển đã tự động dừng lại.

Chương 102. Quy Củ

Một đội kỵ mã chạy băng băng qua, mang theo cả một đường bụi mù mịt, ngựa lao nhanh vùn vụt cuối cùng cũng ngừng lại bên ngoài thành Hồn Cực mấy trăm mét, cửa thành cao vút khổng lồ trong mây làm nổi bật lên sự nhỏ bé của đám đông.

Du Tiểu Mặc cảm giác mình quá xui xẻo, thật vất vả mới có thể đợi được đến lúc xe ngựa ngừng lại, vừa muốn xuống xe hít thở không khí trong lành, đột nhiên một đội kỵ mã chạy qua trước mặt hắn, móng ngựa nâng lên là một đám bụi vàng bay thẳng vào mặt hắn, ngay cả trong mồm cũng dính nữa.

"A phi..."

Du Tiểu Mặc có chút buồn bực chu miệng nhổ ra một ngụm nước miếng toàn bụi là bụi, quá xui xẻo.

Đội kỵ mã này không biết để ý tới người khác chút nào, nơi này là bên ngoài thành Hồn Cực, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng để đợi vào thành, bọn chúng lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, người bị ảnh hưởng không chỉ có một mình hắn, không ít người đều bị ban tặng cho một mặt toàn tro bụi như hắn, chỉ là để cho Du Tiểu Mặc cảm thấy kì lạ, bọn họ đều lộ ra cái vẻ mặt giận mà không dám nói gì.

Còn đang nghi hoặc, có người liền tới để giải đáp cho hắn rồi.

"Tiểu tử, kẻ vừa mới nhổ nước miếng là ngươi?"

Một nam tử cao gầy cưỡi một con ngựa lớn đột nhiên quay đầu đi về phía Du Tiểu Mặc, từ trên cao nhìn xuống Du Tiểu Mặc đang lau miệng, sắc mặt lạnh băng, giống như đang nhìn một con kiến.

Du Tiểu Mặc ngẩn ngơ, có chuyện gì thế, chẳng nhẽ trong miệng hắn đầy bụi đất, lại còn cấm hắn không được nhổ nước miếng nữa hả?

Chỉ là cũng thật khó khăn cho gã nha, vậy mà có thể nghe được tiếng nhổ nước miếng trong một hồi tiếng vó ngựa.

Vừa nghĩ đến cái này, hắn liền phát hiện mấy người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt đồng tình cùng vẻ thương tiếc, nhưng tuyệt đối không có ai sẽ đứng ra giải vây thay hắn, thậm chí còn có vài người khoanh tay mang theo vẻ mặt muốn xem trò vui.

Du Tiểu Mặc nghĩ một lát mới hỏi: "Xin hỏi ngươi có chuyện gì không?"

Nam tử kia nhếch miệng cười nói: "Tiểu tử, nhìn không ra ngươi cũng có vài phần can đảm đó, nhưng mà trước mặt bổn đại gia, có can đảm cũng vô dụng thôi, nắm đấm mới là chân lý."

Can đảm? Du Tiểu Mặc cảm thấy hình như cái mà hắn thiếu nhất chính là cam đảm thì phải.

Có điều nghe lảm nhảm cả buổi cũng không thấy gã nói vào vấn đề chính, hắn cũng hơi mất kiên nhẫn rồi, bị say xe cả buổi, giờ vẫn còn chút khó chịu, liền nói: "Vị đại ca kia, đến cùng thì ngươi có chuyện gì vậy?"

Nam tử cao gầy nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt hắn, càng phát ra hơi lạnh, vươn tay ra sau rút ra một cái đại đao hình trăng khuyết, trực tiếp chém xuống Du Tiểu Mặc còn đang đờ dẫn đứng đó, đồng thời nói: "Tiểu tử, ta thấy ngươi lần đầu tiên tới thành Hồn Cực phải không, hiện tại ta sẽ dạy cho ngươi một quy củ, ở chỗ này không nên coi mình là nhất, ở trong mắt của bổn đại gia, ngươi còn không bằng con kiến!"

Du Tiểu Mặc toàn đoàn không ngờ cái tên này chuyện còn chưa nói xong đã đột nhiên động thủ rồi, hình như hắn không nói lời gì quá đáng lắm mà.

Dù sao thanh đao kia cũng không có cơ hội chém vào trên người Du Tiểu Mặc, màn xe sau lưng liền duỗi ra hai tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng đón lấy thanh đao sắc bén kia, mặc kệ nam tử kia có dùng sức thế nào, thanh đao cũng không nhích thêm được một li.

Gã biến sắc, trong mắt lóe lên một chút âm tàn, hung ác rống lớn: "Là ai dám chống lại bang Lang Nha chúng ta, không muốn sống nữa sao? Có giỏi thì chườm cái mặt ra!"

"Tiểu tử, ta cũng dạy ngươi một quy củ nè, trước mặt bản gia gia, đừng xằng bậy mà động vào người của ta."

Màn xe theo gió lay động, bên trong truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng, là một giọng nam ẩn hàm chút từ tính cùng lười biếng, nhưng lời nói ra lại mang theo toàn ý miệt thị, kích thích thần kinh căng thẳng của gã.

Ngay sau đó, một đôi giày gấm màu bạc liền bước ra khỏi màn xe, tiếp theo, một nam tử tuấn tú chậm rãi đi ra, một thân áo vàng trắng thêu tơ vàng phiêu dật trong gió, mày kiếm mắt sáng, dịu dàng như nước, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Khóe miệng nam tử mang theo một nụ cười như gió xuân, giống như lúc này đang kết bạn chứ không phải một tay giữ chặt thanh đao của gã.

Vừa thấy Lăng Tiêu xuất hiện, Du Tiểu Mặc lập tức run rẩy đứng lên chạy tới trốn sau lưng y.

Quay đầu nhìn cái thanh đao kia đang ngay gần, lại run rẩy một lần, thật là nguy hiểm, nếu không phải có Lăng Tiêu ra tay, hiện tại hắn đã bị đối phương chém thành hai khúc rồi.

Hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cái thế giới này quá kinh khủng rồi đó, vậy mà động một chút đã muốn giết người, hắn lại muốn quay về Trái Đất!

Không đợi gã cao gầy kịp nói gì, Lăng Tiêu đã bẻ cong thanh đao rồi thả tay ra.

Y dùng lực không mạnh, nhưng gã kia lại không thể đỡ nổi, cộng với việc gã đang ngồi trên lưng ngựa, vừa bị lực này chạm vào, cả người liền lăn xuống khỏi thân ngựa, thân thể ầm ầm đập vào mặt đất, tung lên một đám bụi mù.

"Khụ khụ..." Gã ho mạnh hai tiếng, chật vật bò dậy từ dưới đất, gã cảm giác xương sườn mình đã gãy mất mấy cái rồi, lúc nhìn lại về phía Lăng Tiêu, trong mắt nhiều hơn một chút kiêng kị cùng hung ác, "Chúng mày giỏi thì đứng ở đây đừng chạy, bang Lang Nha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu."

Lăng Tiêu ngước mặt nhìn loáng thoáng bang chúng Lang Nha đứng không xa đang rục rịch rút đao ra.

Đại khái là nhìn thấy lão đại bị đánh ngã dễ dàng như vậy, cho nên cả đám không dám tùy tiện ra tay, không khỏi cười khẽ một tiếng, đúng là một đám ô hợp, chỉ có ngần ấy bản lĩnh mà cũng dám tùy ý gây sự.

"Ngu xuẩn!" Lăng Tiêu mắng một tiếng, sau đó mới kéo Du Tiểu Mặc quay về trong xe ngựa.

Cùng lúc đó, Liệt Hỏa mã rất có linh tính mà hí dài một tiếng, đạp móng sau hai cái, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là tốc độ lúc này khá chậm, đã không còn cảm giác lắc lư nữa, cũng có thể vì nơi này đã là bên ngoài thành Hồn Cực rồi, người đến người đi, cho nên không tiếp tục chạy nhanh nữa.

Tiếng vó ngựa che dấu tiếng kinh hô sau lưng, hiện tại mọi người mới chú ý tới, ngựa kéo xe chính là Liệt Hỏa mã, nghe đồn là một loại bảo mã tính khí táo bạo, nhưng lại có sức chịu đựng kinh người, chỉ tiếc Liệt Hỏa mã chỉ sinh trưởng trong rừng Tận Thế, cho nên bình thường rất hiếm người mới có khả năng được nhìn thấy nó tận mắt, không ngờ vậy mà lại được chiêm ngưỡng ở chỗ này, lập tức đưa tới một làn sóng bàn tán, chỉ tiếc chủ nhân của con ngựa này đã đi xa.

Mắt thấy đại môn của thành Hồn Cực, xe ngựa lập tức bị hai tên lính ngăn lại.

Liệt Hỏa mã cảm nhận được uy áp nhàn nhạt truyền ra từ trong xe, hí một tiếng, lập tức có chút không cam lòng mà dừng lại.

Hai tên lính lén lút thở phào một hơi, bọn hắn đã từng nhìn thấy Liệt Hỏa mã, cũng biết rõ tính tình của nó cực kỳ táo bạo, nếu thực sự nó muốn lao qua, bằng sức hai người họ thực không thể cản nổi, hơn nữa người có thể khiến cho Liệt Hỏa mã phục tùng mình, đương nhiên không phải là dạng vô danh gì, nếu vì thế mà đắc tội với người trong xe, vậy cũng không tốt.

"Xin lỗi, phàm là người tiến vào thành Hồn Cực, mỗi người cần giao nộp hai kim tệ." Một tên binh sĩ trong đó nói ra.

Đây là một cách để kiếm tiền của thành Hồn Cực, trừ khi là cư dân trong nội thành, nếu không mỗi người từ ngoài vào đều phải nộp lệ phí, căn cứ theo số người mà định ra, càng nhiều người thì lệ phí phải nộp càng nhiều, tuy hai kim tệ có thể để cho gia đình bình thường sống ấm no hai tháng, nhưng đối với đa số người mà nói, hai kim tệ thực chẳng đáng kể, chỉ cần tùy tiện vào thành bày bán gì đó cũng nhanh chóng kiếm lại hai kim tệ thôi.

Cho nên lệ phí vào thành này nằm trong phạm vi mà nhiều người chấp nhận được.

Sau khi binh sĩ nói xong câu đó, một cánh tay mảnh khảnh theo cửa sổ đưa ra ngoài, trong lòng bàn tay đang cầm bốn miếng kim tệ.

Binh sĩ nhìn qua khe hở của rèm cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, hơn nữa người đã dùng tới Liệt Hỏa mã, đương nhiên không thể nào lại thiếu mấy miếng kim tệ được, liền nhận lấy tiền, cũng không yêu cầu xét xe đã cho họ đi qua.

Trên xe ngựa, Du Tiểu Mặc đang mang cái vẻ mặt may mắn nói: "Cũng may mà trên người ta có kim tệ, bằng không thì ngay cả cửa thành cũng chẳng vào nổi rồi."

Lăng Tiêu mỉm cười, thực ra không có kim tệ cũng chẳng sao, bởi vì có thể dùng vật khác thay thế, nếu như đồ vật kia có giá trị cao hơn bốn kim tệ, người lính kia chắc chắn sẽ ỉm thứ đó làm của riêng, sau đó móc tiền túi bù kim tệ vào.

Loại tình huống này cũng không hiếm thấy, mà thành Hồn Cực cũng không cấm, cho nên phải xem vận vay của binh sĩ đó rồi.

"Lăng sư huynh, tiếp theo chúng ta muốn đi đâu?" Du Tiểu Mặc cất cái túi đựng tiền lại, sau đó tràn đầy phấn khởi vén màn cửa sổ lên nhìn ra phía ngoài, đường phố rất phồn hoa, bốn phía đều có người qua lại, sự phồn hoa náo nhiệt hơn Hòa Bình trấn rất nhiều, không bao lâu, hắn đã quên sạch chuyện vừa xảy ra ngoài cửa thành.

"Tới phòng đấu giá trước đi, đem thứ đồ muốn đấu giá báo lên, những thứ khác nói sau." Lăng Tiêu lười biếng dựa vào buồng xe, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đỏ ửng vì kích động của Du Tiểu Mặc, khép hờ mắt.

"Phòng đấu giá ở đâu?" Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, chỉ là hắn cũng hơi nghi ngờ, Liệt Hỏa mã thật sự có thể đưa họ đến chỗ mình muốn sao? Hắn chưa bao giờ biết rõ có một loại ngựa lại biết đường, nhưng hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net