Chương 117-120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117. Đối Lập Với Thông Minh

Sau khi tiến vào Vô Phong trấn, hai người liền đi thẳng phố chính để rời khỏi nơi này.

Bởi vì Du Tiểu Mặc kiên quyết kháng nghị, cho nên Lăng Tiêu đành phải bỏ ý định dùng bữa trưa ở Vô Phong trấn, dù sao cũng chỉ muốn trêu chọc hắn mà thôi, y cũng không thực sự muốn ăn cơm.

Trên đường phố có rất nhiều người đang tụ tập bàn tán, cứ đi vài bước lại nghe thấy được lời bàn luận về bang Lang Nha, Du Tiểu Mặc lắng tai nghe, rốt cuộc cũng hiểu rõ cái bang Lang Nha này là thứ gì rồi.

Cái bang Lang Nha này cũng chính là bang Lang Nha mà hai người gặp phải tại thành Hồn Cực, nhưng mà từ sau cái chết của bang chủ, nội bộ bang Lang Nha bên liền rơi vào tình thế hỗn loạn, bởi vì trong bang, ngoại trừ bang chủ có tu vi Nguyệt cảnh, đa số thủ hạ của gã phần lớn đều chỉ có tu vi khoảng Nhật cảnh, kết quả bang chủ vừa chết, những người kia liền rối loạn, bởi vì phải chọn lại bang chủ, nhưng mà không ai chịu phục ai.

Mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, thiếu chút nữa đã biến thành đại chiến, nhưng mà ngay tại mấy đêm trước, đột nhiên xuất hiện một kẻ có thực lực rất mạnh, hơn nữa còn là người từ ngoài đến, trong bang đã có một tên cường giả Nhật cảnh xảy ra xung đột với gã, hai bên đánh nhau kịch liệt, kết quả cái kia tên cường giả Nhật cảnh đã bị xử lí rồi.

Không chỉ có thế, người kia còn nghe nói bang chủ của bọn hắn đã chết, cho nên phải tuyển bang chủ mới, vì vậy, trực tiếp giết tới tận cửa bang Lang Nha chỉ để nói cho bọn hắn đã có ứng cử viên ngay tại đây, cuối cùng thành công mà nhận chức bang chủ mới.

Người kia cũng là một kẻ hung ác, sau khi hiểu rõ tình hình của Vô Phong trấn, tối hôm qua liền tuyên bố với mọi người, từ nay về sau Vô Phong trấn chính là địa bàn của gã, nếu ai dám không phục, kết cục chỉ có một con đường, đó là chết.

Phải biết, Vô Phong trấn tự do phát triển đã nhiều năm như vậy, đã có bang Lang Nha, khẳng định cũng có sự tồn tại của các bang phái khác.

Vì vậy, gã mới tuyên bố chưa đến một buổi tối, bang chủ của các bang phái khác đã liên hợp lại, sau đó dẫn người xông tới tổng bộ của bang Lang Nha, kết quả có thể đoán được, cường giả của các bang phái dù đã liên thủ lại cũng không thể đánh bại người kia, gã còn vì mục đích giết gà dọa khỉ, giết sạch bang chủ của mấy bang phái còn lại, sau đó thu sạch đám quân tàn dư vào trong bang Lang Nha.

Vì vậy, những người quanh năm sinh hoạt ở Vô Phong trấn bỗng phát hiện, Vô Phong trấn rốt cục cũng thay đổi thời thế rồi!

Thu phí qua đường chính là hàng động đầu tiên bang Lang Nha làm sau khi khống chế Vô Phong trấn.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu khá xui xẻo, bởi vì bọn họ không chỉ bị chặn đường đòi tiền, mà còn trùng hợp là người đầu tiên bị thu phí qua đường.

Du Tiểu Mặc bỗng dưng sâu sắc mà ngộ ra một điều, hình như hắn và bang Lang Nha cực kỳ xung đột, ngay từ đầu là vô cớ bị làm phiền, mặc dù hiện tại có chút là hắn tự chủ động tìm phiền toái, nhưng mà ai bảo các ngươi thu phí qua đường mắc như vậy làm gì, nếu năm hoặc mười kim tệ, hắn còn miễn cưỡng mà suy nghĩ một chút.

"Lăng sư huynh, ngươi đoán cái gã bang chủ mới của bang Lang Nha thực lực mạnh tới nhường nào?" Du Tiểu Mặc chạy tới trước mặt Lăng Tiêu, tò mò hỏi, mặc dù hắn biết đẳng cấp tu vi của tu luyện giả, nhưng lại không phân biệt được ai mạnh ai yếu nếu chỉ nhìn vào họ.

Lăng Tiêu cong cong khóe môi, vừa thong thả tản bộ, vừa giải thích: "Bang chủ cũ của Lang Nha có tu vi Nguyệt Cảnh, những bang chủ của các bang phái khác cũng vậy, nếu không cũng không có khả năng cùng tồn tại trong cái trấn bé nhỏ như Vô Phong này, cái tên bang chủ mới kia thậm chí có thể đánh bại cả đám, tối thiểu nhất cũng phải có tu vi trên Tinh cảnh, nhưng có lẽ không thể vượt qua Sinh cảnh."

Du Tiểu Mặc nghe y giải thích rõ ràng như vậy, cũng gật gật đầu, lại hỏi, "Vì sao?"

Lăng Tiêu cười híp mắt: "Nếu như hắn có tu vi Sinh cảnh, như vậy có thể đi ra ngoài làm tiểu bá chủ một phương rồi, cho dù không phải, vậy thì đầu quân cho một thế lực lớn cũng có thể được trọng vọng, nhưng mà hắn không chỉ có không làm vậy, ngược lại còn tới Vô Phong trấn, rồi lại thu thập bang Lang Nha, có thể thấy hắn có ý định từ nay về sau sẽ lăn lộn tại sơn mạch Vô Phong, loại tình huống thế này chỉ có một khả năng, đó chính là hắn đang bị người đuổi giết, hơn nữa thực lực của kẻ đó không thấp, thậm chí có thể là môn phái lớn, cho nên bất đắc dĩ mới phải chạy trốn tới Vô Phong trấn."

Quá sâu sắc rồi! Thật lợi hại!

Chỉ căn cứ vào một vài tin tức nhỏ mà cũng có thể suy đoán ra nhiều chuyện như vậy, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy, thực ra thì Lăng Tiêu vẫn có chút đáng khen, ít nhất... ít nhất thì y thật sự thông minh hơn hắn một chút...

Đó là một sự thật mà Du Tiểu Mặc rất rất không muốn thừa nhận!

"Chính là bọn chúng, hai huynh đệ thu phí vào cửa đã bị cái tên mặc đồ trắng kia đánh chết."

Đúng lúc này, một đám người khí thế hung hăng xông về phía hai người, kẻ mở miệng cũng là kẻ đang dẫn đám người kia chạy tới, là một gã mập, có chút quen mặt.

Du Tiểu Mặc tập trung quan sát, hình như mới nãy còn thấy người này ở bên ngoài Vô Phong trấn nè, bởi vì bề ngoài của gã khá nổi bật, hóa ra là cùng bọn với hai gã kia, còn chơi trò trà trộn, thật là giảo hoạt, sau khi oán thầm xong, hắn lập tức chạy tới trốn sau lưng Lăng Tiêu, không phải hắn sợ chết đâu, thật đó, chỉ là hiện tại hắn không có vốn để giễu võ dương oai thôi mà.

Lăng Tiêu vừa dừng bước, đám người kia cũng đã xông tới trước mặt y, tổng cộng có bảy người, tu vi cao nhất cũng chỉ khoảng Nguyệt cảnh một sao, là một gã đô con tướng mạo tục tằng, có điều cảnh giới của gã cũng không ổn định, đại khái là vừa đột phá không lâu, chỉ là những kẻ này không có ai quen mặt, mà đám người đã gặp ở thành Hồn Cực cũng không thấy xuất hiện.

Gã kia bước về phía trước hai bước, lưng hùm vai gấu, nhìn qua thì có vẻ cũng không tới nỗi, quăng cho Lăng Tiêu một ánh mắt khinh thường, giơ chiếc rìu lớn trên vai lên, lạnh lùng nói: Ngươi muốn tự sát, hay để bổn đại gia ra tay?"

Trên mặt Lăng Tiêu nở ra một nụ cười: "Thế nhưng mà ta muốn lựa chọn phương án thứ ba kìa."

Không đợi gã kia đáp lại, Du Tiểu Mặc liền nhô đầu ra từ dưới cánh tay Lăng Tiêu, tò mò hỏi: "Phương án thứ ba là gì thế?"

Lăng Tiêu mỉm cười, "Bọn chúng chết!"

Du Tiểu Mặc rùng mình một cái, lập tức rụt đầu trở về.

Trong nháy mắt gã to con kia đã phát ra sát khí, không nói một câu đã nâng búa lên, kết quả có thể đoán được, một người có tu vi Nguyệt cảnh một sao thì có bản lãnh được mấy? Cũng chỉ có xưng bá được tại Vô Phong trấn bé nhỏ này thôi.

Lăng Tiêu dùng một chưởng đã đập cho gã bay xa, y ra tay chưa bao giờ biết rõ hai chữ nặng nhẹ viết thế nào, cho nên trong chớp mắt một gã đô con hơn hai trăm cân đã bị đánh cho dính lên tường, máu tươi theo vách tường chảy xuống, đợi lúc gã lăn xuống đất, thất khiếu* chảy máu, tứ chi co quắp, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

Mọi người bất chợt cảm thấy có một cơn gió lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên óc.

Gã kia vừa đột phá không bao lâu, bởi vì người giúp gã đột phá chính là bang chủ mới của bọn chúng, để nuôi dưỡng thân tín của mình, cho nên mới giúp gã tăng thực lực, chỉ là có lẽ tên bang chủ kia cũng không ngờ được, chưa tới một ngày, 'thân tín' đã chết ngáp rồi.

Mấy kẻ nhát gan lập tức chạy nhanh như chớp, mãi tới lúc chạy tới chỗ rất xa, mới hung tợn đe dọa, "Nếu các ngươi có gan thì đừng chạy, đợi bang chủ của chúng ta đến nhất định sẽ xử lý các ngươi."

Nói xong bản thân gã nhanh chân chạy biến.

"Lăng sư huynh, hay là bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này nha?" Du Tiểu Mặc đi tới từ sau lưng Lăng Tiêu, cau mày, thái độ của mấy kẻ này, rõ ràng không có ý định buông tha cho bọn họ.

"Không phải bây giờ chúng ta đang rời khỏi nơi này sao?" Lăng Tiêu nhìn hắn, cảm thấy buồn cười, vẫn giữ tốc độ đi đường lúc nãy, giống như y vẫn còn chưa tản bộ xong.

Du Tiểu Mặc chun mũi một cái, "Ý ta là lập tức ấy, trước khi những kẻ kia tìm tới đó."

Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước, cặp mắt sâu thẳm nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng hơi cong, "Ngươi đang lo lắng gì thế? Chẳng lẽ còn sợ ta không đánh nổi bọn chúng?"

Đương nhiên... Không phải!

Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc bỗng dưng ý thức được một điều.

Tuy hiện tại hắn đã là một thành viên của đại lục này, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn như trước kia, chưa bao giờ thay đổi, nếu ở thế kỷ 21 mà gặp loại tình huống này, rất nhiều người đều theo bản năng mà tránh đi, nhưng ở nơi dùng sức mạnh làm chủ như đại lục Long Tường, hành vi như vậy bị coi là yếu đuối.

Trừ khi thực lực của ngươi không bằng đối phương, nếu không thì chỉ cần ngươi chọn đi đường vòng, người khác sẽ nghĩ ngươi là một con cọp giấy, một kẻ yếu ớt không có tôn nghiêm.

Thấy hắn đột nhiên im lặng, Lăng Tiêu nhíu mày khó hiểu.

Nếu như mọi khi Du Tiểu Mặc nhất định sẽ giải thích với y cho tới khi mặt đỏ bừng mới thôi, hiện tại lại yên lặng như thế, đúng là có chút không bình thường.

"Tiểu sư đệ?" Lăng Tiêu thử gọi hắn một tiếng, có trời mới biết tại sao y lại phải thăm dò.

Du Tiểu Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với y, sau đó chạy qua nắm lấy cánh tay y kéo đi, vừa nói. "Lăng sư huynh, ta không lo lắng gì cả, ta biết ngươi rất lợi hại, những kẻ kia căn bản không xứng làm đối thủ của ngươi, chỉ là bọn chúng cũng không đáng để ngươi tự ra tay mà, cho nên chúng ta vẫn tranh thủ đi nhanh nhanh, ở đây chẳng vui tẹo nào."

"Cũng phải." Lăng Tiêu cũng đồng ý với quan điểm của hắn, nhưng dù sao y vẫn cảm thấy Du Tiểu Mặc lúc này có chút kì lạ, giống như đột nhiên đã vứt bỏ được một gánh nặng, cả người bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, đúng là kiểu như vậy.

Có điều, phiền toái lúc nào cũng tự mình kéo tới, cho dù ngươi đã cố tránh thế nào đi nữa.

Tên bang chủ mới của bang Lang Nha còn muốn xây dựng quyền uy, nhất định phải giết hết cái đám có gan phản đối quy định mà gã đặt ra, mà hai người chính là khối đá kê chân đầu tiên của gã.

Lúc sắp tới cửa thành, gã bang chủ kia rốt cục cũng dẫn người tới chặn đường.

*Thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Chương 118. Nộp Tất Cả Ra Đây

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.

Bang chủ mới của bang Lang Nha không phải là một kẻ tục tằng như mọi người tưởng, ngược lại, gã khá trẻ, nhìn bề ngoài cùng lắm chỉ mới hai bảy hai tám tuổi mà thôi, khuôn mặt cũng có chút anh tuấn, đường nét rõ ràng, nhưng vì đôi mắt xếch khiến cho ngũ quan của gã trở nên âm nhu, nhìn cũng có chút nữ tính.

Lúc biết bọn họ muốn rời khỏi Vô Phong trấn, gã vừa nhận được tin tức đã vội vội vàng vàng chạy tới, cũng vừa lúc chặn đường bọn họ ở cửa thành.

Ánh mắt gã trực tiếp bỏ qua Du Tiểu Mặc mà rơi thẳng vào người Lăng Tiêu, lập tức nhíu mày, gã không thể nhìn thấu tu vi của người này, trừ khi tu vi của đối phương ngang bằng hoặc cao hơn gã, nếu không thì chỉ còn một khả năng là đối phương có bảo bối che giấu tu vi trên người.

Nhìn bộ đồ đẹp đẽ quý giá trên người y, gã càng nghiêng về phương án thứ hai, người nam nhân này nhìn bề ngoài thì rất trẻ, nếu như có tu vi Tinh cảnh trở nên, tuyệt đối là một thiên tài, nhưng nếu là thiên tài, không có khả năng gã không nghe nói tới.

Nghĩ đến điểm này, gã càng khẳng định tu vi của y không thể qua Tinh cảnh được, lập tức thu lại sự kiêng kị trong mắt, "Dám giết thủ hạ của Huống Thiên Linh ta, các ngươi thật sự có chút can đảm đó, nếu như hôm nay để các ngươi ra khỏi Vô Phong trấn, mặt mũi của ta còn để nơi nào."

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Du Tiểu Mặc khổ sở nói, lần sau gặp loại chuyện như thế này, hắn nhất định sẽ nộp phí qua đường.

"Nộp hết vũ khí, kim tệ, công pháp, linh đan ra đây, sau đó mỗi người để lại một tay một chân, ta sẽ cân nhắc tha cho các ngươi một mạng." Sắc mặc gã rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen kịt kia chỉ toàn sát ý lạnh lẽo.

Du Tiểu Mặc câm nín luôn rồi, người này thật hung ác, đã cướp tiền của người khác thì thôi đi, lại còn đòi bọn hắn để tay chân lại, có luộc ăn được đâu mà...

Lăng Tiêu cũng chẳng muốn tốn nước miếng để đôi co với gã, trực tiếp phát ra khí thế lúc trước đã dọa cho đám người Tiêu Dao Môn xanh mặt, trong nháy mắt, một cỗ khí thế đáng sợ bùng nổ tuôn ra khỏi cơ thể y, đồng thời lan tràn về phía đám người kia.

Bởi vì chính diện, cho nên gã âm nhu kia đứng mũi chịu sào, khí thế đập thẳng vào mặt gã còn đáng sợ hơn so với đám người ở bình nguyên màu xanh cảm nhận rất nhiều. Cảm giác sợ hãi tới mức không thở nổi, gã chợt kinh hãi phát hiện, linh lực của mình không chỉ không khởi động được, mà lúc lưu chuyển trong kinh mạch còn mơ hồ có dấu hiệu tắc nghẽn.

Cái này, cái này rõ ràng là khí thế của cường giả Sinh cảnh, quá khủng khiếp!

Khuôn mặt gã lập tức trắng bệch, gã chỉ có tu vi Tinh cảnh ba sao, nếu chống lại cường giả Sinh cảnh thì chỉ có một con đường chết mà thôi, rốt cuộc gã cũng hiểu, vì sao hai người kia không tranh thủ chạy khỏi Vô Phong trấn, hóa ra là vì có chỗ dựa, nếu gã có tu vi thế này, cũng không cần chịu cảnh bị đuổi giết tới tận đây.

Giờ phút này, gã đã hối hận.

"Bây giờ còn cần bọn ta để lại vũ khí, công pháp, kim tệ, linh đan cùng tay chân không hả?" Du Tiểu Mặc cười trộm, lập tức hắng giọng, nghiêm trang nói.

"Không không không... Không cần, ta đáng chết, là ta đáng chết, cầu xin hai vị gia bỏ qua cho ta lần này!" Gã vội vàng cầu xin, việc này liên quan tới tính mạng đó, sao gã có thể qua loa được, gã rất sợ chết, nếu không cũng chẳng cần trốn tới thị trấn nhỏ này.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười nói: "Nộp hết vũ khí, công pháp, kim tệ, linh đan cùng linh thảo ra đây, như vậy ta sẽ miễn cưỡng mà tha cho ngươi một mạng."

Gã kia: "..."

Lăng Tiêu nhướn máy, "Không nộp?"

Mặt gã lập tức trắng bệch, vội càng cầu xin: "Ta nộp ta nộp..."

Vừa dứt lời, gã liền tháo túi trữ vật đeo bên hông xuống, run run rẩy rẩy đưa cho Du Tiểu Mặc, trong lòng đang rỉ máu, đây chính là bảo bối mà gã đã góp nhặt mấy thập nhiên đó, tất cả tài sản đều ở nơi này, bây giờ bị lấy mất, gã đã trở thành một kẻ nghèo kiết xác, cũng càng cảm thấy hối hận, nếu sớm biết kết quả sẽ như thế này, dù cho tiền gã cũng sẽ không đi làm cái chuyện ngu xuẩn này.

Du Tiểu Mặc vui vẻ nhận lấy túi trữ vật, không thèm nhìn mà ném thẳng vào túi trữ vật của mình, sau đó mới nói. "Thấy ngươi nghe lời như vậy, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng, chỉ là về sau nhớ kĩ đừng có làm loại thu phí qua đường thế này nữa, nói cách khác..."

"Không làm nữa, về sau ta không bao giờ dám nữa..."

Du Tiểu Mặc còn chưa dứt lời, gã kia đã lập tức rối rít nói tiếp, chỉ một lần gã đã mất tất cả tài sản rồi, nếu còn dám làm lần thứ hai, tên của gã sẽ viết ngược.

"Biết điều đó!" Du Tiểu Mặc cười híp mắt, hắn không ngờ tên này lại thức thời tới vậy đó.

Gã kia khổ mà không thể nói được, mới hôm qua thôi gã còn nói những lời này với mấy tên thủ hạ ở bang phái khác, không ngờ hôm nay liền báo ứng lại trên người gã, thật là, thật là báo ứng xác đáng!

Tự dưng được làm thổ phỉ khiến Du Tiểu Mặc vui muốn chết, vừa suy đoán trong túi trữ vật của gã có gì, rồi thong thả rời khỏi Vô Phong trấn cùng Lăng Tiêu, khoảng chừng chạng vạng tối, hai người đã tới một thành trấn khác, nơi này khá nhỏ, chỉ là bầu không khí rất tốt, không có cái loại hào khí đánh đánh giết giết này.

Hai người chọn một tửu lâu tầm trung, sau khi ăn tối xong, Du Tiểu Mặc liền ngồi khoanh chân trên giường, lấy túi trữ vật của gã kia ra, sau đó bắt đầu kiểm kê 'chiến lợi phẩm'.

Tuy bề ngoài chỉ có hai mươi mấy tuổi, nhưng trên thực tế tuổi của gã đã không nhỏ, dù sao nếu hai mươi mấy tuổi mà tu luyện được tới Tinh cảnh, đây tuyệt đối là một thiên tài, mà thiên tài như vậy không thể nào vô danh được, sớm đã được mấy môn phái khác thu nhận, cũng không tới mức bị người đuổi giết tới tận đây, cho nên so với bề ngoài, tuổi thật của gã cùng khoảng chừng trăm tuổi rồi.

Du Tiểu Mặc đổ hết ra, tính toán sơ sơ, tất cả tài sản của gã cũng chỉ có 20 vạn kim tệ, mặc dù hơi ít, nhưng hắn vẫn không khách khí mà chuyển hết vào túi mình, sau đó mới bắt đầu xử lí đám đồ đạc trên giường.

Bởi vì gã kia là tu luyện giả, cho nên tích trữ khá nhiều vũ khí, linh thảo chẳng được vài cọng, hơn nữa đều là linh thảo cấp thấp, Du Tiểu Mặc căn cứ vào tiêu chí tránh lãng phí, cũng ném luôn vào không gian, còn linh đan, cũng được mấy bình, số lượng không nhiều, đa số là cấp ba và cấp bốn, chỉ có một viên là cấp năm, chỉ có hiệu quả với người có tu vi Nguyệt cảnh, nghĩ tới gã đô con ở Vô Phong trấn đã bị Lăng Tiêu đánh bay, cũng là dựa vào loại linh đan này cho nên mới tăng lên tới Nguyệt cảnh.

Du Tiểu Mặc đổ viên linh đan kia ra, ngửi ngửi, không tinh khiết cho lắm, quá nhiều tạp chất, là một viên linh đan hạ phẩm, lúc đang định bỏ lại vào bình, đột nhiên nghĩ đến Lăng Tiêu, lén lút ngó sang, chỉ thấy y đang thảnh thơi uống trà, mắt Du Tiểu Mặc đảo mấy vòng rồi mới quay sang, nịnh nọt, "Lăng sư huynh, ngươi muốn mấy viên linh đan này không?"

Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, mỉm cười: "Muốn dùng mấy viên linh đan thấp kém này để đuổi ta hả?"

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng bỏ linh đan vào túi trữ vật, "Nào có..."

Thực ra thì hắn đúng là có ý như vậy, chủ yếu là đa số linh đan hắn luyện được đều vào bụng Lăng Tiêu, cho nên mới nảy ra ý định này, muốn dùng mấy viên linh đan hạ phẩm này thay thế.

Sau khi kiểm kê hết linh đan và linh thảo, Du Tiểu Mặc lại lấy mấy quyển công pháp ra, ngoại trừ một quyển công pháp trung giai hạ phẩm, những loại khác đều là cấp thấp, những thứ này đều vô dụng với hắn, cho nên gom lại thành một bó ném vào góc không gian, bởi vì không gian rất an toàn, không như túi trữ vật có thể bị trộm bất cứ lúc nào, không an toàn.

Tiếp theo là mấy món vũ khí và một chút da lông yêu thú, phàm là những vật có liên quan tới tu luyện giả, trong túi trữ vật này đều có, sau khi hắn thu dọn hết mấy thứ lặt vặt bỏ vào trong không gian, trên giường lúc này chỉ còn một thứ.

Du Tiểu Mặc nhìn thứ kia, kinh ngạc nhíu mày, cầm nó mở ra xem xét, vậy mà lại là một tấm da dê có vẽ một phần tư của một tấm bản đồ, chẳng lẽ... đây là một tấm bản đồ kho báu?

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lập tức sáng ngời, hào hứng nằm xuống nghiên cứu bản đồ thật cẩn thận, thứ được miêu tả bên trên đúng là địa hình, nhưng bởi vì chỉ có một phần tư, cho nên dù hắn có nhìn mãi cũng chẳng biết được đây là đâu.

Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên tối thui, ánh sáng chiếu vào đã bị thứ gì đó che mất.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu liền nhìn thấy Lăng Tiêu, ngơ ngác một chút rồi lập tức đưa bản đồ cho y, vẻ mặt cực kỳ kích động kèm theo chút mong đợi: "Lăng sư huynh, ngươi xem này, hình như đây là bản đồ kho báu thì phải?"

Lăng Tiêu dứt khoát cầm lấy tấm da dê, nhìn đám đường vẽ chằng chịt bên trên, sau đó tiện tay ném lại cho Du Tiểu Mặc, cởi giầy lên giường, trong giọng mang theo chút coi thường: "Tấm bản đồ này chỉ có một phần tư thôi, nói không chừng chỉ là một cái bản đồ bình thường, mà dù nó có là bản đồ kho báu, ngươi cũng chỉ có một phần, chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm ba phần còn lại sao?"

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, không thể phủ nhận được lời y nói.

Thực ra hắn cũng đang tưởng tượng thôi mà, cũng chẳng muốn đi tìm cái kho báu gì hết, dù sao thì suy nghĩ này cũng có chút khó tin, nếu như nó thật sự là một tấm bản đồ kho báu, làm sao có thể rơi vào tay một tên tán tu được.

"Ngày mai còn phải lên đường, ngủ đi." Lăng Tiêu nắm eo hắn sau đó kéo đến trong ngực, ôm thật chặt rồi đắp chăn lên.

Sau một khoảng lặng, Du Tiểu Mặc đột nhiên giãy dụa, đồng thời gào thét, "Ngủ thì ngủ đi, sao lại cởi đồ của ta..."

"Ừm, ta thích... ngươi ngủ trần."

"..."

Chương 119. Hồ Ly Tinh

Hôm sau, Lăng Tiêu vác Du Tiểu Mặc còn đang giận dỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net