Chương 177. Thủy yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Tiêu nói: “Không ngờ Phương Thần Nhạc cũng khá thông minh.”

Bởi vì cái gọi là mang ngọc có tội, mặc dù là sư huynh đệ đồng môn hay đến cả trưởng lão, ai cũng có khả năng ghen tị tới đỏ mắt mà hãm hại mình, hơn nữa nơi này còn là Thiên Đường Cảnh, dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng không thể nói chắc được, kể cả những người khác có thật sự cướp đoạt, cũng dễ dàng chối tội, cho nên cách bảo vệ bản thân tốt nhân là che giấu chuyện mình có yêu thú đi.

Lăng Tiêu nói Phương Thần Nhạc thông minh cũng vì căn cứ vào điểm này.

Phương Thần Nhạc thông minh hơn mấy cái kẻ đang khoe khoang mình có yêu thú cấp sáu cấp bảy kia nhiều, ít nhất hắn có thể hiểu được đạo lý có tài không lộ.

“Đại sư huynh vốn rất thông minh mà.” Du Tiểu Mặc vui rạo rực.

Lăng Tiêu nhìn hắn, “Thế ngươi cảm thấy đại sư huynh của ngươi thông minh, hay là ta thông minh?”

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, hắn biết rõ nếu hắn dám nói đại sư huynh thông minh hơn Lăng Tiêu, nhất định tên kia sẽ đập chết hắn luôn ấy chứ, đành phải bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là ngươi thông minh.”

Nếu khi đám Tiểu Cầu ở đây, nhất định sẽ khinh bỉ Du Tiểu Mặc chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Lăng Tiêu còn nói, “Nhưng mà tình cảnh của đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi hình như không tốt lắm.”

Du Tiểu Mặc sững sờ, vội hàng hỏi, “Sao lại thế?” bởi vì khoảng cách quá khá, hắn không thể nhìn rõ được.

Lăng Tiêu nói, “Đám người Đô Phong tính cả ngươi mới chỉ có mười người, mà Đô Phong lại không hợp với Thiên Phong, hôm nay Thang Vân Kỳ và Lôi Cự lại khế ước được yêu thú trung giai, tuy thực lực không cao, nhưng cũng gọi là tăng thêm sức chiến đấu cho phái Thiên Tâm rồi, cũng vì vậy, Đô Phong càng yếu thế, bị xa lánh là điều có thể hiểu.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy đây là chuyện không thể làm gì được.

Khiêm tốn mà nói thì nhất định sẽ bị xa lánh thôi, trừ khi đại sư huynh cũng mang Độc Vĩ Giao ra khoe khoang giống Thang Vân Kỳ, nhưng như vậy chẳng khác nào đem thân mình đưa vào nơi nguy hiểm, nếu Lôi Cự biết khế ước thú của đại sư huynh còn lợi hại hơn gã, ai mà biết được gã sẽ làm gì chứ.

Cho nên nghĩ sao thì, dù bị xa lánh nhưng Du Tiểu Mặc vẫn đồng ý với cách làm của đại sư huynh.

Sau đó hai người không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Tuy có rất nhiều con đường dẫn đến Yêu Phong, nhưng để đi thẳng lên đỉnh Yêu Phong thì chỉ có một con đường, đó là Tử Vong sơn cốc.

Tử Vong sơn cốc là cửa ải nguy hiểm đầu tiên của Yêu Phong, thực ra bên trong là một cái hang rắn, hơn nữa nghe nói đám rắn sống trong hang này cùng một chủng loại với Vạn Mãng Yêu Nguyên.

Cho nên có người đã từng đoán, có khi Ma Thiên mãng ở Vạn Mãng Yêu Nguyên rất có thể đã đi ra từ bên trong Thiên Đường Cảnh.

Dù sao thì mặc kệ chân tướng thế nào, cửa ải Tử Vong sơn cốc này không dễ vượt qua, ít nhất đối với một môn phái lớn như phái Thiên Tâm.

Cũng may mà bọn họ đã đi qua rồi, cho nên biết rõ dùng cách nào chỉ phải trả cái giá thấp nhất cũng có thể qua được cửa ải này, nhưng mấy thứ này đều không quan trọng với Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Hai người vừa đi vào cửa sơn cốc, Lăng Tiêu đã gọi Xà Cầu ra.

Xà Cầu không hiểu lắm, nhìn về phía Lăng Tiêu, “Lão đại, có chuyện gì không?.”

Lăng Tiêu cười híp mắt chỉ vào Tử Vong sơn cốc, sau đó vỗ vỗ vai Xà Cầu: “Trò chuyện một lát với huynh đệ của ngươi đi, nhớ rõ phải trò chuyện mấy canh giờ mới về đó.”

Xà Cầu phiền muộn cực kỳ, “Lão đại, đám sinh vật cấp thấp kia không phải là huynh đệ của ta.”

Lăng Tiêu gật đầu, “Đương nhiên là ta biết rõ, nhưng tóm lại thì chúng là đồng loại của ngươi, đi nhanh đi, đừng lề mề.”

Xà Cầu đành phải u oán cực kỳ mà tìm các ‘huynh đệ’ tâm sự, ôi mẹ ơi, dù gì nó cũng là yêu thú cấp chín mà, ngồi với một đám yêu thú cấp thấp, thậm chí đa số còn chưa mở linh trí thì có cái quái gì để mà tâm sự cơ chứ? Nhưng lão đại đã ra lệnh, nó không đi cũng không được.

Xà Cầu nhanh chóng biến mất trong sơn cốc, cũng không lâu lắm, Tử Vong sơn cốc vẫn còn âm ỉ rục rịch đột nhiên yên tĩnh, cái mùi nồng nặc kì quái này cũng biến mất.

Hiển nhiên đây là công lao của Xà Cầu rồi, là một yêu thú cấp cao, nếu như không áp chế nổi cái đám yêu thú cấp thấp này, hẳn là cuộc sống của nó phải thất bại lắm.

Lúc này, một đám người Lạc Thư Hà cũng không biết, bọn họ dự tính dùng một canh giờ để vượt qua Tử Vong sơn cốc, nhờ ơn sự quấy rối của Xà Cầu, bị kéo dài mất hơn ba canh giờ mới qua nổi, cho nên chờ đám người này leo được lên Yêu Phong thì bảo bối trên núi đã bị người khác lấy sạch rồi.

Nói tới người khác, sau khi thoải mái đi qua cửa đầu tiên, hai người bắt đầu chuẩn bị leo lên đỉnh núi.

Yêu Phong cũng có kết giới, cái thứ gọi là cung điện mỗi tháng mở ra một lần, thực ra chính là kết giới của Yêu Phong mở ra.

Đúng hơn thì lúc kết giới của Yêu Phong chưa mở thì người khác vẫn lên được, bởi vì kết giới của Yêu Phong thực ra là nhằm vào yêu thú, cũng vì bên trong Yêu Phong tràn ngập khí độc nồng nặc, chỉ có những yêu thú quanh năm sống trong khí độc mới không e ngại.

Cho nên thời điểm kết giới không mở ra, bên trên Yêu Phong sẽ bị phủ kín bởi một lớp khí độc dày đặc, chỉ cần hít vào cũng khiến cho thân thể của tu luyện giả và đan sư gặp nguy hiểm, mà sau khi kết giới mở ra, khí độc trên Yêu Phong sẽ nhạt đi, nếu tranh thủ đi lên lúc này, dù trong không khí vẫn có độc, nhưng chỉ cần trong thời gian quy định mà trở xuống thì sẽ không có việc gì.

Hồ nước cạn là nơi đặc sắc thứ hai của Yêu Phong, cũng là nơi uy hiểm nhất của cả tòa núi Yêu Phong này.

Hồ nước cạn này tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt*, ý là không nên bị ảo ảnh làm mê hoặc, những gì ánh mắt ngươi nhìn thấy thường không phải là sự thật.

Tuy nơi này gọi là hồ nước cạn, nhưng thực ra nó không hề cạn chút nào, dù sao thì cũng chỉ là một cái tên thôi mà, bởi vì bên dưới hồ có một đám Thủy Yêu trong suốt sinh sống, Thủy Yêu là yêu thú trung giai, tuy thực lực không cao lắm, nhưng nước chính là thế giới của chúng.

Thủy Yêu không phải là một loại yêu thú hiền lành, chúng sẽ chủ động công kích người, bất kể ở trong nước hay là trong không trung.

Bình thường người bay qua mặt hồ nước cạn, nếu như lỡ bay quá thấp, lại không để ý tới tình huống dưới hồ, rất có thể sẽ bị Thủy Yêu lôi vào trong nước.

Nếu như không có người kịp thời cứu ngươi, hoặc chính ngươi cũng không có năng lực tự cứu bản thân, như vậy sẽ phải cam chịu cảnh bị Thủy Yêu xé xác ăn tươi.

Nhưng đây không phải là thứ kinh khủng nhất ở hồ nước cạn.

Nghe nói xung quanh đó có rất nhiều yêu thú từ cấp bảy trở lên cư ngụ, là nơi có nhiều yêu thú nhất ở Thiên Đường Cảnh, thậm chí còn hơn cả Ngọc Linh Quật.

Cho nên nếu lỡ gây ồn ào ở đó, rất có thể sẽ gọi đám yêu thú kia ra.

Du Tiểu Mặc đang bị Lăng Tiêu ôm bay qua hồ nước cạn.

Nhưng không biết có phải Lăng Tiêu lại đùa giỡn hay không, Du Tiểu Mặc cứ cảm giác, độ cao bọn họ cách hồ nước hơi bị thấp, thấp tới mức hắn có thể nhìn thấy mặt nước trong veo, mặt hồ rất yên cả, ai mà ngờ được dưới mặt nước xanh thẳm như vậy lại có một đám Thủy Yêu hung tàn chứ.

Cứ nghĩ có một con Thủy Yêu đột nhiên trồi lên túm chân bọn họ lôi xuống nước, Du Tiểu Mặc lập tức sởn hết da gà, vội vàng vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, “Lăng sư huynh, hay là chúng ta bay lên cao hơn một chút?”

Lăng Tiêu biết hắn đang sợ hãi, quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, lúc đang muốn nói chuyện, mặt nước đột nhiên gợn sóng, vòng gợn sóng nhỏ từ từ lan quanh mặt hồ, giống như một sự báo hiệu, ngay sau đó, gợn sóng càng ngày càng mạnh.

Đúng lúc này, mặt nước bị phá vỡ, một con Thủy Yêu lao lên từ dưới hồ gào lên chói tai.

Âm thanh này khiến Du Tiểu Mặc đang sửng sốt dọa cho hết hồn, chiếu chút nữa đã thả tay đang ôm Lăng Tiêu ra, cũng may mà Lăng Tiêu để ý, lập tức ôm chặt hắn bay lên cao, Thủy Yêu cũng vì vậy mà vồ hụt.

Du Tiểu Mặc nhìn lại, thân hình trong suốt của Thủy Yêu đang đứng trên mặt nước, thậm chí có thể nhìn xuyên thấu, tựa như được ngưng kết lại từ nước, nhìn thì giống người, nhưng lại có chút khác biệt, Thủy Yêu có một đôi tai dài, hàm răng nhọn hoắt, không biết nói, nhưng trong miệng luôn phát ra loại âm thanh khiến người khác bực bội.

Bởi vì vồ hụt, cho nên Thủy Yêu lại lặn xuống nước, “Bịch” một tiếng, nhưng không hề chìm xuống đáy nước, khuôn mặt còn nổi bên trên làn nước dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Du Tiểu Mặc kinh hãi nhìn nó, “Lăng sư huynh, sao Thủy Yêu lại giống người như vây?”

Lăng Tiêu ôm eo hắn ngừng giữa không trung, đứng từ trên cao nhìn xuống Thủy Yêu đang căm hận nhìn họ, cười nói: “Ngươi biết Thủy Yêu sinh ra như thế nào không?”

Du Tiểu Mặc lập tức lắc đầu, hắn cũng không thấy trên sách có tư liệu gì kỹ càng về Thủy Yêu, chỉ biết nó là một loại yêu thú trung giai, hơn nữa thực lực đa phần là cấp bốn và cấp năm.

Tuy không mạnh lắm, nhưng Thủy Yêu vẫn sinh hoạt ở trong nước, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, cho nên nếu như một cường giả Tinh cảnh bị rơi vào trong hồ nước cũng chưa chắc đã thoát thân nổi.

“Chính xác mà nói, Thủy Yêu thực ra là một loại bán yêu thú, vì đời trước của nó là người.” Lăng Tiêu nói.

“Người?” Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ, bảo sao nhìn giống người như vậy.

“Trước đây thật lâu, lúc ấy trên thế giới này còn chưa tồn tại một loại yêu thú tên là Thủy Yêu, theo truyền thuyết thì con Thủy Yêu đầu tiên là một tu luyện giả ăn nhầm băng độc biến thành, loại băng độc này chỉ có ở dưới đáy hồ sâu đã hình thành từ vạn năm trở lên với có, tu luyện giả kia đi vào hồ sâu vạn năm, tu luyện giả kia tưởng nhầm mảnh băng độc ấy là linh tinh nên ăn nhầm, về sau độc băng nhanh chóng lan rộng ra toàn thân hắn, dù không chết, nhưng lại biến thành một thứ nửa người nửa yêu, hơn nữa chỉ có thể sinh tồn trong nước.”

Nếu chỉ có vậy thì Thủy Yêu đã không nổi danh đến thế, dù sao thì băng độc lại là thứ đồ mỗi người đều biết, chỉ cần có hồ sâu trên vạn năm sẽ có băng độc tồn tại.

“Vậy là tất cả Thủy Yêu đều là do loài người ăn nhầm băng độc rồi biến thành sao?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi, nếu thật là như vậy, cái loại băng độc này cũng quá đáng sợ đó.

Lăng Tiêu buồn cười nhìn hắn, phủ nhận, “Đương nhiên không phải, ngươi cho rằng có nhiều hồ sâu vạn năm như vậy sao?”

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Vậy những con Thủy Yêu còn lại là sao?”

Lăng Tiêu giải thích, “Là do lây bệnh, sau khi tu luyện giả kia biến thành Thủy Yêu, toàn bộ cơ thể hắn đều biến thành băng, nhưng không chỉ có vậy, bởi vì thực lực của hắn còn lợi hại hơn lúc ở trong hình người, quan trọng nhất là, trí thông minh của hắn rất cao, cho nên hắn thả tin tức, lừa gạt tu luyện giả thời đó, nói rằng dưới cái hồ sâu vạn năm đó có linh tinh, đương nhiên là đám ngu xuẩn kia tin sái cổ, cứ thế, vô số tu luyện giả đổ xô tới hồ sâu, kết quả thì ngươi có thể tưởng tượng ra đó, một nửa đám ngu đó bị hắn biến thành đồng loại.

Du Tiểu Mặc hít một hơi, phải nói là Thủy Yêu kia thật lợi hại.

Nhưng thực ra cảnh tượng đặc sắc còn ở phía sau cơ.

Mặc dù có mấy tu luyện giả thực lực mạnh mẽ đã tổ chức kéo người tới tiêu diệt con thủy yêu kia, nhưng khi ấy cũng đã muộn rồi.

Những tu luyện giả bị lừa tới lúc trước đã trúng độc nhưng nhờ thực lực khá cao nên thoát khỏi cảnh biến thành thủy yêu, cái tồi tệ nhất là, bọn họ mang theo mầm bệnh về thế giới loài người.

Khi ấy rất nhiều người không hề biết, mà độc băng lại là một thứ độc có khả năng lây lan cực kỳ mạnh, nó không chỉ lây bệnh thông qua đường tiếp xúc da thịt, mà còn lây lan qua không khí.

Thảm kịch đã xảy ra, nghe đồn có một thành trấn trên vạn người đều trúng độc toàn bộ và biến thành Thủy Yêu, lúc ấy tin tức này khiến cho không biết bao nhiêu người hoảng sợ, rốt cục thì họ cũng ý thức được sự nguy hiểm của băng độc.

Mặc dù sau này đã có nhiều người mạnh mẽ liên hợp lại để diệt trừ thủy yêu, nhưng vì phạm vi lây lan rất rộng, chắc chắn sẽ có cá lọt lưới, không thể nào diệt trừ sạch sẽ toàn bộ, cũng may là, Thủy Yêu chỉ có thể sinh sống trong nước, chỉ cần loài người không tới gần những hồ nước sâu mờ ảo có Thủy Yêu đang sống là được.

Cho đến hiện tại, Thủy Yêu đã là một loại bán yêu thú đã tuyệt tích hơn nhiều năm, không ngờ chủ nhân của Thiên Đường Cảnh lại nuôi một đám Thủy Yêu khiến cho tu luyện giả hãi hùng như vậy.

Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, “Lăng sư huynh, ngươi cảm thấy cái hồ nước cạn này có phải là hồ sâu vạn năm không?”

Mặc dù trong hồ này có Thủy Yêu, nhưng không phải người ta đã nói sao, cơ hội luôn đi cùng với nguy hiểm, lúc trước Lăng Tiêu đã đề cập tới, băng độc chỉ có ở hồ sâu vạn năm, mà linh tinh cũng thế, nhưng cái tỉ lệ này không phải là tuyệt đối, mà chỉ là có khả năng thôi.

Lăng Tiêu đột nhiên tặng cho hắn một nụ cười quỷ dị, “Quên nói cho ngươi biết, nếu dưới một cái hồ có hơn một ngàn con Thủy Yêu trở lên thì nó nhất định là một cái hồ sâu đã tồn tại hơn vạn năm.”

Du Tiểu Mặc sâu sắc cảm nhận được, tên này sẽ nói khẳng định bên dưới có một ngàn con Thủy Yêu cho xem…

Trong ánh mắt hoảng sợ của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu kéo tay hắn, mỉm cười: “Tiểu sư đệ muốn biết bên dưới có hay không thì chúng ta cứ xuống thẳng dưới đó xem là biết mà.”

Du Tiểu Mặc còn chưa kịp hét lên đã bị Lăng Tiêu kéo xuống lao thẳng vào hồ nước cạn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net