Chương 185-188

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 185. Tập Hợp Ở Bệ Đá

Sau nửa canh giờ, cảnh tượng Yêu Phong sụp đổ cũng ngừng lại.

Các thế lực bắt đầu kiểm kê thương vong, vừa xem đã thấy vô cùng thê thảm.

Tuy rằng lúc ấy có không ít người kịp thời chạy thoát, nhưng vẫn có một số người chưa kịp chạy, có người rơi vào khe nứt, cũng có người bị đá vụn đè chết, nhân số thoáng cái là giảm nhanh chóng.

Bên phái Thiên Tâm rốt cục cũng có người phát hiện không thấy Thang Vân Kỳ đâu.

Sắc mặt Vương trưởng lão lúc này rất tệ, nhìn qua nhìn lại đám người mấy lần, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng của Thang Vân Kỳ, chưởng môn đã cố ý giao Thang Vân Kỳ cho lão bảo vệ, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, sau khi trở về khẳng định chưởng môn sẽ hỏi tội lão, vội hỏi, "Có ai thấy Vân Kỳ không?"

Hoàng Kiệt đứng lên nói, "Trưởng lão, thời điểm Yêu Phong sụp xuống, hình như Thang sư muội là người chạy xuống núi đầu tiên, lúc ấy nàng còn đi cùng con Thất Vĩ Yêu hồ kia."

Tuy đã sớm biết Thang Vân Kỳ là hạng người gì, nhưng gặp nạn đã lo thân mình chạy trước, không thèm để ý tới sự sống chết của các sư huynh đệ đồng môn, loại này nếu như là bí mật, có lẽ người bên ngoài không có gì, cùng lắm chỉ oán trách thầm trong lòng, nhưng nàng lại bỏ chạy ngay trước mặt các đồng môn, việc này khiến cho mọi người khó chịu.

"Thời điểm kết giới của Thiên Đường Cảnh đóng vẫn còn một ngày, thế này đi, ta và Hoàng Kiệt sẽ dẫn người đi tìm Vân Kỳ, những người khác cứ tới bệ đá trước, sau năm canh giờ chúng ta sẽ tập trung ở bệ đá." Vương trưởng lão suy tư một lúc mới lên tiếng.

Hoàng Kiệt không nhịn được mà nói, "Vương trưởng lão, bên người Thang sư muội còn có Thất Vĩ Yêu hồ, ngay cả chúng ta không đi tìm nàng, nàng cũng có thể đến bệ đá tập trung thôi."

Vương trưởng lão lừ mắt nhìn hắn, "Hoàng sư điệt cũng không phải không biết tính tình Vân Kỳ, huống hồ Thiên Đường Cảnh là nơi nguy hiểm trùng trùng, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao, tốt nhất là hãy đi tìm đi."

Đã nói tới mức này, Hoàng Kiệt cũng không phản bác nữa, chỉ là đã ác cảm với Thang Vân Kỳ thêm vài phần, đại tiểu thư này, đến ngày cuối rồi vẫn làm người ta sống không yên ổn.

Vì vậy, mọi người lại bắt đầu chia thành hai đường.

Khoảng cách từ Yêu Phong tới bệ đá cũng không xa lắm, cộng thêm với việc bây giờ không cần phải tìm linh thảo và yêu thú ven đường nữa, cho nên lúc mới tới bọn họ mất vài ngày nhưng quãng đường về chỉ mất một buổi.

Lúc này, trên bệ đá đã lẻ tẻ có mấy đệ tử môn phái khác tập trung ở đó.

Thạch trưởng lão quét qua những người đó, phát hiện đa số đều mang sắc mặt mệt mỏi, có vẻ bị thương không nhẹ, cũng không bất ngờ, dù sao bảo bối chân chính của Thiên Đường Cảnh chính là ở Yêu Phong, mà việc Yêu Phong sụp đổ không nằm trong dự liệu của mọi người, một chuyến này không chỉ tay trắng, mà còn tổn thất kha khá đệ tử, chuyến đi tới Thiên Đường Cảnh này, tất cả các thế lực đều phải trả cái giá quá cao.

Lúc này, Lạc Thư Hà cũng mang theo môn hạ đệ tử tới bệ đá.

So với phái Thiên Tâm, tổn thất của phái Thanh Thành thậm chí còn nặng nề hơn.

Bốn mươi, năm mươi người giờ chết gần một nửa, nửa còn lại không thiếu người bị thương, thương vong nghiêm trọng hơn trước kia quá nhiều, nhưng dù sao vẫn có người thảm hại hơn họ, ví dụ như Tinh La Môn, toàn bộ đệ tử cộng thêm trưởng lão chỉ còn lại vỏn vẹn sáu người.

Những thế lực tổn thất ít nhất chắc là ba thế lực nhỏ, ngoại trừ Tiêu Dao Môn có năm đệ tử và trưởng lão bị Tinh Thập Nhất giết chết, những thế lực còn lại không tổn thất mấy, bên phía tán tu cũng chỉ có ba người thiệt mạng.

Lạc Thư Hà kiểm tra lại đệ tử, sắc mặt có chút u ám.

Đến lúc này vẫn không thấy tăm hơi của Lý trưởng lão, Lạc Thư Hà nghi ngờ có khả năng Lý trưởng lão đã chết, nhưng với một người cẩn thận như Lý trưởng lão, không thể nào mới đi ra ngoài một chuyến đã chết, mà còn chết theo cách kì lạ như vậy.

Từ đầu tới cuối Lạc Thư Hà đều cảm thấy cái chết của Lý trưởng lão có vấn đề, liếc qua khóe mắt nhìn đám người phái Thiên Tâm.

"Thiếu chủ, không biết thương thế của Lục Lôi Thiên điểu ra sao rồi?" Mạc trưởng lão đi đến trước mặt hắn khẽ hỏi một câu, nghe thì như một lời hỏi thăm bình thường, nhưng ẩn ý trong đó cũng chỉ có Lạc Thư Hà mới hiểu.

Lạc Thư Hà nhíu mày, ẩn ẩn lộ ra sự tàn bạo, "Đã khỏe gần năm phần rồi."

Mặc trưởng lão nói, "Đã như vậy còn băn khoăn gì nữa?"

Lạc Thư Hà nói, "Đúng là không có gì cần băn khoăn."

Bên kia, Thạch trưởng lão đang hỏi thăm thương thế của các đệ tử đột nhiên phát hiện có người tới gần họ, còn chưa đợi lão quay sang, Tần Sĩ Vũ bị thương nhẹ đứng bên cạnh đột nhiên nói một câu, "Thạch trưởng lão, người của phái Thanh Thành đã tới."

Thạch trưởng lão xoay người nhìn lại, quả nhiên Lạc Thư Hà đang dẫn một đám người đi tới, mỗi người đều mang theo sát khí, cho dù có một số cố gắng che giấu, nhưng lão vẫn nhận ra.

"Mạc Thanh, các ngươi có ý gì đây?" Thạch trưởng lão cau mày nhìn Mạc trưởng lão đi cùng Lạc Thư Hà, cái gọi là kẻ đến không có thiện ý, người có thiện ý đã không đến, mà nhìn sao cũng không thấy mấy người này đang tới để nói chuyện phiếm.

Lạc Thư Hà lấy một cái túi trữ vật, "Thạch trưởng lão, túi trữ vật này có phải của phái Thiên Tâm không?"

Thạch trưởng lão nheo mắt lại, đại khái là lão đã đoán được mục đích của họ rồi, lúc này mới nói: "Lúc trước chúng ta đã mất tích vài đệ tử từ ngày đầu, về sau cũng có đệ tử bị cướp mất túi trữ vật, sao trên người Lạc công tử lại có túi trữ vật của phái Thiên Tâm chúng ta, đừng bảo kẻ cướp túi của mấy đệ tử chính là Lạc công tử đấy chứ?"

"Ngươi nói bậy, phái Thanh Thành chúng ta đều khinh thường mấy cái túi trữ vật của các ngươi, cái túi trữ vật này..." Một đệ tử bên phái Thanh Thành thấy đối phương còn đổ vấy tội lỗi lên đầu họ, lập tức lo lắng phản bác.

"Được rồi, đừng nói nữa." Lạc Thư Hà quát lớn ngăn lại câu kế tiếp.

Tên đệ tử kia lúc này mới kịp tỉnh táo, thiếu chút nữa đã bị lão già này kích cho nói hết ra, lập tức toát mồ hôi lạnh, xấu hổ lùi về trong đám người.

Lạc Thư Hà bình tĩnh nhìn chằm chằm Thạch trưởng lão rồi nói, "Túi trữ vật này được Dương sư đệ nhặt ở vực Lục Sơn, nếu thật sự là của phái Thiên Tâm, vậy thì chúng ta sẽ trả lại, nhưng hiện tại chúng ta đứng ở đây không phải là đến trả đồ."

Thạch trưỡng lão nhướn mày, "Như vậy thì có lý do gì?"

Lạc Thư Hà quăng túi trữ vật trên tay xuống đất, nhả ra từng từ: "Lúc ấy người cầm chặt túi trữ vật này trong tay... chính là Diệp sư đệ của ta, mà hắn, đã chết từ lâu."

Sắc mặt Thạch trưởng lão cũng thay đổi, "Lạc công tử, chẳng lẽ ngươi muốn nói người sát hại sư đệ của ngươi là chúng ta sao?"

Mạc Thanh hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: "Chứng cớ rành rành ra đấy, chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi trắng thay đen, hung thủ không phải là người của phái Thiên Tâm các ngươi thì chẳng còn kẻ nào khác, hôm nay chúng ta đứng ở đây, chính là muốn đòi lại công bằng cho những đệ tử đã chết."

Ông trưởng lão vốn nóng tính, lúc này 'Phi' một tiếng, "Mạc Thanh, ngươi đừng có đứng đấy mà vu oan cho chúng ta, ai biết có phải phái Thanh Thành các ngươi giết đệ tử của chúng ta rồi cướp túi trữ vật, sau đó vu ngược lại lên đầu chúng ta không, đừng tưởng phái Thiên Tâm dễ bắt nạt, phái Thanh Thành cái chó mà gì chứ, toàn quân trộm cướp!"

Lời mắng thẳng mặt này ngay lập tức khiến đám người bên phái Thanh Thành đen mặt.

Mạc Thanh bực bội tới mức sắc mặt đã tím lên, lão biết rõ chuyện về đơn thuốc cấp chín, cũng hiểu được cái từ 'trộm cướp' kia đang ám chỉ cái gì, nhưng những đệ tử khác đều không biết.

Sắc mặt Lạc Thư Hà càng âm u hơn, ánh mắt như dao nhọn lia về phía họ, "Phái Thiên Tâm thì là cái thá gì, một lũ hèn dám làm không dám nhận?"

Lời này cũng khơi dậy sự phẫn nộ của chúng đệ tử phái Thiên Tâm.

Sự việc đã đi tới nước này, sao còn có khả năng hòa giải nữa.

Từ lúc Lạc Thư Hà mang người qua chỗ phái Thiên Tâm, những thế lực khác cũng đã chú ý tới, nhưng... mỗi người đều giữ thái độ đứng ngoài xem chuyện vui.

Trước mắt thì người sống sót của phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm vẫn là nhiều nhất, dù bọn họ có muốn nhúng tay cũng chẳng có sức, huống chi thấy hai môn phái lớn đấu đá nhau họ càng vui hơn ấy chứ, thậm chí còn ước hai bên đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi.

Đúng lúc mấy người mong mỏi một cuộc đánh nhau xảy ra, đột nhiên vang tên một giọng nói vui vẻ.

"Náo nhiệt như thế này, đừng bảo mọi người đang chuẩn bị hoan nghênh ta nhé?"

Nghe được câu này, khóe miệng mọi người đều giật một cái, ai mà da mặt dày quá vậy?

Mọi người tìm theo tiếng nói mà nhìn sang, chỉ thấy lại có người đi tới chỗ tập hợp, mà người này khiến họ rất bất ngờ, đó chính là Lăng Tiêu.

Sự xuất hiện của Lăng Tiêu dường như nhắc nhở mọi người một việc, có vẻ y chưa từng xuất hiện ở Yêu Phong, cũng vì không khí lúc ấy quá căng thẳng, cho nên chẳng mấy ai để ý tới, bây giờ mới nhớ ra.

Nhìn thấy Lăng Tiêu vẫn bình an, sắc mặt Thạch trưởng lão trầm xuống, Ông trưởng lão đứng bên cạnh cũng không khác gì, hai người còn khẽ nhìn nhau.

Không ngờ, động tác này lại lọt vào mắt Lạc Thư Hà, hình như phản ứng này có vẻ không vui mừng gì cho lắm, ngược lại còn rất bất ngờ với sự xuất hiện của y, chẳng lẽ họ cho rằng Lâm Tiếu đã chết? Xem ra quan hệ giữa Lâm Tiếu và Thạch trưởng lão không hề tốt đẹp, người vốn có tâm tư phức tạp như Lạc Thư Hà bắt đầu suy đoán.

Lúc này, sau lưng Lăng Tiêu lại có người đi ra, người này nhỏ giọng thì thầm một câu, "Lăng sư huynh, hình như họ không hoan nghênh ngươi lắm ha?"

Người này chính là Du Tiểu Mặc, sau khi Thang Vân Kỳ chết, hắn và Xà Cầu, Mao Cầu đã gặp được Lăng Tiêu trên đường tới bệ đá, rõ ràng sau một sự kiện oanh động ngần này, vậy mà y thoạt nhìn chẳng có chuyện gì.

Lăng Tiêu cười nói: "Tiểu sư đệ, có một số việc không nên nói quá rõ đâu nha."

Du Tiểu Mặc, "... Lần sau ta sẽ nhớ." Nhớ mới là lạ.

Chương 186. Hung Thủ

Thạch trưởng lão là người phản ứng đầu tiên, lập tức lên tiếng trước khi những người khác kịp mở miệng, "Lâm Tiếu, ngươi đến rất đúng lúc, phái Thanh Thành nói chúng ta giết đệ tử của chúng, hiện tại muốn ra tay với chúng ta."

Nếu có người cẩn thận thì sẽ phát hiện, thời điểm ánh mắt Thạch trưởng lão nhìn về phía Lăng Tiêu có chút chột dạ, mà nói chuyện cũng chỉ nói sơ sơ.

Lăng Tiêu lại cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra, đi qua nhìn hai bên đang đằng đằng sát khí, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở phía đám người phái Thanh Thành, cười cười, "Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, sao tất cả mọi người không lùi một bước, Thiên Đường Cảnh vốn đầy rẫy nguy hiểm, chuyện gì sẽ xảy ra không nằm trong dự liệu của mọi người được, nói không chừng đây là bẫy rập do người nào đó sắp đặt để vu oan, muốn chúng ta đánh nhau rồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi, các vị đều là người trưởng thành, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ tới hậu quả thì hơn."

Mấy lời này của Lăng Tiêu cũng nói rõ ràng hợp lý, lại nhìn thái độ nghiêm túc của Lăng Tiêu, thật đúng là giúp không ít người bình tĩnh lại cơn giận.

Lạc Thư Hà và Mạc Thanh nhìn nhau, không ngờ chỉ một câu của Lăng Tiêu đã chỉ ra điểm mà họ cũng nghi ngờ.

Đúng vậy, lúc trước khi cầm được túi trữ vật, thực ra Lạc Thư Hà cũng nghi ngờ có thể có người đang cố ý vu oan cho phái Thiên Tâm, bởi vì căn cứ vào lời nói của vị sư đệ phát hiện thi thể Diệp Đan, hiện trường không có bao nhiêu dấu vết đánh nhau, suy ra thực lực của đối phương rất có thể cao hơn Diệp Đan không ít.

Một cao thủ như vậy, sao lại sơ hở rõ ràng đến thế.

Dù cho họ có nghi ngờ đến mức nào, nhưng cái chết của Diệp Đan lại không thể bỏ qua được, cho nên ý của Lạc Thư Hà đó là, dù sao quan hệ của phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm đã đến mức như nước với lửa, sớm muộn gì cũng vạch mặt, nếu có thể đổ nguyên nhân cái chết của Diệp Đan lên đầu phái Thiên Tâm, sau khi rời khỏi đây phái Thanh Thành cũng có thể danh chính ngôn thuận mà ra tay.

Có điều dù họ biết rõ nguyên nhân sâu xa, nhưng các đệ tử thì không, lập tức bị mấy câu của Lăng Tiêu làm dao động.

Du Tiểu Mặc cố gắng nín cười, Lăng Tiêu lại triển khai tuyệt kỹ của y rồi.

Với tư cách là người duy nhất chứng kiến, hắn bày tỏ, mỗi lần nhìn thấy cái biểu hiện dối trá tới cực điểm này của y, hắn luôn xúc động tới muốn ói, đương nhiên là ói trong tưởng tượng ấy.

Nguyên bản là hai phái đã va chạm tới sắp bùng lửa, không ngờ lại được mấy câu 'Khuyên nhủ' của Lăng Tiêu làm ngừng chiến.

Các thế lực khác thấy không còn gì vui nữa, ồn ào cảm giác quá chán, đều tan cuộc.

Đám người Lạc Thư Hà chắc hẳn đã có tính toán riêng, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.

Dù Du Tiểu Mặc có chút ngốc nhưng hắn lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của họ, tuy Lạc Thư Hà đã khế ước được một yêu thú cấp chín, nhưng hắn cũng biết con yêu thú kia bị thương rất nặng, trừ khi Lạc Thư Hà có loại bảo bối giống như linh thủy của hắn, nếu không thì chẳng có khả năng chữa khỏi thương tích cho Lục Lôi Thiên điểu chỉ trong mấy ngày, cũng bởi vậy mà tạm thời không muốn phát sinh xung đột chính diện.

Lăng Tiêu đi tới trước mặt Thạch trưởng lão, làm như vô tình nói: "Thạch trưởng lão, các ngươi tập trung cũng đông đủ quá, đừng bảo là đã hẹn trước hết nha."

Lời này nói đúng lúc Lạc Thư Hà chuẩn bị quay đầu bỏ đi, vẻ mặt lúc quay lại nhìn mang theo chút nghi hoặc và ngờ vực.

Thạch trưởng lão lo lắng nếu nói thêm thì sẽ lộ beng mất, vội vàng kéo Lăng Tiêu qua chỗ khác, mãi tới khi xác định không ai nghe thấy đối thoại của họ nữa, lúc này mới giả ho, nói: "Ta ngẫu nhiên nhận được tin tức kết giới của Yêu Phong sẽ mở ra, cho nên mới hẹn với mấy vị trưởng lão cùng tới Yêu Phong, lúc ấy ngươi vẫn ở phía Bắc, cho nên không kịp thông báo.

Lăng Tiêu 'À~' một tiếng, kéo rất dài.

Thạch trưởng lão hoàn toàn không biết liệu y có ý kiến gì không, đành phải vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, cười lớn lấp liếm: "Cũng may mà Lâm sư điệt không tới, chỉ sợ ngươi vẫn chưa biết, không lâu trước đây tòa núi Yêu Phong đã sụp xuống rồi, kết quả là rất nhiều người bị thương vong, Lâm sư điệt quả nhiên là người có phúc."

Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, "Theo lời của Thạch trưởng lão thì... quả thực Lăng Tiêu khá may mắn rồi."

Nếu lão già kia biết rõ đầu sỏ làm Yêu Phong sụp xuống chính là y, không biết còn nói được như vậy không.

"Đúng rồi, Thạch trưởng lão, tại sao không thấy Vương trưởng lão và Hoàng Kiệt sư đệ."

Dường như vì quan tâm tới Thạch trưởng lão còn đang chột dạ, Lăng Tiêu rất 'tâm lý' mà chuyển chủ đề.

Trong lòng Thạch trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, "Vân Kỳ bỗng dưng mất tích, cho nên họ đang đi tìm, cũng gần năm canh giờ rồi, hẳn là họ sắp trở về."

Có câu nói, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!

Thạch trưởng lão vừa dứt lời chưa được bao lâu, đã có người vội vã chạy tới bệ đá.

Người này không phải ai khác, chính là đoàn người của Vương trưởng lão, chỉ là sắc mặt của họ lúc này rất tăm tối.

Thạch trưởng lão nhìn sang, ánh mắt đã dính chặt vào cái cáng mà hai đệ tử đi phía sau mang theo, đợi lúc lão thấy rõ ràng, hít mạnh một hơi, tầm mắt như đã biến thành một màu đen.

"Chuyện, chuyện gì xảy ra thế này?" Mặt Ông trưởng lão cắt ra cũng không còn một giọt máu, hai mắt hoang mang nhìn Thang Vân Kỳ trên cáng cứu thương, toàn thân bị máu nhuộm đỏ, ngực còn hổng một lỗ, nhìn bộ dạng lạnh tanh thế này, hẳn là đã chết mấy canh giờ rồi.

Đương nhiên, sắc mặt họ trở nên khó coi không phải vì cái chết của Thang Vân Kỳ, mà là nghĩ tới lửa giận của chưởng môn sau khi biết con gái mình đã chết ở Thiên Đường Cảnh, đến lúc đó nguyên một đám trưởng lão như họ chỉ sợ không trốn tránh được trách nhiệm.

"Vương trưởng lão, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vân Kỳ chất nữ lại chết?" Thạch trưởng lão vội vàng đi đến trước mặt Vương An.

Vương An chính là trưởng lão trực tiếp chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Thang Vân Kỳ ở Thiên Đường Cảnh, bây giờ Thang Vân Kỳ gặp chuyện, lão cũng là người có trách nhiệm lớn nhất.

Từ lúc tìm được thi thể của Thang Vân Kỳ, sắc mặt âm u của Vương An chưa bao giờ dịu đi chút nào, thậm chí càng ngày càng tối tăm, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như muốn giết người, nghe được câu hỏi của Thạch trưởng lão, lão mới lạnh giọng nói: "Ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, khi chúng ta tìm được nàng, nàng đã chết."

Lão cũng muốn biết ai đã giết Thang Vân Kỳ, tuy lão không bảo vệ được nàng, nhưng nếu có thể đem hung thủ mang về, ít nhất sự trừng phạt sẽ nhẹ hơn một chút, nhưng hung thủ ra tay quá sạch sẽ, lão tìm quanh hiện trường cũng không thấy chút manh mối nào.

Ông trưởng lão đánh giá quanh một vòng, không khỏi nghi hoặc, "Vương trưởng lão, khế ước thú của Vân Kỳ chất nữ đâu?"

Nghe nói thế, sắc mặt Vương An càng trở nên khó coi, "Không thấy, ta nghi ngờ có thể hung thủ đã thèm muốn khế ước thú của Thang Vân Kỳ, vì thế mới giết chết nàng."

Cái việc giết người đoạt bảo này họ nhìn tới quen mắt luôn rồi, thực ra họ cũng không nghi ngờ gì với lý do này.

Nhưng mà...

Khế ước thú của Thang Vân Kỳ là một con yêu thú cấp bảy một sao, dù Tinh cảnh bảy sao có lợi hại tới mức nào, cũng không thể so được với yêu thú cấp bảy, mà cũng không thể nào có tu luyện giả cướp người đoạt bảo chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy được, trừ khi đã lên kế hoạch trước, ví dụ như nhiều Tinh cảnh bảy sao hợp lại chẳng hạn.

Nhưng mà, giả thiết này cũng không được hợp lý cho lắm.

Việc Yêu Phong sụp đổ không nằm trong dự liệu của mọi người, việc Thang Vân Kỳ lạc mất bọn họ cũng là chuyện ngoài ý muốn, cho nên có thể loại trừ khả năng có kẻ lên kế hoạch để giết người đoạt bảo, bởi như vậy, chỉ có một khả năng.

Hung thủ có thể là một kẻ cũng có khế ước thú, mà thực lực của khế ước thú đó hơn cả khế ước thú của Thang Vân Kỳ, chỉ có như vậy mới giải thích được cái chết của Thang Vân Kỳ mà thôi.

"Yêu thú mạnh hơn cấp bảy."

Vương An lẩm bẩm một câu, cặp mắt sắc bén thoáng chốc đã lướt qua những tu luyện giả và đan sư có khế ước thú trên bệ đá, đã có đáp án này, phạm vi truy tìm hung thủ được thu hẹp lại rất nhiều, bởi vì không phải ai cũng có cơ hội khế ước một con yêu thú cấp bảy trở lên, người như vậy có thể nói là hiếm như lông phượng sừng lân.

Nói tiếp, nếu như hung thủ thật sự cướp đi khế ước thú của Thang Vân Kỳ, như vậy rất có thể người kia là một đan sư, bởi vì chỉ có đan sư mới khế ước được hơn một yêu thú trở lên, dựa vào việc này, phạm vi lại thu hẹp, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ có hơn hai người.

Tuy nói là vậy, nhưng Vương An không có khả năng bất chấp việc đắc tội những thế lực khắc để tra hỏi họ được.

Không ai lại muốn bị nghi là hung thủ giết Thang Vân Kỳ, huống chi, không phải ai cũng như Thang Vân Kỳ mang khế ước thú nghênh ngang rêu rao, thường thì người có yêu thú thực lực càng mạng, sẽ càng cố gắng che giấu, nếu không chừng cái chuyện giết người đoạt bảo này lại phát sinh trên người mình ấy chứ.

Cho nên mới nói, Thang Vân Kỳ rơi vào kết cục thế này, hoàn toàn là tự làm tự chịu.

Nhưng cái chết của Thang Vân Kỳ vẫn gây sóng to gió lớn trong đám người của phái Thiên Tâm.

Đối với việc phỏng đoán hung thủ không chỉ có đám người Vương An, những người đứng ở đây đều là những người khôn khéo, cho dù có ít người biểu hiện ra ngoài, nhưng đã lặng lẽ dặn dò khế ước thú của mình giấu thực lực rồi.

Chỉ là có một người có khế ước thú rất gây chú ý, người nọ chính là Phương Thần Nhạc.

Bởi vì lúc ấy vội cứu người, Phương Thần Nhạc đành bất đắc dĩ gọi Độc Vĩ Giao ra, kết quả bị mấy đệ tử nhìn thấy, mấy người đó còn là đệ tử Võ Hệ, không thân thiết gì cho lắm, cho dù Phương Thần Nhạc có dặn dò bọn họ chớ nói ra ngoài, nhưng vẫn có người kể ra.

Thạch trưởng lão đã từng bỏ mặc Phương Thần Nhạc vào chỗ chết,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net