Chương 21-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21. Thân Thế Và Dực Điểu

Lần này muốn xuống núi không phải chỉ có mình Du Tiểu Mặc.

Toàn bộ phái Thiên Tâm, mỗi tháng xuống núi không biết có bao nhiêu người, về những ngọn núi khác thì Du Tiểu Mặc không biết, nhưng mà hôm nay có năm đệ tử Đô Phong xuống núi cùng hắn.

Trong năm người, ngoại trừ hai người được cử xuống núi mua sắm, hai người còn lại thì chuẩn bị về nhà thăm người thân, bọn họ đều có người nhà, hơn nữa đã xa nhà một năm rồi.

Về phần người nhà của 'Du Tiểu Mặc', hắn đã từng hỏi mấy người sư đệ đi cùng, đáp án dĩ nhiên là, hắn lớn lên trong một gia đình độc thân, mẹ hắn nuôi hắn tới bảy tuổi thì kiệt sức qua đời, về sau hắn được gửi nuôi ở nhà dì.

Nhà dì ở tại một nơi gọi là thôn Đào Hoa, một nơi rất nhỏ bé, nhưng rất nổi tiếng vì hoa đào. Lúc hắn mười bảy tuổi, ngay lúc cả nhà dì chuẩn bị tìm lý do để đuổi hắn đi, một vị tiền bối của phái Thiên Tâm trùng hợp tìm đến thôn Đào Hoa để thu đệ tử.

Thân thế rất đơn giản, Du Tiểu Mặc chỉ cần mới nghe cũng có thể đoán được, cả nhà dì đều không thích 'Hắn'. Có điều lúc biết rõ 'Du Tiểu Mặc' và nhà dì có quan hệ không tốt, hắn không nén được mà thở phào nhẹ nhõm. Quan hệ không tốt có nghĩa là người nhà đó sẽ không hoan nghênh hắn trở về, mà không phải về hắn sẽ tránh được nguy cơ bị phát hiện linh hồn không giống nhau, hơn nữa hắn cũng không biết nếu về lại nơi ấy, hắn sẽ phải đối phó với cả nhà đó như thế nào.

Nhưng điều quan trọng nhất là, hắn không biết thôn Đào Hoa nằm ở đâu, cũng chả biết mọi người trong nhà dì mặt mũi ra sao. Nếu sau khi về đó, đột nhiên gặp được người nhà dì nhưng không nhận ra họ, đó mới là nguy hiểm!

Bởi vì Đô Phong chỉ có vỏn vẹn năm người muốn xuống núi, Khổng Văn sư phụ sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, liền nhờ vả sư bá Mạc Cốc của Thiên Phong hỗ trợ chăm sóc một chút.

Mạc sư bá hôm nay cũng dẫn đệ tử xuống núi mua sắm một ít đồ dùng hàng ngày, là người có bối phận cao nhất trong đoàn người, giao đệ tử cho ông ta là chuyện đương nhiên, dù sao tất cả đều là đệ tử của phái Thiên Tâm.

Ngoại trừ đệ tử của Đan Hệ, Du Tiểu Mặc nghe nói lần này cũng có đệ tử của Võ Hệ đi theo.

Đệ tử của Đan Hệ tuy nhiên năng lực luyện đan rất cao, nhưng vũ lực của họ thì cơ hồ bằng không, cho nên mỗi lần có đan sư cao cấp xuống núi đều có đệ tử của Võ Hệ đi cùng, mà vị đan sư cao cấp xuống núi lần này chính là Mạc sư bá.

Du Tiểu Mặc đi theo mấy vị sư huynh, bọn hắn đợi ở chân núi Đô Phong nửa canh giờ mới thấy được Mạc sư bá, từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo, nhưng ai cũng không dám phàn nàn gì.

Nếu nhìn không khí lặng ngắt tẻ nhạt của năm người bọn họ mà so sánh, thì đám người kia có thể dùng từ náo nhiệt để miêu tả, cả trai lẫn gái đều cười cười nói nói, giống như lần xuống núi này thực ra là một chuyến đi chơi mới phải.

Có điều trong đám người kia, người thu hút sự chú ý nhất không phải là Mạc sư bá, mà là một thiếu nữ được mấy cậu thanh niên trẻ tuổi hộ tống đi ở giữa.Du Tiểu Mặc vừa nhìn thấy nàng thì không khỏi cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.

Thiếu nữ kia đúng là tiểu sư muội hắn đã gặp hai lần ở Tàng Thư Các, lúc trước hắn đã suy đoán cô nàng có thể là người của Thiên Phong, không nghĩ tới vậy mà đoán đúng, nhưng lần này lại không nhìn thấy vị đại sư huynh kia.

Sau khi gặp mặt, Mạc sư bá không nói gì thêm, cũng không nhắc gì tới chuyện đến muộn, một đoàn người cứ như vậy mà kéo nhau xuống núi.

Phái Thiên Tâm nằm trên ngọn núi cao nhất của dãy núi Thanh Yêu, nghe nói là do tổ sư của phái Thiên Tâm cố ý khai phá, với tư cách là tông môn của phái Thiên tâm, về sau khi phái Thiên Tâm trở thành môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường, tông môn cũng mở rộng ra rất nhiều, bởi vậy dùng dãy Thanh Yêu làm trung tâm, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh đều là địa bàn của phái Thiên Tâm.

Điểm đến của bọn họ lần này là một thị trấn nằm ngoài trăm dặm, cũng là thị trấn ở gần phái Thiên Tâm nhất, mỗi lần có người muốn xuống núi đi mua sắm đều tới thị trấn này.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên sau khi bọn họ xuống núi sẽ sử dụng một loại phương tiện đi lại có tên là dực diểu.

Dực điểu của phái Thiên Tâm có tầm một trăm con, cố ý nuôi để thay phương tiện di chuyển, chiều cao từ năm đến mười mét, nhưng chủ yếu là dùng để phục vụ Đan Hệ, vì đan sư không giống như tu luyện giả có thể phi hành trên không.

Có vài con dực điểu có thể chở năm người, vì vậy năm người của Đô Phong liền ngồi riêng, bầu không khí nặng nề tẻ nhạt bao trùm năm người, so với bên kia quả thật hình thành sự chênh lệch rõ ràng.

Tốc độ bay của dực điểu rất nhanh, bay hết trăm dặm chỉ trong thời gian nửa ly trà.

Uống cạn nửa ly trà nhỏ xong, ba con dực điểu đáp xuống một mảnh đất trống, Du Tiểu Mặc quan sát xung quanh, chỗ này rất giống một quảng trường, xung quanh là những ngôi nhà nhỏ, có một số nhà lá còn nuôi dực điểu ở bên trong.

Không cần nghĩ cũng biết chỗ này hẳn là phái Thiên Tâm cố ý xây để làm căn cứ.

Sau khi xuống khỏi lưng chim, Du Tiểu Mặc chuẩn bị theo mọi người, bỗng nhiên đụng mặt một người quen thuộc tới mức làm hắn chột dạ.

Người nọ không phải ai khác, chính là vị đại sư huynh hai ngày trước bị hắn nghe lén bí mật, sau này hắn mới nghe được đó là 'Tiếu ca ca', không phải chữ Tiêu trong từ vân tiêu (bầu trời) mà là chữ Tiếu trong từ tiếu tượng (chân dung), tên đầy đủ gọi là Lâm Tiếu, đệ tử thiên phú cao nhất võ vệ, đồng thời cũng là đại đệ tử của chưởng môn.

Chương 22. Đan Phố

Khó trách lúc ở dưới chân núi bọn họ không gặp được đệ tử Võ Hệ, thì ra họ đã tới thị trấn từ trước rồi.

Chỉ là Du Tiểu Mặc không nghĩ tới, đệ tử Võ Hệ được phái đi vậy mà lại là Lâm Tiếu, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước mình vô tình nghe được, hắn càng ngày càng có cảm giác, lần này đi ra ngoài sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Du Tiểu Mặc hạ quyết tâm, đợi sau khi ra khỏi đây sẽ tách ra đi riêng, hơn nữa hắn cũng có việc cần làm, mà việc này còn không thể để cho ai biết.

Thang Vân Kỳ, cũng là con gái của chưởng môn, tiểu sư muội được phái Thiên Tâm sủng ái nhất.

Cả một đoạn đường dài, âm thanh Du Tiểu Mặc nghe thấy nhiều nhất chính là giọng cười khúc khích của nàng, đặc biệt là lúc được người khác tâng bốc, cô nàng có vẻ rất hưởng thụ, cho nên dực điểu bay bao lâu, nàng cũng cười bấy lâu.

Sau khi Lâm Tiếu xuất hiện, Thang Vân Kỳ là người đầu tiên chạy tới, nũng nịu gọi một tiếng 'Tiếu ca ca' nghe muốn sởn da gà sau đó thì nhào vào người Lâm Tiếu. Chỉ là, nàng nhất định không nhào được, bởi vì Lâm Tiếu thoáng cái đã tránh ra rồi.

Thang Vân Kỳ cũng không cảm thấy mất mặt hoặc giả là chưa bao giờ mất mặt, phảng phất như việc này xảy ra thường xuyên lắm, cho nên nàng vẫn tỉnh bơ ôm cánh tay Lâm Tiếu, nét mặt đầy ái mộ nhìn y.

Mấy sư huynh đệ khác đều toát ra vẻ mặt hâm mộ, ngay cả bốn vị sư huynh bên người Du Tiểu Mặc cũng giống vậy.

Quan hệ của Lâm Tiếu với bọn họ khá tốt, đặc biệt là Mạc Cốc, lúc gặp mặt ở chân núi cho tới bây giờ, Du Tiểu Mặc đều không nhìn thấy ông ta cười một lần, biểu hiện rất nghiêm túc, giống như ai cũng nợ tiền ổng vậy đó, thế mà bây giờ, từ sau khi Lâm Tiếu xuất hiện, trên mặt Mạc Cốc vậy mà tràn ngập vẻ tươi cười, nhìn Lâm Tiếu và Thang Vân Kỳ thỉnh thoảng còn gật đầu.

Sau khi hai người gặp mặt thì nói vài câu khách sáo rồi đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Mạc Cốc quay lại nói với năm người bọn họ: "Đã tới Hòa Bình trấn, các ngươi muốn mua gì thì mua đi, đúng giờ này ngày mai tập trung ở chỗ này, nếu muộn sẽ không đợi."

Nói xong, Mạc Cốc dẫn một đám đệ tử đi tới chỗ phiên chợ, ngay cả đệ tử Võ Hệ cũng bị ông ta mang đi, một người cũng không còn.

Người dẫn đầu, Lưu sư huynh thở dài một tiếng, đối với tình huống này có vẻ không hề bất ngờ, sau một lát hắn mới nói với Du Tiểu Mặc mấy người: "Tiếp theo ta và Lý sư đệ sẽ đi mua mấy thứ cho sư phụ, các ngươi có việc gì cũng cố phải hoàn thành trong vòng một ngày, lời của Mạc sư bá các ngươi cũng nghe rồi đó, nếu ngày mai tới muộn, chắc chắn hắn sẽ không đợi các ngươi."

"Biết rõ, Lưu sư huynh."

Lưu sư huynh gật đầu, sau đó cũng dẫn Lý sư đệ đi mất, đi cùng hướng với Mạc sư bá. Thấy họ đi rồi, mấy vị sư huynh còn lại cũng tự tìm phương hướng tản ra, bọn họ phải về nhà thăm người thân mà.

Du Tiểu Mặc đợi đến khi mọi người đi hết mới phản ứng được, hắn... lần đầu tiên tới Hòa Bình trấn.

Mà người lần đầu tiên tới Hòa Bình trấn như Du Tiểu Mặc, cuối cùng cũng không thể bắt chước Lưu sư huynh đi về phía náo nhiệt nhất, hắn phải chậm rãi tìm đường, nếu như không tìm thấy sẽ kiếm ai đó để hỏi đường, dù sao thì vẫn phải hỏi mà.

...
Hòa Bình trấn nổi tiếng nhất là về linh đan, bởi vì nó nằm ở biên giới của phái Thiên Tâm, thường xuyên có giao dịch với đệ tử của phái, trừ đó ra, còn có những môn phái nhỏ khác ở xung quanh, lâu ngày, Hòa Bình trấn cũng phát triển theo thời gian, mấy thôn trang và thị trấn nhỏ xung quanh cũng giàu lên.

Cửa tiệm bán linh đan đều tập trung ở trên một con đường phồn hoa nhất tại Hòa Bình trấn, gọi là phố Bắc.

Phố Bắc, đi qua một loạt dãy hàng đều là đan phố (cửa hàng bán linh đan), cũng là nơi có người tập trung nhiều nhất trong trấn, từng cửa hàng lúc nào cũng có khách, có một số chỗ còn chật kín người.

Du Tiểu Mặc đứng ở bên đường, mở to mắt mà quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới chọn một cửa tiệm không đắt khách cho lắm, nhưng cũng không tới nỗi ế ẩm rồi đi vào.

Vừa tới trước cửa, lập tức có một thanh niên ăn mặc giống như tiểu nhị thời cổ đại đi về phía hắn, giọng nói đầy khách khí: "Vị công tử này, ngài muốn mua linh đan phải không?"

Du Tiểu Mặc liếc nhìn cửa hàng, sau đó quay lại nhìn nụ cười sáng lạn của tiểu nhị: "Chỗ các ngươi, có thu mua linh đan không?"

Người này ngơ ngác một chút, nhưng phản ứng kịp thời, ánh mắt nhìn hắn cũng không hề thay đổi, vẫn cười nói: "Có, cửa hàng của chúng ta có thu mua linh đan, mời công tử đi bên này."

Nơi bán đan và mua đan không cùng một chỗ, bởi vì bảo mật riêng tư cho khách hàng, vì thế mỗi Đan Phố đều có một nơi riêng tư ở bên trong, hơn nữa mấy cửa hàng ở phố Bắc đều thuộc loại tiếng lành đồn xa, cho nên không cần lo bị lừa.

Du Tiểu Mặc nghĩ, bọn hắn đã dám mở cửa hàng ngay gần phái Thiên Tâm, chắc chắn không dám lừa ai, cũng yên lòng đi vào.

Người tiếp đãi hắn giờ đổi thành chưởng quầy, là một người trung niên tuổi tầm sáu mươi, tóc mai hoa râm, nhưng thần sắc không tệ, nụ cười trên mặt làm cho ông ta thoạt nhìn càng thêm hòa áo dễ gần.

Chưởng quầy nhìn thấy Du Tiểu Mặc, rất nhanh mà đánh giá hắn, cũng không hỏi chuyện gì, đi thẳng vào vấn đề: "Không biết vị công tử này muốn bán linh đan cấp mấy?"

"Ừm... là linh đan cấp một." Du Tiểu Mặc có chút ngượng ngùng mà nói.

Lúc đi vào, hắn đã nhanh chóng dò xét tình huống của cửa hàng, phát hiện ở đây đa số là bán linh đan cấp hai, ba, mặc dù cũng có bán linh đan cấp một, nhưng không nhiều, hắn có một cảm giác khó nói, dù sao trong tay hắn cũng chỉ có một ít linh đan cấp một.

Chưởng quầy ngơ ngác một chút, lập tức khách sáo mà hỏi: "Công tử có thể lấy linh đan ra cho lão hủ xem một chút được không?"

Du Tiểu Mặc yên lặng đem mấy bình linh đan lấy ra, tổng cộng có bốn bình, để riêng bốn loại linh đan, nhưng thật ra chỉ có hai loại, điểm khác nhau ở số lần rèn luyện linh thảo, bởi vậy chất lượng cũng khác nhau, cho nên hắn mới chia ra.

Chưởng quầy cầm lấy một lọ, đổ ra một viên rồi quan sát kỹ, phát hiện chỉ là giải linh đan bình thường, lại lấy thêm một chiếc bình khác, cũng là một loại tụ khí đan thường gặp, không khỏi nhíu mày.

Chưởng quầy cứ tưởng thiếu niên này có thể là đệ tử của môn phái lớn, nếu đã bán linh đan cấp một có khi sẽ khác biệt, ví dụ như linh đan thượng phẩm chẳng hạn, nhưng sau khi xem hai bình, lại phát hiện đều là linh đan bình thường, còn là loại hạ phẩm, có chút thất vọng.

Nhưng dù sao lão cũng làm việc buôn bán rất nhiều năm rồi, sống tới cái tuổi này có chuyện gì kì lạ còn chưa gặp qua, rất nhanh đã lấy lại linh thần, nhẫn nại đổ chai thứ ba ra xem, lấy một viên linh đan, lần này nhìn, không khỏi sững sỡ.

Chương 23. Món Tiền Đầu Tiên

Chưởng quầy sửng sốt nhìn viên linh đan đang nằm trong lòng bàn tay, cái thứ này rõ ràng chính là tụ khí đan, nhưng lại khác với viên tụ khí đan lúc nãy, nhìn kỹ, có thể từ màu sắc mà đoán được.

Viên tụ khí đan này màu lam nhạt bên ngoài còn đậm hơn so với viên lúc nãy, tình huống này lão đã gặp qua không ít, nhưng chúng đều là linh đan trung phẩm, bởi vì màu sắc linh đan trung phẩm lúc nào cũng đậm hơn linh đan hạ phẩm một chút.

Thế nhưng mà viên tụ khí đan trên tay này không giống linh đan trung phẩm, bởi vì màu sắc của nó nhạt hơn một chút.

Chưởng quầy vội vàng cầm bình thứ tư lên, bên trong đựng giải linh đan, trạng thái cũng giống bình tụ khí đan thứ ba, dù lão có kiến thức rộng rãi cũng không thể hiểu nổi, vì sao đều là hạ phẩm linh đan, màu sắc đậm nhạt lại khác nhau.

"Công tử, cái này là...?" Chưởng quầy cuối cùng không nén nổi mà hỏi.

Du Tiểu Mặc lúc trước nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của chưởng quầy đã thở phào một tiếng, nếu biểu hiện như vậy chứng tỏ linh đan của hắn không phải thứ vớ vẩn, hẳn là sẽ bán được giá tốt.

"Hai bình linh đan này khác với hai bình kia, chúng mặc dù đều là linh đan hạ phẩm, nhưng nguy hiểm không cao lắm, khoảng tầm 10% thôi."

Nghe thế, chưởng quầy lập tức kinh ngạc. Ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc tựa như đang nhìn quái vật, nhưng còn thêm vài phần phức tạp, lão không ngờ tới, thiếu niên này sẽ mang lại cho mình một việc rung động tới vậy.

Lão là người bán linh đan, tất nhiên sẽ hiểu rất rõ những vấn đề về linh đan. Lão cũng từng tiếp xúc qua rất nhiều loại, cho dù có rèn luyện nhiều, nhưng tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm chưa bao giờ thấp hơn 15%, nhưng bây giờ hắn lại có thể gặp được chuyện này.

Nếu như việc này bị đồn ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người người rung động.

Tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm chỉ còn 10%, thấp hơn trước kia những 5%, chỉ cần giơ ra cũng khiến mọi người trên đại lục Long Tường này chạy theo như vịt, nếu như lão có thể đem nguồn hàng nắm trong tay thì...

Chưởng quầy dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Du Tiểu Mặc, thiếu niên này thật là một kỳ tích mà, cân nhắc một chút mới hỏi: "Công tử, những viên linh đan này đều là một mình ngươi luyện sao?"

"Đúng là một mình ta luyện, nhưng đều là do sư phụ dạy bảo."

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lấp lánh mà nhìn chưởng quầy, thượng đế xin ngài hãy tha thứ cho lời nói dối của con, chỉ cần nhìn bộ dáng khiếp sợ của chưởng quầy là hắn biết, linh đan hắn luyện được không giống linh đan bình thường, vì tránh phiền toán không cần thiết, hắn cũng không dám nói do tự mình tìm hiểu được."

Vì vậy chỉ có thể lôi vị sư phụ còn chưa chính thức nói chuyện, Khổng Văn sư phụ ra làm bình phong.

"Quý sư phụ là?" Chưởng quầy cũng không bất ngờ lắm, trên thực tế, lão nghĩ đáp án này mới bình thường.

"Cái này, không tiện nói cho lắm."

Du Tiểu Mặc không muốn dùng tới tên phái Thiên Tâm, tuy nhiên hắn biết nếu nói ra trưởng quầy chắc chắn sẽ thay đổi cách nhìn với mình, nhưng cũng sẽ mang tới càng nhiều phiền toái, nếu tin này mà rơi vào trong tai phái Thiên Tâm, hắn chắc chắn không chịu nổi.
Chưởng quầy tỏ vẻ đã hiểu, nếu như lão biết rõ phương pháp này, cũng sẽ giấu kỹ, chỉ là thiếu niên này đã đem mấy viên linh đan này đi bán, chắc chắn đã được sự đồng ý của sư phụ, như vậy cũng dễ xử lý.

Đem linh đan bỏ lại vào trong lọ, chưởng quầy nghiêm túc nói: "Công tử, ngài đã muốn bán đám linh đan này, như vậy ta sẽ cho ngài một cái giá thích hợp, ngài nghe thử xem có được không, hai bình linh đan hạ phẩm bình thường này, một lọ là 20 vàng, còn hai bình kia, lão hủ sẽ mua của ngài mỗi viên 10 vàng, ngài cảm thấy có hợp lí không?"

Đôi mắt đen kịt của Du Tiểu Mặc lập tức lóe sáng.

Một viên giá 10 vàng và một lọ 20 vàng, cách biệt quá lớn, thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn, có điều một lọ 20 vàng tựa hồ giá cao hơn mấy cửa hàng khác.

Số linh đan ở trong bốn chiếc lọ, thật ra chỉ là một nửa số linh đan hắn có, còn một nửa hắn giữ lại để qua cửa hàng khác xem thử, nhưng bây giờ chưởng quầy lại ra giá cao như vậy, không khỏi làm hắn có chút xúc động, nhưng mà...

"Chưởng quầy, ngài đưa ra giá tiền như thế này, hình như cao hơn mấy cửa hàng khác phải không?"

Du Tiểu Mặc thử hỏi, hắn không biết liệu có phải do mặt hắn quá tội nghiệp khiến trưởng quầy nhìn cũng muốn đồng tình, cho nên mới ra giá cao vậy, nếu không thì cũng phải có lý do cụ thể chứ.

Chưởng quầy cười cười: "Công tử thật thông minh, hoàn toàn chính xác, ta đưa ra giá tiền này cao hơn mấy cửa hàng khác một chút, ta chỉ hy vọng là, nếu lần sau công tử còn muốn bán linh đan vậy hãy bán cho chúng ta, cho dù không bán toàn bộ, ít nhất cũng bán một nửa cho chúng ta."

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, việc này thì có thể.

Hắn vốn không muốn lộ mặt, hơn nữa chưởng quầy còn ra giá rất cao, mà hạt giống linh thảo hắn muốn mua cũng không ít, lúc đầu hắn còn lo bán hết linh đan rồi liệu có đủ tiền mua hạt giống hay không, bây giờ việc làm của chưởng quầy không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

"Chưởng quầy, ta có thể đem linh đan bán cho ngài, nhưng ta cũng có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Chưởng quầy hỏi.

Du Tiểu Mặc lựa lời rồi nói: "Ta hy vọng ngài đừng nói cho những người khác đám linh đan này là ta luyện, tóm lại bất kì tin tức gì về ta đều không được tiết lộ, nếu như ngài đồng ý, vậy về sau ngoại trừ giữ lại cho bản thân, còn lại ta có thể bán hết cho ngài."

"Được!" Chưởng quầy đồng ý không chút nghĩ ngợi.

Lão vốn cũng không có ý định lộ ra, nguồn cung cấp tốt như vậy tất nhiên phải giữ bí mật rồi, hơn nữa mấy yêu cầu này đều rất hợp lý.

Trao đổi điều kiện xong, chưởng quầy liền đem tiền đều thanh toán cho hắn.

Hai bình linh đan bình thường trị giá 40 vàng, hai bình linh đang đặc biệt là 400 vàng, tổng cộng là 440 vàng, đây là số tiền lớn nhất Du Tiểu Mặc kiếm được sau khi đến thế giới này.

Theo như hắn biết, chỉ cần 1 vàng cũng đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong nửa tháng.

Chương 24. Tiệm Đồ Gỗ

Sau khi rời khỏi đan phố, Du Tiểu Mặc ôm 440 vàng đi vào một con đường khác để tìm tiệm đồ gỗ.

Vốn là khi nghe xong giá cả mà chưởng quầy đưa ra hắn rất xúc động, còn có ý định đem tất cả linh đan đều bán cho hắn, nhưng nếu một lần bán quá nhiều, hắn lại có chút bận tâm, cho nên suy nghĩ kỹ thì vẫn nên giữ lại, chờ lần xuống núi sau lại bán tiếp.

Nhưng mà cũng phải nhìn xem hạt giống linh thảo có đắt hay không, nếu như chỗ tiền này vẫn còn chưa đủ dùng, vậy thì hắn đành phải quay lại bán hết.

Tiệm đồ gỗ, nghĩa giống như tên, là nơi bán các loại đồ vật chế tạo từ gỗ. Toàn bộ Hòa Bình trấn chỉ có một cửa tiệm đồ gỗ này, cho nên cửa hàng rất lớn, một mình chiếm ba căn nhà, bảng hiệu treo phía trên vô cùng gây chú ý, lúc Du Tiểu Mặc đi tới đây, chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy cửa tiệm này.

Trên bậc thang trưng bày mấy cái tủ gỗ mới tinh, lớn nhỏ đều có, các loại tủ cũng chia làm nhiều dạng, đều làm từ một loại gỗ của cây dương mộc, nhìn qua còn bóng loáng.

Trong tiệm có vài vị tiểu nhị, nhưng bọn họ đều đang nói chuyện với khách hàng, tuy nhiên Du Tiểu Mặc có thể nhìn thấy trong góc có một người đang đứng, bóng lưng có chút cô đơn.

"Đông Cửu, có khách tới, còn không mau ra tiếp đãi."

Không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị gần nhất liền quay sang phía người kia gọi, nhưng giọng điệu không hề có ý tốt, thậm chí còn ẩn giấu vài phần khinh thường.

Người trong góc hoảng sợ, giống như không ngờ tới sẽ có người gọi mình.

Đợi người kia ngẩng đầu lên, Du

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net