Chương 25-28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25. Duyên Phận Đau Cả Trứng

Bên cạnh phố Bắc là phố Nam, hay còn được gọi là phố linh thảo.

Nhộn nhịp không kém phố Bắc là mấy, chỉ có điều phố Nam chủ yếu chỉ bán linh thảo, các loại linh thảo đã thành thục, chỉ là cần linh thảo dưới cấp sáu thì có thể mua được ở bất kì của hàng nào

Về phần hạt giống linh thảo cũng không khác lắm, nơi này chỉ bán các loại hạt giống từ cấp sáu trở xuống, nhưng số lượng hạt giống ít hơn linh thảo rất nhiều, đặc biệt hạt giống cấp cao, bởi vì cấp càng cao càng khó trồng, hơn nữa thời gian để linh thảo thành thục cũng rất dài.

Bởi thế có rất ít đan sư sẽ cố ý mua hạt giống linh thảo để trồng, người bình thường cũng chỉ mua hạt giống từ cấp ba trở xuống, nhưng dù vậy, thị trường hạt giống cũng rất ít người mua.

Du Tiểu Mặc muốn mua khá nhiều hạt giống, nếu muốn tìm chỗ có đủ tất cả các loại hạt giống linh thảo chắc chỉ có những cửa tiệm lớn, nhưng hắn không đi vào ngay mà hỏi thăm xung quanh một chút, sau khi xác định giá cả đại khái, Du Tiểu Mặc mới chọn một cửa hàng lớn nhất phố Nam, Lan Sương Các.

Mặt tiền cửa hàng của Lan Sương Các còn lớn hơn cả tiệm đồ gỗ, linh thảo và hạt giống được xếp riêng, có điều khách mua hạt giống không nhiều, mà hạt giống để cũng không tốn diện tích, cho nên chỗ bày hạt giống chỉ bằng một nửa chỗ bày linh thảo, thưa thớt có vài người đang chọn lựa.

Du Tiểu Mặc đi vào, lập tức thấy tiểu nhị chạy ra chào đón, sau khi hỏi rõ hắn cần gì thì nhanh nhẹn đưa hắn tới chỗ bày hạt giống linh thảo.

"Công tử, ngài đến đúng chỗ rồi đó, hạt giống linh thảo của Lan Sương Các chúng ta bất kể cấp bậc gì, đều có đầy đủ nhất Hòa Bình trấn này, không biết ngài muốn mua bao nhiêu?" Tiểu nhị thân thiết lôi kéo.

Du Tiểu Mặc nhìn hạt giống trên kệ, nói: "Ta muốn mua tất cả hạt giống cấp hai, trong cửa hàng các ngươi có bao nhiêu loại hạt giống cấp hai? Giá cả như thế nào?"

Tiểu nhị trả lời: "Hạt giống linh thảo cấp hai thì chúng ta có tám mươi loại, mỗi loại lại chia thành từng gói, có gói 100 hạt, 200 hạt, 500 hạt, 1000 hạt, cứ 500 hạt thì giá 1 vàng."

Du Tiểu Mặc cẩn thận tính toán một lát. Nếu như hắn mua mỗi loại một gói 500 hạt thì tám mươi loại sẽ hết 80 vàng, hắn còn thừa 334 vàng, chắc có thể mua thêm chút hạt giống cấp ba.

"Thế hạt giống cấp ba thì sao?" Du Tiểu Mặc lại hỏi.

Tiểu nhị không khó chịu, vẫn giải thích rõ ràng: "Hạt giống cấp ba có sáu mươi bốn loại, số lượng mỗi gói cũng giống như hạt giống cấp hai, cứ 500 hạt thì giá 4 vàng."

Du Tiểu Mặc chớp mắt, giá này cũng quá đắt, đắt gấp bốn lần hạt giống cấp hai rồi, mới cấp ba mà đã đắt như vậy, nếu như hắn mua hết chỗ này, nháy mắt đã tiêu hết 256 vàng."

Tiểu nhị nhìn nét mặt của hắn, đại khái cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, liền mời chào: "Công tử, nếu như ngài mua hạt giống cấp hai và cấp ba, chúng ta sẽ tặng miễn phí cho ngài một bộ hạt giống cấp một."

Du Tiểu Mặc ngẩn người, hắn có một loại cảm giác gọi là trở về thời hiện đại, cái chính sách ưu đãi này mới quen thuộc làm sao, tuy rằng không phải là mua một tặng một, bởi vì bộ hạt giống cấp một kia giá chỉ có 10 vàng mà thôi.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn nén đau mà mua đồ, kết quả tốn hết 336 vàng, nhưng lại được Lan Sương Các tặng một bộ hạt giống cấp một, mỗi bao có 100 hạt, không nhiều lắm, nhưng dù sao có còn hơn không, hắn cũng muốn thử trồng linh thảo cấp một trong không gian.

Tuy rằng hắn có thể làm cho tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm giảm xuống chỉ còn 10%, nhưng hạ phẩm vẫn chỉ là hạ phẩm, hiệu quả sẽ không tốt như trung phẩm và thượng phẩm.

Rời khỏi Lan Sương Các, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn trời, nháy mắt hắn cảm thấy thời gian trôi qua thực nhanh chóng, không để ý một chút, mặt trời cũng đã xuống núi rồi.

Bởi vì sáng ngày mai bọn họ mới tập hợp, cho nên tối hôm nay hắn sẽ phải tìm chỗ để ngủ lại, may mắn trong túi vẫn còn hơn 70 vàng, không tới mức trở thành kẻ đầu đường xó chợ.

Lúc mua linh thảo, Du Tiểu Mặc đã hỏi thăm chỗ có quán trọ.

Những cửa hàng ở phố Tây chủ yếu kinh quanh theo kiểu quán rượu, khi người bình thường tới Hòa Bình trấn mua sắm, ví dụ như đệ tử của phái Thiên Tâm chẳng hạn, nếu muốn ở lại một ngày, họ đều tới phố Tây để tìm chỗ ở, chỉ là ngủ lại ở quán trọ nào thì phải xét theo sở thích cá nhân.

Không biết có phải do hắn quá xui xẻo hay không, Du Tiểu Mặc hỏi mấy quán rượu bình dân, đều được thông báo đã không còn phòng trống.

Từ đầu hắn còn rất ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì không phải quán rượu bình dân mới có nhiều phòng trống hả, về sau mới nghe đồn, hóa ra hôm nay là ngày đầu tháng, phố Bắc và phố Nam đều nhập hàng mới, cho nên vào lúc này, người ngoài tới Hòa Bình trấn rấtđông.

Không còn cách nào khác, Du Tiểu Mặc đành phải tới tửu lâu lớn nhất, tửu lâu Na Gia.

Tửu lâu Na Gia được tiểu nhị trong Lan Sương Các đề cử, nó cũng nằm trong sản nghiệp của ông chủ Lan Sương Các, có điều bởi vì giá hơi cao, cho nên Du Tiểu Mặc mới không chọn nó.

Lúc này là thời gian ăn cơm tối, khách trong tửu lâu đã ngồi đầy bảy tám phần, tiểu nhị chạy bàn cũng đang ân cần mời khách, mùi cơm nóng hổi, mùi thức ăn tràn ngập toàn bộ tửu lâu, chưởng quầy thì đứng trong quầy gẩy bàn tính, có vẻ rất bận rộn.Nhìn thấy hắn đi tới, khuôn mặt già nua che kín toàn nếp nhăn của chưởng quầy lập tức tràn đầy vẻ tươi cười: "Công tử muốn nghỉ lại, hay là muốn ăn cơm?"

"Nghỉ lại một đêm." Du Tiểu Mặc nói.

Chưởng quầy nhìn xuống sổ sách, lập tức nói: "Vị công tử này, tửu lâu của chúng ta chỉ còn lại hai gian phòng cao cấp, một gian có giá 5 vàng, ngài xem có được không?"

Du Tiểu Mặc sững sờ, vô thức thốt lên: "Không rẻ hơn chút được sao?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, sau lưng liền vang lên tiếng cười, mấy người ngồi gần cũng có thể nghe được tiếng của hắn, đại khái là lần đầu tiên nghe được có người đi vào tửu lâu mặc cả với chưởng quầy, cho nên cảm giác rất buồn cười.

Chưởng quầy lúng túng nói: "Công tử, tửu lâu của chúng ta chỉ có giá cố định, không thể bớt nữa đâu."

Du Tiểu Mặc cũng hơi xấu hổ, hắn chỉ hỏi trong vô thức thôi, hôm qua lúc mua hạt giống linh thảo không mặc cả là vì tiểu nhị tặng hắn một bộ hạt giống miễn phí, đến đây cũng không thể đòi chưởng quầy tặng hắn một bữa cơm miễn phí nữa đi.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc thanh toán 5 vàng.

Tiểu nhị dẫn hắn lên phòng, trước khi đi, Du Tiểu Mặc dặn gã mang cơm tối lên. Tiểu nhị không để hắn đợi lâu, không tới thời gian uống một ly trà đã đem đồ ăn lên rồi, hơn nữa sắc hương vị đều đủ, vậy mà ngon hơn đồ ăn của Đô Phong rất nhiều.

Về sau Du Tiểu Mặc mới biết được, mấy món ăn này đều đã bao gồm trong 5 vàng, bởi vì giá cao cho nên phục vụ cũng tốt hơn rất nhiều, tiểu nhị trong quán chỉ cần gọi là có mặt, dịch vụ có thể so sánh với khách sạn năm sao ở hiện đại.

Không ngờ cả đời hắn ở hiện đại đều không được hưởng dịch vụ cấp năm sao, bây giờ lại có dịp hưởng thụ ở đại lục Long Tường.

Sau khi ăn uống no đủ, Du Tiểu Mặc bắt đầu xử lý mấy món đồ đã mua được hôm nay.

Chuyển hết đồ gỗ và hạt giống trong túi trữ vật vào không gian, sau đó khóa chặt cửa lại rồi mới đi vào.

Dưới bầu trời xanh biếc, trên bãi cỏ có một mảnh đất trống ba mươi mét vuông đã bị hắn dọn sạch sẽ, hơn nữa sau khi quy hoạch xong, mỗi khoảng đất đều được hắn xới lên, giờ chỉ cần gieo hạt và tưới chút nước là được.

Có điều hắn không vội gieo hạt, mà tìm chỗ để bày đống đồ gỗ đã mua được trước, sau đó đem hạt giống phân loại cất vào từng ngăn tủ, để sau này tiện hơn, hắn còn cẩn thận dán tên bên ngoài mỗi ngăn, ghi rõ ràng bên trong ngăn đó chứa loại hạt giống nào.

Đợi hắn làm xong hết việc, đã tới giờ hợi, là khoảng hơn chín giờ.

Ra khỏi không gian, Du Tiểu Mặc sờ lên bụng, đám đồ ăn lúc tối đều đã bị tiêu hóa hết, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm đồ ăn.

Hậu quả của hành động này là hắn vừa rời khỏi phòng được vài bước, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một người từ bên trong bước ra, toàn thân áo trắng, nhìn có vẻ giản dị, nhưng nếu nhìn kĩ hoa văn thêu trên đó đều là kiểu rất tinh tế và hoa mỹ, cùng mới bộ đồ màu xanh đơn giản tới không thể đơn giản hơn trên người hắn không cùng một đẳng cấp mà.

Lại ngẩng đầu nhìn mặt người nọ, Du Tiểu Mặc lập tức (Д.

Vì sao, tại vì sao hắn lại gặp được Lâm Tiếu ở chỗ này?

Mà việc làm hắn buồn phiền nhất là, Lâm Tiếu đang đi về phía hắn, Du Tiểu Mặc không tránh khỏi băn khoăn, có nên chào Lâm Tiếu không nhỉ, tuy rằng từ đó tới giờ bọn họ đều không có gặp mặt chính thức, nhưng vô tình gặp cũng phải vài lần, nói không chừng Lâm Tiếu còn nhớ hắn?

Mắt thấy tên kia đã đi tới trước mặt mình, trong đầu Du Tiểu Mặc vẫn đang xoắn xuýt nhưng suy nghĩ lúc nào cũng phản ứng chậm hơn bản năng, lúc này, hắn như học sinh mới gặp được một vị học trưởng, ưỡn ngực lớn tiếng mà hô một câu: "Chào đại sư huynh!" Còn thiếu chút nữa thì thêm một câu chào hiệu trưởng rồi, may mà hắn kiềm lại được.

Chào xong hắn cũng (Дrồi, bởi vì đối phương đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt nhìn hắn cũng toàn là lạ lẫm.

Du Tiểu Mặc có một loại xúc động muốn tát cho mình một cái thật mạnh, ai bảo ngươi lắm miệng chứ, lần này Lâm Tiếu chắc chắn sẽ nhớ kỹ hắn.

Sau khi kinh ngạc, 'Lâm Tiếu' không khỏi lộ ra một nụ cười hòa nhã, nhìn hắn và nói: "Thì ra là sư đệ, tại sao ngươi không đi theo sư bá Mạc Cốc vậy?"

Nghe được câu này, biểu cảm trên mặt Du Tiểu Mặc có thể nói là kinh hãi hơn cả nhìn thấy quỷ, thực ra tên này không phải là Lâm Tiếu, đúng không?

Chương 26. Điều Kiện Bất Bình Đẳng

Du Tiểu Mặc chỉ gặp Lâm Tiếu mấy lần, nhưng hắn nhớ cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy người này cười dù chỉ một lần, kể cả lúc đứng cùng với tiểu sư muội và Mạc Cốc sư bá cũng thế, chớ nói chi là cười dịu dàng mà chào hỏi hắn.

Cái này chính là sơ hở thứ nhất, sơ hở thứ hai là lời nói của y.

Nếu như y thật sự là Lâm Tiếu, chắc chắn sẽ biết hắn chưa bao giờ đi cùng Mạc sư bá, lúc tới Hòa Bình trấn vào buổi sáng, bọn họ đã mỗi người đi một ngả rồi, mà dù ở cùng thì đó cũng là chuyện của sáng mai.

Tổng kết lại, 'Lâm Tiếu' trước mặt không phải là người hắn đã từng gặp.

Nhưng rõ ràng là câu trả lời của y đã tự thừa nhận mình chính là Lâm Tiếu, còn cả khuôn mặt của y cũng giống Lâm Tiếu như đúc, muốn chỉ ra sự khác biệt thì đó chính là trang phục trên người.

Lâm Tiếu buổi sáng mặc một bộ đồ màu đen, mà Lâm Tiếu bây giờ lại mặc một bộ đồ màu trắng, không chỉ có quần áo thay đổi, ngay cả khí chất và tác phong cũng thay đổi.

Du Tiểu Mặc có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới việc Lâm Tiếu trước mặt mình là đồ giả, hắn chỉ biết là, Lâm Tiếu mặc áo trắng đem lại cho hắn một cảm giác còn nguy hiểm hơn Lâm Tiếu áo đen rất nhiều, vội vàng lắp bắp: "Lâm, Lâm sư huynh, ta còn có việc bận, ta đi trước, gặp lại sau!"

Nói xong hắn xoay người bỏ chạy, giả bộ như không thấy cái biểu lộ có chuyện muốn nói của 'Lâm Tiếu'

Nhưng chạy chưa được hai bước, Du Tiểu Mặc đã có cảm giác cổ mình bị cái gì đó ghìm tới mức không thở nổi, sau đó hai chân hắn lơ lửng xoay một vòng trên không trung, mặt đối mặt với 'Lâm Tiếu', khoảng cách giữa hai chóp mũi không hơn 5cm.

"Lâm Lâm... Lâm sư huynh?" Du Tiểu Mặc hãi hùng nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Lăng Tiêu không nói, chỉ khẽ cười, sau đó quay về phòng, 'Rầm' một tiếng đóng cửa lại, trên tay còn mang theo một thứ có tên là Du Tiểu Mặc, mãi cho tới khi xung quanh chỉ còn lại hai người họ, y mới buông hắn ra.

Được thả tự do, Du Tiểu Mặc vội vàng kéo dài khoảng cách với Lăng Tiêu.

Động tác này gián tiếp nói rõ tất cả, Lăng Tiêu cũng khẳng định suy đoán trong lòng, càng như vậy, nụ cười của y càng dịu dàng, càng nho nhã, giống như một vị quý ông khát máu.

Đúng vậy, chính là quý ông khát máu!

Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc biết được từ khát máu có thể dùng để hình dung một vị quý ông, đúng là một tổ hợp kỳ tích, nếu như hắn chỉ là người đứng xem, có lẽ hắn sẽ kinh ngạc với sự hình dung này, nhưng hiện tại, cuối cùng hắn cũng được trở thành nhân vật chính, nhưng một chút vui vẻ cũng không nặn ra nổi, hắn tình nguyện vứt bỏ cơ hội này.

"Đại hiệp, ta không biết gì cũng không nhìn thấy gì hết, thật đó!"

Du Tiểu Mặc ôm đầu, run rẩy nói một câu, sau đó lại hoảng sợ nhìn chằm chằm vào nam nhân kia chờ đợi, giống như đang chờ đối phương sẽ nhủ lòng từ bi mà buông tha cho hắn.

Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch, vừa đẩy hắn vào góc, vừa dùng nét mặt hứng thú dạt dào để nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm: "Hả? Ngươi biết cái gì? Mà nhìn thấy cái gì cơ?"

Du Tiểu Mặc sững sờ, chỉ hận không thể đập cho mình một trận, chẳng lẽ nói, thực ra người này không biết hắn đã khám phá ra việc y đóng giả Lâm Tiếu, rồi còn lộ ra sơ hở trước mặt hắn nữa? Mặc kệ chân tướng là gì, hắn cảm thấy hôm nay thật là xui xẻo.

"Ta ta... ta biết ngươi không phải là đại sư huynh Lâm Tiếu." Du Tiểu Mặc căng thẳng tới mức mặt đỏ bừng.

Lăng Tiêu nhìn sự bất lực hiện rõ trên nét mặt hắn, rất giống như một bé thỏ trắng đáng yêu đang đau khổ vì bị lạc đường, tâm trạng bỗng thấy vui thêm vài phần, hoàn toàn không có kiểu thẹn quá hóa giận sau khi bị bại lộ.

Một lát sau, Du Tiểu Mặc mới nghe được tiếng nói của y vang lên từ trên đỉnh đầu.

"Ồ~, vậy là đã bị ngươi nhận ra mất rồi, thật không tốt mà, nói xem, ta phải xử lí ngươi thế nào mới ổn ha? Giết ngươi? Hay là nấu? Hoặc mang đi rán, nhỉ?"

Du Tiểu Mặc xạm mặt, ba lựa chọn này khác nhau ở đâu vậy hả?

"Cái nào cũng không ổn, ta không muốn chết." Du Tiểu Mặc nhỏ giọng, dùng vẻ mặt thành khẩn cầu xin, hắn vừa mới tới cái thế giới này chưa nổi mười ngày, nếu lại chết tiếp, không biết có thể xuống địa ngục không, hay trực tiếp tan biến thành mây khói, quá khủng khiếp!

"Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Dù sao ngươi cũng biết bí mật của ta rồi." Lăng Tiêu làm ra vẻ khó xử.Du Tiểu Mặc nhăn mặt, vội vàng giơ tay lên thề thốt: "Ta cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối không nói ra chuyện ngươi đóng giả Lâm sư huynh, nếu không sẽ bị sét đánh, sau khi chết hồn phi phách tán, à ừm, vĩnh viễn chỉ có thể làm một đan sư cấp thấp, được không?"

Hai chữ cuối cùng, hắn nói ra thận trọng vô cùng.

"Ngươi là đan sư?" Lông mày Lăng Tiêu nhướn lên, khuôn mặt tuấn tú nhiều thêm một chút kiêu ngạo, kết hợp với vẻ ngoài ôn hòa của y, vậy mà không hề kì cục.

Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu lia lịa, sau đó chờ đợi mà nhìn y.

"Đã thế, luyện một viên linh đan cho ta xem chút." Lăng Tiêu thản nhiên yêu cầu.

"Việc này, ta không mang theo lô đỉnh..." Du Tiểu Mặc không hiểu đến cùng y muốn làm gì, nói được nửa câu thì thấy y nhíu mày lại, lập tức lo lắng bổ sung: "Nhưng mà ta có mang theo sẵn linh đan đấy, để ở trong túi trữ vật, đó là đan ta mới luyện được hôm qua."

"Ngươi nói là cái túi này hả?" Lăng Tiêu nhấc tay lên, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một cái túi không hợp với y tẹo nào, đó chính là túi trữ vật của Du Tiểu Mặc.

Hắn theo phản xạ mà sờ eo, quả nhiên không thấy túi trữ vật của mình đâu, không nén nổi kinh ngạc, tên này lấy từ lúc nào vậy, sao mình không hề phát hiện ra?

Lăng Tiêu lấy mấy thứ đồ trong túi ra, chỉ có vỏn vẹn bốn cái bình nhỏ, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, y mở một bình ra, đổ một viên tụ khí đan vào lòng bàn tay, là loại nguy hiểm thấp, trong ánh mắt kinh hãi của Du Tiểu Mặc, thản nhiên ném viên tụ khí đan vào miệng.

Nhai vài cái, Lăng Tiêu nhíu mày, sau đó đổ hết đám linh đan trong bình vào miệng, ba bình khác cũng không thoát khỏi số phận bi thảm, cái nét mặt y lúc nhai đám linh đan giống như đang ăn hạt dẻ rang đường vậy đó.

Du Tiểu Mặc trợn mắt há hốc miệng nhìn tên kia, sao hắn nghe nói linh đan không thể ăn bậy cơ mà...

Ăn xong hết đám linh đan, Lăng Tiêu liếm môi một cái, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc lúc này cũng mang theo vẻ hài lòng: "Không ngờ, linh đan ngươi luyện lại ăn ngon như vậy, nhất là hai bình kia, mùi vị không tệ lắm, cho nên... chúc mừng ngươi nha, ta đã quyết định tạm thời không giết ngươi nữa."

Du Tiểu Mặc nghe đến hãi hùng: "Tạm, tạm thời? Không không, ta muốn nói, thật chứ?"

"Ta có thể không giết ngươi, nhưng mà..." Lăng Tiêu ném trả lại bình và túi trữ vật lại cho hắn, mỉm cười: "Mỗi ngày tiếp theo, ngươi phải hiếu kính cho ta hai trăm viên linh đan, đặc biệt là loại linh đan đựng trong chai màu lam kia."

Linh đan đựng trong hai chai màu lam đúng là loại nguy hiểm chỉ có 10%.

"Hai, hai trăm viên linh đan?" Du Tiểu Mặc lắp bắp, hắn bị con số này kích động, dùng khả năng hiện tại của hắn, trong vòng một ngày luyện không nổi hai trăm viên, cho dù hắn không ăn không uống, chưa kể y còn đòi hỏi loại linh đan nguy hiểm thấp.

"Sao hả? Ngươi muốn từ chối?"

Lăng Tiêu lạnh lùng nhướn mày, thoáng chốc có cảm giác áp bách tràn đầy hai đầu lông mày, khiến cho Du Tiểu Mặc gần như không thở nổi.

Du Tiểu Mặc vội vàng lắc đầu, vất vả lắm mới có cơ hội để sống sót, sao hắn có thể từ chối được, "Đại hiệp, không không, Lâm sư huynh, ta vừa mới học luyện đan được vài vài, mỗi ngày luyện một trăm viên đã là cực hạn rồi, hơn nữa còn phải theo quy định của phái Thiên Tâm nộp lên trên một nửa..."

Lăng Tiêu theo dõi hắn, căn cứ vào trí nhớ của Lâm Tiếu, đúng là phái Thiên Tâm có quy định này, cho nên y biết Du Tiểu Mặc không dám lừa mình: "Vậy thì năm mươi viên, đương nhiên, nếu ngươi còn dám từ chối nữa, ta không ngại biến ngươi thành một cái xác không hồn ngay bây giờ."

Thế nhưng mà ta ngại nha!

Du Tiểu Mặc nào dám cãi lại, điều kiện bất bình đẳng gì cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của hắn, vì vậy đương nhiên là phải đồng ý rồi, ai ngờ vừa mới thả lỏng một chút, âm thanh lạnh nhạt của Lăng Tiêu lại vang lên: "Có điều, để đảm bảo ngươi không phản bội ta, giao cho ta một nửa linh hồn của ngươi đi!"

-----

Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện rồi (♥‿♥)

Chương 27. Bộ Mặt Thật Đằng Sau Sự Diệu Dàng

Tối hôm đó, là buổi tối khó ngủ nhất từ khi Du Tiểu Mặc xuyên qua tới giờ.

Ngày hôm sau, hắn bị dâm uy của Lăng Tiêu ép đi chung tới chỗ tập hợp, bởi vì câu nói sau cùng của y đã dọa hắn hãi hùng, vậy nên nào dám ho he phản đối gì, đợi đến lúc hắn và Lăng Tiêu cùng xuất hiện, mới biết được có chuyện lớn rồi.

Vốn hắn chỉ là một kẻ vô hình, bỗng chốc đã trở thành Trung Tâm của sự chú ý.

Người phản ứng đầu tiên lại là tiểu sư muội Thang Vân Kỳ, chạy vài bước tới trước mặt Lăng Tiêu, ném cho Du Tiểu Mặc cái nhìn đầy ghét bỏ, sau đó mới quay lại nói với Lăng Tiêu: "Đại sư huynh, huynh đã làm xong việc chưa?"

Lăng Tiêu hờ hững gật đầu.

Lần này không phải là diễn kịch, mà là y thật sự không có cảm tình với cô tiểu sư muội trước mắt này. Chỉ là lúc bình thường thái độ của Lâm Tiếu đối với tiểu sư muội cũng như thế, cho nên không ai cảm giác được có gì kì lạ, ngược lại Du Tiểu Mặc trộm lau mồ hôi lạnh muốn lén lút chuồn đi, nhưng Du Tiểu Mặc chưa kịp bỏ chạy, Thang Vân Kỳ đã tấn công về phía hắn.

"Đại sư huynh, tại sao huynh lại đi cùng người này thế?"

Thang Vân Kỳ ôm cánh tay của Lăng Tiêu, nhăn lại đôi mày thanh tú, biểu cảm thì có thể nói, ngoài chán ghét thì còn có khó chịu.

Lăng Tiêu bình tĩnh rút cánh tay ra, khóe miệng chợt mỉm cười: "Ta đi cùng hắn thì sao, có vấn đề gì không?"

Nụ cười như gió mùa xuân này đang nở trên khuôn mặt anh tuấn không thuộc về y, vậy mà có cảm giác thật hoàn mỹ, phảng phất như người này trời sinh ra là một người hay cười, chỉ có Du Tiểu Mặc biết rõ, đây chỉ là biểu hiện giả dối, hắn đã tận mắt thấy kỹ năng trở mặt của tên này cơ mà, vô cùng tự nhiên, giống như người có đa nhân cách vậy đó.

Nụ cười xinh đẹp trên mặt Thang Vân Kỳ sượng ngắt, đôi mắt mở to, tựa hồ không thể tin được đại sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net