Chương 257-260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 257. Lão Đầu Cướp Bóc

Đó là một lão đầu kỳ quái ngồi ngay giữa đường, lão ăn mặc rất mộc mạc, chỉ có một bộ áo bào màu xám tro, đầu tóc hơi rối, mặc dù không đến mức quá khó nhìn, nhưng cũng chẳng thể nói là sạch sẽ.

Lúc này, lão đầu đang ngồi trên một tảng đá đặt ở chính giữa đường, ý định ngăn cản mọi người đi qua, có người muốn chạy qua, nhưng không biết vì sao, đều bị một vật vô hình đẩy về.

Chỉ là mọi người đang vội vàng tới lớp, ai có thể thoải mái với lão đầu kì quặc này, đủ thứ lời nói hùng hùng hổ hổ văng ra. Bọn họ cũng chẳng lo lắng lão đầu sẽ là đại nhân vật nào trong học viện, bởi vì làm gì có vị đạo sư nào lại ăn mặc rách rưới, bề ngoài luộm thuộm tới vậy.

Dù giờ học đã sắp tới, nhưng nói sao cũng không thể thuyết thục lão đầu nhường đường.

Đúng lúc cả đám vội muốn chết, rốt cục cũng có người tiến tới hỏi thăm.

Một thanh niên có vẻ khá lớn mật đi đến trước mặt lão đầu, cẩn thận mở miệng nói: "Vị lão nhân này, chúng ta muốn đi học, liệu ngài có thể nhường đường một chút được ông?"

Lão đầu bắt chéo hai chân, lắc đầu dứt khoát cực kỳ, "Không thể!"

Thanh niên cố áp chế nộ khí: "Vậy ngài muốn thế nào mới bằng lòng để chúng ta đi qua?"

Lão nhân đưa một ngón tay lên, tuyên bố rất khí phách: "Mỗi người nộp một điểm phí qua đường, không giao thì không cho qua." Cái thái độ hoàn toàn là kiểu "Đường này do ta mở."

Nghe vậy, mọi người cũng chẳng nén nổi giận dữ một hồi, họ đã đi đường này nhiều như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa gặp phải chuyện thế này, rõ ràng là cướp bóc, chẳng có ai phục.

Thanh niên kia lạnh mặt, uy hiếp nói: "Lão nhân gia, bởi vì ông lớn tuổi nên ta mới nể tình, ông đừng có được một tấc là muốn tiến một thước, cho tới giờ học viện chưa từng nói tới việc nơi này phải thu phí quá đường, ông lại cố tình gây sự, coi chừng chúng ta bẩm báo với đạo sư, xem ông có bị đuổi ra khỏi học viện hay không."

"Từ hôm nay trở đi thì có, còn nữa, ngươi có đi bẩm báo với phó viện trưởng cũng vô dụng."

Dường như lão đầu chẳng hề sợ sự huy hiếp của hắn, thậm chí còn ra vẻ rất thoải mái.

Nghe lão nói như vậy, thanh niên vốn còn đang giận dữ lắm, đột nhiên bình tĩnh lại, ông già này vừa mở miệng đã nói tới phó viện trưởng, chẳng lẽ ông ta quen biết phó viện trưởng sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, thanh niên cảm thấy có lẽ lão đầu thật sự quen biết với các vị bề trên của học viện, mà một điểm cũng chẳng nhiều lắm, hắn không cần phải làm chim đầu đàn, hơn nữa nhìn thái độ của lão đầu này có vẻ nếu họ không nộp điểm thì thật sự sẽ không được đi qua, thanh niên không muốn tới muộn, càng không muốn gây phiền toái, dứt khoát nộp một điểm.

Lão đầu đúng là nói được thì làm được, sau khi thanh niên nộp điểm xong lập tức được đi qua.

Những người khác thấy thế, do dự một chút, cuối cùng đành phải cam chịu nộp điểm, suy nghĩ của họ cũng giống như thanh niên, không cần vì một điểm mà đắc tội một lão đầu không biết rõ lai lịch, ai mà biết ông ta có phải là đại nhân vật hay không chứ.

Khi mà đa số đã thỏa hiệp, thì không còn ai oán giận nữa rồi, mỗi người đều ngoan ngoãn nộp phí qua đường.

Du Tiểu Mặc tới rất đúng lúc, còn được chứng kiến toàn bộ cảnh được này.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn được gặp một lão đầu hiếm thấy như vậy đó, lại còn làm cái trò thu phí qua đường giữa học viện.

Nhưng suy nghĩ của hắn cũng chẳng khác gì so với mọi người, dù lão đầu đã chặn đường nhưng lại chẳng có ai đến quản, có thể thấy lão đầu là người có vai vế, hoặc có chỗ dựa trong học viện, hắn cũng không muốn gây phiền toái, liền đứng trong đám đông yên lặng theo dõi tình hình, trong mắt Du Tiểu Mặc, thì cuối cùng mọi người sẽ cam chịu thôi, quả nhiên, không lâu sau đó, thanh niên kia đã trở thành người nộp điểm đầu tiên.

Mà đã có người thứ nhất, đương nhiên sẽ có người thứ hai, mọi người rất tự giác đứng xếp hàng, vì không nhiều người lắm, cho nên rất nhanh đã tới lượt Du Tiểu Mặc rồi.

Du Tiểu Mặc vừa đưa thẻ đen của mình ra, đang chuẩn bị nộp cho lão đầu một điểm, ai ngờ lão đầu vẫn im lặng kia đột nhiên mở miệng.

Ánh mắt lão nhìn thẳng vào Du Tiểu Mặc, dùng giọng điệu không cho phép từ chối tuyên bố: "Ngươi, phải đóng mười điểm."

Lời này vừa vang lên, những người khác lập tức cho hắn một ánh mắt đồng tình, họ có thể cảm nhận được lão đầu này là một người rất càn quấy, có lẽ mười điểm này đã không thoát được rồi, nhưng mấy người xếp hàng phía sau Du Tiểu Mặc cũng lo sợ nơm nớp, chỉ sợ đến phiên họ cũng bị đòi mười điểm.

Du Tiểu Mặc dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng lão đầu, hắn còn cho là mình nghe nhầm rồi cơ, liền hỏi lại: "Lão nhân gia, ngài mới nói gì?"

Trên mặt lão đầu lập tức lộ ra sự bực bội, nhưng kì lạ là, lão không nổi giận, còn khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó mới nói: "Ngươi phải nộp mười điểm."

"Vì sao?" Du Tiểu Mặc bình tĩnh hỏi, sao lại có cái đạo lý người khác đều đóng một điểm là tới phiên hắn lại thành mười điểm rồi, loại hành vi này có khác gì cướp bóc đâu?

"Hỏi nhiều thế làm gì, bảo ngươi đóng thì đóng đi, không đóng thì biến." Lão đầu hiển nhiên không có hứng thú giải thích với hắn, hoặc đơn thuần chỉ là làm bừa, cố ý muốn thế, dù sao thái độ của lão đã coi như Du Tiểu Mặc nhất định sẽ đóng.

"Thế nhưng mà, vì sao mấy người đi trước đều đóng có một điểm, mà đến phiên ta lại mười điểm?" Du Tiểu Mặc vẫn không nghĩ ra được."Vậy chỉ có thể coi như ngươi không may, lão đầu ta đã đổi ý, muốn tăng giá chứ sao, được rồi, đừng lãng phí thời gian của ta." Cái vụ lý sự cùn của lão đầu này có thể nói là đứng hạng nhất luôn đó, đã cùn mà còn ra vẻ lý lẽ hùng hồn lắm.

"Ông chặn ở đây cũng lãng phí thời gian của ta kia mà." Du Tiểu Mặc cũng khó chịu.

Thực ra đây không phải là vấn đề chính, lý do thực sự là, nếu lúc này Du Tiểu Mặc có mấy trăm điểm thì có khi hắn đã khuất phục rồi, kiếp trước hắn thật sự đã gặp không ít người cao tuổi có tình tình kì lạ như vậy.

Nhưng bây giờ thì không thể, vài ngày trước hắn đã dùng hết sạch số điểm trong thẻ rồi, chủ yếu là tiêu vào tiền thuê phòng, bởi vì hắn không muốn cứ vài ngày lại phải tới chỗ Cống trưởng lão, cho nên thuê luôn một lần nửa tháng, vì vậy bây giờ trong thẻ của hắn chỉ còn có sáu điểm mà thôi, sao hắn có thể lấy ra nổi mười điểm đây, có muốn đóng cũng chẳng đóng được.

Còn nữa, hắn cảm thấy lão đầu này quá ngang ngược, đã tự nhiên vô duyên vô cớ ngồi ở đây thu phí qua đường thì thôi đi, còn vô lý như vậy.

Ông còn tưởng ta nhất định sẽ đóng thật sao?

Được, ta sẽ không thèm đóng!

Sự kiêu ngạo trong lòng Du Tiểu Mặc cũng dâng lên, cùng lắm thì lì tới cùng là được chứ gì.

Tuy hắn đã xác định chắc chắn sẽ đi học muộn, thậm chí có thể vì việc này mà trốn học, nhưng hắn tin tưởng, vị đạo sư kia sẽ hiểu cho hắn.

Tự nhiên trên đường lại xuất hiện một lão đầu hung hăng càn quấy, nếu đạo sư không thể hiểu, vậy thì hắn cũng đành chịu thôi.

Lão đầu bị câu tranh luận kia của hắn làm tức tới dựng cả râu, có thể nói là mất hết mặt mũi, liền cả giận: "Đã không nộp được, thì ngươi cút đi cho ta!"

Du Tiểu Mặc cũng kiên cường lắm, hắn không phải là người chỉ biết chịu thua thôi đâu, hắn không cút mà còn tìm một góc trống vắng vẻ, sau đó lấy một tấm vải trong túi trữ vật ra trải lên mặt đất, rồi ngồi khoanh chân trên đó.

Có bản lĩnh thì ông cứ chặn đường mãi đi, tui đây sẽ ngồi tu luyện.

Có điều do xuất sứ của Thiên Hồn Kinh cũng hơi khó nói, hắn không dám tu luyện trước mặt người khác, nghĩ đi nghĩ lại, liền lấy Kim Minh đỉnh ra, chuẩn bị luyện đan giết thời gian.

Mấy ngày ở trong phòng này, hắn đều luyện linh đan cấp năm, đám linh thảo cấp bốn Đường Ngọc Lân đưa tới hắn còn chưa động, cho nên tích lũy lại kha khá, bây giờ cũng đúng lúc mang ra dùng.

Bên kia, lão đầu nhìn thấy động tác này của hắn thì giận quá chừng.

Tên tiểu quỷ này cũng dám đối nghịch với lão trắng trợn như vậy, có điều trong giây lát lão cũng không nghĩ ra được cách nào.

Nhưng Du Tiểu Mặc cũng có thể khẳng định một điều, lão đầu này quả nhiên đang nhắm vào mình, bởi vì sau khi hắn đi, mấy người đứng phía sau chỉ cần nộp có một điểm.

Đã qua thời gian vào lớp, cho nên con đường này gần như chẳng có ai qua lại, vì thế mà hiện tại cũng chỉ còn mỗi lão đầu và Du Tiểu Mặc đang giằng co với nhau.

Đây có thể coi là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc luyện đan ở bên ngoài, mà trong lúc luyện đan hắn lại rất tập trung, cho nên không bao lâu hắn đã quên béng lão đầu kia, cũng chả quan tâm lão có tức giận hay không, bởi vì toàn bộ sự chú ý của hắn đã tập trung hết vào trong lô đỉnh.

Ném một lúc tám cây linh thảo vào trong lô đỉnh, Du Tiểu Mặc cũng chia sức mạnh linh hồn ra làm tám phần, bắt đầu tập trung luyện đan, âm thanh "xì xì" truyền tới từ trong lô đỉnh không gián đoạn.

Lão đầu kia lúc đầu còn bực tới mức đỉnh đầu bốc khói, nhưng đột nhiên thấy chiêu vừa rồi của Du Tiểu Mặc, không nén nổi một tiếng "Ồ".

Một lần rèn luyện tới tám cây linh thảo, đã thế mặt còn không đổi sắc nữa chứ, đây không phải là việc mà một đan sư bình thường có thể làm được, vậy mà tiểu đan sư này coi như chuyện hiển nhiên, như thể đây không phải là lần đầu tiên hắn làm việc này.

Lão đầu cũng chẳng còn quan tâm tới sự bực bội lúc nãy, cứ ngồi xổm cách chỗ Du Tiểu Mặc không xa, dài cổ mà nhìn.

Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc còn không biết việc mình không tới lớp đã để lại ấn tượng xấu trong lòng đạo sư và bạn cùng lớp.

Trước kia còn nghe nói thiên tài có thiên phú cao hơn cả Đằng Tử Tâm sẽ lên lớp, vậy là ai ai cũng muốn tận mắt nhìn xem vị thiếu niên thiên tài này là hạng người gì, ngay cả đạo sư lớp hạng ba cũng mang theo vài phần chờ mong, nhưng không ngờ, đợi cả buổi cũng chẳng thấy bóng dáng, cho tới khi vào lớp mà vẫn không thấy đâu, lúc này mọi người mới phát hiện ra, tiểu thiên tài lại có thể trốn học.

Buổi học đầu tiên, đi muộn thì thôi đi, vậy mà dám trốn học!

Mọi người không dám nhìn sắc mặt đạo sư, ai cũng biết, vị đạo sư này nổi tiếng nghiêm khắc, những học sinh đi học trễ còn chẳng được tha thứ, nói chi là trốn học.

Cứ như vậy, cho tới lúc tan lớp cũng không thấy bóng dáng Du Tiểu Mặc đâu.

Chương 258. Lão Đầu Tự Luyến

Gần như đúng lúc tan học, Du Tiểu Mặc cũng ngừng luyện đan.

Một tiết học là một canh giờ, sau khi tan học thì các học sinh có thể tự do làm việc riêng.

Bởi vì bất luận là đan sư hay tu luyện giả, thứ quan trọng nhất không phải là tri thức lý luận, mà là thực tế.

Cho nên lúc đó sẽ có khá nhiều người đi qua con đường này, hắn cũng không muốn bị vây xem, cho nên sau khi kết thúc lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi, còn chuyện trốn học, chờ hắn tìm được cơ hội giải thích cho đạo sư là được.

Lão đầu thấy hắn muốn đi, vô thức lên tiếng gọi hắn lại, "Tiểu tử ngươi đứng lại cho ta."

Phản ứng của Du Tiểu Mặc là nhanh chân bỏ chạy, ở lại để ông quấy nhiễu nữa hả? Hắn có bị choáng váng mới làm thế.

Lão đầu, "..."

Sau khi Du Tiểu Mặc bỏ chạy cũng không quay về phòng, vốn hắn còn hẹn với Bách Lý Tiểu Ngư đi tới điểm tiêu thụ, nhưng bị lão đầu kia làm loạn, vì vậy hắn không thể nào hoàn thành lời hứa, đành phải nói một tiếng xin lỗi Bách Lý Tiểu Ngư trong lòng, lần sau gặp thì giải thích là được, sau đó Du Tiểu Mặc chạy thẳng tới điểm tiêu thụ linh đan.

Hắn cứ tưởng lão đầu kia sẽ không đuổi theo đâu, hoặc là nói, Du Tiểu Mặc căn bản không ngờ ông ta sẽ đuổi theo.

Khi hắn chạy được một đoạn dài, Du Tiểu Mặc lại nghe thấy một tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc truyền tới từ đằng sau, làm hắn sợ tới mức lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã chổng vó rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn lại, không khỏi hít một hơi, xú lão đầu lại còn đuổi theo.

Một lão đầu thoạt nhìn chẳng cường tráng gì lắm, vậy mà tốc độ và khí thế kia thần kỳ đến mức khiến người ta kinh ngạc, cộng thêm việc ông ta vừa chạy vừa la hét, làm không ít người dừng chân lại trông xem thế nào.

Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, bắt đầu rên rỉ chán nản.

Lão đầu này cũng quá trắng trợn rồi nha, cũng chẳng biết lão đuổi theo hắn để làm gì.

Du Tiểu Mặc không muốn liên quan quá nhiều tới người này, bước chân cũng nhanh hơn, vốn còn cho là dù hắn có yếu đến đâu cũng chẳng thể thua nổi một lão đầu được, kết quả tới khi cánh tay hắn bị người ta túm lại, cả người bị lão đầu ôm thật chặt, trong lòng hắn phải nói là khiếp sợ tới cực điểm.

"Xú tiểu tử, bảo ngươi dừng lại ngươi không nghe thấy sao?" Lão đầu vẫn trong trạng thái sinh long hoạt hổ, dù chạy một đoạn đường dài như vậy nhưng còn chẳng có một cái thở gấp, sắc mặt hơi hồng hào, vừa nhìn cũng biết vô cùng khỏe mạnh.

Du Tiểu Mặc thở phì phò, cũng chẳng còn sức mà phản bác.

Lão đầu này, đừng bảo là ăn được cái thứ linh đan diệu dược gì giúp cường thân kiện thể chứ?

"Đến cùng thì ông muốn làm gì?" Sau khi thở hổn hển, Du Tiểu Mặc tức giận hỏi, đủ lắm rồi nha, không chỉ làm hắn bỏ tiết, bây giờ còn đuổi theo hắn, chưa bao giờ hắn được gặp một ông già đáng ghét tới vậy.

Lão đầu lấy hắn không giãy dụa muốn chạy trốn nữa, hơi lỏng tay một chút, nghe được câu hỏi của Du Tiểu Mặc, lập tức trả lời: "Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ."

Du Tiểu Mặc sững sờ, nhìn lão đầu đầy kinh ngạc, "Ông muốn ta bái ông làm thầy?"

Lão đầu gật đầu: "Đúng thế, tư chất của ngươi không tệ, đủ tư cách làm đồ đệ của ta."

Câu này thật là tự kỷ quá đi!

Du Tiểu Mặc dứt khoát nói: "Vậy thì xin lỗi, ta không muốn làm đồ đệ của ông."

Lão đầu lập tức trợn mắt, mặt sưng lên, lớn tiếng nói: "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao, toàn bộ học viện chẳng biết có bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của ta, lão đầu ta bây giờ cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi dám từ chối?"

Câu này càng tự kỷ hơn!

Nhưng mà cứ giằng co như vậy cũng không phải cách hay, Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói cho rõ ràng.

"Ngài cảm thấy mình tốt ở chỗ nào?" Đứng trước mặt người lớn tuổi mà nói xấu người ta cũng không nên, huống chi còn không ít người vây xem, Du Tiểu Mặc không muốn bị chụp cho cái tội không tôn kính người lớn.

"Lão đầu ta hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi, tài đức vẹn toàn, quang minh chính đại, thích làm việc thiện, quang minh lỗi lạc, khoan hồng độ lượng, đỉnh thiên lập địa, đường đường chính chính... Sư phụ tốt như vậy ngươi tìm đâu ra!"

"..."

Dù đã gặp tự luyến nhưng hắn vẫn chưa gặp người nào tự luyến như vậy, chẳng lẽ phải dùng hết tất cả thành ngữ để tả mình mới chịu?

Ngay lại lúc hai người giằng co mãi, cây cỏ cứu mạng của Du Tiểu Mặc rốt cục cũng từ trên trời rơi xuống.

"Hai người đang chơi gì thế?"Giọng nói quen thuộc tới tận xương tủy vang lên phía sau lưng Du Tiểu Mặc, mang theo một chút nghi hoặc và hứng thú nhàn nhạt.

Nghe thấy giọng nói này, Du Tiểu Mặc vui tới suýt thì rơi lệ đầy mặt rồi, rốt cục cũng được cứu, hắn quay đầu lại, dùng khuôn mặt đáng thương nhìn Lăng Tiêu đang tò mò đánh giá họ, "Lăng Tiêu, anh mau tới cứu em, có một lão đầu kì quái cứ ép em bái ổng làm sư phụ."

"Người nào có mắt muốn thu em làm đồ đệ thế?" Ánh mắt Lăng Tiêu rơi vào người lão đầu đang cầm chặt tay Du Tiểu Mặc, ánh mắt lộ ra qua khe hở của mặt nạ lập tức hiện lên một tia ngạc nhiên nhàn nhạt, thực lực của lão đầu này cũng không tệ.

Chẳng biết có phải do hắn nghĩ nhiều hay không, nhưng Du Tiểu Mặc cứ có cảm giác, cái câu này hình như đang hạ thấp mình nè, nhếch miệng lên, nâng cánh tay bị lão đầu kia túm chặt, "Chính là người này nè."

Lão đầu nghe thấy ý phàn nàn trong giọng hắn, mất hứng: "Với thực lực của lão đầu ta, ta nhận ngươi làm đồ đệ thì ủy khuất ngươi ở đâu chớ, ta còn cảm thấy ủy khuất!"

"Vậy thì ngài đừng làm cho mình ủy khuất á!" Du Tiểu Mặc lập tức nói, hắn thật sự hy vọng lão đầu này đừng ủy khuất chính mình.

Lão đầu bị nghẹn, tên tiểu tử thúi này chẳng đáng yêu tẹo nào, nhưng hắn càng từ chối, lão càng cảm thấy không cam lòng, lúc trước bao người cầu xin mà lão không chịu thu, bây giờ thì phong thủy luân chuyển rồi.

"Lão đầu ta dù gì cũng là một đan sư cấp mười, toàn độ đại lục Long Tường ngoại trừ đồ đệ đã xuất sư của ta, cũng chỉ có mình ta, ngươi tìm đâu ra sư phụ lợi hại như vậy, cho ngươi cơ hội mà ngươi còn dám từ chối, đúng là tức muốn chết!"

"Ông là một đan sư cấp mười?" Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, khiếp sợ đánh giá lão đầu vài lần, lắc đầu như thể không tin nổi: "Sao có thể, sao ta lại nghe nói đan sư lợi hại nhất đại lục Long Tường là Khâu Nhiễm, nghe nói ông ta là đan sư duy nhất sắp tới đỉnh cấp, đừng bảo ông muốn lừa ta bái sư nên mới nói thế nha?"

Nghe lời hoài nghi thế này, lão đầu quả thực đã bị làm cho tức muốn chết.

"Ai nói với ngươi Khâu Nhiễm là đan sư lợi hại nhất đại lục Long Tường, tiểu tử kia chính là đồ đệ của ta, ngươi đã từng nghe nói tới đồ đệ lợi hại hơn sư phụ chưa?"

"Khâu Nhiễm là đồ đệ của ông?" Miệng Du Tiểu Mặc lập tức biến thành hình chữ O.

"Đương nhiên rồi, chứ không ngươi cho rằng ai có thể dạy dỗ được một đồ đệ xuất sắc như vậy, toàn bộ những gì hắn học được đều do ta dạy." Lão đầu lập tức ưỡn ngực, rất đắc ý.

Nhắc tới Khâu Nhiễm, Du Tiểu Mặc gần như theo bản năng nhớ tới Thiên Hồn Kinh, cái thứ này chính là một khối u nhỏ trong lòng hắn nè, cứ lo lo lắng lắng chỉ sợ một ngày nào đó sẽ bị người khác biết, cho nên mỗi lần hắn tu luyện đều rất thận trọng, sau khi biết rõ lão đầu là sư phụ của Khâu Nhiễm, hắn đã muốn từ chối ngay, nhưng câu cuối cùng của ông ta lại làm trong hắn nhìn thấy ánh sáng.

"Lão đầu, ông chắc chắn toàn bộ tri thức của Khâu Nhiễm đều do ông dạy chứ?" Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi.

"Đương nhiên rồi." Lão đầu vỗ ngực một cái, trả lời không chút do dự.

"Vậy được rồi, ông cho ta ba ngày đã, để ta suy nghĩ cân nhắc thật kĩ rồi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục, ta ở phòng chín thuộc Nhất Thu Viện, nếu như lúc đó ta còn chưa cho ông câu trả lời thuyết phục, thì ông cũng không cần sợ ta chạy mất." Du Tiểu Mặc trả lời.

"Được, là chính ngươi nói đấy nhé, đến lúc đó không cho ngươi đổi ý." Lão đầu thấy hắn có vẻ không nói dối, mà cho dù nói dối thì lão cũng có khả năng tìm được hắn, lập tức chấp nhận điều kiện của Du Tiểu Mặc.

Lão đầu đi rồi, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng thở phào được một tiếng, nhưng hắn cũng nhớ ra được ngọc giản mà Ninh Tĩnh đạo sư đã cho mình, đợi tới lúc về phòng, hắn sẽ xem xem có tư liệu về lão đầu này không.

Lăng Tiêu xem toàn bộ màn hài kịch kia, lúc này mới đi tới, cười nói: "Thực lực của lão đầu kia đúng là đan sư cấp mười, bái ông ta làm sư phụ đối với em cũng có nhiều chỗ tốt, nếu bản công pháp kia thật sự là của ông ta truyền cho Khâu Nhiễm, như vậy em có thể tìm cơ hội bảo ông ta truyền cho mình, đến lúc đó em có thể tu luyện một cách quang minh chính đại rồi, chưa nói tới linh đan và đơn thuốc, chắc hẳn ông ta tích trữ không ít."

Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng nghĩ giống hắn, có một sư phụ tốt hơn không có sư phụ rồi, tuy tính cách sư phụ này còn có chút kì cục, nhưng nếu nhìn tổng thể thì cũng không tệ lắm, mặc dù hơi ngang ngược chút, nhưng cũng rất thẳng thắn.

"Sao anh lại ở đây?"

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, nơi họ đang đứng vẫn ở bên trong khu hai, cho nên không thể nào tình cờ gặp gỡ được.

Lăng Tiêu giơ tấm thẻ của mình ra, cười híp mắt: "Nhìn xem đây là gì nào!"

Vừa nhìn tấm thẻ trên tay y, mặt mũi Du Tiểu Mặc đã tràn đầy sự kinh ngạc, "Thẻ đen của anh... Sao lại biến thành màu tím rồi hả?"

Lăng Tiêu nói cho hắn biết, "Là dùng ba mươi con yêu thú trung giai săn được lần trước để đối đó, như vậy cũng coi như là làm một cống hiến lớn cho học viện, cho nên đã được đổi sang một tấm thẻ tím."

Sở dĩ lúc trước y đi săn yêu thú cũng là vì đổi tấm thẻ này, vốn Lăng Tiêu tính toán sẽ bán yêu thú đi, nhưng y lại phát hiện cho dù bán hết cũng chẳng gom nổi năm ngàn điểm, mà y không muốn lại vào thâm sơn săn bắt yêu thú

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net