Chương 269-272

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 269. Thiên Huyễn Miêu Cầu

Khâu Nhiễm nhíu mày nhìn tiểu sư đệ cứ ngó mình chằm chằm tới sững sờ.

Nói thật, gã rất kinh ngạc với việc sư phụ đột nhiên thu một đồ đệ mới, bởi vì từ sau khi nhận được tin tức nhị sư đệ mất tích, sư phụ đã từng nói cả đời này sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa.

Gã còn nhớ rõ, thời điểm sư phụ nói câu này, là lúc... Hơn hai mươi năm trước.

Kết quả thời gian còn chưa trôi qua năm mươi năm, mà sư phụ lại đột nhiên thu người đồ đệ thứ ba, không những thế, tiểu sư đệ này còn là người đã nhiều lần dẫm nát kiêu ngạo của Đằng Tử Tâm dưới chân.

"Đồ nhi, đồ nhi?" Đoàn Kỳ Thiên thấy Du Tiểu Mặc không nói gì, liền lay lay hắn vài cái.

Du Tiểu Mặc lúc này mới tỉnh lại, cười xấu hổ, "Bái kiến... Đại sư huynh."

Nói xong nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khâu Nhiễm, Thiên Hồn Kinh là một chuyện, nhưng vị đại sư huynh này lại là đan sư cấp mười, lễ gặp mặt chắc cũng không kém đâu ha, hắn vẫn đang chờ mong đây nè.

Khóe miệng Khâu Nhiễm khẽ giật một cái.

Bảo sao sư phụ sẽ phá lệ thu vị tiểu tư đệ này, tính cách này đúng là rất phù hợp với thưởng thức của sư phụ.

Du Tiểu Mặc không biết cái việc hắn mặt dày mày dạn đòi lễ gặp mặt đã bị Khâu Nhiễm nghĩ thành lý do Đoàn Kỳ Thiên thu hắn làm đồ đệ, nhưng cho dù có biết cũng không sao, có thể lấy được lễ gặp mặt của một đan sư cấp mười, tuyệt đối không phải là một việc mua bán lỗ vốn.

Bởi vì Khâu Nhiễm không ngờ sư phụ lại thu đồ đệ, cho nên cũng không có chuyện chuẩn bị lễ gặp mặt từ trước.

Chỉ là dù sao thì Du Tiểu Mặc cũng đã là tiểu sư đệ của mình, với tư cách là đại sư huynh lại không chuẩn bị lễ gặp mặt gì thì thật là quá keo kiệt, Khâu Nhiễm đành phải lấy món quà mình đã chuẩn bị cho đồ đệ ra.

"Đại sư huynh không có gì hay đưa cho ngươi, đây là một yêu thú cấp cao Thiên Huyễn Miêu Cầu, tuy thực lực của nó lúc này chỉ có cấp năm, nhưng tiềm lực rất cao, coi như là lễ gặp mặt đại sư huynh đưa cho ngươi."

Du Tiểu Mặc, "..."

Thiên Huyễn Miêu Cầu, tuy trong tên có một chữ mèo, nhưng trên thực tế ngoại hình của nó hoàn toàn chẳng có liên quan chút xíu nào tới mèo, nhiều lắm thì cũng chỉ liên quan tới tên gọi mà thôi, không hề liên quan tới huyết thống đâu.

Thiên Huyễn Miêu Cầu là một loại yêu thú cấp cao, ngoại hình là một hình tròn thật tròn, chỉ tưởng tượng một quả bóng rổ được phủ thêm một lớp lông trắng bông xù, rồi đính thêm hai cái tai một đôi mắt một cái mũi và một cái miệng lên trên, đấy chính là hình thái của Thiên Huyễn Miêu Cầu đó, chỉ có điều thể tích của Thiên Huyễn Miêu Cầu chỉ bằng một phần năm quả bóng rổ mà thôi.

Lúc này, con Thiên Huyễn Miêu Cầu bị Khâu Nhiễm cầm ở trên tay, đang mở thật to đôi mắt mèo của nó, long lanh lóng lánh mà nhìn hắn.

Đây rõ ràng là loại yêu thú đáng yêu để lấy lòng con gái mà, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái.

Tuy trong lòng đang gầm thét dữ dội lắm, nhưng bên ngoài lại bình tĩnh nhận lấy Thiên Huyễn Miêu Cầu, cảm kích nói: "Cám ơn đại sư huynh." Nếu như Khâu Nhiễm biết rõ hắn chính là thủ phạm gián tiếp trộm mất Thiên Hồn Kinh của gã, không biết có hối hận không nhỉ.

"Tiểu sư đệ thích là được rồi."

Khâu Nhiễm bình tĩnh gật đầu.

Đoàn Kỳ Thiên nhìn Thiên Huyễn Miêu Cầu trong lòng Du Tiểu Mặc, gật đầu hài lòng.

Nếu lão nhớ không nhầm thì đại đồ đệ vốn định mang con yêu thú này tặng cho đồ đệ của mình, bây giờ lại tặng cho tiểu sư đệ, lễ gặp mặt này cũng khá ổn.

Đoàn Kỳ Thiên biết rõ Khâu Nhiễm đối với đồ đệ kia của gã rất tốt, món quà gã đã tìm đến để tặng chắc hẳn sẽ không thể kém được đâu.

Sau khi gặp Du Tiểu Mặc, Diêm Pháp và Khâu Nhiễm lần lượt cáo lui.

Bọn họ đều là người bận rộn, lúc này nhín chút thời gian tới cũng bởi vì Đoàn Kỳ Thiên ép bọn họ nhất định phải đến gặp tiểu đồ đệ.

Mãi cho tới khi bóng hai người đi khuất, Đoàn Kỳ Thiên với vui vẻ nói với Du Tiểu Mặc: "Đồ nhi đồ nhi, mấy món họ cho ngươi phải cất kỹ đó, đặc biệt là đại sư huynh của ngươi, hắn tặng cho ngươi Thiên Huyễn Miêu Cầu, đừng nhìn con yêu thú này không có lực công kích gì, nhưng đợi nó trở thành yêu thú cấp cao, thì trong tương lai sẽ có tác dụng rất lớn."

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tuy trước kia hắn chưa từng nhìn thấy tư liệu của con yêu thú này trong sách, nhưng với thân phận của Khâu Nhiễm, nếu con yêu thú này không có tác dụng thì sao gã có thể mang tới.

"Còn nữa nha, nhớ rõ rảnh rỗi thì nhớ dắt con yêu thú này ra ngoài đi dạo nhiều nhiều vào." Đoàn Kỳ Thiên ra vẻ thần thần bí bí.

"Ây..." Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, "Tại sao phải mang ra ngoài đi dạo nhiều ạ?"

Đoàn Kỳ Thiên nở nụ cười âm hiểm, "Đương nhiên là để cho Đằng Tử Tâm nhìn chứ sao."

Du Tiểu Mặc vẫn không hiểu rõ ý của lão, dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.Đoàn Kỳ Thiên hất cằm lên, đắc ý nói: "Không phải ngươi có ân oán với nó sao? Nếu Đằng Tử Tâm biết sư phụ của mình lại đưa món quà vốn tặng cho mình đưa cho ngươi, ngươi không cảm thấy con bé đó sẽ tức chết sao?"

Đừng nhìn Đoàn Kỳ Thiên không nhúng tay vào chuyện gì của học viện, nhưng tin tức của lão thì đáng tin cậy hơn bất cứ ai, sau khi điều tra tất cả những chuyện về đồ nhi, lão cũng tiện thể tìm hiểu sơ sơ ân oán giữa đồ nhi và Đằng Tử Tâm.

Tuy Đằng Tử Tâm là đồ tôn của lão, nhưng nếu so sánh đồ tôn với đồ nhi, đương nhiên là đồ nhi thân thiết hơn nhiều lắm, Đoàn Kỳ Thiên lại là người bao che khuyết điểm tới tận xương tủy ấy chứ, dù cho đồ nhi này mới bái sư chưa được bao nhiêu ngày.

"Nói cũng đúng, nếu như sư phụ của cô ta biết..." Du Tiểu Mặc vỗ đùi một cái, đang nói đến chỗ hưng phấn, âm thanh đột nhiên im bặt, "Hở? Mới nãy sư phụ nói gì thế?"

Nhất thời không chú ý, hắn đều nghĩ tới mấy chuyện ở quê kiếp trước.

Đoàn Kỳ Thiên nhíu mày, "Nói về Đằng Tử Tâm đó!"

Du Tiểu Mặc nhìn lão, chớp mắt hai cái, "Ngài nói sư phụ của Đằng Tử Tâm là đại sư huynh? Còn Thiên Huyễn Miêu Cầu là món quà đại sư huynh chuẩn bị cho cô ả?"

Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này?"

Du Tiểu Mặc lập tức ngơ ngác: "Có ai nói cho con biết đâu."

Giờ nghĩ lại, hắn mới phát hiện, lúc ở Đan Sư Công Hội, quả thật Cao đại ca đã từng nói Đằng Tử Tâm có một vị sư phụ rất lợi hại, nhưng khi đó hắn cũng không hỏi sư phụ của cô nàng là ai, hắn cũng chỉ cho rằng sư phụ của Đằng Tử Tâm chắc là vị đan sư cao cấp có danh vọng nào đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Khâu Nhiễm, hai là hắn ít khi xuất hiện cùng nàng, cho nên cũng không để trong lòng.

Bây giờ nghĩ lại, thiệt là trùng hợp quá đi mà.

Sư phụ của Đằng Tử Tâm lại là Khâu Nhiễm, mà bây giờ Khâu Nhiễm lại là sư huynh của hắn, quả nhiên là sâu xa bên trong mỗi việc luôn có bàn tay của số phận!

Không chỉ có thế, Du Tiểu Mặc còn phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, hắn và Khâu Nhiễm là sư huynh đệ, mà Đằng Tử Tâm lại là đồ đệ của sư huynh, như vậy không phải hắn trở thành sư thúc của Đằng Tử Tâm rồi hả?

Du Tiểu Mặc cảm thấy chắc lúc nằm mơ hắn cũng có thể cười thành tiếng được ấy chứ.

"Sư phụ, nếu lần sau con gặp phải Đằng Tử Tâm, cô ta có phải gọi con là sư thúc không?" Du Tiểu Mặc thu lại cái nét mặt vặn vẹo khi nãy, hắn cần xác thực chuyện này với Đoàn Kỳ Thiên, như vậy thì sau này hắn có thể quang minh chính đại ra lệnh cho Đằng Tử Tâm gọi mình là sư thúc rồi.

Đoàn Kỳ Thiên cho hắn một đáp án khẳng định: "Đương nhiên là phải gọi, nếu như không gọi thì chính là không tôn sư trọng đạo, người như vậy không xứng làm đồ tôn của Đoàn Kỳ Thiên ta."

Du Tiểu Mặc vẻ mặt cảm động ôm chầm lấy Đoàn Kỳ Thiên, "Sư phụ, ngài thật sự quá tốt!"

Trong lòng Đoàn Kỳ Thiên vui vẻ cực kỳ, nhưng trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc, "Rốt cục cũng biết vi sư tốt rồi hả, về sau còn dám nói không thèm làm đồ đệ của ta nữa không?"

Du Tiểu Mặc lập tức thề thốt: "Không dám, thế sư phụ, lúc nào ngài chuẩn bị truyền thụ tuyệt học cho con?" Tốt nhất là nhanh nhanh truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn đi, sau này hắn cũng không cần che che giấu giấu nữa rồi.

Bởi vì hôm nay có chút việc bận, cho nên Đoàn Kỳ Thiên dặn hắn ngài mai lại tới nữa, chỗ ở của lão ngay đằng sau phòng họp này, không gian rất đẹp, tòa đại viện có một mảnh vườn linh thảo chính là nơi ở của lão, tuy rằng đã lâu rồi Đoàn Kỳ Thiên không trở về, nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn, cho nên không cần thu dọn cũng có thể vào ở luôn.

Du Tiểu Mặc sau khi xác thực vị trí của tòa viện kia, lúc này mới nói lời cáo biệt với Đoàn Kỳ Thiên, mang theo một bụng vui vẻ rời khỏi phòng họp, hắn muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lăng Tiêu.

Sau khi Diêm Pháp và Khâu Nhiễm rời khỏi đây, không biết có đụng phải Lăng Tiêu hay không.

Du Tiểu Mặc vừa đi ra đã thấy Lăng Tiêu đứng dựa vào một cái cột lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn vừa bước ra khỏi phòng họp, y lập tức mở mắt.

"Sao rồi?" Lăng Tiêu thấy khuôn mặt hồng nào của hắn, cũng mỉm cười.

Du Tiểu Mặc làm một cái thủ thế OK, cũng không quan tâm Lăng Tiêu có hiểu hay không, chạy tới sung sướng khoe: "Có một đống kinh hỉ thiệt là lớn luôn, lúc về sẽ kể cho anh, đúng rồi, mới nãy anh có đụng phải hai người đi ra từ trong đó không?"

Lăng Tiêu nhớ lại, "Em nói là một người để hai chòm râu, một người thì có nét mặt như ăn phải ruồi ấy hả?"

Hai chòm râu nhất định phải Diêm Pháp, còn ăn phải ruồi đương nhiên là Khâu Nhiễm rồi, Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng thấy vui, "Đúng rồi, là họ đó, người râu dài là sư phụ của Cao Dương đại ca, Diêm Pháp, còn người khác là Khâu Nhiễm, anh xem nè, con Thiên Huyễn Miêu Cầu này chính là lễ gặp mặt ổng đưa cho em đó."

Lăng Tiêu đã sớm thấy con yêu thú được hắn ôm vào trong lòng, khóe môi cũng nhếch lên, cười ha hả: "Đúng là rất hợp với em."

Sự vui vẻ trên mặt Du Tiểu Mặc lập tức biến mất, "Hợp chỗ nào, đây rõ ràng là sủng vật của con gái mà."

Lăng Tiêu nói, "Ý của ta là, nó rất thích hợp với đội bóng của em."

Du Tiểu Mặc, "..."

Chương 270. Lão Đầu Quỷ Dị

Miêu Cầu Miêu Cầu, sao mà không hợp nổi đây!

Căn bản thì nó sinh ra chính là để dành cho đội bóng của Du Tiểu Mặc đó mà.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc nói tới chuyện Đằng Tử Tâm là đồ đệ của Khâu Nhiễm, Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc một chút, đúng là rất có "duyên phận" nhỉ, nhưng chuyện này thực ra cũng có một chút dấu vết.

Dùng bối cảnh của gia tộc Đằng Tử Tâm, đan sư có thể nhận nàng làm đồ đệ không phải là cấp chín thì chính là cấp mười.

Tuy nói đan sư cấp chín cũng là chọn một trong hàng vạn cường giả, nhưng còn chưa hi hữu đến nỗi làm Đằng gia kiêng nể, bởi vì chính Đằng gia cũng có đan sư cấp chín, nếu cân nhắc cẩn thận, thì cũng chỉ có Khâu Nhiễm mới đủ tư cách làm sư phụ của Đằng Tử Tâm rồi.

Có điều Du Tiểu Mặc đã không quan tâm tới chuyện này nữa.

Hắn có dự cảm, nửa năm tiếp theo chắc Đằng Tử Tâm sẽ không muốn gặp hắn đâu, về phần tại sao, cái này còn cần phải đoán hả?

Vừa nghĩ tới hai người từ quan hệ là bạn học thành sư thúc, Du Tiểu Mặc liền không nhịn được muốn cười trộm.

Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc kia của hắn, Lăng Tiêu không nhịn được nữa, ngứa tay gõ cho hắn vài cái, cũng không chú ý tới ánh mắt người qua đường đều nhìn hắn sao, cười đến ngu xuẩn như vậy, còn không ngại mất mặt hả?

Còn chưa đợi đi về phòng, Du Tiểu Mặc liền nóng lòng mở lễ gặp mặt Diêm Pháp cho hắn.

Lăng Tiêu cũng rất tò mò không biết Diêm Pháp sẽ tặng quà gì cho Du Tiểu Mặc, nếu như y nhớ không nhầm thì Diêm Pháp là một tu luyện giả, đã không phải đan sư, chắc trên người không có bao nhiêu thứ tốt để tặng cho đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên.

Đây là một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen, kích cỡ lớn hơn bàn tay Du Tiểu Mặc một chút.

Lúc cầm vào có cảm giác lạnh buốt, chiếc hộp ngọc nhỏ như vậy, chắc không đựng được bao nhiêu đồ.

Du Tiểu Mặc mở hộp ra, món đồ lọt vào tầm mắt lập tức làm cho hắn trợn tròn hai mắt.

Lăng Tiêu vuốt cằm, "Diêm Pháp này ra tay hào phóng ghê, ngay cả thẻ đỏ cũng cam lòng lấy ra, ta nhớ kể cả ở học khu A thì người có được thẻ đỏ cũng không hơn con số hai mươi."

Đúng vậy, lễ gặp mặt của Diêm Pháp cho Du Tiểu Mặc chính là một tấm thẻ đỏ.

Vì Diêm Pháp biết rõ tốc độ kiếm điểm của Du Tiểu Mặc, nếu như tặng một tấm thẻ tím thì hoàn toàn không thể hiện được độ quan trọng, vì vậy mới đưa cho Du Tiểu Mặc một tấm thẻ đỏ, phần lễ gặp mặt này không thể kém Thiên Huyễn Miêu Cầu.

Du Tiểu Mặc cầm thẻ đỏ phấn khởi cực kì, mở ra ngắm nghía chính diện, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, lẩm bẩm phàn nàn: "Gì thế này, chẳng có điểm nào hết." So với thẻ thì hắn càng thích điểm số hơn kìa, đây mới là thứ thực dụng nhé.

Nghe vậy, Lăng Tiêu nở nụ cười, "Vậy thì quá dễ, bán tấm thẻ đỏ này đi là có rồi."

"Ây..." Du Tiểu Mặc bị nghẹn một chút, "Hay là thôi đi."

Trưởng bối mới cho lễ gặp mặt, đảo mắt một cái đã đòi bán đi, nhìn sao cũng thấy đây là hành vi không coi ai ra gì, không tôn trọng trưởng bối, hơn nữa cho dù có muốn bán, cũng là bán Thiên Huyễn Miêu Cầu ấy.

Sau khi hai người trở về, Thiên Huyễn Miêu Cầu lập tức bị đám Xà Cầu nhiệt liệt vây xem.

Miêu Cầu nho nhỏ, dung mạo còn đáng yêu hơn cả Tiểu Cầu, đặc biệt là hai con mắt to tròn kia kìa, đúng là mắt to xứng đáng với tên gọi đó, long lanh đầy nước như hai viên đá quý óng ánh, nhưng thực lực kém hơn Tiểu Cầu một chút.

Xà Cầu lười biếng đưa ra bình luận: "Nhóc này rất may mắn."

Tiểu Hắc lãnh diễm cao quý thì: "Lại thêm một thằng ngu."

Mao Cầu xinh đẹp yêu nghiệt nhận xét: "Thật tốt."

Tiểu Cầu vui vẻ đi vào con đường ngốc nghếch: "Ta lại có thêm một người bạn nữa rồi, về sau sẽ có người cùng chơi với ta."

Du Tiểu Mặc: "..."

Lăng Tiêu cười dữ dội đến nỗi bả vai run run.

Vì vậy, Thiên Huyễn Miêu Cầu không cần đổi tên nữa, cứ gọi là Miêu Cầu, sau khi được Du Tiểu Mặc khế ước thì nó chính thức trở thành thành viên mới của đội bóng, vừa đủ năm đứa, cũng may mà bây giờ hắn là đan sư cấp năm, nếu trong tương lai đội bóng của hắn có xuất hiện đầy đủ trước mặt người khác, cũng không cần lo lắng có vấn đề gì.

Thực ra hắn còn có một quả trứng, quả trứng kia lấy được ở trong Thiên Đường Cảnh đó, từ sau khi mang về, Du Tiểu Mặc chưa thấy quả trứng kia nở ra được yêu thú nào, cũng không biết có phải thời gian ấp trứng khá dài không.

Về sau lúc Tiểu Cầu đang đùa nghịch lỡ tay để trứng rơi vào trong hồ, quả trứng kia cũng không có phản ứng gì, sau đó hắn có dặn đám Xà Cầu canh chừng, chỉ là sau khi chúng ra ngoài thì nguyên một đám ít khi chịu về lại không gian, cũng không biết tình hình sao rồi, còn cả hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng nữa.

Lại nói tiếp, hình như có một đoạn thời gian dài hắn chưa vào không gian, đồ vật bên trong bừa bộn quá mà hắn cũng chưa có thời gian rảnh rỗi để dọn dẹp lại, xem ra cần phải bỏ thời gian để sửa sang lại một lượt mới được.

Sau khi khế ước, Du Tiểu Mặc không có đưa hóa hình thảo cho tiểu Miêu Cầu.

Chủ yếu là bởi vì tiểu Miêu Cầu là do Khâu Nhiễm đưa cho, khẳng định sẽ có một vài người biết đến chuyện này.

Nếu để cho người khác biết tiểu Miêu Cầu chưa đến cấp chín mà đã biến hóa được, sẽ mang tới phiền toái, đương nhiên, hóa hình thảo không phải là thứ không thể lộ ra ngoài, chủ yếu là vì lý do an toàn, nói sau, hình thái yêu thú của tiểu Miêu Cầu đúng là rất đáng yêu.

Về biến hóa, chờ sau khi nó tu luyện đến cấp chín lại đưa cho nó một cây hóa hình thảo, lúc ấy sẽ gia tăng xác xuất biến hóa thành công.Ngày hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, Du Tiểu Mặc có thương lượng một chuyện với Lăng Tiêu.

Bây giờ chắc thỉnh thoảng hắn sẽ phải tới chỗ Đoàn Kỳ Thiên để học tập, số lượng đan luyện được mỗi này nhất định sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên sau này chỉ có thể dựa vào Lăng Tiêu thôi.

Du Tiểu Mặc chỉnh quần áo, rồi quay đầu nói với Lăng Tiêu đang đứng ở cầu thang: "Anh không nên lười biếng nữa, nếu như ở đài thi đấu không ai chịu đánh với anh, thì anh có thể đi bán linh thảo, đám linh thảo anh đào trong thâm sơn em vẫn chưa dùng hết đâu, nếu không đủ thì, có thể lựa lúc mà lấy chút linh thảo thượng phẩm mang đi bán."

Nghe lời này, Lăng Tiêu cười tủm tỉm đáp lại: "Em không sợ linh thảo thượng phẩm như vậy sẽ làm người khác ngấp nghé sao?"

Du Tiểu Mặc nói: "Không nên bán quá nhiều là được, nhớ tăng giá cao cao một chút, em cứ dự cảm những người khác nhất định sẽ mua, không nên để cho họ chiếm lời."

Nói xong hắn liền lấy ra linh thảo đã chuẩn bị từ trước.

Bởi vì hắn không có hộp ngọc lớn như của Đường Ngọc Lân, cho nên đành phải để trong túi trữ vật, chỉ cần thời gian để bên ngoài không dài quá, thì sẽ không ảnh hưởng mấy tới chất lượng linh thảo.

Lăng Tiêu không có quá nhiều hứng thú với đài thi đấu, có thể ví dụ như một cường giả Hoàng cảnh đang khi dễ một đám người có tu vi Thiên cảnh vậy đó, cảm giác đánh thắng mà chẳng có chút thành tựu nào, cho nên y không có dị nghị gì với lời dặn của Du Tiểu Mặc.

Sau khi xác định giá cả linh thảo, còn đưa linh đan đã luyện được hai ngày này cho Lăng Tiêu, rồi lại nghiêm túc giao trách nhiệm xong, Du Tiểu Mặc mới đi ra ngoài.

Đạo sư khu hai đều ở Cúc Uyển, đương nhiên không bao gồm Đoàn Kỳ Thiên.

Tuy Đoàn Kỳ Thiên cũng là một đan sư cao cấp của học viện, nhưng lão có một tòa biệt viện ngay bên cạnh Cúc Viện, còn có cả một mảnh vườn linh thảo chiếm diện tích không nhỏ, nghe nói linh thảo trong vườn đã được trồng mấy thập niên rồi, đa số là linh thảo trung cấp, có loại đã sắp thành thục.

Đến Lan Uyển nơi Đoàn Kỳ Thiên ở, Du Tiểu Mặc lại gặp được nam tử đã dẫn đường cho mình hôm qua.

Nam tử không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, biểu cảm thờ ơ, hoàn toàn không có vì hắn là đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên mà ra vẻ nịnh nọt, dẫn hắn tới thẳng chỗ lão đầu, nhưng lại nói cho hắn là lão đang luyện đan trong phòng, rồi bảo hắn tự đi vào trong đó mà tìm người.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn bóng lưng của nam tử, cảm thấy người này là lạ sao đó, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa phòng luyện đan ra rồi đi vào.

Phòng luyện đan của lão đầu rất lớn, đứng ở cửa vào cũng không nhìn thấy bóng người.

Du Tiểu Mặc liền đi tìm từng gian một, rốt cục cũng tìm được tung tích của ông ở gian phòng lớn nhất trong cùng.

Cách một cánh cửa nhưng hắn có thể cảm giác được bên trong đó đang có một cỗ năng lượng rất cường đại đang chấn động, đúng lúc do dự có nên đi vào hay không, thì bên trong đã truyền ra giọng nói lạnh lùng của lão đầu, "Còn không mau đi vào cho ta!"

Du Tiểu Mặc không do dự nữa, đẩy cửa đi vào.

Lọt vào tầm mắt là Đoàn Kỳ Thiên đang đưa lưng về phía hắn, lão đang đứng trước một cái lô đỉnh thật lớn, lô đỉnh cao khoảng hai mét, rộng một mét, mà cỗ năng lượng kia chính là truyền tới từ bên trong lô đỉnh.

Âm thanh uy nghiêm của lão đầu lại vang lên, "Lấy hết linh thảo từ chiếc giá thứ hai bên phải tới cho ta."

Tuy cảm thấy lão đầu bây giờ chỗ nào cũng kì cục, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn làm theo lời lão, hắn vừa đi qua đã phát hiện trên giá linh thảo thứ hai có bốn mươi cây, do dự một chút, hỏi: "Sư phụ, nơi này có rất nhiều, ngài muốn loại nào?"

"Ngu xuẩn, ta đã bảo ngươi lấy hết tới." Lão đầu mắng không chút khách khí.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, sao cái tiếng "Ngu xuẩn" này quen thế nhỉ, rõ ràng là câu cửa miệng của Lăng Tiêu mới bị hắn sai đi bán linh thảo mà, nhưng giọng điệu của Lăng Tiêu khác kìa.

Bình thường Lăng Tiêu đều cười tủm tỉm mà mắng người, còn lão đầu này hả, gương mặt lạnh lùng, cứ như thể người ta nợ ổng mấy ngàn điểm ấy.

Du Tiểu Mặc cố nhịn một chút, đem tất cả linh thảo đưa tới trước mặt lão.

Lão đầu không nhìn cũng không liếc, "Bỏ tất cả vào bên trong lô đỉnh."

Du Tiểu Mặc nhíu mày, lô đỉnh cao như vậy, chẳng lẽ muốn hắn đứng bên dưới rướn người lên mà ném vào? Còn đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhìn thấy bên cạnh lô đỉnh còn có một cái thang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net