Chương 281~290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
số lần ta gặp cô ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi."

Giang Tiểu Phong suy nghĩ, đột nhiên nói: "Đừng bảo là... Cô ta thích ngươi nhé?"

"Ngươi nói đùa gì vậy, không đời nào." Du Tiểu Mặc sợ tới mức la lên, rồi lại nơm nớp nhìn về phía Lăng Tiêu, thần sắc lười biếng của người nọ thoáng cái đã thay đổi, làm hắn nhìn mà run sợ trong lòng.

Chỉ trong giây lát, ánh mắt của mấy người xung quanh đã tập trung về phía hắn.

Giang Tiểu Phong cũng bị phản ứng của hắn làm cho sợ hãi, lắp bắp nói: "Ta cũng chỉ đoán thôi mà."

Du Tiểu Mặc lau lau mồ hôi lạnh: "Lần sau không được nói tới chuyện kinh khủng như vậy nghe chưa."

Giang Tiểu Phong và Bách Lý Tiểu Ngư quay sang nhìn nhau, không hiểu sao hắn lại phản ứng dữ dội đến thế, hình như chuyện bị Thanh Thu thích đâu có phải là chuyện xấu, cô nàng rất xinh đẹp, tiềm lực thì cao, mặc dù lớn hơn vài tuổi, nhưng hắn đã nói đến thế rồi thì bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu.

Tuy rằng phủ nhận, nhưng Du Tiểu Mặc lại càng thấy được, lời Giang Tiểu Phong nói rất có thể là sự thật.

Hắn nghĩ lại mấy hành động kì lạ của Thanh Thu lúc trước, rõ ràng họ không hề quen biết, nhưng nàng cứ cư xử như quen lắm, rồi chủ động nói chuyện phiếm với hắn, có đôi khi lời nói thậm chí còn mang theo vài phần lôi kéo làm quen.

Du Tiểu Mặc không nhịn được mà hỏi Lăng Tiêu, "Đừng bảo anh đã biết từ trước rồi nhé?"

Lăng Tiêu nở một nụ cười mờ mịt liếc nhìn hắn, "Biết thì sao?"

Du Tiểu Mặc, "... Không có sao hết."

Hắn còn làm gì được, nhiều lắm là ở trong lòng cười nhạo hành vi ghen tị của Lăng Tiêu một lát thôi mà, hí hí!

Tuy việc Thanh Thu thích hắn làm cho hắn rất kinh ngạc, nhưng cứ nghĩ tới việc Lăng Tiêu lại ghen vì chuyện này, là hắn đã cảm thấy thực ra chuyện này cũng không xấu tới vậy nha.

Sau mười mấy phút, cũng đã đến giờ thi đấu, Ngũ trưởng lão vui vẻ bước ra.

Chương 287: Phòng trọng lực

Ngũ trưởng lão bước đến trước mặt mọi người, ánh mắt trầm ổn đảo qua khuôn mặt của các thí sinh, lạnh nhạt nói: "Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ, thì lão phu sẽ tuyên bố quay tắc tranh tài của vòng này, tất cả hãy chú ý lắng nghe."

Hạng mục tranh tài năm nay khác với năm trước, tuy cũng là khảo nghiệm linh hồn của đan sư, nhưng bài thi năm nay mượn phương pháp huấn luyện bình thường của học sinh khu A, cho nên đối với tất cả những thí sinh đứng ở đây, đây đều là lần đầu tiên của họ.

Thử thách của vòng hai chính là phòng trọng lực.

Tất cả các thí sinh sẽ đi vào một căn phòng làm bằng đá, đó không phải là một căn phòng đá bình thường, mà tất cả đá để xây lên căn phòng này đều là một loại đá trọng lực màu đen.

Phòng trong lực này có tác dụng với cả tu luyện giả và đan sư, chỉ cần bước vào là sẽ cảm nhận được một trọng lực vô cùng lớn.

Quy tắc của vòng hai chính là, xem ai có thể kiên trì ở trong căn phòng ấy lâu nhất.

"Về trận đấu thứ hai, mọi người đã biết rồi, sau lưng ta chính là phòng trọng lực mà kế tiếp các ngươi sẽ bước vào, đợi lát nữa lão phu sẽ cho mỗi người các ngươi một viên đá truyền tống, lúc các ngươi không thể chịu được trọng lực trong phòng nữa, chỉ cần nhẹ nhàng bóp nát viên đá là có thể truyền tống ra ngoài." Ngũ trưởng lão nhìn mọi người rồi nói.

Đằng Tử Tâm đi tới lên tiếng hỏi: "Ngũ trưởng lão, xin hỏi phải tính điểm thế nào ạ?"

Ngũ trưởng lão nói với Diệp trưởng lão đứng bên cạnh: "Ngài hãy giải thích đi."

Nói xong lão liền lui ra.

Diệp trưởng lão chắp tay với ngũ trưởng lão, rồi bước lên phía trước vài bước: "Về việc tính điểm, chúng ta sẽ căn cứ vào số thời gian thí sinh ở trong phòng để phán đoán, điểm cao nhất dùng năm điểm làm chuẩn."

Từ 0 phút tới 5 phút, tính cả phút thứ 5, số điểm là không.

Từ 5 phút tới 10 phút, tính cả phút thứ 10, số điểm là một.

Từ 10 phút tới 15 phút, tính cả phút thứ 15, số điểm là hai.

Từ 25 phút đến 30 phút, tính cả phút thứ 30, là năm điểm.

Cứ thế mà suy ra, sở dĩ không tính vượt qua ba mươi phút là vì cho tới bây giờ còn chưa có đan sư vào đứng được trong phòng trọng lực hơn nửa giờ.

"Quy định chọn lựa của vòng này cũng như vòng đầu, nếu như số điểm thấp hơn ba thì tự động bị loại, không thể tiếp tục tham gia vòng ba." Diệp trưởng lão nhìn biểu lộ suy nghĩ của mọi người, rồi nói tiếp: "Sau khi các ngươi tiến vào trong phòng, sẽ nhìn thấy vách tường hay phía trên cửa có một bảng ghi chép kỷ lục, đó chính là một trăm người có thời gian trụ lại lâu nhất trong phòng trọng lực, mà người đứng đầu, chính là Đằng Tử Diệp, thời gian của hắn là 29 phút 29 giây..."

Nói đến đây, Diệp trưởng lão còn cố ý liếc nhìn Đằng Tử Tâm.

Đằng Tử Diệp là anh trai Đằng Tử Tâm, tuy thiên phú của hắn không bằng Đằng Tử Tâm, nhưng dựa vào cố gắng không ngừng, thành tựu của Đằng Tử Diệp không hề chênh lệch với Đằng Tử Tâm.

Người khác cho rằng lúc Đằng Tử Diệp hai mươi mốt tuổi chẳng qua cũng chỉ là một đan sư cấp năm trung phẩm, cũng giống như em gái hắn.

Nhưng trên thức thế, người ngoài căn bản không hiểu rõ, hơn nửa năm trước, Đằng Tử Diệp đã được đặc cách, dùng thực lực cấp sáu hạ phẩm để vào học khu A, hiện tại thực lực của hắn rất có thể là trung phẩm rồi.

Hắn cũng không tham gia trận đấu, thời điểm Du Tiểu Mặc nhập học, Đằng Tử Diệp đang bế quan, cho nên không hề nghe thấy tin tức về người này, tới thời điểm hắn xuất quan, đã tới học khu A.

Nhưng ngay cả Đằng Tử Diệp cũng đã có thành tích này, thì Đằng Tử Tâm với tiềm lực cao hơn hắn sẽ có kết quả thế nào đây, điểm này đúng là đáng chờ mong.

Đáp án này, có vẻ không thể thỏa mãn được Đằng Tử Tâm.

Cặp mày thanh tú nhẽ nhíu lại một chút, Đằng Tử Tâm lại hỏi: "Diệp trưởng lão, nếu như thời gian vượt qua nửa giờ thì phải tính thế nào, cũng là năm điểm sao?"

Dù sao bây giờ số điểm của nàng cũng là năm, nếu như muốn theo kịp hoặc vượt qua Du Tiểu Mặc, năm điểm không thể đủ.

Diệp trưởng lão nhìn về phía ngũ trưởng lão.

Ngũ trưởng lão đi tới, vuốt râu rồi nói: "Nếu như thời gian vượt qua nửa giờ, thì sẽ được tính là sáu điểm."

Ánh mắt Đằng Tử Tâm lập tức tỏa ra dị sắc, nàng còn có cơ hội chuyển bại thành thắng rồi, sau khi nhận được đáp án mình nghĩ, nàng liền lui về.

"Nếu như mọi người không còn thắc mắc gì nữa, vậy thì bắt đầu đi, còn một điều phải nhớ kỹ, trước khi vào trong phòng trọng lực, các ngươi nhớ quẹt thẻ vào lỗ khảm bên trên cửa, phòng trọng lực sẽ tự ghi chép tin tức của các ngươi, tiếp theo hãy lần lượt bước vào." Ngũ trưởng lão thờ ơ liếc nhìn mọi người một lượt.

Du Tiểu Mặc quay đầu nói với Lăng Tiêu và mấy người còn lại: "Ta đi đây, mọi người nhớ chờ ta nha."

Lăng Tiêu khoanh tay, ra vẻ đây là điều hiển nhiên.

Còn Giang Tiểu Phong thì gật đầu mặt mũi tràn đầy sự chờ mong, Bách Lý Tiểu Ngư chạy đi tìm Đồng Việt Húc rồi cho nên không có mặt.

Đúng lúc này, Thanh Thu đứng cách đó không xa đột nhiên bước tới gần Du Tiểu Mặc, nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ muốn đi cùng Du Tiểu Mặc vào phòng trọng lực.

Giang Tiểu Phong bỗng cảm thấy xung quanh đột ngột xuất hiện một áp lực thật là lớn.

Đang lúc hắn hoảng sợ thì áp lực này đột nhiên biến mất.

Giang Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc, phát hiện ra ý định của Thanh Thu đã phải thất bại, bởi vì trên đường đột nhiên xuất hiện Đồng Việt Húc, người nọ mang theo một nụ cười ôn hòa, vẫn làm cho người ta cảm thấy ấm áp như vậy.

Bách Lý Tiểu Ngư chạy về, đắc ý nói: "Là ta bảo Việt Húc ca đi cùng Tiểu Mặc đó nha."

Giang Tiểu Phong giơ ngón tay cái lên: "Ngươi được lắm đấy."

Lăng Tiêu khẽ cong khóe môi, "Làm tốt lắm."

Câu nói này của y làm cho Bách Lý Tiểu Ngư có cảm giác được sủng mà kinh hãi, tuy hắn là bạn thân với Du Tiểu Mặc, nhưng Lăng Tiêu gần như chưa bao giờ nói chuyện với bọn hắn.

Nơi quét thẻ của phòng trọng lực chỉ có một, cho nên mọi người chỉ có thể xếp hàng đợi đến lượt.

Trước khi vào, Diệp trưởng lão đứng canh ở cửa sẽ phát cho mỗi người một viên đá truyền tống.

Khi đến phiên Du Tiểu Mặc, hắn nhận viên đá truyền tống mà Diệp trưởng lão đưa cho, rồi lấy thẻ đỏ của mình ra, dưới ánh sáng mờ tối, ánh sáng màu hồng phát ra từ tấm thẻ vô cùng chói mắt.

Ngoại trừ Đằng Tử Tâm đã sớm thấy qua, những người khác đều nhao nhao trợn tròn mắt.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng quẹt thẻ, sau đó liền đi vào, không hề để ý tới cái bộ dạng trợn mắt nhìn rất hài hước của đám người đằng sau.

"Làm sao hắn lại có thẻ đỏ?" Sài Chính căm hận.

Tuy ở học khu B thẻ đỏ không có tác dụng quá lớn, đó là bởi vì những nơi cần dùng đến thẻ đỏ đều ở học khu A, nhưng Du Tiểu Mặc chưa tới học khu A mà đã sở hữu một tấm thẻ đỏ sao.

Đằng Tử Tâm thờ ơ liếc nhìn gã một cái, "Đừng quên, sư phụ hắn là sư công của ta."

Ngụ ý chính là, thẻ đỏ của Du Tiểu Mặc không phải dựa vào bản thân hắn có được, mà tám chín phần là nhờ Đoàn Kỳ Thiên cho.

Dù là như thế, nhưng Sài Chính vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vừa đi vào phòng trọng lực, Du Tiểu Mặc cũng cảm nhận được một áp lực cực mạnh, áp lực kia tác dụng lên toàn thân hắn, thậm chỉ ngay cả linh hồn cũng có cảm giác bị đè xuống.

Hiệu quả của phòng trọng lực này chính là, nếu mỗi ngày đều tới đây rèn luyện đều đặn, thì sức chịu đựng của cơ thể và linh hồn sẽ tăng lên.

Tựa như tu luyện giả vào phòng trọng lực để rèn luyện sức chịu đựng của thân thể, thì cái căn bản của mỗi đan sư chính là linh hồn, nếu như rèn luyện cho linh hồn trở nên cứng cỏi hơn trước, thực lực sẽ mạnh lên gấp bội, còn nếu tu luyện thêm cả kỹ pháp linh hồn, thì kết quả đạt được sẽ như làm chơi ăn thật.

Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi, đợi đến lúc thích nghi được với trọng lực này, hắn mới chậm rãi bước vào phía trong.

Những người vào sớm hơn thấy hắn lại có thể chuyển động, nhao nhao mở to mắt nét mặt như thể khó tin lắm, lúc họ vào còn suýt chút nữa thì bị đè sấp ấy chứ, khó khăn lắm mới đứng lên được, vậy mà hắn lại chuyển động được, không hổ là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân.

Tuy nói như thế, nhưng sau khi bước được vài bước, trên trán Du Tiểu Mặc đã toát mồ hôi.

Sau lưng hắn, mấy người Sài Chính và Đằng Tử Tâm cũng đã vào rồi, tính huống của họ cũng giống như hắn, ngay từ đầu không thể thích nghi với trọng lực trong phòng mỗi người đều đứng im tại chỗ.

Sau khi thích nghi được một hai phút, họ bắt đầu chuyển động, chỉ có điều mỗi bước đều vô cùng chậm chạp.

Du Tiểu Mặc xoay người lại, nhìn động tác chậm chạp của họ, cứ như toàn thân đều cứng đờ, cảnh tượng này như thể hình ảnh bình thường được quay chậm lại mấy ngàn lần, thực ra thì nhìn cũng rất buồn cười.

Có điều bởi vì cơ thể đang chịu tác dụng của trọng lực, cho nên cả đám chẳng thể nói ra lời.

Du Tiểu Mặc chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy phía bên cánh cửa có bảng ghi chép thời gian kỉ lục, người đứng đầu đúng là Đằng Tử Diệp như Diệp trưởng lão nói, người thứ hai lại kém những ba mươi giây, có thể thấy, Đằng Tử Diệp thật sự lợi hại.

Danh sách một trăm người, nhưng chỉ có sáu mươi tư người đứng đầu có số thời gian từ khoảng 25 đến 30 phút, khoảng cách chênh lệch không lớn, có vài người thậm chí còn hơn thua bằng cả số giây.

Du Tiểu Mặc chậm rãi chớp mắt.

Phòng trọng lực này hẳn là đã tồn tại từ rất lâu rồi, nhưng chỉ có sáu mươi bốn người là chịu nổi tới phút thứ 25.

Như vậy, con số 25 này chính là một đường ranh giới rất lớn.

Du Tiểu Mặc lết như ốc sên vào bên trong, mãi cho tới khi phía sau lưng là vách tường mới dừng lại, mặc dù khi ở trong phòng trọng lực này, mỗi người đều bị hạn chế hành động, nhưng hắn không muốn bỏ trống phía sau lưng cho mấy kẻ như Đằng Tử Tâm và Sài Chính.

Không lâu lắm, Đồng Việt Húc cũng đi đến bên cạnh hắn, mỉm cười ôn hòa với hắn, nói chuyện trong phòng trọng lực sẽ tốn sức, cho nên nếu không phải là thời điểm bất đắc dĩ, thì bình thường rất ít người mở miệng nói, hiển nhiên những người khác cũng biết, cả đám đều kìm nén đến bứt rứt.

Khi đồng hồ chuyển qua phút thứ 5, vẫn chưa tới số mười 10, rốt cục đã có người không chịu nổi, liên tiếp có người bóp nát đá truyền tống, chỉ trong giây lát cả phòng đã thiếu đi một phần tư người.

Mồ hôi trên mặt Du Tiểu Mặc càng ngày càng nhiều, có điều, hắn liếc nhìn những đối thủ khác, tình huống của họ không khác gì hắn là mấy, sắc mặt cả đám đều hơi tái.

Chương 288: Phá kỷ lục

Du Tiểu Mặc nhìn thời gian trên vách tường, đã qua 25 phút đồng hồ.

Cuối cùng chỉ còn năm người ở lại trong phòng trọng lực, nhưng thời điểm 26 phút 03 giây thì Đồng Việt Húc đã bỏ cuộc rồi, tuy tình huống hiện tại của Đồng Việt Húc có thể kiên trì thêm một lát, nhưng y không phải là loại người nhất định phải tranh giành cao thấp với người khác, có thể lấy được số điểm cao nhất là Đồng Việt Húc đã thỏa mãn rồi.

"Du Tiểu Mặc, ngươi phải cố gắng lên..."

Trước khi ra ngoài, Đồng Việt Húc quay đầu lại khích lệ Du Tiểu Mặc, ánh mắt như có như không lướt qua Đằng Tử Tâm và Sài Chính, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp nói đã bị truyền tống ra bên ngoài.

Du Tiểu Mặc nhìn Đằng Tử Tâm và Sài Chính toát ra ánh mắt không thể chịu thua, thật sự là cũng ngu lắm.

Đồng Việt Húc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hắn, Thanh Thu, Đằng Tử Tâm và Sài Chính lần lượt chiếm lấy bốn góc của căn phòng, cứ đứng như vậy mà nhìn đối phương.

Thời gian yên lặng chuyển tới 26 phút 40 giây.

Dù sao Thanh Thu cũng là một cô gái, thời điểm đồng hồ chuyển qua giây 41, nàng quyết đoán bỏ cuộc.

Không bỏ cuộc cũng không được, bởi vì cả khuôn mặt Thanh Thu đã tái nhợt như trong suốt, đầu gối cũng hơi chùng xuống, chỉ đợt thêm lát nữa, chắc toàn thân sẽ bị trọng lực đè cho nằm rạp xuống mất, hơn nữa với tình hình của nàng cũng không thể vượt qua được 30 phút.

Thanh Thu nhìn Du Tiểu Mặc mang theo chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn bóp nát đá truyền tống.

Du Tiểu Mặc không muốn thua Đằng Tử Tâm và Sài Chính, vì vậy cố gắng cắn chặt răng chịu đựng, có điều đã đi đến bước này, nếu không phải dựa vào nghị lực thì sao có thể chịu nổi, hắn nhìn hai người phía đối diện cũng cắn chặt răng, nhìn bộ dạng của họ, có vẻ vẫn còn một chút sức lực, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Du Tiểu Mặc có thể khẳng định, thực lực của hắn tuyệt đối không thể kém Đằng Tử Tâm.

Sao lại có đạo lý nàng có thể cố gắng chịu đựng, còn hắn thì không, huống chi hắn vẫn là đàn ông, nếu như thua Đằng Tử Tâm thì thật mất thể diện.

Tuy thời gian hắn gia nhập học viện chưa tới một năm, nhưng hắn biết trong trận đấu không được phép dùng ngoại lực.

Ví dụ như, tác dụng của phòng trọng lực là để rèn luyện và kiểm tra thực lực của học sinh, đặc biệt là trong lúc thi đấu, một khi bị phát hiện, không những bị hủy bỏ tư cách dự thi, mà còn bị xử phạt.

Du Tiểu Mặc tin tưởng, chắc có lẽ Đằng Tử Tâm và Sài Chính không thể biết rồi mà vẫn cố phạm phải mới đúng, đã như vậy, thì rất có thể liên quan tới sức mạnh linh hồn rồi.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc thử chuyển một tia sức mạnh linh hồn ra bao trùm lên hai tay, hắn phát hiện, tốc độ cử động của ngón tay nhanh hơn, trong mắt không nén nổi sự vui vẻ, quả nhiên là có tác dụng.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao Đằng Tử Diệp là một đan sư, mà thời gian trụ lại còn cao hơn cả tu luyện giả, thì ra là có liên quan tới sức mạnh linh hồn.

Tuy thực lực của tu luyện giả rất mạnh, nhưng họ không có sức mạnh linh hồn, bởi vậy cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh và ý chí để cố gắng kiên trì, còn đan sư có sức mạnh linh hồn, cho nên điều kiện chịu đựng cũng tốt hơn tu luyện giả một chút, đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi, thể chất của đan sư yếu hơn tu luyện giả cũng là chuyện bình thường.

Du Tiểu Mặc không do dự nữa, lập tức dùng sức mạnh linh hồn bao phủ khắp toàn thân, mặc dù cách làm này hơi lãng phí sức mạnh linh hồn, nhưng áp lực trên người thật sự giảm bớt đi một chút.

Du Tiểu Mặc không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn đã có lòng tin có thể kiên trì thêm mấy phút nữa, cũng có thể liều mình với Đằng Tử Tâm và Sài Chính rồi, xem xem sức mạnh linh hồn của ai nhiều hơn.

Phía đối điện, chứng kiến sắc mặt của Du Tiểu Mặc buông lỏng trong nháy mắt, Đằng Tử Tâm và Sài Chính lập tức sầm mặt lại.

Sau đó quả nhiên chỉ có thể so đấu sức mạnh của linh hồn rồi, có điều bởi vì bọn họ bao trùm toàn thân bằng sức mạnh linh hồn, cho nên lượng sức mạnh linh hồn bị tiêu hao rất lớn, vì vậy dù bình thường sức mạnh linh hồn có vẻ nhiều lắm, nhưng ở trong phòng trọng lực này rất khó mà kiên trì nổi vài phút đồng hồ.

Thời gian chậm rãi dịch tới phút thứ 28, ngay tại thời điểm 26 giây, phía Sài Chính đột nhiên vang lên một tiếng 'Rầm', một chân gã đã nặng nề quỳ xuống.

Cái quỳ này không khỏi làm sắc mặt gã tái hơn rất nhiều, bả vai cũng bị trùng xuống, trong vòng năm giây sau, thời điểm cả người đã bị đè sấp xuống, Sài Chính mới không cam lòng bóp nát đá truyền tống, sau một hồi không khí vặn vẹo, Sài Chính biến mất khỏi phòng.

Thời gian của Sài Chính kém Đằng Tử Diệp tới gần một phút.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng gã sẽ trụ được tới 29 phút hay gì, không ngờ lại bị hạ gục ở 28 phút 30 giây, quả là tầm mắt hạn hẹp, bây giờ thì hắn đã mơ mồ nhận ra Đằng Tử Diệp kinh khủng tới mức nào.

Nhìn sức mạnh linh hồn lưu chuyển quanh thân mình, sức mạnh linh hồn của hắn đã tiêu hao gần một nửa rồi, tuy đã sớm có dự liệu, nhưng không ngờ được, tốc độ tiêu hao lại nhanh đến thế.

Du Tiểu Mặc nhìn Đằng Tử Tâm đứng phía đối diện, xem ra cô nàng cũng chẳng kiên trì được bao lâu.

Đằng Tử Tâm nhìn chòng chọc vào Du Tiểu Mặc, điều nàng muốn không chỉ là vượt qua Du Tiểu Mặc, mà còn phải vượt qua là cả người anh trai siêu việt của nàng, dưới áp lực gấp đôi ấy mới có mục tiêu để nàng tiếp tục kiên trì.

Có điều sức mạnh linh hồn càng tiêu hao nhiều càng làm cho sắc mặt Đằng Tử Tâm trở nên khó coi, mặc dù nàng đã là một đan sư cấp sáu, nhưng không dám nói khả năng khống chế sức mạnh linh hồn xuất sắc tới cỡ nào, đặc biệt là lúc dùng sức mạnh linh hồn để bao phủ khắp toàn thân, bởi vì trước kia ít khi thử qua, cho nên động tác rất gượng gạo, lãng phí không ít sức mạnh linh hồn.

Đây cũng là lý do vì sao cấp bậc của Sài Chính và Thanh Thu đều cao hơn nhưng vẫn bỏ cuộc sớm hơn Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc không để ý tới Đằng Tử Tâm nữa, hắn nhìn chằm chằm vào thời gian trên vách tường.

Thời điểm 29 phút 17 giây, đã gần tới kỷ lục của Đằng Tử Diệp, chỉ cần kiên trì một lát nữa thôi là hắn có thể phá vỡ kỷ lục của Đằng Tử Diệp rồi.

Nhưng chỉ có thế vẫn chưa đủ, mục tiêu của hắn không chỉ là vượt qua Đằng Tử Diệp.

Đang mải nghĩ ngợi, Đằng Tử Tâm ở phía đối diện đã đột nhiên có động tĩnh.

Không khác gì Sài Chính, một chân của nàng dần dần chùng xuống, nhưng dưới sự kiên trì, nàng vẫn cố gắng gượng vượt qua.

20 giây, 22 giây, 24 giây.

Đằng Tử Tâm nửa quỵ xuống dưới đất đột nhiên cử động ngón tay, trong mắt nhanh chóng lóe lên một vệt sáng, nhưng lại bị dập tắt ngay tức khắc, chỉ còn lại sự nhẫn nhịn và không cam lòng.

Vì sao Du Tiểu Mặc lại có thể kiên trì đến bây giờ?

Đằng Tử Tâm nghĩ mãi cũng không có kết quả.

Nàng cũng không biết, thứ Du Tiểu Mặc học được nhiều hơn nàng biết rất nhiều, ví dụ như phương pháp luyện đan mới mà lão đầu dạy hắn, loại phương pháp không cần dùng hai tay, chỉ dựa vào khả năng điều khiển sức mạnh linh hồn để luyện đan ấy, bình thường chỉ có đan sư cấp bảy trở nên mới làm được.

Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc không chỉ học được loại phương pháp này, mà thậm chí còn học được cách làm nhiều việc một lúc, việc này càng cần yêu cầu nghiêm khắc đối với khả năng khống chế sức mạnh linh hồn, cho nên dù đám người Đằng Tử Tâm và Sài Chính có thể học được cách chỉ dùng sức mạnh linh hồn để luyện đan, nhưng so về khả năng khống chế sức mạnh linh hồn thuần thục, thì Du Tiểu Mặc mạnh hơn bọn họ rất rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net