Chương 309-312

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 309. Bán Mất Bản Thân

Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu đả kích tới câm nín.

Nghe được câu này, hắn lập tức đoán ra nguyên nhân mà Lăng Tiêu phải bịa ra như vậy.

Đại khái là không muốn để người khác nghĩ y chiến thắng Đường Mạnh Thừa một cách dễ dàng, cho nên mới cố ý nói bừa ra một chiêu thức, làm hắn cứ tưởng Lăng Tiêu thật sự có Lôi Đình Quyết gì đó chứ.

Lăng Tiêu bị cái vẻ mặt u oán của hắn làm cho bật cười, đúng lúc đang muốn nói gì đó, sau lưng đã vang lên một giọng nói ngạc nhiên.

"Du huynh đệ, Lăng huynh, quả nhiên các ngươi đang ở đây."

Hai người đồng thời nhìn qua phía giọng nói phát ra, một người quen đang nhanh chóng đi về phía họ, người này không phải ai khác, mà là Cao Dương, người đã giúp Du Tiểu Mặc đi cửa sau.

Từ khi vào học khu A đến nay, Du Tiểu Mặc cũng có ý định đi tìm Cao Dương, chỉ là hắn không biết Cao Dương đang ở đâu, mà với tính cách của người này, rất có thể đang ở Sở Tu Luyện, nếu muốn tìm cũng có chút phiền toái, cho nên tạm thời bỏ qua, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.

Cao Dương đi tới, gật đầu chào hỏi Lăng Tiêu, "Đã lâu không gặp, không thể tự mình đón tiếp lúc các ngươi tới học khu A, đúng là có chút tiếc nuối."

Du Tiểu Mặc nói, "Chắc Cao đại ca đang tu luyện đúng không, đây là chuyện phải làm mà, hơn nữa có tiếp hay không cũng thế, có cơ hội gặp mặt là tốt rồi."

Cao Dương nói, "Không phải tu luyện, lúc ấy ta tình cờ đang có một nhiệm vụ, nhiệm vụ này hơi khó, cho nên tốn khá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành rồi."

Nói xong Cao Dương liền nhìn về phía Lăng Tiêu, đánh giá y từ trên xuống dưới.

Cao Dương kinh hỉ: "Lăng huynh, không thể ngờ thực lực của ngươi lại mạnh tới vậy, chúc mừng, tìm một cơ hội, chúng ta sẽ so tài xem."

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn tu vi của Cao Dương, nói: "Sẽ có cơ hội."

Du Tiểu Mặc tò mò, "Cao đại ca, tu vi hiện nay của ngươi cao bao nhiêu, đứng thứ mấy trong bảng xếp hạng?" Với tư cách là đồ đệ của phó viện trưởng, chắc thực lực của Cao Dương sẽ không thấp đâu.

Cao Dương mỉm cười khiêm tốn: "Ta chỉ có tu vi Tiên cảnh bốn sao, đứng thứ năm, vẫn còn kém mấy người Bách Lý Thiên Dật một chút, họ đều là thiên tài, lợi hại hơn ta rất nhiều."

Du Tiểu Mặc vỗ vỗ vai y, "Cao đại ca, ngươi đã rất lợi hại rồi, ta tin không bao lâu sau ngươi sẽ lợi hại hơn họ nhiều."

Cao Dương cười ha ha: "Vậy thì cám ơn lời chúc của ngươi."

Lăng Tiêu nhìn cánh tay đang khoác vai Cao Dương của Du Tiểu Mặc, khẽ nheo mắt lại.

Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy mu bàn tay như sắp bị đốt thủng thành một cái lỗ, vừa nghiêng đầu đã thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, Du Tiểu Mặc sợ tới mức vội thu tay lại.

Cao Dương phát hiện, nhân tiện hỏi: "Làm sao thế?"

Du Tiểu Mặc cười lúng túng, "Không sao, chỉ bị muỗi đốt mà thôi."

Cao Dương cảm thấy kì lạ, nhưng không hỏi thêm, hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Cao Dương rời đi, Cao Dương mới về không lâu, nếu không phải bị không khí bên này hấp dẫn, thì chắc giờ này đang trên đường trả nhiệm vụ rồi.

Cao Dương đi chưa được bao lâu, bên phía Bách Lý Thiên Dật cũng phân ra thắng bại.

Cũng như Đồng Việt Húc đã nói, cái người tên Đằng Vũ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Bách Lý Thiên Dật.

Nhưng đúng là người này rất có nghị lực, tinh thần tiếp tục tranh đấu rất đáng để học tập!

Du Tiểu Mặc và Đồng Việt Húc chia tay ở giữa đường, vì Đường Ngọc Lân có linh thảo muốn đưa cho hắn, nên Du Tiểu Mặc đi theo họ tới ký túc xá.

Lúc trước Du Tiểu Mặc đã đưa cho Đường Ngọc Lân một tờ danh sách có ghi rất nhiều linh thảo, một số cái hắn cần, và một số cái tạm thời chưa dùng tới, nhưng dù sao cũng có người làm giúp miễn phí, tuy vẫn phải trả thêm chút điểm, nhưng có người tìm giúp hắn cũng vui vẻ trả tiền, cho nên bản danh sách kia cũng có chút hơi quá, có cấp bảy, nhưng cũng không ít cấp tám.

Chỉ là không ngờ, Đường Ngọc Lân đã tìm được hai phần linh thảo trong danh sách rồi.

Bởi vì yêu cầu của hắn là có thể dùng hạt giống hoặc linh thảo không thành thục để thay thế, hơn nữa linh thảo cấp bảy cấp tám đã thành thục đúng là rất khó tìm, cho nên Đường Ngọc Lân thật sự đã tìm được cho hắn không ít.

Du Tiểu Mặc tính toán một chút, chuyển bốn trăm điểm cho Đường Ngọc Lân.

Đường Ngọc Lân cầm thẻ đen của mình, nhìn con số phía trên nhiều ra gấp bội, ánh mắt hơi đờ đẫn, hắn biết buôn bán với Du Tiểu Mặc là tốt nhất mà, không uổng công hắn cố ý chạy theo.

Bách Lý Thiên Dật u oán: "A Lân, có phải ngươi đã quên gì rồi không?"

Đường Ngọc Lân theo bản năng vội vàng bảo vệ thẻ của mình, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn y: "Ta quên cái gì?"

Bách Lý Thiên Dật chỉ tiếc đã rèn sắt không thành thép: "Ngươi quên ước định của chúng ta lúc trước sao? Đã nói ta tìm linh thảo giúp ngươi, sau khi bán đi thì chia bốn sáu đó, bây giờ ngươi muốn độc chiếm hết sao?"

Đường Ngọc Lân nhíu mày đau khổ, đương nhiên là hắn muốn độc chiếm rồi. Nhìn số điểm trên thẻ, giờ bảo hắn chia một ít cho Bách Lý Thiên Dật, cứ như thể muốn cắt một miếng thịt trên người hắn xuống vậy đó.

Đường Ngọc Lân thì thầm nói: "Ta sáu ngươi bốn?"

Bách Lý Thiên Dật cười khẽ: "Sai rồi, là ta sáu ngươi bốn."

Mặt Đường Ngọc Lân lập tức biến thành trạng thái vô cảm, nếu bốn phần thì hắn chỉ có thể lấy một trăm sáu mươi điểm mà thôi, còn chẳng được một nửa nữa, bảo hắn phải tiếp thu việc này thế nào đây.

Đường Ngọc Lân siết chặt tấm thẻ trong tay, rõ ràng là muốn đổi ý rồi.

Bách Lý Thiên Dật không bất ngờ, cười ha ha rồi bước tới tên tai Đường Ngọc Lân, khẽ nói: "A Lân, cũng không phải là không đưa toàn bộ cho ngươi được, có điều ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta."

Đường Ngọc Lân nghĩ nghĩ, "Điều kiện gì?"

Bách Lý Thiên Dật hạ giọng: "Ta muốn ngươi chuyển sang ở cùng ta."

Đường Ngọc Lân sững sờ một chút, "Ta không trả tiền thuê đâu." Hắn biết rõ căn phòng Bách Lý Thiên Dật đang ở phải trả hai điểm một ngày, cho nên phải nói việc này đầu tiên đã.

Khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Thiên Dật cười tươi đến mức nở hoa, "Đương nhiên!"

Sau khi hiệp nghị xong, Bách Lý Thiên Dật có chút nóng lòng muốn mang người đi, bây giờ y phải giúp Đường Ngọc Lân dọn nhà, đề phòng hắn đổi ý.

Bởi vì họ nói chuyện rất nhỏ, cho nên Du Tiểu Mặc không nghe được rõ ràng lắm, bây giờ hắn tò mò muốn chết rồi nè, liền quay sang hỏi Lăng Tiêu, thực lực của Lăng Tiêu rất cao, mới nghe được cuộc đối thoại của họ.

Sau khi nghe y thuật lại, Du Tiểu Mặc cứng họng, "Hắn cứ bán mất bản thân như vậy hả?"

Lăng Tiêu xoa cằm, nhe răng cười, "Đúng rồi, vì hơn hai trăm điểm mà bán luôn mình, còn ngốc hơn cả em nữa, ít nhất cũng phải hơn hai ngàn, đúng không?"

Suýt chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã bị hàm răng trắng bóng kia làm mù mắt luôn, sau khi nghe y nói, hắn gần như đã vô thức gật đầu đồng ý 'Đúng', cũng may mà kịp thời tỉnh táo.

Nhưng cái suy nghĩ này cũng giống hắn lắm, quả nhiên chỉ có Lăng Tiêu là hiểu rõ hắn.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc hùng hồn tuyên bố, "Cho dù có hai vạn điểm thì em cũng không khuất phục nhé."

"Thật sao?" Hiển nhiên là Lăng Tiêu không tin.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, "Đương nhiên, không tin thì anh có thể thử xem."

Lăng Tiêu nói: "Thử? Thử kiếm hai vạn điểm, rồi dụ dỗ em hả?"

Du Tiểu Mặc nói: "Ý này không tệ nè."

Lăng Tiêu hứng thú nhìn hắn, "Em cảm thấy ta là loại người có thể bị mấy câu này lừa dối sao?"

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lóe lên, làm bộ nghe không hiểu ý, "Anh đang nói gì thế, em không hiểu lắm, nếu anh không muốn thử thì thôi, có ai ép anh đâu."

Lăng Tiêu nói: "Ta phát hiện gần đây lá gan của em càng ngày càng lớn."

Du Tiểu Mặc giả ngu cười nịnh nọt: "Nào có, anh cũng biết mà, lá gan của em rất là nhỏ ấy."

Lăng Tiêu dịu dàng ôm eo hắn, nói khẽ, "Gần đây em bị lỡ huấn luyện nhiều rồi, bây giờ là lúc nên quay trở lại quá trình huấn luyện, hy vọng tốc độ của em không bị giảm xuống."

Du Tiểu Mặc 'Ngao' một tiếng, thảm rồi!

Thời điểm trời tối người yên, sau khi bị chà đạp khổ sở, Du Tiểu Mặc cũng được giải phóng.

Ngày hôm sau, toàn thân hắn đau nhức đến nỗi không đứng dậy được, bệnh trạng này giống y hệt như khi bọn họ làm mấy chuyện cấm thiếu nhi xem mỗi đêm, thậm chí còn thảm hại hơn, lúc nằm bẹp trên giường, Du Tiểu Mặc đột nhiên sinh ra một loại ảo giác.

So với việc mỗi ngày bị Lôi Diễm báo đuổi rồi cắn, thì hắn tình nguyện bị Lăng Tiêu vừa đè vừa cắn còn hơn.

Ít nhất hắn còn được uống chút linh thủy, còn lúc huấn luyện hả, bình thường Lăng Tiêu sẽ cấm hắn được sử dụng linh hủy, nói gì mà hiệu quả huấn luyện sẽ bớt đi, cũng không biết có phải đang kiếm cớ hành hạ hắn không nữa!

Buổi chiều, toàn thân hắn vẫn còn hơi bủn rủn, chỉ là Du Tiểu Mặc không thể nằm trên giường thêm được nữa.

Từ sau khi tới học khu A, hắn còn chưa tới Phòng Trọng Lực lần nào, chủ yếu là hiệu quả của Phòng Trọng Lực không rõ ràng như Sở Tu Luyện, hơn nữa hắn còn phải luyện đan, thế là mãi vẫn chưa có thời gian.

Thực ra phải gọi Phòng trọng lực ở học khu A là Núi Trọng Lực, chỉ có một chỗ, nghe nói cực kỳ lớn, có thể chứa được tới một vạn người, so với Phòng Trọng Lực học dùng lúc thi đấu thì phải gọi là một trời một vực. Có điều số người tới Phòng Trọng Lực không nhiều bằng Sở Tu Luyện.

Trước khi ra cửa, Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu đang tao nhã uống trà, "Em muốn tới Núi Trọng Lực, anh có muốn tới thử xem không?"

Lăng Tiêu đặt ly trà xuống, "Vậy thì cùng đi."

Du Tiểu Mặc nói: "Thế thì anh nhanh nhanh lên."

Một lát sau, hai người mới cùng rời khỏi ký túc xá.

Vị trí của Núi Trọng Lực nằm cách Sở Tu Luyện không xa, cùng một hướng, lúc đầu còn gặp được nhiều người đi cùng, mãi tới chỗ rẽ, số lượng người mới giảm bớt.

Nửa giờ sau, hai người đã tới nơi.

Chương 310. Núi Trọng Lực

Núi Trọng Lực và Sở Tu Luyện có một sự khác biệt rất lớn.

Đó chính là Núi Trọng Lực được khảm vào bên trong núi, cửa vào duy nhất là một cái cửa động đen như mực, bên trên là một tấm biển với ba chữ cứng cáp – Núi Trọng Lực!

Du Tiểu Mặc nói: "Nghe nói đá để tạo thành Phòng Trọng Lực là khai quật từ trong ngọn núi này, sau đó bị học viện đào thành một sân huấn luyện trọng lực, nếu là thế thật, thì không biết diện tích của núi trong lực này lớn bao nhiêu nhỉ."

Lăng Tiêu nghiêng đầu nói, "Hình như ở cửa có nội quy của Núi Trọng Lực, qua xem sao."

Hai người đi qua, bên phải cửa động, đúng là có vài chữ được khắc vào bằng đao.

Bởi vì người đọc quy tắc khá nhiều, trong trong ngoài ngoài vây thành mấy lớp, cho nên Du Tiểu Mặc có cố kiễng chân cũng chỉ thấy được mỗi hai chữ 'Quy tắc'.

Lăng Tiêu cúi đầu xuống cười khẽ với hắn: "Cần ta bế em lên không?"

Du Tiểu Mặc lập tức lắc đầu, "Không cần."

Ở đây có nhiều người như vậy, sẽ mất mặt lắm đó.

Cũng may mà quy tắc của Núi Trọng Lực chỉ có lèo tèo mấy câu mà thôi, những người kia đọc xong rất nhanh, cả đám đều quay người đi vào trong núi, rốt cục thì cũng đến lượt Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.

Quy tắc thứ nhất, ở Núi Trọng Lực cấm không được công kích người khác, một khi bị phát hiện, lập tức trục xuất khỏi học viện, rất nghiêm khắc, cho nên dù có nhìn thấy kẻ thù giết cha, thì cũng chỉ có thể cố mà nhịn.

Quy tắc thứ hai, Núi Trọng Lực không áp dụng hình thức thu phí, cho nên muốn ở bao nhiêu là tùy khả năng của người đó, không cần lo lắng tiêu hao điểm số, có điều để ghi chép tin tức, mỗi lần vào phải quét thẻ của mình ở trước cửa, nhưng cũng có thể bỏ qua, điều này không bắt buộc.

Dòng thứ ba không phải là quy tắc, mà là nhắc nhở, bên trên đó nói trọng lực trong núi sẽ tăng dần từ ngoài vào trong, cho nên đừng vọng tưởng một bước lên trời.

Đọc xong, hai người liền đi vào.

Không gian tối tăm trong lòng núi được mười viên dạ minh châu chiếu rọi, sáng như ban ngày.

Đây là một nơi vô cùng rộng rãi, cứ như một cái sân vận động vậy đó, có khoảng hai trăm người đang tụ tập ở đây, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vừa bước vào, âm thanh trò chuyện của mấy trăm người cộng lại như cái chợ vỡ, mãi cho tới khi mười cánh cửa trên vách tường mở ra rồi, âm thanh mới yên lặng một chút.

Bởi vì có quá nhiều người muốn vào, để tránh tình trạng mọi người chen chúc ở một cửa, cho nên học viện cố ý làm ra mười cái cửa nhỏ, mỗi cửa nhỏ có thể để năm người đi vào cùng lúc, thực ra cũng chẳng nhỏ lắm.

Lúc đến phiên Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, một vị trưởng lão đứng bên cạnh cửa đột nhiên lên tiếng: "Các ngươi có cần mua đá truyền tống không?"

Du Tiểu Mặc hơi sững sờ, đương nhiên hắn biết rõ đá truyền tống là thứ gì, cứ tưởng lần này học viện tìm thấy lương tâm, cho nên mới không thu phí chứ, không ngờ còn có cả vụ này.

Im lặng mấy giây, Du Tiểu Mặc hỏi: "Một viên đá truyền tống hết bao nhiêu điểm thế ạ?"

Vị trưởng lão kia nói: "Năm điểm."

Du Tiểu Mặc lập tức xua tay đi vào trong núi: "Thế thì con không mua đâu."

Thực ra năm điểm cũng không nhiều, nhưng lúc trở ra cũng chưa chắc đã cần dùng đến đá truyền tống, hơn nữa đã có viên đá kia, trong lòng sẽ cho rằng đã có đường lui, như vậy thì không đạt được hiệu quả của việc huấn luyện rồi.

Vị trưởng lão kia không nói gì, đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, sự thật là người thông minh sẽ không mua đá truyền tống.

Vừa bước chân vào trong lòng núi, Du Tiểu Mặc đã cảm thấy trọng lực hơi yếu tác dụng lên người.

Trọng lực này khác với trọng lực trong Phòng Trọng Lực, chỉ bằng một phần ba, ngoại trừ động tác hơi chậm lại, thì hắn vẫn có thể chuyển động cơ thể được, nhưng tốc độ đi đường chỉ bằng một phần ba lúc thường.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, những người khác cũng như hắn, chỉ có Lăng Tiêu đứng cạnh hắn là thoải mái như chẳng có chuyện gì, tốc độ bước đi vẫn như lúc trước.

Lăng Tiêu hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Du Tiểu Mặc nói: "Có thể đi vào thêm một đoạn, ở chỗ này không có hiệu quả gì."

Lăng Tiêu nhìn tình huống phía trước, tất cả mọi người đã bắt đầu đi vào bên trong, nhưng khi họ đi tới một điểm giới hạn, tốc độ đột nhiên trở nên chậm hơn, chỉ nhanh hơn ốc sên một chút, y nhìn về phía mặt đất màu đen, bởi vì bên trong núi có thứ để chiếu sáng, cho nên có thể thấy rõ ràng từng đường kẻ màu vàng trên mặt đất.

Y nói: "Chỗ này hẳn là khu đầu tiên của núi trong lực, đi thêm hai trăm mét nữa sẽ là khu thứ hai."

Du Tiểu Mặc nhíu mày, "Núi Trọng Lực còn phân khu nữa hả? Tổng cộng có mấy khu?"

Lăng Tiêu nói: "Đi xem thì biết."

Vì phối hợp với tốc độ của Du Tiểu Mặc, cho nên Lăng Tiêu cũng thả chậm bước chân, bởi vậy dưới ánh mắt của người ngoài, Lăng Tiêu không có gì khác biệt.

Hai trăm mét không dài, nhưng sau khi Du Tiểu Mặc bước tới ranh giới giữa hai khu, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng rồi.

Quả nhiên không thể xem thường Núi Trọng Lực được, kể cả khu thứ nhất, nếu như rèn luyện dài ngày ở đây, sau này đi ra ngoài toàn thân sẽ trở nên nhẹ như yến, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Du Tiểu Mặc đột nhiên sáng lên.

Lăng Tiêu đang nhìn hắn, khẽ nhướn mày.

Du Tiểu Mặc kéo tay áo Lăng Tiêu, vui vẻ nói: "Lăng Tiêu, em nghĩ ra một cách rồi, sau này chúng ta không cần rèn luyện tốc độ trong không gian của anh nữa, chỗ này chính là một nơi rèn luyện rất tốt."

Lăng Tiêu lập tức hiểu hắn đang có ý đồ gì, tuy rất có thể là vì hắn đang tránh né tia sét của Lôi Diễm báo, nhưng đề nghị này quả thật không tệ, y gật đầu thích thú, "Có thể thử một lần."

Trong lòng Du Tiểu Mặc lén lút giơ lên biểu tượng 'V'

Lăng Tiêu lại nói tiếp: "Nếu như hiệu quả không tốt, chúng ta cứ tiếp tục huấn luyện trong không gian."

Du Tiểu Mặc đáp: "Được." Hắn sẽ không để cho chuyện này xảy ra đâu.

Sau khi giải quyết xong họa lớn trong lòng, Du Tiểu Mặc cảm thấy cả người nhẹ nhóm hơn hẳn, mang theo tâm trạng vui vẻ, hắn bước từng bước tới gần đường kẻ vàng trên đất, trọng lực mạnh nhất của khu một lập tức ập lên người hắn.

Du Tiểu Mặc thở ra một hơi, quả nhiên là dần dần tăng, trọng lực ở khu hai gần như gấp đôi khu một, nhưng hắn vẫn còn cử động được, chỉ là tốc độ lại chậm hơn, xem ra trọng lực ở khu thứ ba chính là trọng lực dùng để thử thách họ lúc trước.

Hai người tiếp tục tiến tới khu thứ ba, đến khi trọng lực ở khu thứ ba tác dụng lên người hắn, Du Tiểu Mặc đột nhiên kinh ngạc, cảm giác vẫn chưa đủ.

Lúc trước hắn bước vào Phòng Trọng Lực thì đã bị ép đến không thể động đậy nổi, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hình như vẫn còn chút sức, cơ thể nhẹ hơn trước một chút, hắn đem sự nghi ngờ này nói cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu liếc hắn một cái, "Đương nhiên là có sự khác biệt rồi, từ lúc thi đấu đến giờ đã qua mấy tháng, trong thời gian này không chỉ có tu vi của em tiến triển, mà còn huấn luyện trong không gian, nếu như tố chất thân thể còn chưa tăng lên, thì em có thể đi tự vẫn tạ tội được rồi!"

Du Tiểu Mặc bị y nói mà xấu hổ vô cùng, hắn đã quên béng mấy việc này, bình thường khi tu vi tăng thì tố chất thân thể cũng tăng, cộng với việc hắn đã bị sét đánh thiệt nhiều lần, thực lực cũng có tinh tiến, đương nhiên là phải khác biệt rồi.

Sau khi đi được vài chục trước, mồ hôi của Du Tiểu Mặc đã túa ra như mưa.

Chống tay vào đầu gối, thở hổn hển không ngừng, hắn đưa mắt nhìn đường kẻ vàng vẫn còn cách xa hơn ba trăm mét, cố gắng giữ vững tinh thần, nhất định phải đến được khu thứ tư.

Đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt vai hắn.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn y, "Làm sao thế?"

Lăng Tiêu nói: "Hôm nay huấn luyện ở khu thứ ba."

Du Tiểu Mặc không hiểu: "Vì sao?"

Lăng Tiêu hỏi ngược lại: "Em đến đây để rèn luyện, hay là đến để kiểm tra cực hạn của mình?"

Du Tiểu Mặc: "Ầy... Thì rèn luyện."

Lăng Tiêu nói: "Bây giờ em mà bước vào khu thứ tư thì căn bản là chẳng nhúc nhích nổi, Núi Trọng Lực tồn tại không phải để học sinh kiểm tra cực hạn của mình, điều em cần làm bây giờ là, làm bản thân có thể chạy được ở khu thứ ba, sau khi em có thể chạy nhảy bình thường, lúc ấy có thể khiêu chiến khu thứ bốn."

Du Tiểu Mặc nghiêm túc suy nghĩ từng lời y nói, đúng là rất có lý.

Lăng Tiêu lại nói: "Còn nữa, lúc rèn luyện, em có thể dùng sức mạnh linh hồn để phụ trợ, làm như thế có thể vừa rèn luyện cơ thể, vừa rèn luyện độ thuần thục của sức mạnh linh hồn."

Du Tiểu Mặc gật đầu liên tục, nếu không có Lăng Tiêu nhắc nhở, thì hắn cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.,

Du Tiểu Mặc lập tức thả sức mạnh linh hồn ra, cẩn thận dùng nó để bao trùm lấy toàn thân, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn thấy Lăng Tiêu đứng im không nhúc nhích, tiện thể nói: "Anh không cần quan tâm tới em đâu, anh thử đi vào trong kiểm tra xem."

Lăng Tiêu lắc đầu, "Ta không thể kiểm tra, sẽ bị người khác nhìn thấy."

Nếu một người có tu vi Tiên cảnh một sao mà đi được tới cuối Núi Trọng Lực, thì người này nhất định dùng hack!

Du Tiểu Mặc biết rõ ý nghĩ của y, "Hay là anh về trước đi?"

Lăng Tiêu đáp: "Về cũng không có việc gì, ta nhìn em rèn luyện là được."

Du Tiểu Mặc chép miệng, như thế thì thẹn thùng lắm á! Nhưng Lăng Tiêu đã quyết định rồi, hắn cũng không nói được gì, chỉ nói: "Tùy anh."

Vì vậy, hắn bắt đầu chuyên tâm rèn luyện.

Mục tiêu đầu tiên là làm mình có thể chạy được, nhưng dù đã có sức mạnh linh hồn phụ trợ, thì việc hắn có thể làm bây giờ cũng chỉ là chậm rãi bước từng bước, mỗi một bước đều tốn tới ba đến bốn giây, nếu đạt đến tốc độ đi lại bình thường, chỉ sợ không thể làm được trong hôm nay.

Khi mặt trời xuống núi, toàn thân Du Tiểu Mặc đã ướt đẫm mồ hôi, bị Lăng Tiêu ôm về phòng.

Chương 311. Đằng Tử Diệp

Ngày hôm sau thức dậy, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy mình hoạt bát gấp trăm lần hôm trước.

Tuy ngày đầu tiên rèn luyện chưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net