Chương 317-320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ta nói gì sao?" Giọng nói của nam nhân rất nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ trong đấy lòng.

"Ngươi, ngươi nói tới phương diện nào?" Nam đan sư nuốt nước miếng một cái, giọng nói run run, hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu như người nam nhân này muốn giết bọn hắn, thì bọn hắn không thể sống nổi nữa.

"Mặc kệ là phương diện nào. Đan sư cũng được, tu luyện giả cũng được." Ánh mắt như rắn rết của nam nhân rơi vào trên người hắn.

Nam đan sư co rúm lại, bờ môi run run: "Ta nghĩ ra rồi, quả thật có mấy người khá đặc biệt, tư chất của họ đều rất tốt..." Vì bảo vệ tính mạng, nam đan sư gần như nói hết những gì mình biết ra.

"Những ai, có phải hành vi bình thường của người kia khá đặc biệt không?"

"Có, có... Một người tên là Đằng Tử Diệp, hắn là người thừa kế của Đằng gia trong tứ đại gia tộc, hắn khá đặc biệt trong học viện..."

Còn chưa đợi hắn nói xong, gã nam nhân kia đã cắt ngang lời hắn.

"Không phải người này."

"Ta còn biết một người nữa..." Đồng bạn của nam đan sư đột nhiên lên tiếng.

"Nói!" Ánh mắt âm lãnh của nam nhân lập tức rơi vào trên người hắn.

"Người kia gọi là Lăng Tiêu, hắn là tu luyện giả, là học sinh mới gia nhập khoảng hơn một năm, thực lực của hắn rất mạnh, lúc trước vẫn yên lặng vô danh, nhưng từ sau khi gia nhập học viện liền rực rỡ hào quang. Đoạn thời gian trước, hắn còn dùng thứ hạng năm mươi mốt để khiêu chiến với một người hạng mười lăm, kết quả là chiến thắng rất nhẹ nhõm. Bình thường hắn khá độc lập, gần như không qua lại với người khác, chỉ đi chung với một người, người kia cũng nhập học cùng lúc với hắn, gọi là Du Tiểu Mặc. Là một đan sư, thiên phú rất cao, tốc độ lên cấp cực kỳ nhanh, hai người này không phải làm người của Viêm thành." Đồng bạn cố gắng nói một đoạn thật dài.

"Đúng thế, ta nhớ ra rồi, cái người tên Du Tiểu Mặc kia rất đặc biệt, hắn và Lăng Tiêu kia thường xuyên tới khu tiêu thụ để bán linh đan, thỉnh thoảng còn bán một ít linh đan thượng phẩm, rất nhiều người đều tò mò không biết linh thảo của hắn ở đâu ra, nhưng hắn có một sư phụ là đan sư cấp mười." Nam đan sư lập tức bổ sung, lúc này bọn họ chỉ có thể cố gắng nhớ ra tin tức hữu dụng, hy vọng có thể làm cho nam nhân này thỏa mãn, rồi buông tha họ.

"Lăng Tiêu? Du Tiểu Mặc? Linh đan thượng phẩm." Nam nhân tự lẩm bẩm, "Hai người kia cũng ở trong thâm sơn này? Bọn họ có đặc điểm gì không?"

Hai người đồng thời gật đầu, đồng bạn sợ hãi nói: "Đúng, bọn hắn nhận một nhiệm vụ, nhiệm vụ kia ngay ở phía bắc thâm sơn, người tên Lăng Tiêu kia mang theo một chiếc mặt nạ rất xấu, vừa nhìn đã nhận ra ngay, chúng ta đã nói hết cho các ngươi rồi, bây giờ có thể buông tha cho chúng ta được không?"

Bởi vì nhiệm vụ mà Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc là nhiệm vụ đầu tiên, cho nên bọn họ nhớ rất rõ ràng.

Nam nhân đứng từ trên cao liếc xuống bọn họ, đột nhiên nở một nụ cười âm tà vui vẻ, "Ừm, bây giờ, các ngươi có thể đi chết rồi..."

Hai người chỉ kịp mở to đồng tử, trên cổ đã có thêm một vết máu dài.

Nam nhân đã thực hiện lời hứa của gã, để cho bọn họ được toàn thây, chỉ là, sau này có bị yêu thú ăn mất không, thì không liên quan tới gã nữa rồi.

Không ai biết, thí luyện đấu vừa mới bắt đầu, đã có hai học sinh bị giết.

Chương 319. Nhân Họa Đắc Phúc

Hai ngày sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rốt cục cũng đến được đích —— Sườn núi Bất Chu.

Sườn núi Bất Chu rộng lớn như một mảnh "thảo nguyên" bát ngát, chỉ có điều trước mặt bọn họ lúc này là một mảnh "thảo nguyên" nằm nghiêng, không ai biết trong rừng cây rậm rạp này đang che dấu thứ nguy hiểm gì.

Nhưng mà, đúng như lời Chu Lâm đã nói, bên trong sườn núi Bất Chu là hàng loạt yêu thú cấp cao đang ẩn mình, nếu như ai không biết gì về nơi này mà dại dột xông vào đây, thì chỉ có một con đường chết.

Du Tiểu Mặc đứng trên một thân cây ngắm nhìn sườn núi.

Bọn họ mất tới hai ngày mới chạy được đến nơi này, đương nhiên với tốc độ của Lăng Tiêu thì một ngày cũng chẳng cần, nhưng để rèn luyện, cả quãng đường này, Du Tiểu Mặc đều dựa vào thực lực của bản thân.

Trên đường, họ cũng gặp được những học sinh khác của học viện, chỉ là Du Tiểu Mặc đều lựa chọn tránh né.

"Rộng quá đi." Du Tiểu Mặc sợ hãi than thở.

Hắn cứ tưởng cái sườn núi này cũng dài chừng trăm mét thôi chứ, không thể ngờ được, sườn núi Bất Chu thật sự còn kớn hơn trong tưởng tượng của hắn tới mười lần, muốn tìm cây linh thảo kia trong một nơi lớn thế này, thật sự là rất khó khăn.

Lăng Tiêu ngửa đầu, "Bắt một con yêu thú rồi hỏi là biết."

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn y: "Ý kiến hay, vậy bao giờ ra tay?"

Lăng Tiêu nói: "Em vào trong không gian, ta đi bắt?"

"Không được, em muốn đi theo anh." Du Tiểu Mặc từ chối thẳng thừng, đây chính là cơ hội tốt để mở mang kiến thức đó.

Lăng Tiêu cũng không bất ngờ, thích thú đồng ý, chỉ là con đường tiếp theo không thể để hắn tự đi nữa rồi, trên sườn núi Bất Chu này có không ít yêu thú cấp chín và cấp mười, nếu gặp phải một đám sẽ khá phiền toái.

Du Tiểu Mặc rất tự giác bò lên lưng Lăng Tiêu.

Bỏ qua kiểu ôm công chúa đi nhé, tuy trên giường hắn không đè được Lăng Tiêu, nhưng trong loại tình huống này hắn không ngại YY một chút đâu, dù sao "cõng"cũng coi như một kiểu đè mà.

Lúc Lăng Tiêu cử động, trong lòng Du Tiểu Mặc âm thầm kêu một tiếng "Giá", lập tức cảm thấy vô cùng sung sướng.

Từng cơn gió gào thét như những lưỡi dao cứa ngang qua má, Du Tiểu Mặc vội vàng vùi mặt vào lưng của Lăng tiêu, một hơi ấm lập tức bao trùm khắp toàn thân hắn.

Đây là một cảm giác cực kì an toàn, cho dù trời có sập xuống cũng không thể khiến hắn bối rối được nữa, bởi vì hắn biết bên cạnh lúc nào cũng có người che chở cho mình.

Nhưng không phải vì có chỗ dựa mà hắn lười biếng, ngược lại, ý chí chiến đầu của hắn dâng trào sôi sục, bởi vì hắn muốn làm một người có thể xứng đôi với Lăng Tiêu, cho nên một năm qua hắn đã dồn hết nỗ lực vào việc tu luyện.

Dù tốc độ lên cấp của hắn so với tất cả học sinh trong học viện đã là nhanh nhất rồi, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy chưa đủ, bởi vì hiện tại hắn vẫn chỉ là một đan sư cấp bảy. Mục tiêu của hắn là đuổi kịp lão đầu, thậm chí còn vượt qua ông, mỗi lần nghĩ tới đây, hắn luôn hy vọng mình có thể sở hữu một món đồ làm gia tốc thời gian.

Cùng lúc đó, những người khác vẫn trên đường miệt mài chạy tới chỗ mục tiêu mà nhiệm vụ đặt ra.

Họ không được may mắn như Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, ngay hôm đầu đã gặp được người của Phi Ngư Các, không có bản đồ, bọn họ đành phải dựa vào những tin tức nghe được hôm trước rồi tìm kiếm từ từ.

Bách Lý Thiên Dật và Triễn Vũ Hiên khá may mắn.

Xích Hỏa Thanh giao chỉ có một con, mà hai người lại thường xuyên chạy đến thâm sơn rèn luyện, cho nên biết rất rõ vị trí của con yêu thú này, ngay từ ngày đầu, hai đội đã tranh đoạt từng giây để chạy đến Hắc Vân Quật, tới gần xào huyệt của Xích Hỏa Thanh Giao.

Người hợp tác với Bách Lý Thiên Dật không phải là Đường Ngọc Lân.

Tuy Đường Ngọc Lân đã tới học khu A, nhưng hắn lại bắt đầu hết hứng với tu luyện rồi, không thể leo lên nổi bảng xếp hạng, Bách Lý Thiên Dật cũng không thể nào kéo hắn lên, có điều y cũng không hy vọng Đường Ngọc Lân cùng mạo hiểm với mình, hơn nữa y nhận nhiệm vụ này cũng là vì Đường Ngọc Lân.

Một khối sinh mệnh kết tinh có thể căn cứ vào năng lực của người sử dụng mà tăng tu vi của người đó lên hai hoặc ba sao, có điều đẳng cấp càng thấp, thì tu vi càng tăng nhiều. Vì không để tu vi của Đường Ngọc Lân rớt lại phía sau, Bách Lý Thiên Dật mới nghĩ ra cách này. Vì vợ mình, mỗi ngày y đã phí không biết bao nhiêu tế bào não, đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, nếu không gian rồi lại gian Đường Ngọc Lân thì sao y có thể cam tâm được đây.

"Bách Lý Thiên Dật, ta sẽ không nhường cho ngươi khối sinh mệnh kết tinh kia đâu."

Triển Vũ Hiên nhìn về phía Bách Lý Thiên Dật đứng cách hắn bốn, năm mét, sảng khoái nói. Tuy xếp hạng của hắn thấp hơn Bách Lý Thiên Dật, nhưng sức chiến đấu không hoàn toàn dựa vào tu vi.

Bách Lý Thiên Dật quay đầu lại, nhếch miệng cười: "Trùng hợp quá nha, ta cũng không nhường đâu!"

Triễn Vũ Hiên cười khẽ, "Vậy thì dựa vào bản lĩnh của mình đi."

Nói xong, bốn người lập tức tăng tốc.

Đối với mỗi nhiệm vụ, đương nhiên phải hoàn thành càng sớm càng tốt, nếu không rất dễ dàng phát sinh biến cố, với tư cách là lão sinh, hai người đều biết rõ điểm này, hơn nữa Xích Hỏa Thanh Giao rất khó đối phó, đừng thấy họ sắp tới đích là xong, một khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, thời gian có thể sẽ kéo dài thật dài.

Ở một nơi khác, mục tiêu của Ngân Qua không cùng hướng với Triễn Vũ Hiên, cho nên hai người đã tách ra ngay từ đầu, trên đường chỉ còn lại Ngân Qua và Phong Trì Vân.

Mặc dù Phong Trì Vân là một đan sư, cũng chẳng có tiếng tăm gì trong học viện, nhưng thực lực của hắn không phải tầm thường, thời điểm thi đấu lúc trước, nếu như hắn cố gắng nghiêm túc, có lẽ người làm náo động không còn là Sài Chính và Thanh Thu nữa rồi.

Ngân Qua cũng dần dần thay đổi cái nhìn với Phong Trì Vân.

Phong Trì Vân chẳng qua chỉ là một đan sư cấp bảy, ở học khu A này, một đan sư cấp bảy chẳng là cái gì đáng nói, gần như khắp nơi đều có, những tưởng Phong Trì Vẫn sẽ rất yếu, nhưng bây giờ y đã thay đổi cái nhìn rồi.

Bởi vì từ đầu tới cuối Phong Trì Vân còn chẳng hề nói một tiếng mệt, không chỉ có vậy, hắn thậm chí còn theo kịp cả tốc độ của y, phải biết, kể cả tu luyện giả cũng chưa chắc đã theo kịp.

"Ngân Qua, còn bao lâu mới đến?" Rốt cục thì Phong Trì Vân cũng không nhịn được nữa.

"Làm sao vậy?" Ngân Qua quay đầu lại, nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu đều đều không thay đổi.

"Ngươi thật sự cho rằng ta làm bằng sắt hả, chạy liên tục gần ba ngày, ta đã có chút mệt mỏi rồi." Phong Trì Vân bực bội nói, hắn rất nghi ngờ, nếu như hắn không đưa ra yêu cầu nghỉ ngơi, có lẽ Ngân Qua cứ thật sự để hắn chạy theo như vậy cho đến chỗ mục tiêu, hắn biết mà, đây là một cuộc mua bán không hề có chút lợi nhuận nào.

Ngân Qua thấy sắc mặt Phong Trì Vân thật sự đã hơi nhuốm màu mệt mỏi, vui vẻ ngừng lại, "Vậy thì nghỉ ngơi một lát."

Phong Trì Vân không nói gì thêm, lập tức tìm một gốc cây để dựa vào, sau đó nhắm mắt lại.

Thực ra hắn không mệt mỏi về thể xác, mà là tinh thần, ba ngày liên tục sử dụng sức mạnh linh hồn theo nhiều cách, hắn đã cảm giác hơi mệt rồi. Không ngờ, nửa giờ sau, cơ thể Phong Trì Vân đột nhiên chấn động, một giây kế tiếp, linh khí quanh người hắn bắt đầu chấn động kịch liệt.

Ngân Qua lập tức phát hiện ra hiện tượng này, kinh ngạc nhíu mày, nhưng cũng rất nhanh đi tới bảo vệ hắn.

Lần này có thể nói Phong Trì Vân là "Nhân họa đắc phúc", nhờ vào việc nhiều lần vận chuyển sức mạnh linh hồn tới cực hạn, cộng thêm việc hắn đã dừng lại ở cấp bảy hạ phẩm một thời gian ngắn, cho nên cơ hội tấn cấp bỗng chốc ùa tới.

Chỉ là trước nay tốc độ lên cấp có nhanh có chậm, nếu may mắn, chỉ mấy canh giờ là có thể lên cấp rồi, còn nếu không may, có khi phải mất tới mấy ngày.

Phong Trì Vân thuộc kiểu người may mắn, sức mạnh linh hồn của hắn vừa mới bị dùng hết, tốc độ vận chuyển bên trong biển ý thức nhanh hơn bình thường rất nhiều, bởi vậy mà tốc độ lên cấp cũng nhanh hơn, hai canh giờ sau, linh khí xung quanh cũng ngừng chấn động, Phong Trì Vân cũng mở mắt ra.

Cảnh tượng lọt vào tầm mắt của hắn là một đống thi thể yêu thú bừa bộn và một bóng dáng cao gầy, mái tóc dài màu bạch kim khúc xạ ra những tia sáng lạnh lẽo, hình ảnh này hơi máu me, nhưng cũng mang lại cho hắn một sự kích thích không nhỏ, Ngân Qua quay đầu lại.

Phong Trì Vân cảm giác có lẽ mình đang hoa mắt mất rồi, cặp mắt của Ngân Qua như thể một đồng tử màu bạc dựng thẳng đứng, sao con người lại có cặp mắt như vậy, đợi tới khi hắn tỉnh táo lại, Ngân Qua đang nhướn mày nhìn lại hắn, ánh mắt kia vẫn là một màu đen.

"Những thứ này đều do ngươi giết?"

Do dự một chút, Phong Trì Vân mở miệng hỏi.

Ngân Qua khẽ gật đầu.

Phong Trì Vân cũng có thể nhìn thấy, hơi nghi hoặc một chút, "Sao lại có nhiều yêu thú như vậy?" Vị trí này khá vắng vẻ, theo lý thuyết, không thể nào xuất hiện nhiều yêu thú như vậy được.

Ngân Qua nói: "Lúc ngươi lên cấp đã làm linh khí trong thiên địa rung chuyển."

Phong Trì Vân hơi xấu hổ, hắn không ngờ lại thành ra thế này, nếu lần này không có Ngân Qua bên cạnh, có lẽ hắn đã lọt vào trong bụng yêu thú rồi, bất mãn khi bị y ép buộc kéo vào thâm sơn cũng tiêu tan.

"Cám ơn ngài!"

"Không cần, đây là việc ta phải làm." Nếu đã do y đưa tới, đương nhiên y phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của hắn cho tốt, làm sao Ngân Qua lại oán hận được.

"Thế, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Sau khi lên cấp, sức mạnh linh hồn của hắn lại trở về trạng thái no đủ, tinh thần cũng dồi dào không kém, dù có chạy thêm ba ngày nữa cũng không vấn đề gì.

"Ừm."

Nói xong, hai người lại tiếp tục lên đường.

Ngay khi họ vừa rời khỏi một lát, An Tâm Nhuế và Trần Chiêu cũng chạy tới nơi, lộ trình của hai người khác chậm, khi hai người nhìn thấy mặt đất đầy thi thể yêu thú, biểu cảm trên khuôn mặt đã chuyển thành khiếp sợ.

Sắc mặt An Tâm Nhuế tái nhợt, dù sao nàng cũng là một cô gái, "Nhất định là Ngân Qua làm."

Trần Chiêu nhìn kỹ lại một lần, trong những thi thể yêu thú này, hắn còn phát hiện ra một con yêu thú cấp tám, sắc mặt lập tức chuyển thành một màu trắng hơn cả An Tân Nhuế, một người có thể đối phó với nhiều yêu thú như vậy sao, hắn không nén nổi một cơn rùng mình, đến cùng thì thực lực của y cao bao nhiêu!

Chương 320. Ngạo Mạn Điểu

Với tư cách là một trong những đại hiểm cảnh của thâm sơn, ở sườn núi Bất Chu này có một con yêu thú cấp mười chiếm cứ.

Tuy rằng không thiếu yêu thú cấp chín, nhưng đa số đều nghe theo lệnh con yêu thú cấp mười kia, nghe nói bản thân con yêu thú này đang thủ hộ một cây linh thảo cấp mười, cho nên trên cơ bản nó sẽ không chú ý tới linh thảo của những yêu thú khác.

Nếu muốn lấy cây linh thảo kia bằng tốc độ nhanh nhất, thì không thể nghi ngờ gì, con yêu thú cấp mười kia chính là đường tắt ngắn nhất.

Sau khi có ý định này, hai người nhanh chóng tìm ra huyệt động của con yêu thú nọ.

Yêu thú kia đã biến hóa, cho nên Du Tiểu Mặc không nhìn ra hắn là giống yêu thú gì.

Lăng Tiêu giải thích: "Nguyên hình của hắn là Ngạo Mạn điểu, sau khi hiện nguyên hình thì xung quanh sẽ có một luống hắc khí quanh quẩn, người bị hắc khí này nhiễm vào, sẽ dần dần bị ăn mòn mà chết, yêu thú cấp mười bình thường không phải là đối thủ của hắn."

"Cảm giác cái tên này giống như Thất Tông Tội." Du Tiểu Mặc nhận xét.

Lăng Tiêu nói: "Không phải rất giống, mà chính là Thất Tội thú, bọn họ hình thành từ những lời nguyền rủa, là một kiểu yêu thú khác biệt, thực lực gần bằng Đế Vương thú."

Đế Vương thú thì hắn không dám hy vọng xa vời, nhưng mà Thất Tội thú hả, nói không chừng có thể nuôi một con nha.

Lăng Tiêu nở một nụ cười khoe hàm răng trắng noãn, "Muốn thì cũng được, nhưng mà... Trận đấu trước em thua, em không nên chơi xấu nha."

Du Tiểu Mặc bị nghẹn một chút.

Đúng là hắn đang định chơi xấu nè, bị phát hiện mất rồi.

Thế nhưng mà cứ nghĩ tới chuyện này là hắn hận lắm, rõ ràng là Lăng Tiêu đang đùa giỡn hắn mà. Lúc đầu thì để cho hắn dẫn trước mãi, làm hắn kích động muốn chết, kết quả là chỉ một giây sau cùng y liền vượt lên, căn bản là đã có dự mưu từ trước rồi.

Sau khi bị uy hiếp, Du Tiểu Mặc đành phải thừa nhận sự thật rằng mình đã thua.

Lăng tiêu lập tức ôm Du Tiểu Mặc chạy tới, gần như chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Là một trong Thất Tội thú, Ngạo Mạn điểu là một loại yêu thú rất biết hưởng thụ, nhìn từ bên ngoài cửa động cũng thấy được, đáng lẽ nên là một đống cỏ dại mới đúng, nhưng bên ngoài lại được tô điểm với nhiều đóa hoa, thậm chí cửa động còn được quấn lên dây leo màu xanh biếc, vừa nhìn cũng biết là cố tình làm.

"Con Ngạo Mạn điểu kia có ở bên trong không?" Du Tiểu Mặc hỏi.

"Không." Lăng Tiêu xác nhận lại một lần, đúng là bên trong không có ai.

"Thế..."

※※※

Nhiệm vụ Đằng Tử Diệp và Đằng Vũ nhận là nhiệm vụ thứ năm, yêu thú thủ hộ linh thảo chỉ có thực lực cao hơn Đằng Vũ đúng một sao, nhưng bọn họ ở trong tối, yêu thú ở trong sáng, chỉ sau một ngày mai phục, con yêu thú kia đã rơi vào bẫy mà bọn họ bày ra, hai người hợp lực, cuối cùng cũng bắt được con yêu thú kia, còn đào được cây linh thảo.

Vốn với thứ hạng của Đằng Vũ thì không nên nhận nhiệm vụ thứ năm, bởi vì độ khó của nhiệm vụ này đối với hắn không hề cao, nhưng có thêm một Đằng Tử Diệp nữa, để cam đoan sự tan toàn của y, hắn mới nhận nhiệm vụ này.

Đằng Vũ nói: "Tử Diệp, bây giờ chúng ta đi về, hay tiếp tục rèn luyện?"

Đằng Tử Diệp là gia chủ tương lai của Đằng gia, hắn có trách nhiệm phải bảo vệ sự an toàn cho y, tuy hắn biết rõ Đằng Tử Diệp tới nơi này là để rèn luyện, nhưng Đằng Vũ càng nghiêng về hướng trở về hơn, bởi vì thâm sơn tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.

"Tiếp tục!" Đằng Tử Diệp dứt khoát cho hắn một đám án.

Đằng Vũ bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo sau.

Nửa giờ sau, Đằng Tử Diệp đột nhiên ngừng lại.

Đằng Vũ kinh ngạc hỏi: "Làm sao thế?"

Đằng Tử Diệp nhíu mày, không trả lời câu hỏi của hắn, quay người đi về hướng bên kia, khi y dừng lại, liền nhìn thấy bên dưới một cây đại thụ không xa, là hai cỗ thi thể đã hoàn toàn thay đổi, trên người một cỗ thi thể đó đang bị một con rắn trắng nhách quấn lấy.

"Đây không phải là học sinh của học viện Đạo Tâm sao?" Đằng Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đằng Tử Diệp nhớ rõ, nhiệm vụ mà học viện ban bố có một cái liên quan tới Tuyết Xà, hai người sẽ xuất hiện ở nơi này, hiển hiên là nhận nhiệm vụ Tuyết Xà, nhưng Tuyết Xà chỉ là một con yêu thú cấp sáu, dù hai người này có bất lực đến mấy, cũng không thể thất bại dưới một con Tuyết Xà được chứ. Quan trọng nhất là, vị trí hai cỗ thi thể này nằm rất kì lạ.

Đằng Vũ lập tức đi qua giết chết con Tuyết Xà kia, hắn kiểm tra một chút, phát hiện trên cổ họng thi thể có hai vết máu dài nhỏ, quả nhiên không phải chết dưới miệng Tuyết Xà, xem bộ dạng là bị người khác giết hại.

"Xem ra, có chuyện lớn xảy ra rồi!" Đằng Vũ nói.

Học viện Đạo Tâm rất nổi tiếng ở phía bắc, những người ngoài tới săn thú dù có gan lớn tới đâu, cũng không dám ra tay với học sinh của học viện. Vậy mà hắn lại phát hiện ra, vết thương trên cổ là một vết thương trí mệnh, rất ngay ngắn, hiển nhiên là một kích chết luôn, hơn nữa ánh mắt của họ, còn lộ ra một loại hoảng sợ khó mà tin nổi, hình như rất bất ngờ vì người nọ sẽ giết mình.

Đằng Vũ có một dự cảm không tốt, nếu như là do người quen biết làm, thì tình thế này rất nghiêm trọng.

"Mang hai cỗ thi thể này lên, chúng ta tập tức trở về báo cáo với các trưởng lão." Đằng Tử Diệp nhanh chóng quyết định, dù sao nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành rồi, hơn nữa nếu trong thâm sơn thật sự có thứ quỷ quái gì đó đang trà trộn vào, chỉ sợ những người khác cũng đang gặp nguy hiểm.

Cùng lúc đó, đối tượng mà Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ngồi ôm cây đợi thỏ rốt cục đã về rồi.

Nguyên hình của Ngạo Mạn điểu là một người đàn ông cường tráng khôi ngô, mặt mũi thì đầy râu ria, nhìn sao cũng thấy đây là một người thừa hormone giống đực, vậy là hắn lại...

Nhìn thấy hắn, Du Tiểu Mặc ngơ ngác.

Ngạo Mạn điểu cũng ngơ ngác.

Cả hai người gần như chẳng biết nói gì, chỉ biết Ngạo Mạn điểu kịp phản ứng trước.

Hắn không lập tức chất vấn Du Tiểu Mặc là ai, mà nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như một cây kim độc đâm thẳng vào trên người Du Tiểu Mặc, đúng lúc hắn chuẩn bị nói chuyện, Du Tiểu Mặc đột nhiên ôm đầu kêu la thảm thiết.

"KHÔNGG, tại sao Ngạo Mạn điểu lại mang bộ dạng bất nam bất nữ thế này?"

Một người đàn ông cao to như vậy, lại mặc áo bào màu đỏ, tay thì xếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net