Chương 329-332

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 329. Nguyên Tố Chi Tâm

Sau khi xác định con đường phía trước, lần đầu tiên Đường Ngọc Lân chủ động thúc dục Du Tiểu Mặc đi tu luyện.

Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua, Du Tiểu Mặc cũng hoàn toàn thấy hết thiên phú tu luyện của Đường Ngọc Lân. Đại khái là lần đầu tiên tới khu thẻ đỏ, cộng với thiên phú của hắn, chỉ trong hai ngày mà Đường Ngọc Lân đã sắp đột phá rồi.

Bảo sao Bách Lý Thiên Dật và sư phụ của Đường Ngọc Lân vẫn muốn làm hắn đổi ý, với loại tốc độ tu luyện này của Đường Ngọc Lân, không bao lâu nữa, trên bảng xếp hạng lại xuất hiện thêm một thiên tài siêu cấp.

Rời khỏi thạch thất, Du Tiểu Mặc chạy đi tìm Lăng Tiêu.

Hôm nay đúng là ngày thứ tư sau khi thí luyện đấu kết thúc, cũng là lúc những người hoàn thành năm nhiệm vụ đầu tiên tới gian thạch thất thứ ba mươi mốt của khu thẻ đỏ.

Du Tiểu Mặc không quấy rầy Đường Ngọc Lân tu luyện, sau khi ra ngoài liền tiện tay đóng cửa lại.

Chỗ tập hợp ngay ở bên ngoài Sở Tu Luyện, hắn vừa ra đã thấy Lăng Tiêu và mấy người còn lại đang đứng ở nơi đó.

Du Tiểu Mặc đi qua, không đợi hắn mở lời, Bách Lý Thiên Dật đứng cách Lăng Tiêu năm bước đã lên tiếng.

"Ngọc Lân còn đang tu luyện sao?"

Xét thấy y luôn quan tâm đến Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc rất tốt bụng tiết lộ cho y biết, "Ngươi yên tâm, bây giờ hắn đang tu luyện rất tích cực, lúc ta đi ra, hắn còn chưa rời khỏi trạng thái tu luyện."

Bách Lý Thiên Dật dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Du Tiểu Mặc, không phải y muốn hoài nghi lời nói của Du Tiểu Mặc, mà bởi vì Đường Ngọc Lân là kiểu người nếu không có ai đốc thúc hắn tu luyện, thì rất có thể hắn chỉ ngồi đơ ra đó.

Du Tiểu Mặc cười hì hì: "Dù sao thì sau này ngươi không cần phải lo lắng hắn sẽ lười tu luyện nữa, ngược lại, ngươi nên lo lắng hắn có thể tu luyện tới mất ăn mất ngủ."

Bách Lý Thiên Dật hiểu ý hắn, chỉ là dù y nghĩ thế nào, cũng không thể nghĩ được hắn làm gì để thuyết phục được Đường Ngọc Lân.

Hiển nhiên là Du Tiểu Mặc không muốn nói thêm, vừa dứt lời đã chạy tới trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu liếc qua hướng Bách Lý Thiên Dật đang đứng, khẽ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Du Tiểu Mặc cười trộm một tiếng, sau đó kể hết những gì mới xảy ra cho y, kể cả thân thế lận đận của Đường Ngọc Lân.

Lăng Tiêu nghe xong, "Thoạt nhìn thì Đường Ngọc Lân không giống như người đã từng trải qua mấy chuyện như vậy." Người bình thường nếu cứ phải chịu đả kích mãi, rất dễ dàng gục gã, hoặc là đi lệch đường.

Du Tiểu Mặc nói: "Có thể là nhờ công lao của sư phụ hắn."

Theo lời kể của Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc thấy sư phụ của hắn chính là một người tốt có tính cách lạc quan tích cực, rất có thể là dưới sự dạy dỗ của ông nên Đường Ngọc Lân mới có tính tình lạc quan như ngày nay.

"Không nói tới hắn nữa." Lăng Tiêu đột nhiên ngắt lời: "Ta nghe nói sư phụ của em đã về rồi."

Du Tiểu Mặc vui vẻ, vừa định nói tới chuyện Thiên Hồn Kinh, nhưng đột nhiên nhớ ra có rất nhiều người đang đứng xung quanh, lập tức thì thào: "Ổng về lúc nào?"

Lăng Tiêu nói: "Hôm qua lão có tới tìm em, nghe nói em đang tu luyện, nên dặn ta, ngày mai tới vườn linh thảo tìm lão, lão chuẩn bị truyền công pháp cho em."

Du Tiểu Mặc vội vàng gật đầu, rốt cục cũng đợi được ngày này rồi.

Sau năm phút, Diêm Pháp đã tới.

Gian thạch thất thứ ba mươi mốt của khu thẻ đỏ rất quan trọng, cũng liên quan tới linh mạch chi mẫu, cho nên phải thận trọng.

Gian thạch thất ấy nằm ở trung tâm của Sở Tu Luyện, việc này Du Tiểu Mặc đã biết từ trước, chỉ là hắn không ngờ, muốn đi vào gian thạch thất kia phải dùng tới truyền tống trận. Bởi vì xung quanh gian thạch thất kia đều bị bịt kín, trừ khi dùng truyền tống trận, nếu không cũng chỉ có thể phá tường, có điều là, chắc chưa kịp đập tường đã bị phát hiện.

Diêm Pháp để bọn họ đi vào truyền tống trận, sau đó mới bắt đầu tuyền tống.

Quá trình truyền tống còn chẳng tốn tới một giây.

Du Tiểu Mặc chỉ biết trước mặt xuất hiện một làn ánh sáng trắng, sau đó tất cả mọi người đã xuất hiện trong gian mật thất mờ tối, quả nhiên là đơn sơ hơn hẳn một căn nhà chỉ có bốn bức tường nữa, bởi vì nơi này không có cửa sổ.

Diêm Pháp quay lại nhìn tất cả mọi người: "Nơi này chính là gian thạch thất thứ ba mươi mốt, tiếp đó, mỗi người các ngươi có một canh giờ, hết giờ, ta sẽ đến đưa tất cả ra ngoài."

Nói xong lão lập tức đi.

Ngoại trừ đám tân sinh như Du Tiểu Mặc là lần đầu đặt chân tới đây, còn mấy người như Bách Lý Thiên Dật đã được vào từ năm trước, sau khi Diêm Pháp dứt lời, bọn họ đều tự tìm một bệ đá rồi ngồi xuống, bắt đầu giành giật từng giây để tu luyện.

Tuy chỉ có một canh giờ, nhưng chút thời gian này cũng ăn đứt thời gian bọn họ tu luyện ở khu thẻ đỏ một tháng rồi, bởi vậy mới thấy cơ hội này quý giá tới nhường nào.

Phong Trì Vân bị Ngân Qua kêu tới.

Phong Trì Vân có thể vào đây, cũng là nhờ phúc của Ngân Qua, cho nên hắn không có dị nghị gì.

Bách Lý Thiên Dật than thở, không thể mang theo Đường Ngọc Lân vào theo, vẫn có chút tiếc nuối.

Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu đi tìm hai cái bệ đá cạnh nhau, tất cả mọi người không nói một lời, tuy một canh giờ có vẻ không ít, nhưng trên thực tế thì trôi qua rất nhanh, nhất là lúc tu luyện, chỉ nháy mắt đã hết.Du Tiểu Mặc còn định nói chuyện với Lăng Tiêu, chỉ là thạch thất quá yên tĩnh, hắn mà mở miệng thì có vẻ kì lạ quá.

Lăng Tiêu cũng ra hiệu bảo hắn tranh thủ tu luyện đi, rồi bản thân y cũng bắt đầu tu luyện.

Du Tiểu Mặc đành phải cố nén hứng thú nói chuyện, ngồi tĩnh tâm trên một bệ đá, bệ đá này khác với những bệ đá ở nơi khác, không cần quét thẻ, chỉ cần ngồi lên đã lập tức cảm thấy có một dòng năng lượng khổng lồ đang rục rịch phía dưới.

Linh mạch chi mẫu khác với linh tinh, nó không chỉ đơn giản sinh ra một lượng linh khí thật lớn, mà cũng như linh tinh là sự thăng hoa của linh thủy, linh mạch chi mẫu chính là sự thăng hoa của linh tinh, chỉ có điều linh mạch chi mẫu còn có linh tính, giống như một loại máy móc, dù có thiếu mất động cơ nhưng vẫn hoạt động được.

Có một truyền thuyết kể về linh mạch chi mẫu.

Truyền thuyết kể rằng, linh mạch chi mẫu chính là giấy thông thành dẫn tới con đường thành thần của tu luyện giả.

Nếu có nó, nguyện vọng trở thành thần đã không còn là giấc mộng không thể chạm tới nữa, nói cách khác, người dùng linh mạch chi mẫu, có 100% khả năng trở thành thần.

Không chỉ có vậy, đối với đan sư mà nói, linh mạch chi mẫu cũng là một loại vật thần thánh.

Nó thần thánh ở chỗ, có thể giúp linh hồn của đan sư được thăng hoa.

Nói một cách khác thì, nếu một đan sư có linh hồn màu tím dùng linh mạch chi mẫu, người đó sẽ có 80% tỷ lệ khiến cho linh hồn trở thành thất thải.

Đây là một sự hấp dẫn cực lớn!

Tuy thiên phú không phải là điều kiện duy nhất để phán đoán về thành tựu của đan sư, nhưng nó thực sự có hạn chế đến đan sư đó, ví dụ như linh hồn màu tím, nếu như linh hồn không thể tiến thêm, thì người nọ sẽ bị hạn chế ở cấp mười vĩnh viễn, không thể nào tiến thêm một bước.

Mặc dù học viện Đạo Tâm không coi trọng màu sắc của linh hồn cho lắm, nhưng có thể đi đến cảnh giới càng cao hơn, nhất định phải có một linh hồn xuất sắc.

Dù là thế, thì vẫn không có người nào tới cướp đoạt linh mạch chi mẫu của học viện Đạo Tâm.

Bởi vì nơi này không chỉ có một hai vị cường giả tọa trấn, chỉ riêng năm vị trưởng lão, đã chẳng ai dám động vào nghịch lân của họ, đừng nói tới viện trưởng và người có thân phận đan sư cấp mười như Đoàn Kỳ Thiên.

Nhiều cường giả như vậy, ai dám manh động sẽ gặp kết cục có đi mà không thể về.

Hít vào một hơi thật sâu, Du Tiểu Mặc gạt bỏ hết suy nghĩ dư thừa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Khi hắn bắt đầu hấp thu năng lượng của linh mạch chi mẫu, hắn rốt cục cũng 'nhìn thấy' từng dòng từng dòng khí thể màu xanh lá không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn.

Đây là nguyên tố mộc, năng lượng tinh khiết nhất trong thiên địa, đại biểu cho sự sống, là nguyên tố ôn hòa nhất trong ngũ hành, bất kể là thứ gì cũng có thể trung hòa.

Bảo sao lúc thí luyện đấu, mọi người không muốn buông tha từng phút từng giây.

Đã có nguyên tố mộc phụ trợ cho tu luyện, cơ hội đột phá sẽ lên tới một trăm phần trăm.

Du Tiểu Mặc lập tức phấn chấn, nguyên tố mộc tinh khiết như vậy, nếu không cố gắng hấp thụ thật nhiều thì quá có lỗi với bản thân rồi. Dựa vào sự thúc dục của hắn, vòng tròn tinh thể màu trắng trong biển ý thức liên tục hấp thu nguyên tố mộc, tốc độ quay tròn càng lúc càng nhanh.

Càng ngày càng nhiều khí thể tràn ra khỏi tinh thể màu trắng, nhanh chóng bị tinh hạch màu xanh lục hấp thu, đợi tới lúc màu sắc bên ngoài đậm tới tận cùng, tinh hạch đột nhiên phân giải, thời điểm nó hợp thành một lần nữa, màu sắc đã biến thành màu xanh lam nhạt.

Cứ như vậy, Du Tiểu Mặc phát hiện hắn đã trở thành đan sư cấp bảy trung phẩm rồi.

Bởi vì trụ cột của hắn được củng cố rất tốt, cho nên việc lên cấp trôi chảy như nước.

Không chỉ có thể, hắn còn phát hiện sức mạnh linh hồn của hắn đang dần dần lên tới cấp bảy thượng phẩm, tuy tốc độ không nhanh, nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mãi cho tới khi một tiếng ồn như sấm vang lên bên tai, như thể có gì đó nổ tung, Du Tiểu Mặc bỗng nhiên bị kéo ra khỏi trạng thái tu luyện.

Mở mắt, hắn phát hiện không chỉ có một mình mình bị kéo ra, đợi tới lúc hắn thấy phó viện trưởng Diêm Pháp đang đứng chính giữa thạch thất, mới phát hiện ra một canh giờ đã trôi qua như vậy đó. Hắn cũng phát hiện, sóng linh lực của những người khác cũng có chút khác biệt so với trước khi đến.

Tuy thực lực của bản thân đã mạnh, không thể nào lên cấp trong vòng một canh giờ, nhưng cũng gọi là có thu hoạch, khí tức của mỗi người đều cô đọng hơn lúc trước, thậm chí trên mặt vài người còn hiện ra ý cười rõ ràng.

Sau đó, Diêm Pháp đưa tất cả mọi người ra ngoài.

Đợi tới khi tách ra, Du Tiểu Mặc mới giám hỏi Lăng Tiêu, "Cảm giác thế nào?"

Lăng Tiêu trầm ngâm một chút, "Thời gian quá ngắn, hiệu quả không lớn, nhưng không bao lâu nữa, học viện Đạo Tâm sẽ phải phong bế gian thạch thất kia hoàn toàn, nếu như họ không muốn linh mạch dưới mặt đất bị hủy."

Thực ra linh mạch chi mẫu cũng được gọi là nguyên tố chi tâm, thuộc tính mộc, loại vật này tiêu hao chút nào sẽ mất đi chút nào, học viện Đạo Tâm đã sử dụng nhiều năm như vậy, tâm của nguyên tố cũng bắt đầu mệt mỏi. Nếu không tu dưỡng cho nó, toàn bộ linh mạch dưới mặt đất sẽ bị hủy.

Chỉ là dù có muốn tu sửa nguyên tố chi tâm, thì cũng cần một khoảng thời gian thật dài, trừ khi tìm được một nguyên tố chi tâm khác.

Đây cũng là phương pháp cứu vớt linh mạch dưới mặt đất đang dần khô kiệt mà Du Tiểu Mặc cứ dò hỏi mãi.

Có điều nguyên tố chi tâm là một thứ cực kỳ hiếm có, không phải cứ muốn làm tìm được, nếu như đại lục Long Tường có, chắc cũng sớm bị người khác chiếm lĩnh rồi.

Chương 330. Truyền Thừa Công Pháp

Hôm sau, Du Tiểu Mặc tới gặp lão đầu một mình.

Hắn cứ tưởng là phải qua nửa tháng nữa lão đầu mới trở về, không ngờ lần này lại về sớm đến thế, có điều hắn cũng đoán được nguyên nhân.

Học viện Đạo Tâm đã xảy ra chuyện lớn như vậy, với tư cách là một trong tám vị bề trên của học viện, đương nhiên trong việc này cũng có phần của lão đầu rồi, chắc chắn không thể lười biếng được nữa.

Linh Thảo Viên

Du Tiểu Mặc tìm được lão đầu trong phòng luyện đan, mấy tháng không gặp, hắn nhất thời vui mừng quá trớn, lập tức chạy tới vỗ vai lão đầu, "Sư phụ, con tới rồi nè."

Đoàn Kỳ Thiên chậm rãi quay đầu lại, nét mặt hoàn toàn có thể dùng ba chữ rất u ám để hình dung.

Du Tiểu Mặc sợ tới mức lập tức rụt móng vuốt lại, cười khan mấy tiếng, hắn đã quên béng lão đầu có hai nhân cách, hôm nay dậy sớm như thế, cộng thêm cái nét mặt âm u này, căn bản chính là nhân cách thứ hai mà, mới nãy hắn còn dám vỗ vai lão đầu nữa chứ.

"Sư phụ..."

Lão đầu hừ lạnh một tiếng, mặt mũi viết lên hai chữ không vui to tướng, "Mấy tháng không gặp, ngươi đã ăn được gan hùm mật gấu rồi đấy."

Ngoại trừ cười gượng, Du Tiểu Mặc cũng chỉ biết cười khan, "Nào có... Lá gan đệ tử nhỏ lắm, có ăn thêm nhiều gan hùm mật gấu nữa cũng chẳng có tác dụng."

Lão đầu cả giận nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau qua phụ một tay."

Du Tiểu Mặc luôn miệng đáp 'Dạ", vội vàng theo sau, lúc này hắn không dám nhắc tới chuyện về Thiên Hồn Kinh trước mặt nhân cách thứ hai nữa, có trời mới biết người muốn dạy công pháp cho hắn là nhân cách nào.

Bận rộn trong trong ngoài ngoài một hồi, hai canh giờ đã trôi qua.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn trời, lau lau mồ hôi, lúc này hẳn là đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, hắn biết mà, gặp được nhân cách thứ hai thì làm gì có chuyện tốt, chỉ toàn bị sai đi làm việc vặt thôi.

Đúng lúc hắn lầm bầm, giọng nói của lão đầu đột nhiên vang lên từ hướng phòng luyện đan.

"Ngu xuẩn, ngươi còn ngây ra đến đi nào, không mau tới?"

Du Tiểu Mặc hấp tấp chạy tới, lão đầu lại lên cơn rồi, lúc này không thể chạm vào nghịch lân của ổng, nếu không sẽ bị đuổi thẳng cổ luôn ấy.

Đến phòng luyện đan, lão đầu mà hắn đinh ninh đang luyện đan lại ngồi trong phòng trà uống trà, nói đến phòng trà này, Du Tiểu Mặc rất muốn bổ sung, nhân cách thứ hai còn thích uống trà hơn cả nhân cách thứ nhất, rõ ràng nói uống trà có thể tu thân dưỡng tính, hắn cảm thấy, tính tình lão đầu là kiểu càng uống càng kém hơn.

"Sư phụ, ngài gọi con có chuyện gì?" Du Tiểu Mặc nói.

Lão đầu lập tức liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ, "Không phải hôm qua đã nói cho tên ở chung với ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đi ra ngoài không theo theo lỗ tai?"

Du Tiểu Mặc vui vẻ, tai cũng tự động loại bỏ những nội dung không lọt tai.

Rốt cục thì lão đầu cũng muốn dạy Thiên Hồn Kinh cho hắn rồi, không uổng công hắn cố nhẫn nhịn hơn hai canh giờ.

Du Tiểu Mặc kích động nói: "Sư phụ, thế chừng nào chúng ta bắt đầu?"

Lão đầu hừ một tiếng, đánh giá hắn từ đầu đến chân rồi mới nói: "Hơn nữa năm đã lên một cấp nữa, tốc độ cũng tạm được, bây giờ ngươi đang tu luyện công pháp gì?"

Du Tiểu Mặc sững sờ, nguy rồi, hắn cũng không thể nói mình đang tu luyện Thiên Hồn Kinh chứ hả.

Thấy hắn không nói lời nào, lão đầu nheo mắt lại, lộ ra vài tia tinh quang, "Sao, không thể nói à?"

Du Tiểu Mặc vội vàng trả lời: "Không phải, con tu luyện một quyển công pháp tên là Dịch Kinh, nó là một quyển công pháp cao cấp hạ phẩm."

Quyển công pháp này chính là quyển hắn lấy được ở Thiên Đường Cảnh, mặc dù chưa tu luyện qua, nhưng hắn đã từng đọc rồi, nếu lão đầu mà còn dò hỏi tiếp, hắn cũng có thể đọc ra vài câu.

Có điều, lão đầu không hỏi thêm, chỉ thờ ư hừ một tiếng, khinh khỉnh: "Công pháp cũng tạm được, nhưng với tư cách là đồ đệ của ta thì chưa đủ nhìn, nếu để cho người khác biết đồ đệ của ta chỉ có một bản công pháp hạ phẩm, thì ta còn chườm mặt đi đâu được nữa."

Hai mắt Du Tiểu Mặc lóe sáng, hắn đợi mấy câu này mãi, mau mau truyền công pháp cho con đi nào.

Lão đầu cũng không phụ kỳ vọng của hắn, nói: "Chỗ ta có một bản công pháp tốt hơn, ngươi cầm lấy mà học tập, chỉ là không được để cho bất cứ kẻ nào biết, nhất là đại sư huynh Khâu Nhiễm của ngươi, hiểu chưa?"

"Đã hiểu!" Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu, đang gật được một nửa, "Ơ?"

Vì sao không được để đại sư huynh Khâu Nhiễm biết, chẳng phải Khâu Nhiễm cũng có học quyển Thiên Hồn Kinh kia sao? Đương nhiên hắn không dám hỏi mấy câu này, nếu lão đầu hỏi sao hắn biết, hắn sẽ phải giải thích vất vả lắm.

Lão đầu không phát hiện ra nghi vấn của hắn, chỉ lấy ra một khối ngọc giản, ném cho hắn rồi nói: "Nội dung của bản công pháp kia đều ở trong miếng ngọc giản này, ngươi tranh thủ xem đi, xem trong thì trực tiếp tiêu hủy."

Du Tiểu Mặc cầm ngọc giản, có cảm giác nói không ra lời.

Lão đầu nói dứt lời liền đi ra ngoài, bỏ hắn ở lại trong phòng trà.

Du Tiểu Mặc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọc giản, nửa canh giờ sau, ý thức của hắn mới thoát ra khỏi ngọc hẳn, thở gấp một tiếng.Đây là một bản công pháp có tên là Phất Liễu U Điển.

Cho dù không được truyền Thiên Hồn Kinh, hắn cứ tưởng lão đầu sẽ cho hắn một quyển công pháp cao cấp trung phẩm hay hạ phẩm gì đó, không ngờ, lại là một quyển công pháp đỉnh cấp hạ phẩm.

Tuy hắn không phải là người của thế giới này, nhưng đã sinh sống ở đây vài nắm, ít nhiều cũng biết được sự trân quý của công pháp đỉnh cấp, đây là một loại bảo bối có thể đứng ngang hàng với nguyên tố chi tâm, vậy mà lão đầu lại có thể ném cho hắn theo cái kiểu hời hợt như vậy, Du Tiểu Mặc có chút cảm động.

Dù không phải là Thiên Hồn Kinh, nhưng cũng là một sự kinh hỉ cực kì to lớn.

Bảo sao lão đầu lại nói không được để cho Khâu Nhiễm biết, nếu như Khâu Nhiễm biết sư phụ có một bản công pháp tốt hơn, nhưng không truyền cho gã, nhất định sẽ có suy nghĩ tiêu cực.

Hắn không biết giữa sư phụ và Khâu Nhiễm đã có chuyện gì xảy ra, vậy mà làm cho hai thầy trò quay ra phòng bị nhau như vậy, nhưng hắn sẽ ủng hộ sư phụ.

Nhìn thêm vài lần, đem công pháp trong ngọc giản ghi nhớ kỹ trong đầu, sau khi học không sót một chữ, Du Tiểu Mặc làm theo ý muốn của lão đầu tiêu hủy ngọc giản.

Đợi tới lúc hắn rời khỏi phòng trà, lão đầu đang đứng trước một kệ sách, đưa lưng về phía hắn, không biết là đang loay hoay làm gì, đợi hắn đi vào, mới nghe được giọng nói vang lên.

"Đã nhớ hết toàn bộ chưa?"

"Đã nhớ toàn bộ, ngọc giản cũng tiêu hủy rồi ạ."

"Rất tốt, sau này ngươi cứ tu luyện theo bản công pháp kia, có gì không hiểu, tự mình cân nhắc, đừng tới hỏi vi sư."

"..."

Đáng lẽ phải nói là, có gì không hiểu cứ tới hỏi ta chứ?

Có vẻ lão đầu cũng biết lời nói của mình hơi kì cục, khụ một tiếng: "Vi sư cũng không tu luyện bản công pháp kia, cho nên hết thảy chỉ có thể dựa vào chính ngươi cân nhắc."

"Tại sao sư phụ không tu luyện?" Du Tiểu Mặc thận trọng hỏi.

Về điểm này, lão đầu cũng không giấu diếm, chỉ là khuôn mặt già nua bỗng nhiều hơn một chút không được tư nhiên, làm Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, mặt trời mọc từ phía tây hả.

Lão đầu bị hắn nhìn tới thẹn quá hóa giận, gào lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn, quyển công pháp này là công pháp song tu, vi sư là một lão già, sao có thể tu luyện được!"

Du Tiểu Mặc: "..."

Công, công pháp song tu?

Đường tưởng rằng hắn mù chữ nhé, hắn rất rõ ràng bốn chữ này đại biểu cho cái gì đó.

Hóa ra lão đầu nói không nên hỏi là có ý này, song tu song tu, hắn không nhịn được mà tưởng tượng hình ảnh lão đầu tu luyện Phất Liễu U Điển, hai lão đầu...

Ối trời đất ơi, quá là hãi hùng.

Du Tiểu Mặc lắp bắp nói: "Sư sư sư... Sư phụ, nếu là công pháp song tu, sao ngài ngài ngài... Lại đưa cho con?"

Lão đầu vừa phiền muộn vừa xấu hổ liếc hắn một cái, "Đừng tưởng rằng vi sư không biết gì, không phải ngươi với cái tên ở chung có loại quan hệ đó sao?"

Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, tuy hắn không hề che giấu, nhưng bị người ta nói thẳng trước mặt, hắn vẫn rất xấu hổ, đặc biệt là người kia còn là sư phụ của hắn.

Lão đầu nói với giọng điệu hòa hoãn, "Thực ra, quyển Phật Liễu U Điễn này không bắt buộc phải song tu, vẫn có thể đơn tu, chỉ là hiệu quả kém hơn song tu nhiều lắm, nếu như ngươi không muốn song tu thì, thì cứ đơn tu đi, khụ, không có chuyện gì thì cút mau."

Lão đầu phất tay đuổi người.

Du Tiểu Mặc mang tâm trạng hoang mang rời khỏi Linh Thảo Viên, bị trưởng bối biết quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu, lại còn chủ động đưa công pháp song tu cho hắn, loại cảm giác này rất là vi diệu. Trong ấn tượng của hắn, trưởng bối không phản đối tình cảm nữa hai nam nhân đã đáng mừng lắm rồi.

Du Tiểu Mặc đứng lại, quay đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net