Chương 345-348

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 345. Vô Tình Gặp Gỡ

Đục nước béo cò là một việc cần có kỹ thuật!

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều đổi về trang phục lúc trước, còn cố ý rời khỏi quán rượu trước mấy người Bách Lý Thiên Dật, sau đó chạy đến nơi bọn họ dự định gặp gỡ hôm qua, lượn qua lượn lại, rồi làm một màn "vô tình gặp gỡ". Hành động như mấy tên biến thái thích theo dõi làm cho Du Tiểu Mặc cảm thấy rất chột dạ.

Nhưng vừa đi tới phía trước, Du Tiểu Mặc từ theo dõi biến thành lừa dạo phố. Sự phát triển của Vô Tận trấn khác với Viêm thành, bọn họ phát triển lên từ "thủy sản", đến bây giờ vẫn thế, bởi vậy trên thị trấn thường bán những sinh vật có liên quan đến thủy hải sản, trong mọi nguồn tiêu thụ thì "thủy sản" chiến tới bảy phần, còn ba phần dư lại là những thứ săn được từ thâm sơn.

Nửa tiếng sau, hai người đã tới được địa điểm mà đám người Bách Lý Thiên Dật đã hẹn, là một bến cảng thật lớn. Đứng từ bến cảng này, sáng sớm có thể nhìn thấy các ngư dân của Vô Tận trấn, một số người bày bán "thủy sản" là những người bình thường, còn những người dương buồm ra biển đánh bắt yêu thú thì rất rõ ràng, ai ai cũng là tu luyện giả, chỉ có một số ít là đan sư. Bởi vì sự kiện linh mạch, gần đây càng ngày càng nhiều người rời bến, những người dựa vào đánh bắt yêu thú kiếm sống cũng bị ảnh hưởng.

"Cái loại nửa yêu thú như Thủy Yêu, có sinh tồn ở biển Vô Tận không?"

Vừa đi, Du Tiểu Mặc vừa phát hiện ra có rất nhiều loại yêu thú sống dưới nước, đa số đều là giống mà hắn chưa từng nhìn thấy trong sách, lại vô thức nghĩ đến đám Thủy Yêu phải sinh sống trong nước cả cuộc đời, hình như chúng cũng là yêu thú thuộc tính thủy.

"Không, thủy yêu chỉ có thể sinh tồn trong hồ sâu có băng độc vạn năm." Lăng Tiêu giải thích: "Thủy Yêu có tính lây lan rất mạnh, nếu như trong biển Vô Tận thật sự có thủy yêu, thì đã sớm bị những cường giả của vùng biển này tiêu diệt."

Du Tiểu Mặc đi dạo một vòng, những thứ đồ bán ở bến cảnh đều không lọt được vào mắt hắn. Một số yêu thú cao cấp và trung cấp sẽ không xuất hiện ở bến cảnh. Du Tiểu Mặc đột nhiên tóm lấy tay áo Lăng Tiêu, "Anh nói xem khế ước một con yêu thú biết bơi được không hả?"

Lăng Tiêu liếc nhìn thắn, "Mấy yêu thú em đã khế ước, không phải cũng biết bơi sao?" Nhất là Tiểu Cầu và Miêu Cầu, mỗi ngày đều chơi đùa trong hồ linh thủy, có bảo hai đứa khiêu vũ trên nước chắc cũng không có vấn đề gì.

Du Tiểu Mặc không quan tâm tới câu trêu chọc của y, vội vàng đính chính: "Em nói là yêu thú có thể sống dưới nước ấy, sau này nếu có đến biển cũng dễ hơn."

Lăng Tiêu nói: "Đến lúc đó rồi tính sau."

"Du Tiểu Mặc, Lăng huynh?" Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên phía sau đó. Nghe được giọng nói này, Du Tiểu Mặc đột nhiên chợt nhận ra, hắn bỗng quên mất mục đích mình tới đây rồi, đi dạo chăm chú quá, thành ra lại để đám người Bách Lý Thiên Dật phát hiện ra họ trước."

"Tình cờ ghê, sao các ngươi... A?" Du Tiểu Mặc vừa quay đầu lại đã nở một nụ cười rực rỡ, theo bản năng chào hỏi với họ, chỉ là lúc nói được một nửa, đã bị Lăng Tiêu nhéo hông.

"Làm sao thế?" Bách Lý Thiên Dật hơi nhướn mày. Du Tiểu Mặc vội vày đẩy tay Lăng Tiêu ra, đáp: "Không có, ta chỉ tò mò, sao các ngươi cũng tới đây."

Phía sau là giọng cười lớn của Cao Dương truyền tới, "Nếu không đến, làm sao mà phát hiện ra hai người các ngươi lại thừa dịp nghỉ phép chạy đến đây, không ngờ các ngươi lại về nhanh như vậy, các ngươi đến cũng đúng lúc lắm." Học viện Đạo Tâm không kiểm soát hoạt động của học sinh quá nhiều, những người muốn mượn cơ hội này để rèn luyện cũng có thể chủ động báo danh. Đám mấy người Cao Dương rất động tâm, nên cũng xung phong tới. Ngân Qua và bạn của y cũng tới, nhưng chỉ lạnh nhạt gật đầu với Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu. Hai con mắt của An Tâm Nhuế đều để hết trên người Ngân Qua, Trần Chiêu, cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng đan sư, thì chỉ nhìn thấy mỗi An Tâm Nhuế, cả hai người đều không lên tiếng.

Du Tiểu Mặc thấy trong đám người này khá ít, kinh ngạc hỏi: "Học viện phái các ngươi tới sao?"

Cao Dương không hiểu ý hắn, nhân tiện nói: "Không chỉ có chúng ta, sư phụ và các vị trưởng lão sẽ đưa những người khác tới vào buổi chiều, còn có một vài đồng môn nữa, nhưng họ có chỗ riêng của mình rồi." Du Tiểu Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hắn biết rõ linh mạch của học viện đã sắp cạn kiện, cho nên học viện bắt buộc phải có nguyên tố chi tâm, để đảm bảo có thể thành công, Diêm Pháp mới tự ra trận, còn những đồng môn kia, hẳn là đám người Đằng Tử Tâm, cái gọi là chỗ riêng thì đương nhiên là gia tộc của họ rồi, như vậy cũng tốt, ít nhất là thời gian sắp tới sẽ không phải chạm mặt họ.Sau khi sự kiện "vô tình gặp gỡ" trôi qua, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng đi theo họ. Mấy người như Cao Dương chỉ coi như đây là một đợt rèn luyện, bởi vì những người tới tranh đoạt nguyên tố chi tâm, tuyệt đối đều là những cường giả cấp bậc Hoàng cảnh trở lên, đám người có tu vi như bọn họ mà chạy tới, chỉ có thể làm pháo hôi, để ngăn vừa thương vong không cần thiết, Diêm Pháp đã sớm dặn dò trước khi họ xuất phát.

Thời điểm quay về quán rượu, Du Tiểu Mặc cố ý đi cùng Bách Lý Thiên Dật, "Đường Ngọc Lân đâu? Lần này hắn không tới hả?" Nói tới chuyện này, Bách Lý Thiên Dật không nén nổi tiếng thở dài, "Hắn bị ta kéo ra rồi, chỉ là bây giờ hắn còn tu luyện trong tửu lâu."

Du Tiểu Mặc 'Phì' một tiếng, từ tham tiền biến thành cuồng tu luyện, lúc khuyên nhủ Đường Ngọc Lân, hắn đã đoán được, thật sự là tính cách Đường Ngọc Lân rất đơn giản, vừa chăm chú lại còn cố chấp, nếu không đâm vào tường thì tuyệt đối không quay đầu lại.

"Đừng cười, ngươi có cách làm nào để hắn đừng có cố chấp với tu luyện không?" thực ra Bách Lý Thiên Dật rất biết ơn Du Tiểu Mặc, so với tham tiền, y càng tình nguyện Đường Ngọc Lân biến thành cuồng tu luyện hơn, những cũng không thể tu luyện mỗi ngày mỗi đêm chứ, cứ tiếp tục như vậy, y sẽ kìm nén tới chết mất.

"À..." Du Tiểu Mặc cười mập mờ, "Thực ra rất đơn giản, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết khuyết điểm của việc bế quan tu luyện nhiều, rồi lừa hắn một chút là được, nếu không thì, ngươi phải cố gắng tìm cách nào đó có thể tăng tu vi mà không cần bế quan." Ví dụ như song tu, nhưng Du Tiểu Mặc không có tốt bụng đến mức nói thẳng ra đâu.

Nghe như vây, ánh mắt Bách Lý Thiên Dật nghi ngờ dạo một vòng quanh người Du Tiểu Mặc, không bế quan mà cũng tăng được tu vi, đừng bảo là đang lừa y nhé? Bách Lý Thiên Dật thử hỏi: "Ngươi có cách không?"

"Ta thì có cách gì, chỉ đề nghị với ngươi thế thôi, tự ngươi nghĩ đi." Du Tiểu Mặc dứt khoát từ chối, đương nhiên là hắn có thể nói rõ cho Bách Lý Thiên Dật, nhưng cứ nghĩ đến mình cũng là một "nạn nhân" của vụ song tu đó, hắn lại cảm thấy không thể vô duyên vô cớ để Bách Lý Thiên Dật kiếm lời được, nhưng đáng tiếc là hắn không ngờ tới, một người nam nhân mà tích tụ quá lâu, thì người bị thương tuyệt đối là cái người nằm dưới ấy, chỉ là bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn chưa nghĩ đến chuyện xa vời như vậy, cho nên, Du Tiểu Mặc đã tình cờ hãm hại Đường Ngọc Lân rồi.

Lúc một đoàn người trở lại tửu lâu, mặt trời đã sắp xuống núi. Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu diễn như thể đây là lần đâu tiên đến, buổi sáng, bọn họ đã tiện tay trả phòng rồi, cho nên bây giờ phải thuê một gian mới. Cũng may mà chưởng quầy không nhận ra hai người. Bởi vì quán rượu có nhiều người ra vào như vậy, lúc trước bọn họ còn cải trang nữa.

"Các ngươi muốn thuê một gian?" Cao Dương thấy hai người mà chỉ thuê một gian, tò mò hỏi.

Lăng Tiêu quay đầu lại trả lời: "Đúng rồi, như vậy tiết kiệm được kha khá tinh tệ." Nói xong y đi lên phòng, đóng cửa ngay trước mặt mọi người. Cao Dương kinh ngạc, còn định nói 'Ta có thể trả cho các ngươi', nhưng đáng tiếc là không có cơ hội đề nghị, nghĩ lại thật kĩ, lại cảm thấy nếu nói mấy câu thế này không hợp cho lắm, liền bỏ qua.

Triển Vũ Hiên đứng sau nhìn toàn bộ sự việc, không khỏi cười nói với Ngân Qua đứng bên cạnh, "Không nhìn ra, Cao Dương lại 'ngây thơ' như vậy, bọn họ đã biểu hiện rõ ràng là thế, mà còn không phát hiện ra." Ngân Qua thờ ơ nhìn thoáng qua căn phòng của Lăng Tiêu vào Du Tiểu Mặc, không nói gì quay người về phòng.

Triển Vũ Hiên biết rõ tính tình của y, cũng không nói gì thêm, chỉ là hắn bỗng nhớ tới Phong Trì Vân, hình như chỉ những lúc Phong Trì Vân ở bên cạnh, Ngân Qua mới nói nhiều hơn một chút thì phải?

Buổi tối, tất cả mọi người đều ngồi trong phòng mình.

Ngày hôm sau, mọi người đều xuất hiện dưới lầu đúng giờ, bởi vì khá đông, cho nên chia thành ba bàn lớn. Đến bây giờ An Tâm Nhuế vẫn chưa hết hy vọng, đuổi theo ngồi cùng bàn với Ngân Qua, người kia còn chẳng thèm thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là không thèm để ý. Trần Chiêu vì đuổi theo An Tâm Nhuế, cũng mặt dày mày dạn ngồi cùng.

Một cái bàn, có bốn người ngồi, người thứ tư chính là Triễn Vũ Hiên. Du Tiểu Mặc cảm thấy mối quan hệ giữa mấy người này rất vi diệu, An Tâm Nhuế thích Ngân Qua, Trần Chiêu thì thích An Tâm Nhuế, còn Ngân Qua thì không thích An Tâm Nhuế, mối quan hệ này nhìn thì có vẻ rắc rối, nhưng thật ra rất đơn giản, chỉ đáng tiếc là người trong cuộc không nhận ra.

Sau khi bữa sáng được bày lên, Du Tiểu Mặc vừa ăn vừa xem Lăng Tiêu nghe ngóng tin tức về nguyên tố chi tâm từ Cao Dương, chỉ đáng tiếc là mấy người này cũng không biết nhiều lắm. Nhưng dù sao thì Cao Dương cũng là đồ đệ duy nhất của Diêm Pháp, có ít tin tức thì vẫn nhiều hơn những người khác. Ví dụ như vị các chủ Phi Ngư Các đã phát hiện ra linh mạch kia, tuy bị cường giả của Vô Tận trấn nhốt lại, nhưng vẫn bị học viện Đạo Tâm phát hiện, còn hỏi được phạm vi đại khái.

Cao Dương nhớ lại: "Sư phụ chỉ nói cho ta, cố gắng đừng tới gần Huyễn Sa hải, ta nghĩ là nó nằm ở ngay Huyễn Sa hải."

Chương 346. Khát Khao Đến Thế Hả

Huyễn Sa hải là một vùng thuộc biển Vô Tận, nhưng hải vực này nổi tiếng vì sự nguy hiểm của nó.

Ngoại trừ môi trường xung quanh, thì cũng có không ít yêu thú với thực lực mạnh mẽ ẩn núp xung quanh, nghe nói, ở Huyễn Sa hải có một yêu thú cấp mười trấn giữ, con yêu thú này đã thành danh ở Huyễn Sa hải nhiều năm, ngay cả ba đại cường giả của Vô Tận trấn cũng phải kiêng dè, cho nên bình thường người rời bến đi săn sẽ không tới gần Huyễn Sa hải, là nếu phải đi qua cũng cố gắng đi vòng.

Chỉ là lần này có sự xuất hiện của nguyên tố chi tâm, dù biết nơi ấy là đầm rồng hang hổ thì mọi người vẫn cố xông vào. Giờ tỵ, khoảng chín giờ sáng, Diêm Pháp và năm vị trưởng lão khác cũng tới nơi. Địa điểm hẹn gặp mặt của họ chính là tửu lâu này, một đoàn người vừa tiến đến, mọi người đã nhận ra ngay.

"Sư phụ." Cao Dương đứng lên chào một tiếng, đồng thời nhường chỗ lại. Diêm Pháp khẽ gật đầu, liền ngồi xuống vị trí này, những người khác còn định nhường chỗ cho các vị trưởng lão, nhưng bọn họ lại đi thẳng tới một cái bàn trống ngồi xuống.

Du Tiểu Mặc còn định học kính lão theo Cao Dương đành phải đem mông đặt lại trên mặt ghế. Diêm Pháp bưng lên ly trà được Cao Dương rót cho, nhấp một hớp. Cao Dương hỏi: "Sư phụ, nguyên tố chi tâm hấp dẫn nhiều cường giả như vậy, chúng ta muốn lấy nó, chỉ sợ không dễ dàng, nếu không, hay là để cho đệ tử giúp ngài đi."

Diêm Pháp từ chối không cần suy nghĩ, "Không được, vì tranh đoạt nguyên tố chi tâm, các thế lực khắp nơi nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, các ngươi có đi cũng không có tác dụng." Cao Dương biết sư phụ nói vậy vì muốn tốt cho bọn họ.

Lăng Tiêu thờ ơ nói một câu, "Phó viện trưởng, chúng ta đến đây để rèn luyện." Những người khác lập tức nhìn về phía hắn.

Diêm Pháp hơi nhíu mày, sau một lát thì thở dài một tiếng, "Thôi được, nếu các ngươi đã muốn đi, ta cũng không ngăn cản các ngươi nữa, nhưng bản thân các ngươi phải chú ý, sau khi nguyên tố chi tâm xuất hiện, ta và mấy vị trưởng lão không thể nào trông nom các ngươi nữa."

Cao Dương vui vẻ nói: "Sư phụ, ngài đừng lo lắng, bọn con sẽ cẩn thận."

Lăng Tiêu vui vẻ cong khóe miệng, vừa nghiêng đầu đã thấy Du Tiểu Mặc đang lườm y, ra vẻ 'Em biết anh đang có ý gì đó'. Du Tiểu Mặc không hề đoán sai, Lăng Tiêu nói như là có mục đích. Nếu như đám người Cao Dương thực sự nghe lời Diêm Pháp không tới gần Huyễn Sa hải nữa, thì đi theo bọn họ còn có ý nghĩa gì chứ. Nhưng cũng không hẳn là chỉ có lý do này, như y đã nói đó, bọn họ đến đây để rèn luyện, nếu gặp một chút nguy hiểm đã lùi bước, vậy thì con đường tu luyện cũng chỉ có thể ngừng ở đây thôi.

Đại khái là Diêm Pháp cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên mới đồng ý. Đại sảnh không phải là nơi để nói chuyện, về học viện Đạo Tâm, cường giả của Vô Tận trấn và tứ đại gia tộc đều hết sức chú ý, bởi vì đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải là đối phương, mà là quái vật khổng lồ như học viện Đạo Tâm đây, cho nên nhất cử nhất động đều bị chú ý. Mấy phút sau, một đám người đã tập hợp ở phòng của Cao Dương, vì đề phòng bị nghe lén, Diêm Pháp còn cố ý phái hai vị trưởng lão đứng ngoài trông coi.

Nếu đã để đám học sinh tham dự cuộc tranh đoạt nguyên tố chi tâm, Diêm Pháp sẽ không lãng phí sức chiến đấu của họ, cũng may mà họ đều có tu vi Tiên cảnh, cho nên phải lập kế hoạch thật tốt chuẩn bị cho ba ngày sau nghênh chiến. Diêm Pháp nhìn những người đang ngồi ở đây, trong mắt lóe lên một chút an tâm. Những học sinh ở nơi này đều có tên trên bảng xếp hạng, ngoại trừ Bách Lý Thiên Dật là người của Bách Lý gia, thì những người khác không hề thuộc về bất cứ thế lực nào, ít nhiều cũng làm lão yên tâm.

Đương nhiên, không phải Diêm Pháp đề phòng Bách Lý Thiên Dật, nhân cách của Bách Lý Thiên Dật vẫn có thể tin tưởng.

"Ba ngày sau, cường giả của Vô Tận trấn sẽ cử hành đại hội ở đảo Kính Hoa, ta sẽ đại biểu cho học viện Đạo Tâm tới tham dự, các ngươi cũng đi cùng đi, nhưng cũng có một một điều cần chú ý, đề phòng bọn hắn giở trò, sau khi đến đó, các ngươi cố gắng không hành động một mình." Đảo Kính Hoa chính là cửa ải quan trọng để tới Huyễn Sa hải, do ba đại cường giả của Vô Tận trấn phái người cùng canh gác, bất cứ ai muốn đi tới Huyễn Sa hải, đều phải được sự đồng ý của họ. Đương nhiên, việc này chỉ áp dụng cho những thế lực nhỏ yếu, những thế lực như tứ đại gia tộc của Viêm thành hay học viện Đạo Tâm, nếu muốn tới Huyễn Sa hải, căn bản không cần sự đồng ý của mấy người kia.

Tạm thời thì Diêm Pháp không muốn kết thù với mấy thế lực ở Vô Tận trấn. Bởi vì cái gọi là con thỏ tức giận cũng cắn người, tuy thế lực ở Vô Tận trấn không dám đối nghịch ngay mặt với học viện Đạo Tâm, nhưng nếu thật sự vạch mặt rồi, sau này học sinh muốn đi vào thâm sơn rèn luyện, có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Kết thù là việc nhỏ, tổn thất học sinh mới là lớn. Diêm Pháp nói tiếp: "Vô Tận trấn có ba phe thế lực, theo thứ tự là Hắc Ốc Phường, Phù Dung Cốc và Phi Hạt Trại, mỗi phe đều có một cường giả Đế cảnh, Hắc Ốc Phường là Hắc Vân lão nhân, Phù Dung Cốc là Phù Dung tiên tử, Phi Hạt Trại là Phích Lịch Phi Hạt, lát nữa ta sẽ truyền tư liệu chi tiết về ba người này cho các ngươi, có thể tránh phiền toái thì hãy cố gắng tránh." Nghe được một cái tên quen thuộc, Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt.

Hắc Vân lão nhân trong lời mấy người lúc nãy quả nhiên không phải là hạng tầm thường, bảo sao mấy người kia chỉ dám bàn luận sau khi thiếu nữ nọ rời đi. Nhưng nếu những người này đều là cường giả Đế cảnh, mà học viện Đạo Tâm chỉ phái Diêm Pháp và năm vị trưởng lão tới, hình như vẫn chưa đủ nhìn, Lăng Tiêu đã từng nói với hắn, Diêm Pháp là người yếu nhất trong tám vị bề trên, tu vi chỉ là Hoàng cảnh bảy sao, tuy đã rất mạnh, nhưng nếu muốn đấu với đám người Hắc Vân lão nhân nọ, không hề dễ dàng. Không biết đến cùng thì học viện có ý kiến gì không, hay là, còn bí mật phái người tới nữa.

Ngay cả Du Tiểu Mặc cũng có thể thấy rõ, thì những người khác càng tinh tường hơn, vậy nên dù biết, nhưng không có ai đưa ra nghi vấn.

"Xin phó viện trưởng yên tâm, nếu như gặp phải người của Phù Dung Cốc, bọn con sẽ tránh đi." Bách Lý Thiên Dật khảng định. Du Tiểu Mặc thấy Bách Lý Thiên Dật cố ý nói đến người của Phù Dung Cốc, không khỏi nhìn về phía y đầy nghi ngờ, người có động tác giống như hắn còn có Đường Ngọc Lân, bọn hắn đều được coi như tân sinh, hoàn toàn không biết gì về Vô Tận trấn. Bách Lý Thiên Dật còn định khơi gợi trí tò mò của mọi người, nhưng thấy Đường Ngọc Lân cũng tò mò nữa, đành phải giải thích: "Phù Dung Cốc chỉ nhận đệ tử nữ, bởi vì công pháp tu luyện rất đặc thù, cả đám nữ nhân kia đều rất khát khao, vừa thấy nam nhân liền dụ dỗ, nghe nói, mỗi nữ nhân của Phù Dung Cốc đều đã... Khụ... Ngủ cùng ba nam nhân trở lên." Du Tiểu Mặc vô thức nổi da gà.Con số này cũng quá gớm à nha, đã từng, lại còn ba người trở lên. Nếu Phù Dung Cốc đã là một trong ba thế lực lớn của Vô Tận trấn, có thể khẳng định trong môn không ít nữ đệ tử, hắn nghi ngờ, liệu có phải hơn phân nửa nam nhân của Vô Tận trấn đều quan hệ với nữ nhân của Phù Dung Cốc không hả.

"Mấy cái này vẫn chưa là gì, ta nghe nói hậu cung của Phù Dung tiên tử kia có tới ba ngàn nam sủng, cũng chẳng biết bắt được ở đâu, mỗi người đều có tư sách, nghe nói là phàm bị mụ nhìn trúng, thì không ai có thể chạy thoát, nam nhân bị mụ bắt đi hàng năm đều không dưới trăm người." Người lên tiếng là Triễn Vũ Hiên, hắn và Ngân Qua cũng đã từng tới Vô Tận trấn, nhờ đó mà nghe được không ít lời đồn về Phù Dung tiên tử.

Du Tiểu Mặc không ngờ người lên tiếng lại là Triễn Vũ Hiên, buột miệng nói: "Nhiều như vậy hả? Vậy không phải là mỗi đêm mụ đều đổi một người sao?" Câu này vừa nói ra, mọi người đều câm nín. Mỗi đêm một người thì sao mà đủ, nhất định là phải ba người trở lên. Chỉ là, sao lại nói về hướng này rồi?

Người duy nhất ở đây chịu phụ họa với Du Tiểu Mặc, chắc cũng chỉ có bạn nhỏ ngốc manh Đường Ngọc Lân, hắn nói: "Một người sao mà đủ?"

Trong giây lát Du Tiểu Mặc không kịp phản ứng, "Cái gì mà một người không đủ?"

Đường Ngọc Lân nói: "Mụ ta khát khao như vậy, một người thì làm sao mà thỏa mãn được, tối thiểu là năm."

Du Tiểu Mặc: "..." Sao ngươi biết?

Mọi người: "..."

"Vậy nè, ta nghe nói Phi Hạt Trại chỉ toàn đệ tử nam, công pháp bọn họ tu luyện cũng rất đặc thù, kiểu cần lấy âm bổ dương ấy, cũng giống như đệ tử nữ của Phù Dung Cốc..."

"Ồ? Vậy sao bọn họ không gom góp lại một đôi đi nhờ?"

"Bởi Vì Phù Dung tiên tử bất hòa với Phi Hạt."

Diêm Pháp khụ một tiếng, "Được rồi, đề tài này dừng ở đây thôi, tiếp theo hãy thảo luận đến chuyện khác..."

Chủ đề trần trụi như vậy, một ông già như lão sao có thể chịu được. Lần này nhiều người tới tranh đoạt nguyên tố chi tâm như vậy, bọn họ không thể lơ là được. Lúc cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Du Tiểu Mặc chợt nhớ ra một việc, liền hỏi: "Phó viện trưởng, liệu sư phụ con có tới không?" Hắn cảm thấy lúc này trong lòng lão đầu chắc đang giãy dụa ghê lắm, bởi vì nguyên tố chi tâm cũng rất quan trọng với ông, nhưng học viện còn cần nó hơn.

Diêm Pháp đáp: "Ba ngày sau, ông ấy và đại trưởng lão sẽ cùng tới, tới đảo Kính Hoa là có thể gặp được." Mọi người khẽ giật mình, không ngờ học viện cũng phái đại trưởng lão tới, phải biết vị này cũng lánh đời như viện trưởng vậy đó, xem ra tình thế của học viên là bắt buộc phải có nguyên tố chi tâm rồi.

Đại trưởng lão và viện trưởng đều là những nhân vật thần bí, đến bây giờ có rất ít người được bái kiến họ, học viện có thể đứng sừng sững đến ngày nay mà không ai dám đến khiêu khích, phải kể đến công lao to lớn của hai vị này. Diêm Pháp đứng lên: "Chuyện đến đây thôi, tất cả mọi người giải tán đi, nhớ lấy, buổi trưa ngày mai phải tập hợp ở đại sảnh." Vừa dứt lời, Diêm Pháp đã dẫn mấy vị trưởng lão đi, Cao Dương liền đi thuê mấy gian phòng cho họ, cũng là mấy gian phòng cách vách, Cao Dương vội vàng đứng lên đi theo.

Ngân Qua không phải là kiểu người thích tham gia náo nhiệt, chuẩn bị rời đi. Du Tiểu Mặc nhanh hơn y một bước, chỉ là lúc sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên vòng trở lại, nở một nụ cười rất chi là hả hê với mọi người,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net