Chương 377-380

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 377. Xuất Phát

Tốn khoảng hai tháng rưỡi, cuối cùng thì Lăng Tiêu cũng dựng được hành lang không gian, nhanh hơn dự định một tháng, nhưng vì đợi năng lượng không gian ổn định lại, bọn họ còn phải chờ thêm vài ngày nữa, như Lăng Tiêu nói thì, chọn ngày hoàng đạo để xuất phát...

Chỉ là trước khi đi, còn có một vấn đề cần phải giải quyết.

Trong hành lang không gian, năng lượng không gian tràn ngập vô biên, người bình thường mà đi vào, ví dụ như Du Tiểu Mặc chẳng hạn, chắc vừa bước vào đã bị năng lượng không gian xoắn cho chẳng còn mảnh vụn luôn quá.

Du Tiểu Mặc có Lăng Tiêu dẫn theo, chắc chắn không có vấn đề, nhưng Ngân Qua và Triển Vũ Hiên thì khác.

Cũng may mà Ngân Qua và Triển Vũ Hiên đã sớm cân nhắc đến vấn đề này, dù sao hai người họ cũng có kinh nghiệm rồi mà, cho nên thời điểm đưa ra đề nghị muốn đi cùng tới vị diện cao cấp, cả hai đã cân nhắc kỹ càng.

Ba ngày sau, Lăng Tiêu thật sự chọn ra một ngày hoàng đạo.

Cái gọi là ngày hoàng đạo, thực ra là ngày thứ mười một sau khi hành lang được dựng lên, năng lượng không gian sẽ cân đối hơn, cũng là lúc an toàn nhất.

Trước khi xuất phát, tất cả bạn bè và người quen của Du Tiểu Mặc đều tới phòng hắn để tiễn biệt, bởi vì Lăng Tiêu dựng lối vào của hành lang ngay ở trong phòng.

Căn phòng vốn khá rộng rãi, sau khi chen chúc đám người Bách Lý Thiên Dật đã trở nên chật hẹp quá nhiều.

Du Tiểu Mặc nhìn một phòng toàn người là người, đi vào gian trong, nói với Lăng Tiêu đầy bất đắc dĩ: "Sao lúc trước anh không tìm chỗ nào rộng rộng một chút?"

Lăng Tiêu lười biếng liếc hắn, y nói: "Chuyện về hành lang không gian càng ít người biết càng tốt, tuy rằng sau một thời gian ngắn sẽ tự động biến nhất, nhưng nếu có người cố ý lợi dụng thì phiền toái lắm, học khu A có đám người Hắc Thiên, chỉ là họ không thể nào chú ý tất cả mọi chuyện được."

Du Tiểu Mặc vuốt mũi, hóa ra còn có lý do này nữa.

Lúc trước hắn nghe Lăng Tiêu nói hành lang không gian mà gã trung niên kia dùng biến mất ngay sau khi gã rời đi, còn tưởng cái này cũng giống thế chứ.

Chắc cũng chẳng có mấy người nghĩ ra được Lăng Tiêu lại dựng hành lang không gian trong phòng.

"Tiểu Mặc..." Tiếng của Bách Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng vọng vào.

Du Tiểu Mặc đi tới, không chỉ có một mình Bách Lý Tiểu Ngư mà còn có cả Bách Lý Thiên Dật và Đường Ngọc Lân, "Các ngươi làm sao thế?"

Bách Lý Tiểu Ngư mang cái vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Các ngươi thật sự phải tới vị diện cao cấp hả?"

Du Tiểu Mặc gật đầu, "Đương nhiên, cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi."

Bách Lý Tiểu Ngư thăm dò: "Thế, liệu có thể..."

"Không thể."

Không đợi hắn nói hết câu, Bách Lý Thiên Dật đã thẳng thừng bác bỏ.

"Nhị ca!" Bách Lý Tiểu Ngư bất mãn liếc y một cái.

"Có gọi mẹ cũng vô ích." Bách Lý Thiên Dật mạnh miệng, "Bách Lý Tiểu Ngư, đừng tưởng rằng ta không biết đệ đang suy nghĩ gì, đệ cho rằng thực lực của mình bây giờ có thể sống sót ở vị diện cao cấp hả? Chưa kể bọn họ cũng không phải đi chơi."

Du Tiểu Mặc kinh ngạc, "Tiểu Ngư, ngươi muốn đi cùng chúng ta hả?"

Bách Lý Tiểu Ngư mím môi, không nói lời nào.

Du Tiểu Mặc coi như hắn cam chịu, chỉ là hắn đành phải tiếc nuối nói: "Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng chỉ sợ là không được, điều kiện không cho phép."

"Vì sao chứ?" Bách Lý Tiểu Ngư rầu rĩ.

"Bởi vì chúng ta không thể bảo đảm an toàn cho ngươi." Triễn Vũ Hiên bước vào, theo sau hắn là Ngân Qua, hiển nhiên là hai người họ đã nghe được cuộc đối thoại này.

Lần này cũng chỉ có Triễn Vũ Hiên và Ngân Qua đi cùng Du Tiểu Mặc tới vị diện cao cấp, nhưng không liên quan tới việc họ là người tới từ vị diện cao cấp, mà liên quan tới một thứ có tên là đá không gian.

Đá không gian là một loại vật rất quý giá, chỉ có ở vị diện cao cấp, hơn nữa còn rất khan hiếm, nhưng nó có một công dụng quan trọng, đó chính là giúp bọn họ ngăn cản lại năng lượng hung bạo của không gian.

Lúc trước, khi Ngân Qua và Triển Vũ Hiên tới vị diện trung cấp có mang theo bốn khối đá không gian, lúc đến đã dùng hết hai khối, cho nên chỉ còn lại hai khối, cho dù những người khác muốn đi cũng không có điều kiện.

Bách Lý Tiểu Ngư không ngờ lại nguy hiểm như vậy, lúc trước hắn thấy Du Tiểu Mặc biểu hiện rất nhẹ nhàng, còn tưởng rằng việc qua lại giữa hai vị diện đơn giản lắm, bây giờ không cần người khác khuyên nhủ, hắn tự động bỏ cuộc.

Cao Dương cũng định tới tiễn Du Tiểu Mặc, nhưng hôm nay trùng vào phiên trực, y lại là đội trưởng, không thể xin nghỉ, đành phải nhờ Bách Lý Thiên Dật chuyển lời.

"Cao đại ca luôn giúp đỡ người khác, chờ ta đi rồi, nói giúp ta một tiếng cám ơn với huynh ấy." Du Tiểu Mặc phát hiện, từ sau khi tới học khu A, số lần hắn gặp mặt Cao Dương vẫn không nhiều lắm, mà Cao Dương lại là một vị đại ca hắn có hảo cảm từ lúc tuyển sinh rồi.

"Được, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi." Bách Lý Thiên Dật đáp.

Một phút trước khi xuất phát, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên cũng tới.

Hắc Thiên bảo mọi người đứng ngoài chờ, sau đó nói Du Tiểu Mặc dẫn ông tới gặp Lăng Tiêu, ngay ở gian trong, chỉ là bây giờ Lăng Tiêu không dễ dàng tiếp khách.

Từ sau khi thân phận của Lăng Tiêu bại lộ, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên đều ăn ý không nhắc tới việc y làm giả số tuổi để nhập học, tuy rằng quy củ không thể bỏ, nhưng đây là một thế giới dùng sức mạnh làm đạo lý."Lần này tới, chủ yếu là muốn nói với các ngươi về việc của viện trưởng Hàn Công." Hắc Thiên chủ động lên tiếng, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước, vùa nhìn đã biết đây là một người rất nghiêm khắc trong việc kiềm chế bản thân.

"Hàn Công?" Lăng Tiêu hơi nhướn mày.

"Không sai." Hắc Thiên gật đầu, "Đúng là viện trưởng Hàn Công đã tới vị diện cao cấp, hơn nữa ông ấy đã rời khỏi đại lục Long Tường gần hai ngàn năm rồi, còn nguyên nhân, chắc ngươi đã biết."

Lăng Tiêu trầm ngâm mộ lát, mới nói: "Đại lục long tường bị hạn chế bởi cấp bậc của vị diện, cường giả Đế cảnh muốn đột phá thành cường giả Thần cảnh còn khó khăn hơn ở vị diện cao cấp vài lần, ngoài ra, cường giả Thần cảnh cũng khó mà lên cấp được, hẳn là vì những điều này nên ông ta mới tới vị diện cao cấp phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy, mục đích ngươi nói những điều này cho chúng ta là gì?"

Hắc Thiên lấy ra một chiếc ngọc giản bình thường, "Trong này có chân dung của Hàn Công, ta muốn nhờ các ngươi, nếu tương lai có gặp được Hàn Công, hãy nói tình hình của học viện Đạo Tâm cho ông ấy biết."

Sau khi kết giới bị phá vỡ, tuy rằng tình hình đã được cải thiện phần nào, nhưng đây không phải là kế dài lâu, hơn nữa cả đám yêu thú cao cấp trong thâm sơn đều rục rịch, nhất định phải dựng lại kết giới.

Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ từ chối, ai ngờ y lại nhận lời.

Lăng Tiêu nói, "Về sau nếu có gặp, ta sẽ chuyển lời giúp các ngươi." Ngụ ý là nếu không gặp thì sẽ không đi tìm đâu.

Hắc Thiên cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.

Sau khi hai người nói xong, Đoàn Kỳ Thiên đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, cầm chặt tay hắn thật tình cảm, "Đồ nhi à..."

Da gà da vịt của Du Tiểu Mặc rơi đầy đất.

Chỉ là Đoàn Kỳ Thiên chẳng hề phát hiện ra, nói tiếp: "Vị diện cao cấp không phải là đại lục Long Tường, cường giả ở nơi đó nhiều gấp bội, còn nhiều cường giả có thực lực cao hơn Lăng Tiêu, rất nhiều, con phải cẩn thận, nếu phát hiện tình huống kì lạ phải lập tức bỏ chạy, hiểu chưa?"

"Hiểu, con hiểu mà." Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, chắc chắn bây giờ là nhân cách thứ nhất nè, xem ra tuy linh hồn đã được chữa trị nhưng vấn đề hai nhân cách vẫn chưa có thay đổi.

"Nếu Lăng Tiêu dám khi dễ con, con phải nói cho vi sư." Đoàn Kỳ Thiên nói.

"Sư phụ sẽ khi dễ lại giúp con sao?" Du Tiểu Mặc cảm động.

"Không, vi sư sẽ nguyền rủa hắn giúp con."

"..."

"Đồ nhi, con phải thông cảm cho vi sư, vi sư không đánh lại được hắn." Đoàn Kỳ Thiên thấy Du Tiểu Mặc không nói lời nào, còn tưởng hắn đã thất vọng với người sư phụ này.

Thật sự là Du Tiểu Mặc không thể chịu nổi thái độ buồn nôn thế này của sư phụ, hắn nghĩ rất có thể hắn bị cuồng ngược đãi lắm, nếu không thì sao tự nhiên lại nhớ nhân cách thứ hai của lão đầu đến thế, lại còn hoài niệm thời gian bị mắng nữa chứ.

"Sư phụ, con biết sư phụ không đánh lại được, ngài yên tâm, con sẽ không để đi sư phụ đi đánh hắn đâu." Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua đám da gà đang nổi đầy người, thông cảm an ủi.

Đoàn Kỳ Thiên cảm động muốn rơi lệ, "Đồ nhi à..."

Du Tiểu Mặc nói tiếp, "Con sợ sư phụ sẽ bị đánh thành đầu heo, thế thì con sẽ thấy mất mặt lắm ấy."

Đoàn Kỳ Thiên: "..."

Sư phụ ngốc, đồ đệ cũng ngốc.

Lăng Tiêu đã biết sự tình sẽ đi đến bước này mà, nhưng mỗi lần xem y đều thấy cực kỳ sung sướng.

Đại khái thì đây là lần đầu Hắc Thiên được chứng kiến một Đoàn Kỳ Thiên ngốc như vậy, khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện một vết nứt.

Sau khi hai sư đồ tâm sự xong, cũng là thời gian lên đường.

Bởi vì phải giữ bí mật về hành lang không gian, cho nên rất ít người biết bọn họ sẽ rời khỏi đại lục Long Tường vào hôm nay, chỉ có những người thân thiết với Du Tiểu Mặc mới biết thôi.

Sau khi Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên rời đi, Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên liền bước vào.

"Những người khác đâu rồi?" Đoàn Kỳ Thiên hỏi.

"Đại trưởng lão bảo họ về hết rồi." Triễn Vũ Hiên trả lời, bởi vì một đám người tụ tập ở bên ngoài quá gây chú ý, cho nên dù có lưu luyến đến mấy cũng bị đuổi đi hết.

Lăng Tiêu đi tới, liếc nhìn hai người, "Đã chuẩn bị xong, vậy đi thôi."

Giờ khắc này, một thứ như dòng nước xoáy nho nhỏ trôi nổi giữa không trung đột nhiên bùng nổ ra một luồng năng lượng khổng lồ, sau đó xoáy nước càng ngày càng lớn, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, một lực hút truyền ra từ xoáy nước, ngay cả bàn ghế trong phòng cũng bị hút vào.

Lăng Tiêu vòng tay ôm chặt hông của Du Tiểu Mặc, quay đầu nói với hai người kia: "Đi!"

Một lát sau, bóng dáng của bốn người hoàn toàn biến mất, khoảng nửa canh giờ nữa, xoáy nước trở về kích thước ban đầu, lẳng lặng xoay tròn giữa không trung.

Chương 378. Mỏ Quạ Đen

Hành lang không gian là một nơi bị bao phủ bởi bóng tối vô biên vô hạn, như một con quái thú đang ngủ đông, nơi này tràn ngập năng lượng không gian làm cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi, chỉ cần một chút thôi cũng khiến cường giả Tiên cảnh mất mạng ngay lập tức.

Lúc mới vào hành lang không gian, Du Tiểu Mặc đã cảm giác được nguy cơ mãnh liệt tuôn ra từ bốn phương tám hướng, tuy rằng ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong phạm vi một trăm mét, nhưng như vậy đã đủ làm cho hắn rung động rồi.

Du Tiểu Mặc dùng sức mạnh linh hồn bao phủ hai mắt, nhìn năng lương không gian liên tục đè ép mọi thứ, phảng phất như những vú khí bén nhọn, cuốn lấy những thứ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung nghiền mát thành bụi phấn, chỉ trong nháy mắt, nếu như là người, chắc hài cốt cũng chẳng còn...

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên.

Quanh thân hai người tản ra một tầng hào quang nhàn nhàn màu trắng ngà, hẳn là hiệu quả của đá không gian, bởi vì có kinh nghiệm một lần rồi nên hai người không biểu hiện ra chút hoảng hốt nào.

Nhưng Du Tiểu Mặc vẫn chú ý tới một điều, bộ dạng của Ngân Qua có khác biệt với lúc bình thường.

Thứ khác nhất chính là ánh mắt y, từ màu đen biến thành màu bạc, đồng tử đen cũng biến thành dựng thẳng, tuy rằng trên mặt y không hề có biểu lộ gì, nhưng đôi mắt này vẫn hiện ra sự tàn nhẫn luôn có ở Xà Hoàng. Sau khi kích phát huyết mạch Xà Hoàng trong cơ thể, thực lực của Ngân Qua cứ tăng lên liên tục, trực tiếp phóng qua bức tường lớn giữa cấp tám và cấp chín, thậm chí còn ẩn ẩn dấu hiệu gần tới cấp mười.

"Lăng Tiêu, chúng ta phải đi bao lâu mới đến?"

Du Tiểu Mặc thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, từ khi bọn họ tiến vào hành lang không gian đến giờ đã là ba ngày, nhưng đằng trước vẫn mịt mờ bóng tối, không hề có dấu hiệu nào của ánh sáng, hiển nhiên là còn cách lối ra một quãng thật dài.

Trước kia hắn còn lo lắng Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên sẽ không chịu được, nhưng giờ nhìn thấy cả hai người họ đều có vẻ rất bình tĩnh, hắn liền biết mình đã lo xa.

"Với tốc độ bây giờ của chúng ta, ước chừng còn nửa tháng nữa mới đến." Lăng Tiêu đáp.

"Lâu quá đi mất." Du Tiểu Mặc thất vọng la lớn.

"Đây là tính thời gian nhanh nhất rồi, nếu như không có gì ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn là?"

Tiếng Triễn Vũ Hiên vang lên từ đằng sau, "Là bão không gian, bão không gian là thứ đặc biệt chỉ hành lang không gian mới có, rất nguy hiểm, nghe nói toàn bộ bão không gian đều được tạo thành từ năng lượng không gian, mỗi năm sẽ xuất hiện một lần, khi gặp được thứ này, kể cả cường cả Đế cảnh cũng khó mà sống sót."

Du Tiểu Mặc suy tư một chút, chợt vui vẻ nói: "Mỗi năm mới xuất hiện một lần, vậy thì tỷ lệ chúng ta gặp phải bão không gian cực kỳ thấp, hoàn toàn không cần lo lắng."

"Không sai." Triễn Vũ Hiên cười cười gật đầu, "Trừ khi nhân phẩm tệ đến mức nhân thần cộng phẫn*, nếu không thì đúng là không có khả năng gặp được."

"Xem ra một trong số các ngươi có nhân phẩm tệ đến nỗi nhân thần cộng phẫn." Triễn Vũ Hiên vừa dứt lời, giọng nói của Lăng Tiêu đã chậm rãi vang lên, bước chân đang đi cũng ngừng lại.

Ba người nhìn theo tầm mắt của y, ở phía trước khoảng một trăm mét, năng lượng không gian như những cơn gió tự xé rách lẫn nhau, phát ra âm thanh chói tai, một thứ như vòi rồng không ngừng chuyển động, khoảng cách càng gần hơn, dòng gió xoáy càng lớn dần.

Đây chính là bão không gian!

Triễn Vũ Hiên và Du Tiểu Mặc quay sáng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Triễn Vũ Hiên cười ha ha một tiếng, "Ta thấy nhân phẩm của mình cũng ổn, lần trước đâu có gặp bão không gian."

Du Tiểu Mặc rụt cổ lại, "Gần đây nhân phẩm của ta cũng được lắm."

Sau khi trốn tránh trách nhiệm xong, hai người cùng nhìn về phía Ngân Qua, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là ngươi đấy.

Ngân Qua bình tĩnh liếc nhìn hai người: "Mỏ quạ đen."

Cả hai: "..."

"Làm sao bây giờ?"

Nửa ngày trôi qua, Du Tiểu Mặc cam chịu phá vỡ sự yên lặng.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lúc mở ra mắt y đã đổi thành một màu tím thần bí sâu thẳm, "Các ngươi đều đứng đằng sau ta đi."

Nơi này là hành lang không gian, khắp nơi đều tràn ngập năng lượng, dù có không gian tùy thân cũng không thể mở, nếu không sẽ dẫn tới chấn động, có lẽ hành lang không gian cũng sẽ hỏng theo.

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên làm theo lời bay đến phía sau lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc thì được Lăng Tiêu tạm thời giao cho hai người họ.

Du Tiểu Mặc vội vàng dặn dò: "Lăng Tiêu, anh cẩn thận một chút."

Lăng Tiêu quay lại, khẽ gật đầu.

Bão không gian đã chắn kín lối đi tới phía trước của hành lang, ngay cả khe hở cũng không chừa, nếu muốn lách qua mà đi là chuyện không thể, cho nên chỉ có một cách, đó là gắng gượng vượt qua.

Lăng Tiêu nói: "Ta sẽ dùng lửa làm một cái ***g khoảng hai mét, nhớ kỹ, không được rời khỏi ***g một bước, nếu không thì ta cũng không thể cứu nổi."

Ba người trịnh trọng gật đầu.

Lúc bọn họ muốn hỏi khi nào thì hoàn thành, bão không gian đã lan tới gần, chỉ còn khoảng mươi mét nữa, lực hút khủng khiếp như muốn cuốn toàn bộ mọi vật, ngoài Lăng Tiêu thì ba người đều vội vàng lui lại.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên không hề có điềm báo trước.
Âm thanh truyền tới từ bên trái, nhưng không chỉ có một, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền tới, nhưng chỉ giằng co vài giây rồi biến mất, còn lại tiếng rít đoạt mệnh của bão không gian.

"Có có có... Có chuyện gì xảy ra thế, ở đây có người sao?" Du Tiểu Mặc sợ tới mức bắt đầu nói lắp.

Lăng Tiêu nói: "Có người cũng gặp bão không gian như chúng ta, xem ra đều chết hết rồi."

Du Tiểu Mặc lau mồ hôi lạnh cứ túa ra, quá khủng khiếp!

"Mọi người cẩn thận một chút, bão không gian đã đến." Âm thanh nghiêm túc của Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên, trong giọng điệu mang theo cả sự chăm chú mà bình thường tuyệt đối không có, xem ra y cũng rất xem trọng sự uy hiếp của bão không gian.

Vừa nói xong, bão không gian đã gào thét cuốn cả bốn người bọn họ vào, hai ngọn lửa màu đỏ và tím bị gió lốc giằng xé, nhưng dù có vặn vẹo thế nào thì cái ***g lửa ấy vẫn đều đặn lao về phía trước.

Nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động.

Gặp phải bão không gian mà còn có thể bình tĩnh đến thế, hiếm hoi như lông phượng sừng lân.

Đáng tiếc, những người có thể chứng kiến đều đã chết hết rồi.

Hai canh giờ sau, trên trán Lăng Tiêu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, phải vận dụng hỏa diễm bản mệnh để ngăn cản bão không gian trong khoảng thời gian dài như vậy, chính y cũng không chịu đựng nổi, hơn nữa tốc độ linh lực tiêu hao quá nhanh.

Du Tiểu Mặc thấy lo lắng không thôi, bỗng nhớ tới linh thủy trong không gian, lập tức luống cuống lấy ra một lọ linh thủy còn thừa trong túi trữ vật, bên trong chỉ còn khoảng mười giọt, dù sao thì có chút ít vẫn hơn không.

Uống xong linh thủy, linh lực trong cơ thể bắt đầu từ từ khôi phục.

Lăng Tiêu lại giữ vững tinh thần thêm một lần nữa, nửa canh giờ sau, cuối cùng thì bọn họ cũng lao ra khỏi bão không gian, còn cơn bão không gian khủng khiếp kia đã dần dần đi xa.

Ba người đồng thời thở dài một tiếng.

"Lăng Tiêu, anh không sao chứ?" Du Tiểu Mặc bảo Ngân Qua buông hắn ra, sau đó bổ nhào vào trên người Lăng Tiêu, giọng điệu có chút lo lắng.

"Không sao, chẳng qua là linh lực bị tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi." Lăng Tiêu khẽ cười, mặc dù mới qua hai canh giờ rưỡi nhưng linh lực đã tiêu hao hết chín phần, chỉ cần không gặp phải bão không gian nữa thì sẽ không sao.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, "Nếu biết trước thì em đã chuẩn bị thêm một ít linh thủy rồi."

Nghe vậy, Lăng Tiêu liếc nhìn Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên phía sau, sắc mặt hai người không thay đổi, như thể không nghe thấy Du Tiểu Mặc nói gì, y mới đáp: "Không sao, nếu không có linh thủy thì ta vẫn có cách."

Nói thì nói thế nhưng Du Tiểu Mặc vẫn rất phiền muộn.

Sau khi bão không gian đi qua, hành trình kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, bọn họ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm như bão không gian nữa, mà linh lực bị tiêu hao của Lăng Tiêu cũng đã khôi phục lại.

Nửa tháng sau, cả bốn người cũng được nhìn thấy lối ra của hành lang.

Một đốm sáng nho nhỏ, lóe sáng lóe sáng ngay phía trước, tâm trạng căng thẳng bị Du Tiểu Mặc đè nén rất lâu cũng được thả lỏng.

Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên cùng thở dài một tiếng.

"Sắp ra khỏi đây rồi, cẩn thận một chút, nhớ đừng chủ quan." Lăng Tiêu dặn dò ba người, chỉ cần chưa ra ngoài, thì dù lối đi ngay gần trước mắt cũng có thể thất bại trong gang tấc.

Ba người lại tiếp tục giữ vững tinh thần.

Nhìn thì có vẻ như lối ra đang ở ngay trước mắt, nhưng thật ra vẫn cách một đoạn rất xa.

Một tiếng sau, đốm sáng đã lớn gấp đôi, nhưng vẫn còn một đoạn dài nữa.

Ngoại trừ Du Tiểu Mặc, ba người còn lại biểu hiện khá bình tĩnh, thực ra thì hình huống này có thể coi như thử thách ẩn hình của hành lang không gian, để cho ngươi thấy lối ra ngay trước mắt dẫn tới nôn nóng. Giờ phút này, Du Tiểu Mặc đang cực kù nôn nóng, nhưng thấy cả ba người đều bình tĩnh, hắn đành phải kiềm chế tâm tình này.

Mãi tới khi khoảng cách chỉ còn lại không tới trăm mét.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhìn về phía Lăng Tiêu, "Anh xem, anh xem kìa..."

Lăng Tiêu thấy hắn nở nụ cười, cũng cười theo, đang lúc định nói chuyện, y đột nhiên biến sắc, còn chưa lên tiếng, một âm thanh cầu cứu đã vang lên từ phía xa.

"CỨU MẠNG!!!"

Sắc mặt của Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên cùng thay đổi, bọn họ không nhìn người cầu cứu, dứt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net