Chương 397-400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 397. Giả Mạo

Ngày hôm sau, cổ Lăng Tiêu bị cắn rất thê thảm, nếu là người bình thường nhất định sẽ xóa hết dấu vết, nhưng Lăng Tiêu thì không, y coi dấu vết trên cổ thành dấu ấn tình yêu mà Du Tiểu Mặc để lại, thoải mái khoe trước mặt người khác.

Mà người khác này chính là tiểu nhị của khách sạn.

Kể từ lúc đó, ánh mắt tiểu nhị nhìn Du Tiểu Mặc cứ càng ngày càng kì quái, ngay từ đầu là rất khiếp sợ, sau khi hiểu rõ thì dùng ánh mắt như nhìn quái vật, cuối cùng không dám tới nữa.

Du Tiểu Mặc hối hận không thôi, hắn đã sớm biết cái tên Lăng Tiêu này không phải là người bình thường mà, mặt y phải dày hơn bất cứ ai trên đời này ấy chứ, hắn vĩnh viễn không thể đọ nổi.

Vì vậy, tình huống liền biến thành Du Tiểu Mặc cầu xin Lăng Tiêu xóa dấu vết trên cổ y.

Du Tiểu Mặc nước mắt nước mũi tèm lem thề không bao giờ làm mấy chuyện thế này nữa, còn phải ký một đống hiệp ước không bình đẳng, rốt cục Lăng Tiêu cũng bỏ ý định đi ra ngoài khoe khoang.

Món nợ này, sớm muộn gì hắn cũng đòi lại!

Hai ngày nữa trôi qua, Du Tiểu Mặc thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đem tin tức có liên quan tới Thôn Kim thú trong ngọc giản lan rộng ra ngoài.

Tốc độ truyền bá tin tức nhanh như chớp, còn chưa tới cả buổi, toàn bộ người trong thành Lục Nguyệt đều hay tin, khắp nơi toàn những âm thanh bàn tán về Thôn Kim thú.

Nhưng cử động này không hề nguy hại tới lợi ích của Thương Minh, bởi vì trước một ngày, Hùng Tiếu đã ngừng bán tin tức, mà những người mua ngọc giản, bởi vì dè chừng đám gia tộc thế lực kia, cũng không dám đem tin tức mình đã mua được cho người khác.

Chỉ là sau khi tin tức bị Du Tiểu Mặc lan rộng ra ngoài, ưu thế của đám thế lực lớn kia đã mất sạch.

Thôn Kim thú tượng trưng cho quyền lực và địa vị, hấp dẫn thế này làm gì có ai cưỡng lại được chứ, trong thời buổi con người để ham muốn chiếm lĩnh này, một số người bắt đầu tìm đủ mọi cách để nghe ngóng tìm tòi lối vào của tòa địa cung kia.

Bởi vì cái gọi là không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, cuối cùng cũng có người thăm dò được.

Thật ra mấy thế lực lớn đã có cách.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ không hề hành động, chỉ tập trung vào việc nghiên cứu quy lật di động của địa cung, rốt cục cũng phát hiện được, lần tiếp theo, lối vào địa cung sẽ xuất hiện ở góc tây nam của sơn mạch Lục Nguyệt, gần một sơn cốc.

Chỉ là thời gian có hạn.

Mỗi lần lối vào dừng lại chỉ khoảng nửa khắc, nếu không thể đi vào trong khoảng thời gian này, nó sẽ tiếp cục di động, không ai biết tới nơi nào, khoảng cách bao nhiêu, cho nên cơ hội chỉ có một lần.

Tuy nói thế, nhưng cụ thể là có một ngày, sao có để thủ thời gian để hỏi ra.

Du Tiểu Mặc cũng sốt ruột, hắn cảm giác dù có thêm vài ngày nữa cũng chẳng đủ.

Tin tức không được xác thực thế này, dù bọn hắn có lật tung sơn mạch Lục Nguyệt lên cũng vô dụng, cửa vào đã sớm biến mất.

"Làm sao bây giờ?"

Tuy Lăng Tiêu đã nói y không phải vạn năng, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn theo thói quen quay sang hỏi.

Lăng Tiêu vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, sau một lát bỗng cười nói: "Qua việc để lộ tin tức lần trước, chắc lần này gia tộc Xích Huyết đã có đề phòng hơn, để cam đoan tin tức không bị rò rỉ, sẽ không có nhiều người biết, xem ra không dựa vào người khác được rồi, đã thế, chính chúng ta đi nghe ngóng."

Du Tiểu Mặc tràn đầy phấn khởi hỏi: "Nghe ngóng thế nào?"

Lăng Tiêu đáp: "Giết người phóng hỏa."

Màn đêm hôm ấy phủ xuống rất nhanh, đêm khuya thanh vắng chính là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa. Trong bóng đêm tăm tối, có hơn mười bóng người cùng lén lút đi về một hướng, đó chính là phủ thành chủ của thành Lục Nguyệt.

Ngày ấy, Hồ Ân bị Du Tiểu Mặc làm cho tức điên phải bỏ khỏi khách sạn, về sau liền nhận được lời mời của thành chủ, một đoàn người nghỉ lại trong phủ thành chủ, sau đó, người của Đan Sư Công Hội cũng dọn vào nghỉ chân, vị thành chủ kia như được nở mày nở mặt, cứ cười toe toét mãi.

Về phần tại sao lại ra tay từ người của gia độc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội.

Là bởi vì không thể đắc tội với Thương Minh được, mạng lưới tình báo của họ trải rộng khắp đại lục Thông Thiên, nếu dám động tay động chân vào người của họ, có khi chết lúc nào cũng không biết, hơn nữa Thương Minh rất biết bao che khuyết điểm.

Cũng không thể đắc tội với Ngự Thú Công Hội, Ngự Thú Pháp của họ nổi tiếng khắp đại lục Thông Thiên, từ yêu thú cấp cao đến yêu thú cấp thấp, nói không chừng lúc ngươi đang hành động đã bị yêu thú nào giám thị, quá nguy hiểm, cho nên mọi người mới lựa chọn gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội.

Tuy hai thế lực này cũng không thể đắc tội, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, khó mà tra ra được thủ phạm.

Cũng không lâu lắm, một nhóm người đã tới phủ thành chủ được canh giữ nghiêm ngặt.

Hình như những người này đã thông đồng với nhau từ trước, sau khi tụ lại một nơi liền tản ra, chia thành các hướng khác nhau lẻn vào phủ thành chủ.

Thời gian mới chỉ trôi qua một phút.

Trong phủ thành chủ khí tức cường hãn tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, không bao lâu liền im bặt, đêm tối lại trở lại sự yên tĩnh vốn có, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Trước mặt cường giả Thần cảnh, đúng là không chịu nổi một kích."Trong bóng tối, tiếng Lăng Tiêu nhàn nhạt vang lên, lộ ra một chút đã sớm có dự kiến.

Du Tiểu Mặc tựa vào trên lưng y nhìn phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, xem ra họ đã sớm biết đêm nay sẽ không an bình, cho nên không hề có ý định đi ngủ, chuẩn bị chờ con mồi tự dẫn xác tới cửa.

"Chắc chắn Hồ Ân sẽ không nghỉ ngơi đâu, chúng ta thật sự phải ra tay với hắn hả?"

"Mặc dù Hồ Ân là thiên tài của Ngọc Tiên Thành, nhưng so với người ở bổn gia thì khó mà sánh nổi, chắc cường giả Thần cảnh kia đang canh giữ ở bên người bổn gia, cho nên chỉ có thể ra ta từ hắn."

"Không thể tìm Thành Đông Thanh sao?"

"Hồ Ân và Thành Đông Thanh, em ghét kẻ nào hơn?"

"Cả hai đều đáng ghét."

"Chọn một kẻ trước, tên còn lại thì tìm cơ hội sau."

"Vậy thì Hồ Ân đi."

"Lần sau nhớ thẳng thắn chút."

"... Được."

Nơi Hồ Ân nghỉ lại nằm ở phía tây của phủ thành chủ, ban ngày họ đã điều tra qua, không biết tại sao hắn không ở cùng người khác, nhưng vậy thì bọn họ ra tay sẽ dễ hơn.

Chỉ là thành chủ sợ Hồ Ân bị quấy rối, cho nên cố ý phái người trông coi Tây Sương nghiêm ngặt, nhìn từ bề ngoài, đúng là một con ruồi cũng không lọt qua.

Lăng Tiêu mang theo Du Tiểu Mặc nhẹ nhàng tránh thoát hàng đống phòng tuyến của thủ vệ, rốt cuộc cũng tìm được nơi Hồ Ân đang ở, là một tòa biệt viện tinh sảo.

Ngoài biệt viện có thủ vệ của phủ thành chủ vây kín, bên trong là người Hồ Ân mang tới, ngoại trừ Hồ Ân có tu vi Đế cảnh thì còn một người khác nữa, chỉ là khí tức của người này còn mạnh hơn Hồ Ân, chắc phải cỡ bốn năm sao.

Lăng Tiêu thẳng tay đánh ngất xỉu người nọ.

Du Tiểu Mặc thì nhanh nhẹn nhét tên xấu số kia vào đáy giường, như vậy cho dù có người tới cũng không thấy được, sau đó hắn để Miêu Cầu biến thành nạn nhân, là một lão giả lưng còng.

"Đây là một ông già chính hiệu nè." Lăng Tiêu cười nói.

Du Tiểu Mặc lừ mắt khinh bỉ, sau đó bắt đầu thực thi kế hoạch.

Vì không kinh động tới những người khác, bọn họ muốn lợi dụng thân phận của lão giả bị đánh ngất kia, để cho Du Tiểu Mặc biến thành lão rồi lừa dối những kẻ khác.

Kết quả rất thuận lợi, Du Tiểu Mặc chỉ nói với bọn họ là 'Hắn và Hồ Ân có việc rất quan trọng, bảo bọn họ đi ra ngoài biệt viện canh chừng cùng thủ vệ của phủ thành chủ'. Thế là mấy người kia ngoan ngoãn đi hết.

"Cốc cốc cốc!"

"Vào đi." Giọng Hồ Ân vang lên.

Du Tiểu Mặc lập tức đẩy cửa bước vào. Hắn tùy ý liếc nhìn bài trí trong phòng, quả nhiên là đủ xa hoa.

Hồ Ân vẫn chưa ngủ, hắn đang uống rượu, lông mày nhíu lại thật chặt, có vẻ đang nghĩ đến chuyện không vui nào đó, thấy Du Tiểu Mặc tiến vào cũng không nghi ngờ, "Lỗ bá, ông đến tìm ta có chuyện gì không?"

Du Tiểu Mặc ho nhẹ một tiếng, hạ giọng: "Ta tới là vì có một chuyện rất quan trọng muốn bàn với ngươi."

Lúc này Hồ Ân đang có chút men say, không hề nhận ra câu chữ giọng điệu này khác xa với Lỗ bá bình thường, thấy Du Tiểu Mặc nói có chuyện quan trọng, liền hỏi: "Chuyện gì?"

Du Tiểu Mặc cười nói: "Thực ra ta muốn nói cho ngươi biết, có người đang đứng sau lưng ngươi."

Hồ Ân hơi sửng sốt, rốt cục cũng phát hiện ra Lỗ bá trước mắt có gì đó rất cổ quái, nhưng hắn không suy nghĩ sâu xa, cũng cảm giác được sau lưng truyền đến cảm giác là lạ.

Hồ Ân quay phắt đầu lại, hình ảnh đập vào mắt hắn là một nam nhân anh tuấn rất quen thuộc, nam nhân đang cười với hắn, cười tươi tới nỗi toàn thân hắn rét căm căm, miệng mở rộng nhưng không thể thốt ra nổi một chữ, ánh mắt nhìm người nọ chằm chằm.

Lăng Tiêu không cho hắn cơ hội lên tiếng, cũng như Lỗ bá, thẳng tay đánh ngất xỉu, không ai đỡ hắn, Hồ Ân té bịch xuống đất, con mắt vẫn còn trợn tròn.

"Đúng là dễ hơn cả trong tưởng tượng nữa." Du Tiểu Mặc hưng phấn nói.

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, "Bây giờ có thể thay đổi lại rồi." Y không có hứng thú nhìn mặt một lão già, hơn nữa cái mặt già này còn có biểu lộ mà y rất quen thuộc.

Du Tiểu Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cuối cùng vẫn nghe lời biến lại.

Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Hồ Ân, đưa ngón trỏ của bàn tay phải ra, móng tay không dài nhưng hiện lên một ánh sáng sắc bén lạnh người, mở ra một vết thương rất sâu trên cổ Hồ Ân, máu tuôn ra ồ ạt, nhanh chóng chảy đầy đất, Hồ Ân đã bị giết chết trong lúc hôn mê như vậy.

Chương 398. Vấn Đề Lớn Trong Cuộc Sống

Sau khi Hồ Ân chết, Lăng Tiêu hấp thu trí nhớ của hắn.

Lăng Tiêu có thể hấp thu trí nhớ của đối phương dù người kia chết hay còn sống, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Nếu hấp thu khi còn sống, trí nhớ của người nọ sẽ sinh ra một cảm xúc chống cự theo bản năng, rất khó tiêu hóa, lại còn tốn thời gian, mà người chết rồi, ý thức tiêu tán, chỉ cần người chết không lâu hơn một ngày, trí nhớ vẫn còn lại trong đầu, như một món đồ vô chủ, rất dễ hấp thu.

Đây không phải là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu làm như vậy.

Nhưng lần nào nhìn cảnh tượng này cũng làm hắn chấn động, cứ có cảm giác như Lăng Tiêu đang ăn người kia vậy á.

Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Tiêu đã tiêu hóa hết trí nhớ của Hồ Ân, cũng tìm được đáp án mà họ muốn, lúc này y mới lên tiếng: "Chúng ta đi thôi."

Du Tiểu Mặc gật gật đầu.

Sau khi ra khỏi phòng, Lăng Tiêu thả một mồi lửa, còn hai người họ nhẹ nhõm rời đi.

Một phút trôi qua, thế lửa lan tràn, phía tây phủ thành chủ chìm trong biển lửa, lửa rất lớn, thậm chí còn có dấu hiệu lan tới nơi khác, dù có cố dập thế nào cũng không tắt, cả phủ thành chủ lâm vào trong khủng hoảng, thỉnh thoảng lại có tiếng gào rú truyền đến từ bên trong.

Sáng ngày hôm sau, chuyện phủ thành chủ bị hỏa hoạn đã đồn ầm khắp phố.

Nghe nói mãi tới buổi sáng mới có thể dập tắt, nhưng phủ thành chủ đã bị đốt trụi hơn ngân nửa rồi.

Bởi vì phát hiện sớm, cho nên không có nhiều thương vong, chỉ là trong mấy người đã chết còn có Hồ Ân không ai bì nổi và một cường giả Đế cảnh, đối với việc này, vị cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết nổi giận đùng đùng, tỏ vẻ nhất định phải bắt được hung thủ, cơ mà, có bắt được hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Buổi chiều, tin tức khi nào lối vào địa cung xuất hiện đã được lan truyền nhanh chóng.

...

Trong phủ thành chủ, khắp nơi đều bị bầu không khí căng thẳng bao phủ, nhất là chỗ đại sảnh chưa bị ngọn lửa tàn phá, toàn bộ người của gia tộc Xích Huyết đều tập trung ở đó, chỉ là sắc mặt ai nấy đều rất tệ.

Du Minh, cũng là vị cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết kia, lão nhìn nam tử ngồi ở chủ vị cao nhất, "Thanh Sơn, ngươi thấy chuyện này thế nào?"

Thanh Sơn trong lời của Du Minh chính là con trai thứ ba của gia chủ gia tộc Xích Huyết đương nhiệm, tướng mạo tuấn mỹ, thiên phú cũng là số một số hai trong tộc, địa vị cao hơn cả Du Minh, ở đây hắn là người có quyền lên tiếng nhất, nhiều lúc thậm chí Du Minh cũng phải nghe lệnh hắn.

Du Thanh Sơn trầm ngâm nói: "Người lẻn vào phủ thành chủ tối qua, nhất định có tu vi cao hơn Lỗ bá, nếu không sao có thể âm thầm giết chết Lỗ bá như vậy, còn Hồ Ân, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hắn sao?"

"Chúng ta đã tìm lần lượt cả trong lẫn ngoài, xác thực không có bóng dáng của Hồ thiếu gia, chúng ta nghi, rất có thể hắn cũng bị sát hại rồi." Thủ hạ của Hồ Ân cung kính nói.

Du Thanh Sơn gõ gõ mặt bàn: "Người nọ giết chết Lỗ bá, lại bắt Hồ Ân, chẳng lẽ có cừu oán với Hồ Ân?" Bởi vì bọn họ không tìm thấy thi thể của Hồ Ân, cho nên nhất trí nhận định rằng Hồ Ân đã bị bắt đi rồi.

"Ngũ thiếu gia, nếu như đối phương thật sự có cừu oán với Hồ thiếu gia, ta biết hai người có hiềm nghi lớn nhất." Hồ Khang Ninh vừa chữa khỏi vết thương lập tức đứng dậy, lúc nói tới hai người kia, trong mắt gã lộ ra một tia oán độc.

Du Thanh Sơn hờ hững nhìn gã: "Ngươi muốn nói tới chuyện xảy ra ở khách sạn?"

Vài ngày trước khi tới thành Lục Nguyệt, hắn đã được nghe nói tới chuyện này.

Hồ Khang Ninh bị hắn nhìn đến mức căng thẳng, chắp tay nói: "Vâng! Một trong hai kẻ đó có thực lực cao hơn Hồ Ân, lúc ấy Hồ thiếu gia không thể đánh lại, cho nên ta cho rằng, rất có thể thực lực của kẻ nọ còn cao hơn cả Lỗ bá."

Đúng lúc này, một gã hộ vệ chạy vào.

Hộ vệ chắp tay nói: "Thiếu gia, công tác tìm kiếm có tiến triển, chúng ta tìm được tùy thân không gian giới chỉ của Hồ Ân thiếu gia ở trong phế tích, bên dưới nhẫn còn có một đống quần áo màu đen xám, rất có thể là quần áo của Hồ Ân thiếu gia."

"Chẳng lẽ sỡ dĩ Hồ Ân biến mất, thật ra là bị đại hỏa đốt thành tro?"

Du Thanh Sơn nhíu mày lại, không gian giới chỉ là một món đồ cao cấp hơn túi trữ vật, với thân phận của Hồ Ân, có một cái cũng là chuyện bình thường, nếu như hắn bị bắt đi rồi, sao có thể bỏ lại mỗi không gian giới chỉ, còn cả đống đồ đen xám này nữa, giải thích như vậy, việc Hồ Ân biến mất cũng hợp lý rồi.

RẦM——

Du Minh nện mạnh xuống bàn, rít lên: "Giỏi lắm, còn dám hạ sát cả người thừa kế của Ngọc Tiên Thành, xem ra mấy năm nay gia tộc Xích Huyết không có động tác gì, làm mọi người lầm tưởng chúng ta là mèo bệnh, không giết chết kẻ kia, uy nghiêm của gia tộc Xích Huyết còn để ở đâu!"

Nét mặt của Du Thanh Sơn rất sâu xa khó hiểu.

"Nhất định kẻ kia sẽ xuất hiện vào ngày mai, đến lúc đó nhìn xem ai đáng nghi nhất."

Hồ Khang Ninh xiết chặt nắm đấm, mặc kệ hai kẻ kia có phải là hung thủ hay không, chắc chắn gã sẽ không bỏ qua cho chúng.

...Hôm sau, lúc thời cơ vẫn chưa tới.

Khắp góc tây nam của sơn mạch Lục Nguyệt đã đầy bóng người.

Tất cả các cường giả đều tới nơi này, người đông đúc chen chúc thành một đống, sơn mạch hoang vu quanh năm bỗng tràn đầy nhân khí.

Lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới, mọi người đang líu ríu thảo luận.

Lúc này, khoảng cách tới khi cửa vào địa cung xuất hiện chỉ còn lại nửa canh giờ nữa.

"Nhiều cường giả quá đi!" Du Tiểu Mặc hưng phấn nói, tuy tin tức được thả ra khá muộn, nhưng trong sơn mạch Lục Nguyệt có rất nhiều cường giả tán tu ẩn giấu, muốn tới chỉ là chuyện trong giây lát, bởi như vậy, đâu đâu cũng có người thực lực cao hơn Lỗ bá, đâu đâu cũng có kẻ đáng ngờ.

"Không nên khinh thường." Lăng Tiêu nói.

"Em biết rồi, ầy, chỗ đó chính là lối vào sao?" Du Tiểu Mặc tò mò chỉ về nơi địa thế hiểm trở phía trước.

Đoạn sơn mạch phía trước còn một chỗ nứt rất to, rộng khoảng hai trăm mét, cũng là đoạn cốc đã được tương truyền mấy hôm nay, nghe nói rất lâu trước đây có hai cường giả đánh nhau ở chỗ này, khe núi nguy hiểm kia chính là một trong những kiệt tác của họ.

Bởi vì lực phá hoại của họ quá mạnh, trong đoạn cốc có một vùng không gian bị xé nứt, trải qua năm tháng lắng đọng, mảnh đoạn cốc này đã thành hiểm địa nổi danh ở sơn mạch Lục Nguyệt, khắp nơi trong đoạn cốc đều là gió lớn sắc bén như lưỡi giao, trong ngọn gió còn mang theo vài tia năng lượng không gian, có thể nhẹ nhàng giá vỡ phòng ngự của cường giả Tiên cảnh, cho nên chỉ có cường giả Hoàng cảnh trở nên mới vào được.

"Người của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã đến!"

Đang nói dở, đám đông trước mặt đã xôn xao.

Du Tiểu Mặc đưa mắt theo hướng bọn họ đang nhìn, trên bầu tới có mười ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, từ xa tới gần, chỉ loáng cái đã xuất hiện trước mặt họ, rơi vào khoảng đất trống không ai dám đến gần.

Ngoại trừ Thành Đông Thành và Hồ Khang Ninh thì còn lại toàn là người lạ mặt.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng rằng Hồ Phong và Đường Hạo đã gặp ở Bắc Động cũng sẽ xuất hiện chứ, nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện ra bóng dáng hai người nọ, đến đây hắn mới xác định bọn chúng thật sự không tới.

Hắn cũng không biết, cả vì Hồ Phong và Đường Hạo không hoàn thành nhiệm vụ Thiên Công Đỉnh, nên đang bị cấm túc.

Sau khi đám người kia tới, Thanh Quy của Hùng Tiếu cũng xuất hiện, Thanh Quy khổng lồ nhanh chóng che khuất cả khoảng trời bao la, trên mặt đất đều trở nên tăm tối, Thanh Quy tìm một mảnh đất trống rồi mới đáp xuống.

Hùng Tiếu và Kiều Vô Song đồng thời nhảy xuống từ trên mai của Thanh Quy, không biết có phải tình cờ hay không mà đáp lại đúng chỗ Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng không xa, hai người đã sớm nhìn thấy bọn họ.

"Lăng Mặc, Du Tiểu Hắc huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt."

Hùng Tiếu sải bước đi tới, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng lộ ra vẻ vui mừng.

Du Tiểu Mặc lại tiếp tục bị cái câu "Du Tiểu Hắc huynh đệ" làm cho lúng túng, sớm biết như vậy thì không nên để Lăng Tiêu cướp lời, kết quả biến thành Du Tiểu Hắc gì đó, còn y thì hay rồi, lại dùng một chữ trong tên hắn, Lăng Mặc Lăng Mặc, nghe rất êm tai á.

Lăng Tiêu thờ ơ đáp lại: "Vừa tới mà thôi."

Kiều Vô Song thấy mặt Du Tiểu Mặc đang nhăn lại thành một nhúm, giọng nói mang theo chút quan tâm hỏi: "Du huynh đệ, ngươi làm sao thế?"

Du Tiểu Mặc bị cái câu "Du huynh đệ" này an ủi, dễ nghe hơn Du Tiểu Hắc quá nhiều, vui vẻ cười nói: "Không sao đâu, ta chỉ đang tự hỏi một vấn đề liên quan tới cuộc đời ta ấy mà."

Kiều Vô Song châm chước hỏi: "Xin hỏi vấn đề gì mà liên quan tới cuộc đời?"

Du Tiểu Mặc khẽ thở dài: "Ta họ Du, người của bổn gia trong gia tộc Xích Huyết cũng họ Du, ngươi nói ta có phải là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của họ không nhỉ?"

"Ây..." Kiều Vô Song ngơ ngác.

"Thời buổi này loại người gì cũng có, chó mèo đâu ra cũng dám giả mạo người của gia tộc Xích Huyết, không biết nhìn lại thân phận mình đi, chỉ ngươi mà cũng dám!"

Một tiếng cười lạnh mỉa mai bỗng vang lên, giọng điệu thì ác ý mà còn cố lớn tiếng, công kích ác động chĩa thẳng vào Du Tiểu Mặc.

Mọi người nhìn theo hướng tiếng cười phát ra, là "người quen", chính là cái gã Hồ Khang Ninh đã bị Lăng Tiêu đá bay ấy.

Bên cạnh Hồ Khang Ninh còn có Du Thanh Sơn và Du Minh, biểu lộ khó lường, không nhìn ra liệu hai người này có ý kiến gì với câu nói vừa rồi của Du Tiểu Mặc hay không, nhưng bọn họ không lên tiếng nhắc nhở Hồ Khang Ninh, hiển nhiên là tán thành gã.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn bọn họ, sau đó thu ánh mắt lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói với Kiều Vô Song: "Ngươi nói liệu ta có nên đổi họ không, nhỡ đâu người khác lại nghĩ ta liên quan tới đám người chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người kia, chẳng phải ta đây sẽ bị thua thiệt sao!"

Kiều Vô Song chỉ có thể cười gượng.

Chương 399. Sẽ Mang Thai Đó

Sắc mặt đám gia tộc Xích Huyết dùng lỗ mũi nhìn người tập thể phát biểu.

Mấy câu này thể hiện rất rõ ràng bản lãnh đắc tội người của Du Tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net