Chương 41-44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41. Ghen

Vừa nghe thấy giọng nói này, Du Tiểu Mặc đã đoán ra là ai rồi, lúc quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.

Rời đi bốn ngày, cuối cùng y cũng trở về, hơn nữa nhìn dáng vẻ của y tựa hồ là vừa về tới đã chạy tới chỗ hắn, không phải chỉ có hơn trăm viên linh đan sao, thật là vội vã.

Du Tiểu Mặc không có phát hiện trong giọng nói của Lăng Tiêu còn mang theo vài phần không vui, đi tới trước mặt y, rất tự nhiên chào hỏi: "Lăng sư huynh, ngươi rốt cục cũng về rồi, lần trước có người đến báo cho ta biết ngươi phải làm nhiệm vụ, người kia chắc là sư đệ của ngươi hả?"

Nói đến đây, hắn tìm trong túi rồi lấy ra hai chiếc bình nhỏ, đang muốn đưa cho y, thì Phương Thần Nhạc đã đi tới.

"Ngươi là Lâm Tiếu sư huynh của Võ Hệ phải không, xin chào, ta là Phương Thần Nhạc, rất hân hạnh được gặp ngươi."

Lăng Tiêu nhàn nhạt nheo mắt nhìn Phương Thần Nhạc, trong ánh nhìn soi mói của y, Phương Thần Nhạc chỉ ung dung mỉm cười, đương nhiên, đây chỉ là tình huống bình thường, nếu như Lăng Tiêu phóng ra uy áp thì kể cả có thêm một trăm Phương Thần Nhạc nữa cũng chưa đủ cho y liếc mắt nhìn.

Du Tiểu Mặc lúc này mới nhớ ra, hắn còn chưa giới thiệu hai người với nhau: "Lăng sư huynh, vị này chính là đại sư huynh của ta, Phương Thần Nhạc."

Lăng Tiêu nhíu mày, vẻ nghiêm túc lập tức biến mất thay vào đó là nụ cười như gió mùa xuân: "Xin chào, đã sớm nghe Tiểu Mặc sư đệ nhắc tới ngươi, hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên không hổ là đại đệ tử của Đô Phong, nghe nói ngươi tuổi còn trẻ cũng đã thành đan sư cấp bốn, bội phục!"

"Đâu có, Lâm sư huynh quá khen rồi, đệ nhất thiên tài của Võ Hệ, tại hại mới là người phải bội phục ngài." Phương Thần Nhạc cười cười gật đầu.

Tuy rằng Phương Thần Nhạc cảm thấy Lâm Tiếu ở trước mặt hoàn toàn không giống trong truyền thuyết, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cho dù có nghi hoặc cũng không thể nói thẳng mặt được.

Du Tiểu Mặc đã sớm quen với bộ mặt dối trá, trở mặt hay gì gì đó của Lăng Tiêu rồi, cả đám tật xấu đó đều là sở trưởng của y, chỉ là hắn không ngờ tới chuyện hai người này mới gặp nhau lần đầu đã bắt đầu tâng bốc nhau rồi, ngươi khen ta một câu, ta ca ngợi ngươi một câu, ai cũng không cam lòng lùi bước!

Cuối cùng, Phương Thần Nhạc là người ngừng chủ đề này lại, dùng lý do đang có việc bận rời đi trước.

Phương Thần Nhạc vừa đi, Lăng Tiêu đã lạnh lùng liếc hắn, 'Hừ' một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Du Tiểu Mặc tự nhiên bị hừ mà chả hiểu làm sao, vội vàng đuổi theo, chờ tới lúc hắn đuổi kịp, hai người đã đứng ở phòng của hắn, Lăng Tiêu đẩy thẳng cửa phòng rồi đi vào, mặt lạnh băng ngồi trên ghế không nói một lời.

Du Tiểu Mặc không rõ y đang giở trò gì nữa, đóng cửa lại rồi mới đi qua.

"Lăng sư huynh, có phải nhiệm vụ của ngươi không thuận lợi không?" Du Tiểu Mặc cẩn thận hỏi han, nói xong còn len lén liếc nhìn sắc mặt của y, thật sự là vừa đen lại vừa thối, không biết kẻ nào không có mắt lại chọc giận y như vậy, phải biết tên này xấu xa vô cùng, nếu như y muốn trả thù, quả thực sẽ khiến cho đối phương sống không bằng chết.

Vì vậy, Du Tiểu Mặc tự động tưởng tượng tới thập đại cực hình của Mãn Thanh, đương nhiên, hắn không hề biết cái tên không có mắt kia là chính hắn.

"Ta đã tự thân xuất mã, ngươi cảm thấy có chuyện gì ta không làm được hả?" Lăng Tiêu thấy hắn nói tới chuyện nhiệm vụ, bực bội tới bật cười.

"Nếu không phải do nhiệm vụ, vậy ngươi bực mình cái gì chứ?" Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

Lăng Tiêu thấy hắn còn chưa đoán ra được, sắc mặt càng âm u, đang định mở miệng, Du Tiểu Mặc đột nhiên kêu lên.

"A, ta biết rồi." Nói xong mấy câu này, hắn lập tức nhét vào tay y hai chiếc lọ, "Lăng sư huynh, mấy chuyện sư đệ ngươi nói ta đều nhớ kỹ mà, chỗ linh đan này là số lượng của năm ngày, ta đều luyện xong rồi, ngươi muốn xem thử không?"

"Du Tiểu Mặc!" Lăng Tiêu đột nhiên rít lên.

"Có!" Du Tiểu Mặc bị giật mình, vô ý thức mà giơ tay lên chào, giống như hành lễ với cấp trên vậy.

Lăng Tiêu nhìn hắn đột nhiên làm một hành động kỳ quái, thiếu chút nữa thì đã hết giận, nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh vừa thấy ở Linh Thảo Đường kia, máu nóng lại dâng lên, dù mặt vẫn còn thối, nhưng không biểu hiện rõ ràng như hồi nãy nữa, chỉ khẽ cười: "Ngươi cùng cái tên Phương Thần Nhạc kia hình như quan hệ tốt lắm hả, còn cười đần độn với hắn, ngươi còn ngại đầu óc ngươi chưa đủ ngốc hay sao?"

Chủ đề xoay chuyển quá nhanh chóng, Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa thì theo không kịp.

Nghe được y nhắc tới đại sư huynh, hắn cũng không thấy gì lạ, chỉ nói: "À, ngươi nói tới đại sư huynh sao, ta với huynh ấy bây giờ là quan hệ sư huynh đệ, cho nên cũng thân hơn trước một chút, bốn ngày trước, là ngày ngươi đi đó, Khổng Văn sư phụ gọi ta tới rồi thu ta làm đồ đệ, đại sư huynh cũng là đại đệ tử của sư phụ, cho nên bây giờ coi như chúng ta là sư huynh đệ cùng một mạch rồi."

Chỉ là việc hắn cười với đại sư huynh có liên quan gì tới đầu óc của hắn vậy, còn nữa, hắn đâu có ngốc!

Khổng Văn?

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút đã biết rõ Khổng Văn là ai, người phụ trách cao nhất của Đô Phong.

Lại nói tiếp, Phương Thần Nhạc đúng là đại đệ tử của Khổng Văn, điểm ấy trong trí nhớ của Lâm Tiếu cũng có.

Vốn Lâm Tiếu và Phương Thần Nhạc cũng không liên quan tới nhau, cho dù không biết nhau cũng không lạ, nhưng Lâm Tiếu là một người có dã tâm, cho nên từ rất lâu hắn đã cho người nghe ngóng về đệ tử kiệt xuất nhất của ba ngọn núi lớn, đối với tình huống của họ mặc dù hắn không thể rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng có hiểu biết.

Có điều...

"Kể cả các ngươi là sư huynh đệ, cũng không cần thận thiết như thế, tư chất của ngươi vốn đã kém, Khổng Văn không có khả năng vô duyên vô cớ lại nhận người làm đồ đệ."

"Ừa." Du Tiểu Mặc ủ rũ đáp lại, cho dù tư chất của hắn không tốt, cũng không cần phải nhắc mãi vậy chứ!

"Tiếng nhỏ như vậy, hôm nay không ăn cơm hả?"

"Đúng rồi." Nói xong còn sờ bụng, vài ngày không ăn cơm, hắn thật sự không quen chút nào.

"..."

Chương 42. An Ủi

Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Du Tiểu Mặc mới nhớ hắn vẫn còn việc cần làm.

Hắn đã dự định phải tới Linh Thảo Đường, ngoài việc giao linh đan cho Triệu sư bá, còn phải nói với Ngũ Nghiễn sư huynh về việc xuống núi.

Mỗi người đệ tử có cơ hội xuống núi hai lần mỗi tháng, tháng này Du Tiểu Mặc vẫn còn một lần xuống núi, cho nên hắn đang chuẩn bị tận dụng nốt mấy ngày cuối tháng, nếu không qua vài ngày nữa là tới tháng sau rồi, tới lúc đó sẽ thiếu mất một lần.

Bởi vì là sư huynh đệ cùng một mạch, Ngũ Nghiễn sư huynh cũng không do dự mà ngay lập tức cho phép.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đem chuyện này nói với Lăng Tiêu.

Tên này nghe được hắn muốn xuống núi, cũng không hỏi mục đích, chỉ cười híp mắt: "Thật trùng hợp, ta cũng phải xuống núi, ngày mai chúng ta đi cùng nhau là được."

Du Tiểu Mặc thực hối hặn vì đã kể chuyện này cho y, "Hôm qua ngươi vừa mới về mà, sao lại xuống núi nữa?"

"Đó là nhiệm vụ của phái Thiên Tâm, còn ở bên Võ Hệ mỗi tháng đều có đệ tử muốn đi ra ngoài lịch luyện*, vì làm một sư huynh đúng nghĩa, ta phải trông nom bọn hắn một chút, miễn cho đi ra ngoài không được vài ngày đã chết ngáp, nếu không phải không muốn làm phái Thiên Tâm hoài nghi, ta cũng mặc kệ, có điều... nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng với ta, ha?"

Lăng Tiêu không do dự nói về chuyện nhiệm vụ cho Du Tiểu Mặc, dù sao cũng không phải chuyện gì bí mật, nhưng sau khi nói xong câu cuối cùng, giọng của hắn càng trở nên nguy hiểm.

Du Tiểu Mặc vội vàng xua tay: "Không có, nào có chuyện đó, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."

"Lại nói tiếp, đệ tử Đan Hệ của các ngươi, trong tương lai hình như cũng cần phải đi rèn luyện." Đổi đề tài, Lăng Tiêu đột nhiên nói tới chuyện của Đan Hệ.

"A, à, ta mới nhập môn chưa tới một tháng, chuyện lịch luyện chắc còn lâu lắm, chưa kể năm tháng sau ta phải làm bài kiểm tra nhập môn, việc này khá phiền toái, nghe nói phải luyện ra được một viên linh đan cấp hai mới có thể qua bài kiểm tra, nếu không sẽ bị đá ra khỏi phái Thiên Tâm."

Nghe tới Lăng Tiêu nhắc tới chuyện lịch luyện, Du Tiểu Mặc chợt nhớ ra bài kiểm tra vào nửa năm sau.

Hiện tại hắn chỉ có thể luyện hai mươi mấy loại linh đan cấp một, cũng chưa từng thử luyện linh đan cấp hai, cho nên trong lòng có chút thấp thỏm, chỉ là vẫn còn năm tháng nữa, cho nên hắn cũng không vội lắm, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới việc mình giờ đã là đồ đệ của Khổng Văn, nếu nửa năm sau không làm nổi bài kiểm tra, chẳng phải sẽ khiến cho sư phụ và các sư huynh khác bị người ta cười nhạo?

Nghe thấy hắn nói mấy thời không tự tin như vậy, Lăng Tiêu cười đến là dịu dàng: "Tiểu sư đệ, ngươi quá coi thường bản thân rồi."

Du Tiểu Mặc sững sờ, không rõ mấy lời này có ý gì, "Là sao?"

Lăng Tiêu bắt chéo chân, động tác này còn thêm vài phần ưu nhã, không hề cố làm ra vẻ, dường như đây là khí chất bẩm sinh của y, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều làm cho người ta cảm thấy đó là bản tính của y, tiếp theo y liền rót cho mình một ly trà xanh, bởi vì mới pha cách đây không lâu, cho nên vẫn còn ấm, nhấp một ngụm rồi mới mở miệng.

" 《 Thiên Hồn Kinh 》 là một quyển công pháp thượng phẩm, nó mang lại cho ngươi nhiều lợi ích hơn bất cứ quyển công pháp hạ phẩm nào, nếu ngươi có thể siêng năng tu luyện, không cần tới thời gian nửa năm ngươi có thể trở thành một gã đan sư cấp hai." Thậm chí còn mạnh hơn đan sư ngang cấp nhiều, đương nhiên, những lời này hắn không nói ra.

"Thật sao?" Cả khuôn mặt Du Tiểu Mặc đều sáng bừng, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như hai viên bảo thạch, lấp lánh rực rỡ.

Lăng Tiêu liếc thấy biểu lộ vui sướng của hắn, lập tức bình tĩnh mà nhìn ra chỗ khác: "Loại chuyện này ta không cần phải lừa ngươi."

Mặc kệ Lăng Tiêu có phải đang an ủi hắn hay không, Du Tiểu Mặc thừa nhận tâm trạng của hắn bây giờ đang rất phấn khích, áp lực cũng bớt đi khá nhiều.

Được rồi, tuy nhiên Lăng Tiêu đôi khi vô cùng xấu xa, mỗi lần đều đả kích hoặc miệt thị hắn, cũng toàn lờ ý kiến hắn đi, nhưng kỳ thật tên này đối xử với hắn cũng rất tốt, giống như lần trước, lúc biết hắn cần một bản công pháp, ngày hôm sau liền đi tìm cho hắn, Du Tiểu Mặc tuy không nói ra, nhưng thực sự hắn cảm động vô cùng, tuy rằng có thể y làm vậy chỉ vì linh đan.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu thật sự tới tìm hắn.

Chỉ là sau lưng vậy mà đi theo hai người Du Tiểu Mặc vô cùng quen thuộc nhưng chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

*Lịch luyện: từ này được ghép bởi hai từ du lịch và rèn luyện, có thể hiểu là đi ra ngoài để va chạm với xã hội tiện thể rèn luyện bản thân.

Chương 43. Tính Sai

Thiếu nữ đi ở phía trước mặc một bộ trang phục màu hồng phấn nhẹ nhàng, nhìn từ xa vô cùng thanh lệ thoát tục, da trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan, còn thêm một đôi mắt vừa to vừa đẹp, chỉ cần hơi cong một chút là nũng nịu động lòng người, hiển nhiên là một tiểu mỹ nữ tuyệt sắc.

Nếu như tính cách của tiểu mỹ nữ này cũng lạnh lùng như vẻ ngoài, nàng chắc chắn sẽ trở thành một thiếu nữ người gặp người yêu, một Mary Sue* siêu cấp.

Đáng tiếc, tính tình của tiểu mỹ nữ hoàn toàn kém xa vẻ ngoài của nàng, đẹp thì đẹp đến thế, nhưng lại vô cùng điêu ngoa tùy hứng, lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, vị tiểu mỹ nữ này không phải ai khác, chính là con gái của chưởng môn phái Thiên Tâm, Thang Vân Kỳ, hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nữ của phái Thiên Tâm, nghe nói sau khi nàng mười tám tuổi, người muốn cầu hôn không hề ít.

Chỉ là Thang Vân Kỳ nhìn ai cũng thấy chướng mắt, bởi vì trái tim nàng chỉ có một người tên là Lâm Tiếu mà thôi. Việc này, tất cả đệ tử của phái Thiên Tâm đều biết rõ, đến cả người chỉ gặp qua nàng hai ba lần như Du Tiểu Mặc cũng nhìn ra được, vậy mới thấy nàng biểu hiện rõ ràng tới nhường nào.

Một người khác là người lần trước ngồi cùng một con dực diểu với Thang Vân Kỳ, nhưng lại bị Du Tiểu Mặc chen tới bị đẩy qua chỗ khác, người này lần đầu nhìn thấy Du Tiểu Mặc, trong ánh mắt đã chứa đầy hận ý, giống như hận không thể lập tực lột da hắn vậy, hiện nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện lúc trước.

Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc nhìn hai người kia, lúc này mới nhớ sau lưng mình còn đi theo hai người, không đợi Du Tiểu Mặc hỏi, hắn liền giải thích: "Thang sư muội và Lý sư đệ cũng muốn xuống núi, lúc chưởng môn nghe nói ta cũng định đi, cho nên dặn ta dẫn họ đi cùng, thuận tiện trông nom một chút."

Nói tới câu cuồi, khóe miệng Lăng Tiêu còn hơi nhếch lên, giống như đang rất sung sướng. Du Tiểu Mặc tình cờ nhìn thấy màn này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hiện tại tâm trạng Lăng Tiêu đang rất tồi tệ, cho nên đừng đụng tới y là tốt hơn.

Nghĩ cũng phải, ngày hôm qua y cũng dùng cớ này, kết quả hôm nay cũng có người dùng lý do này để ép y, hơn nữa còn là do chưởng môn tự mở miệng, căn bản là không từ chối được, tâm tình của y mà tốt mới là lạ.

Thang Vân Kỳ hiển nhiên không ngờ được người cùng Lăng Tiêu xuống núi lại là Du Tiểu Mặc, vừa nhìn thấy hắn, đã không khách khí chất vấn: "Tại sao lại là ngươi?"

Còn sao nữa, hắn cũng không muốn gặp lại cô nàng, chỉ có đôi khi duyên phận* tình cờ như vậy đó, ngươi càng không muốn gặp người này, nàng sẽ càng xuất hiện nhiều trước mắt ngươi.

Du Tiểu Mặc cười cười xấu hổ, không nói thêm gì.

Thang Vân Kỳ không thích cái tên đệ tử mới nhập môn này, lần trước nếu không phải do hắn, nàng sẽ không bị mất mặt trước nhiều sư huynh đệ tới vậy, nếu như không phải bọn họ không ở cùng một ngọn núi, nàng đã sớm chỉnh chết người này.

Bởi vì chuyến đi này chỉ có bốn người bọn họ, cho nên chỉ chọn một con dực điểu có thể chở năm người. Không ngờ Thang Vân Kỳ lại phản đối, nàng đã quen ngồi dực điểu siêu lớn, đột nhiên ngồi lên cái loại dực điểu nhỏ như vậy, nàng cảm thấy bị mất giá.

Nhưng mà Lăng Tiêu chỉ thờ ơ nói một câu, đã làm nàng im lặng hoàn toàn.

"Ngươi đã không thích ngồi con dực điểu này, vậy thì ngươi và Trần sư đệ đi tìm con dực điểu khác là được."

Du Tiểu Mặc có tí đồng cảm lại có chút hả hê mà nhìn gương mặt tái nhợt của Thang Vân Kỳ, lúc này mà còn dám chọc giận y, vị Thang tiểu sư muội này thật dũng cảm đó mà!

Thang Vân Kỳ lo lắng đại sư huynh sẽ thật sự đuổi nàng qua con dực điểu khác, vội vàng phủ nhận: "Không cần đâu đại sư huynh, thực ra... thực ra ngồi dực điểu nhỏ cũng rất tốt, muội không ngại đâu, thật sư, huynh đừng để muội qua chỗ khác."

Kỳ thật ý định ban đầu của nàng là nếu ngồi trên một con dực điểu lớn thì có thể tách Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ra, không ngờ tên kia lại đuổi bọn họ đi.

"Không không không, ta còn phải cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta đó, giờ mới thấy bốn người mà ngồi trên một con dực điểu thì quả là chật chội, nếu lúc bay phát sinh chuyện gì, lỡ té xuống thì làm sao bây giờ? Cho nên ta quyết định, ngươi và Trần sư đệ tốt nhất nên ngồi một con dực điểu khác đi, không gian rộng rãi vẫn tốt nhất mà." Lăng Tiêu cười híp mắt mà nói.

"Đại sư huynh." Thang Vân Kỳ dậm chân, tức giận tới nỗi miệng cũng dẩu ra, tuy nhiên bộ dạng này của cô nàng vẫn còn rất đẹp.

"Trần sư đệ, hành trình tiếp theo, làm phiền ngươi chiếu cố tiểu sư muội rồi."

Lăng Tiêu cũng không thèm quan tâm Thang Vân Kỳ có đồng ý hay không, biểu lộ độc đoán còn thêm chút vui mừng mà dặn dò Trần sư đệ.

Đối với Thang Vân Kỳ, điều nàng không muốn nhất đó là rời xa Lâm Tiếu, nhưng đối với Trần sư đệ mà nói, hắn ước gì được ở một mình cùng tiểu sư muội, cho nên đề nghị của Lăng Tiêu mang tới cho hắn một cơ hội lớn, chỉ là trên mặt vẫn bình tĩnh.

Cuối cùng, Thang Vân Kỳ vẫn không thể thay đổi quyết định của Lăng Tiêu.

Nàng và Trần sư đệ bị đuổi qua một con dực điểu khác, người này trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt lại ra vẻ tức giận.

Lúc dực điểu bay lên, Du Tiểu Mặc lén lút quay đầu lại nhìn Thang Vân Kỳ đang tức muốn phát điên, sau đó lại nhìn Lăng Tiêu đang vui sướng, khóe miệng giật một cái, hắn dám cam đoạn, Lăng Tiêu tuyệt đối không định làm như vậy, nếu không phải Thang Vân Kỳ cho y linh cảm, chỉ sợ hiện tại bọn họ đã ngồi cùng một con dực điểu rồi.

Cái này gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại đó!

*Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.

*Duyên phận: ở đây nghĩa đen là phân vượn, nhưng 猿粪 là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là nói một cách bỡn cợt.

Chuyện kể rằng, có 1 con hắc tinh tinh bất cẩn đạp trúng một đống phân vượn. Một con khỉ cái thấy thế mới giúp nó lau chùi sạch sẽ. Rồi, 2 đứa "nẹt lửa" nảy sinh 419. Sau đó, có người hỏi làm sao 2 đứa bay quen được nhau? Hắc tinh tinh trả lời: "Phân vượn (duyên phận), đều do phân vượn!!!

Chương 44. Tách Ra

Hòa Bình trấn vẫn náo nhiệt như trước, không khác biệt nhiều so với lần đầu tiên hắn tới.

Bởi vì đã khá quen thuộc với hoàn cảnh ở Hòa Bình trấn, cho nên lần này Du Tiểu Mặc không cần phải vòng vo khắp nơi tìm đường.

Trái lại là Thang Vân Kỳ và Trần sư huynh, hóa ra hai người này thực sự có việc nên mới xuống núi, nhưng mà cũng không phải việc gì to tát, chỉ là giúp Thang chưởng môn lấy chút lá trà mà thôi.

Thang chưởng môn là một người yêu trà, nhưng lão chỉ thích uống một loại trà có tên là trà tiên thảo, chỉ là sản lượng của trà tiên thảo rất thấp, kể cả tiệm bán trà lớn nhất Hòa Bình trấn, mỗi tháng cũng chỉ nhập được chưa tới một cân trà tiên thảo.

Chủ tiệm biết rõ mỗi tháng phái Thiên Tâm sẽ có người tới mua trà, cho nên lúc nào cũng để sẵn trà tiên thảo chờ bọn họ tới lấy.

Bởi như vậy, vấn đề cũng xuất hiện.

Tiệm trà kia ở phố Đông, mà Du Tiểu Mặc lại muốn tới phố Bắc để bán linh đan, căn bản không đi chung một đường. Du Tiểu Mặc cũng không muốn mấy người kia biết là mình đi bán linh đan, cho nên đề nghị chia ra, bọn họ đi tới phố Đông còn hắn đi về phía phố Bắc.

Vốn đề nghị này được Thang Vân Kỳ nhiệt liệt đồng ý, nàng ta còn ước gì Du Tiểu Mặc đừng bao giờ xuất hiện nữa, nhưng vấn đề lại nằm ở Lăng Tiêu, y lựa chọn đi cùng Du Tiểu Mặc tới phố Bắc, cho nên bảo Thang Vân Kỳ và Trần sư đệ đi tới phố Đông trước đi, đến lúc xong việc sẽ gặp nhau lại tửu lâu lớn nhất phố Tây.

Tất nhiên là Thang Vân Kỳ không muốn rồi, nhưng cô nàng đã lĩnh giáo được một điều đó là lời của Lăng Tiêu không thể phản đối. Một khi y đã ra quyết định, nếu muốn y thay đổi, khả năng gần như bằng không, Lăng Tiêu vốn là loại người nói một không nói hai.

Trơ mắt nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời đi, móng tay Thang Vân Kỳ cắm sâu vào thịt tới muốn bật máu mới kiềm chế không đuổi theo, Trần Cao Dương đứng bên cạnh tuy rằng rất vui vẻ vì có thể ở cùng tiểu sư muội, nhưng nhìn thấy tiểu sư muội không vui, hắn cũng không thể vui vẻ một mình, huống chi, hiện tại không phải là thời cơ tốt để nịnh nọt tiểu sư muội sao?

"Tiểu sư muội, muội đừng nóng giận, tuy rằng hiện tại cái tên Du Tiểu Mặc kia tìm cách lại gần được đại sư huynh, nhưng hai người họ một người ở Đô Phong, một người ở Võ Hệ, căn bản không tiếp xúc mấy, có lẽ không bao lâu nữa quan hệ sẽ nhạt dần thôi."

Thang Vân Kỳ 'Hứ' một tiếng, khuôn mặt tối sầm: "Không cùng một hệ mà mỗi ngày đại sư huynh vẫn đi tìm hắn, hôm qua lúc đại sư huynh vừa về đã tới thẳng chỗ Du Tiểu Mặc, ngươi còn nghĩ quan hệ của bọn họ sẽ nhạt đi sao? Ta đã sớm nghe được, dạo này đại sư huynh luôn tới Đô Phong, tám chín phần là đi tới chỗ của Du Tiểu Mặc."

"Xem ra đại sư huynh rất để ý cái tên Du Tiểu Mặc đó."

Trần Cao Dương thật sư không hiểu nổi Du Tiểu Mặc tốt ở điểm nào, vậy mà có thể được đại sư huynh bảo vệ đến thế.

"Trần sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net