281 - 290

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
váng, ý nghĩ trong đầu đều trở nên hỗn loạn mơ hồ, sự tự tin còn tràn đầy khi nãy thoáng cái đã bị đả kích tơi bời.

Nàng hiểu rất rõ về cấp bậc của Du Tiểu Mặc, dùng thực lực cấp sáu hạ phẩm để luyện chế ra linh đan cấp sáu thượng phẩm, thành tích này tới nàng cũng không theo kịp.

"Ta lại có thể thua bởi Du Tiểu Mặc rồi sao?"

Đằng Tử Tâm siết chặt nắm đấm, sự rung động trong đôi mắt cũng chậm rãi tán đi, chỉ một lát sau đã bị phẫn nộ thay thế.

Đằng Tử Tâm hít một hơi thật sâu, bây giờ nàng chỉ có thể hy lọng, chất lượng của viên linh đan kia không tinh khiết, cũng chỉ có như vậy, điểm mới bị kéo xuống.

Toàn bộ cát trong đồng hồ đã chảy hết, Ngũ trưởng lão rốt cục cũng đứng lên, đưa tay ra tuyên bố: "Ta tuyên bố, kết thúc vòng thứ nhất, bây giờ bắt đầu từ đài luyện đan đầu tiên, các ngươi hãy theo trình tự đi kiểm tra linh đan, người thất bại mời tự giác đi xuống."

Vừa mới nói xong, có người ủ rũ cúi đầu lui xuống, cũng có người vô cùng tự tin thoải mái bước tới trước mặt Ngũ trưởng lão, ở trước mặt lão, là mười dụng cụ kiểm tra.

Chương 285: Áp lực
Du Tiểu Mặc bắt lấy viên linh đan màu xanh lục rất đậm bay ra khỏi lô đỉnh, nét mặt có kinh hỉ, cũng có kích động, thực ra trước khi luyện Sinh Cốt đan, bản thân hắn cũng không có niềm tin quá lớn.

Trước trận đấu, Du Tiểu Mặc đã từng thử luyện Sinh Cốt đan vài lần, chỉ là cơ hội thành công không cao, cho nên lần này dùng Sinh Cốt đan để thi đấu, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng thấp thỏm.

Nếu như thất bại, thì hắn cũng chỉ có thể lùi lại mà làm cái khác, lựa chọn luyện linh đan hạ phẩm, đương nhiên hắn cũng có thể luyện linh đan trung phẩm, nhưng có lẽ sẽ không đủ thời gian, cũng may mà cuối cùng đã thành công.

Bởi vì hắn đứng gần chính giữa, cho nên cũng phải đợi một lát mới tới lượt.

Du Tiểu Mặc cầm linh đan rồi vẫy vẫy tay với Lăng Tiêu, nét mặt hưng phấn không hề che giấu.

Lăng Tiêu chỉ mang vẻ mặt tà khí tặng cho hắn một động tác như đang cắn, Du Tiểu Mặc lập tức thu tay lại, vẻ mặt đứng đắn, mắt nhìn thẳng chờ đến lượt kiểm tra.

Thấy cảnh này, Bách Lý Tiểu Ngư và Giang Tiểu Phong cùng cười lén.

Đồng Việt Húc và Đằng Tử Tâm đều đứng trước Du Tiểu Mặc, cho nên không lâu lắm đã đến lượt họ.

Đồng Việt Húc và chín người khác cùng đi lên, nhưng tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người y.

Chỉ trong một năm đã nhảy từ cấp bốn lên tới cấp sáu, tốc độ này có thể sánh ngang với Du Tiểu Mặc rồi, tuy là cưỡng ép tăng lên, căn cơ cũng không vững chắc, nhưng mọi người vẫn rất tò mò không biết Đồng Việt Húc sẽ được mấy điểm.

"Đặt linh đan của các ngươi vào trong." Ngũ trưởng lão hướng dẫn.

Vừa dứt lời, Đồng Việt Húc là người bước lên đầu tiên, chắp tay cung kính thi lễ với ngũ trưởng lão, rồi lấy ra viên linh đan mới luyện xong bỏ vào dụng cụ.

Một ánh sáng mạnh màu tím lập tức bật lên, cường độ ánh sáng này không kém, ngũ trưởng lão chỉ nhìn thoáng qua rồi tuyên bố: "Linh đan cấp sáu hạ phẩm, chất lượng thượng phẩm, tổng điểm là bốn."

Từng ánh mắt hâm mộ lập tức rơi vào trên người Đồng Việt Húc, bởi vì Đồng Việt Húc luyện là linh đan hạ phẩm cho nên chỉ được một điểm, nhưng chất lượng của linh đan lại là thượng phẩm, vì thế được cộng thêm ba điểm nữa.

Mặc dù linh đan của những người khác là cấp sáu trung phẩm hay thượng phẩm, nhưng chất lượng đa số đều là hạ phẩm, cho nên điểm hơi thấp.

Tiếp theo, những người khác cũng lục tục tiến lên kiểm tra, đa số là hai và ba điểm, cũng có vài người bị loại.

Qua một nhóm nữa, rốt cục cũng đến phiên Đằng Tử Tâm rồi.

Việc kiểm tra này thật ra chỉ là hình thức, có thể được mấy điểm thì chính bọn họ đã biết sẵn, Đằng Tử Tâm cũng biết mình sẽ được bao nhiêu điểm, cho nên trên mặt không hề có chút kích động nào.

Nhưng người trước mặt nàng lại là ngũ trưởng lại, một trong tám vị bề trên của học viện, dù nàng là Đằng Tử Tâm cũng không dám vượt qua khuôn phép, chắp tay cung kính nói: "Đệ tử Đằng Tử Tâm, bái kiến ngũ trưởng lão!"

Ngũ trưởng lão ra hiệu bảo nàng bỏ linh đan vào, Đằng Tử Tâm lập tức làm theo.

Ngũ trưởng lão nhìn ánh sáng mãnh liệt phát ra từ dụng cụ, khẽ gật đầu rồi mới tuyên bố: "Linh đan cấp sáu trung phẩm, chất lượng thượng phẩm, tổng điểm là năm."

Số điểm này đã rất cao rồi, cũng cùng trở thành người đứng thứ nhất với một vài người kiểm tra lúc trước, mặc dù đan sư khác không có linh thảo thượng phẩm, nhưng họ thắng ở cấp bậc cao, cho nên điểm ngang hàng với Đằng Tử Tâm, trước mắt là cùng đứng đầu.

Chỉ là trên khuôn mặt Đằng Tử Tâm không hề có một chút vui vẻ, chỉ bình tĩnh lui về phía sau, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Du Tiểu Mặc.

Mọi người cũng nhìn theo tầm mắt của Đằng Tử Tâm, im lặng phát hiện ra, người đang được nàng chú ý căn bản không hề để ý tới tình hình bên này, còn quay lưng về phía này, có vẻ vẫn đang nói chuyện phiếm với mấy người dưới khán đài, đúng là chẳng hề có chút cảm giác hồi hộp nào.

Có điều chỉ cần không phải là thần kinh quá thô, thì không thể nào phớt lờ được mấy ánh mắt rõ ràng ấy.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc quay đầu lại, thấy mọi người đều nhìn hắn, giật mình sửng sốt một chút, rồi lại lúng túng sờ mũi một cái, hình như vẫn chưa đến phiên hắn mà?

Bộ dạng này, thái độ này, nhìn sao cũng thấy có cảm giác không tim không phổi.

Mọi người cũng không nhìn Du Tiểu Mặc nữa, đúng là chưa đến lượt hắn.

Lại đợi qua hai lượt nữa, rốt cục cũng đến phiên Du Tiểu Mặc rồi, chỉ trong thoáng chốc sự chú ý đã đổ dồn về phía hắn.

Cho tới bây giờ, số điểm cao nhất vẫn là năm, nếu như Du Tiểu Mặc có thể lấy được tổng điểm là sáu, như vậy hắn sẽ thắng Đằng Tử Tâm và ba đan sư khác.

Du Tiểu Mặc đi đến phía trước ngũ trưởng lão, chắp tay cung kính nói: "Đệ tử Du Tiểu Mặc, bái kiến ngũ trưởng lão."

Ngũ trưởng lão nở một nụ cười thản nhiên hiếm thấy, mặc dù khóe miệng chỉ khẽ cong lên, nhưng vẫn bị mọi người phát hiện, "Đến phiên ngươi rồi, để cho ta xem đến cùng thì đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên có bao nhiêu bản lãnh!"

Du Tiểu Mặc sửng sốt một chút, sau khi kịp tỉnh táo lại lập tức đặt linh đan vào trong dụng cụ.

Ngũ trưởng lão ấn xuống cái nút, nhìn con số và ánh sáng hiện lên từ dụng cụ, "Linh đan cấp sáu thượng phẩm, chất lượng thượng phẩm, tổng điểm là -- Sáu!"

Vừa dứt lời, những người đứng xem đã lập tức yên tĩnh, chỉ một lát sau, từng tiếng than thở khiếp sợ vang lên, Du Tiểu Mặc quả nhiên không hổ là đồ đệ của Đoàn đại sư!

Tuy đã sớm có dự liệu, nhưng sao có thể rung động bằng tận mắt nhìn thấy, bởi vì trước đó tin tức Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm lên cấp đều được truyền đi xôn xao, cho nên rất nhiều người đã biết cấp bậc hiện tại của hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng tràn đầy sự sợ hãi có che giấu và hâm mộ thán phục.

Tuy hai người chỉ hơn kém nhau có một điểm, nhưng một điểm này chính là một bức tường rất lớn ngăn giữa họ.

Đằng Tử Tâm nhìn vào bóng lưng Du Tiểu Mặc, ánh mắt vốn tràn ngập ghen tị và phẫn hận lại trở nên yên lặng hơn, bây giờ trong mắt nàng phảng phất như có một ngọn lửa đang le lói muốn bùng cháy, nàng tuyệt đối sẽ không coi đây là kết thúc đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ vượt qua Du Tiểu Mặc, hung hăng dẫm hắn dưới chân.

Thời điểm ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Du Tiểu Mặc, Đằng Tử Tâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn một lúc, rồi đột nhiên quay người bỏ đi.

Du Tiểu Mặc lấy lại linh đan, quay người muốn đi.

Ngũ trưởng lão đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, "Sư phụ của ngươi nhờ lão phu chuyển cho ngươi một câu."

Du Tiểu Mặc kinh ngạc quay lại, lão đầu có lời muốn nói với hắn?

Ngũ trưởng lão cười khẽ rồi nói: "Ngấy ngày hôm trước, sư phụ ngươi đã biết ngươi sẽ tham gia giải đấu năm nay, cho nên nhờ lão phu chuyển cho ngươi một câu, đó là, nếu như ngươi không trở thành một trong ba người đứng đầu, thì đừng mang mặt đi gặp ông ấy."

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, xú lão đầu kia, rõ ràng không ở trong học viện mà vẫn còn bày trò hành hạ hắn được, chẳng lẽ ổng không biết bây giờ hắn mới chỉ có tu vi cấp sáu hạ phẩm thôi sao?

Cấp bậc này nếu muốn thành ba người đứng đầu, trừ khi có thủ đoạn gì đặc biệt, nếu không thì chính là một việc vô vọng, hắn rất rất nghi ngờ, lão đầu kia căn bản không nghĩ tới điểm này đúng không?

Sau khi hắn lui xuống, lại có hai đan sư với thực lực không tầm thường.

Bây giờ Du Tiểu Mặc mới phát hiện, một người là Thanh Thu, còn người khác có dung mạo rất giống Sài Tuấn.

Lăng Tiêu thì thầm vào tai hắn: "Người kia hẳn là ca ca của Sài Tuấn, Sài Chính."

Du Tiểu Mặc hồi hộp xoa xoa tay, "Em nhớ Cao đại ca từng nói Sài Chính là một đan sư cấp năm đúng không, bây giờ đã thành đan sư cấp sáu rồi, tốc độ này cũng nhanh thật."

Nghe được cuộc đối thoại của họ, Bách Lý Tiểu Ngư xen vào: "Tốc độ có nhanh đến mấy cũng không thể bằng ngươi, trước khi ngươi vào học viện, Sài Chính đã là một đan sư cấp năm thượng phẩm đỉnh phong rồi, dù thiên phú của hắn không bằng Đằng Tử Tâm, nhưng cũng là người nổi bật trong lớp trẻ."

Du Tiểu Mặc đã có thể khẳng định, ánh mắt làm hắn không thoải mái lúc trước chính là của Sài Chính, chỉ có điều người này còn biểu hiện được rất thâm sâu, từ khi trận đấu bắt đầu cho tới giờ, gã không hề biểu hiện chút địch ý nào đối với hắn.

Vừa nghĩ tới, cái gã Sài Chính kia đã nhìn về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc đáp lại ánh mắt của gã, ánh mắt Sài Chính mang theo một chút khiêu khích mờ mịt và khinh miệt, mặc dù không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Du Tiểu Mặc chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra.

Sài Chính và Thanh Thu cũng là người có chút tiếng tăm ở khu hai, đặc biệt là Thanh Thu, thực lực cao, lại còn xinh đẹp, quan trọng nhất là không kiêu ngạo, cho nên rất được hoan nghênh ở khu hai, nàng vừa bước lên, không khí trong hội trường lại trở nên náo nhiệt.

Thanh Thu chầm chầm đi đến trước mặt ngũ trưởng lão, thoải mái hành lễ: "Thanh Thu bái kiến Đông trưởng lão."

Sài Chính thấy mình bị nàng giành trước, sự khó chịu trong mắt chợt lóe lên, cũng không chịu yếu thế, tiến lên chắp tay cung kính hành lễ.

Ngũ trưởng lão vuốt râu rồi gật đầu: "Bỏ linh đan của các ngươi vào trong dụng cụ."

Thanh Thu liếc nhìn Sài Chính, dụng cụ trước mặt ngũ trưởng lão chỉ có một, trừ khi bọn họ lần lượt kiểm tra, nếu không thì phải qua bên cạnh.

Sài Chính rất dứt khoát bỏ linh đan vào dụng cụ bên cạnh, đạo sư trước mắt gã lập tức tuyên bố: "Cấp sáu thượng phẩm, chất lượng thượng phẩm, tổng điểm là sáu."

Dưới đài lập tức vang lên tiếng xôn xao.

Không ngờ sau Du Tiểu Mặc lại xuất hiện thêm một điểm sáu nữa.

Thiên chi kiêu tử Đằng Tử Tâm, thoáng cái đã bị bỏ lại rồi.

Chỉ là Đằng Tử Tâm kém Sài Chính tới bốn tuổi, bản thân Sài Chính cũng có thiên phú không thấp, có khoảng cách cũng là chuyện bình thường, tuy rằng với thiên phú của Đằng Tử Tâm thì việc đuổi kịp Sài Chính chỉ là chuyện một sớm một chiều, có điều trước mắt Đằng Tử Tâm đã thua một bậc rồi.

Trong khi mọi người ở đây sợ hãi nhìn Sài Chính, Đằng Tử Tâm đã phất tay áo bỏ đi.

Nhưng sự giật mình vẫn còn ở phía sau, vì kết quả kiểm tra của Thanh Thu cũng là sáu điểm, chỉ trong chốc lát đã có ba điểm sáu, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện loại tình huống này.

Du Tiểu Mặc trợn mắt há miệng, xem ra hắn đã coi thường mấy người này rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, Sài Chính và Thanh Thu, rất có thể sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của hắn trong giải đấu này.

Chương 286: Cảm tình
Nhờ có sự xuất hiện hiện của Sài Chính và Thanh Thu, thì những người sau cho dù có xuất sắc mấy cũng chẳng làm dậy nổi tâm trạng kích động của khán giả.

Người phía dưới tưng bừng thảo luận về chiều hướng trận đấu, rồi thì đến cùng ai trong ba người sẽ là người đứng đầu đây, đương nhiên, Đằng Tử Tâm được năm điểm cũng có khả năng vượt lên, dù sao phía sau vẫn còn tới hai vòng đấu mà, không ai chắc chắn sẽ không có biến hóa gì xuất hiện.

Thấy Du Tiểu Mặc cau mày, Bách Lý Tiểu Ngư nói: "Ta nghe nói, Sài Chính vì muốn đánh bại ngươi, những ngày này một mực cố gắng lắm, trận đấu ngày mai ngươi phải cẩn thận đấy."

Đối với Sài Chính, Du Tiểu Mặc không chú ý lắm, ấn tượng về người này là hơn tuổi hắn, còn với Thanh Thu luôn tìm hắn mua linh đan dạo nọ thì khá là tò mò.

Du Tiểu Mặc hỏi, "Lai lịch của Thanh Thu là gì?"

Bách Lý Tiểu Ngư nói: "Sư phụ của cô ta là đan sư cao cấp đứng sau sư phụ ngươi Ứng Mạc đại sư, thanh thu là môn sinh đắc ý của Ứng Mạc đại sư, có thứ gì tốt cũng cho nàng."

Ứng Mạc?

Du Tiểu Mặc nhớ rõ cái tên này đã từng xuất hiện trong ngọc giản, hơn nữa còn đứng ở đầu luôn, bảo sao Thanh Thu còn trẻ mà có tiềm lực mạnh như vậy, quả nhiên có một vị sư phụ tốt là việc vô cùng quan trọng.

Áp lực thế này không phải là lớn bình thường đâu à!

Vốn Du Tiểu Mặc còn có lòng tin lắm, nhưng bây giờ hắn cảm thấy cái vị trí trong ba người đứng đầu đó tràn đầy nguy cơ.


Phía trước thì có Sài Chính và Thanh Thu, đằng sau lại có Đằng Tử Tâm nhìn chằm chằm, hắn cứ như một cái nhân bánh, nếu không nỗ lực cố gắng thì sẽ bị hai người phía trước kéo dài khoảng cách, hoặc bị chính người phía sau vượt qua.

Du Tiểu Mặc cắn răng, "Quả thực là đang ép ta mà!"

Xú lão đầu kia, chẳng lẽ ổng đã sớm nghĩ tới loại tình huống này, cho nên mới cố ý nói như vậy đó hả? Không phải là Du Tiểu Mặc muốn nghi ngờ lão đầu đâu nhé, nhưng mà cái sự trùng hợp này làm cho hắn không thể không nghi ngờ.

Giang Tiểu Phong mờ mịt nói: "Ép cái gì?"

Du Tiểu Mặc trả lời: "Ép ta ra tuyệt chiêu."

Lăng Tiêu cười nhạo: "Em có tuyệt chiêu sao?"

Du Tiểu Mặc, "... Không có."

Lăng Tiêu đứng dậy, "Vậy thì đi thôi, cũng kết thúc rồi."

Sau Sài Chính và Thanh Thu thì còn có vài nhóm người lên kiểm tra nữa, nhưng không có gì đáng xem, nên không lâu sau, ngũ trưởng lão liền tuyên bố tan cuộc, trận đấu thứ hai sẽ cử hành vào sáng ngày mai.

Sau khi đi ra khỏi hội trường, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lại cùng về phòng, Bách Lý Tiểu Ngư và Giang Tiểu Phong cũng đi cùng đường với họ, bốn người liền kết nhóm cùng đi.

Lăng Tiêu vốn muốn nói với Du Tiểu Mặc một việc, nhưng thấy trên đường lại có thêm hai cái đuôi nên quyết định không nói nữa, mãi cho đến khi trở về phòng, y mới nói cho hắn chuyện đã xảy ra.

Du Tiểu Mặc sửng sốt mất hai giây mới phản ứng được, kinh ngạc nói: "Anh nói là, kẻ giật mất túi trữ vật của em là Đằng Tử Tâm? Không thể nào!"

Lăng Tiêu cười lạnh, "Sao lại không, ở bên trong học viện, kẻ có năng lực, lại có thù với em, còn dám can đảm đi cướp túi trữ vật của em, cũng chỉ có Đằng Tử Tâm và Sài Chính thôi."

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, "Thế nhưng mà, người kia là đàn ông mà, không phải nên nghi ngờ Sài Chính sao?"

Lăng Tiêu khinh bỉ liếc nhìn hắn, "Mấy việc như thế này, em cho rằng Đằng Tử Tâm sẽ tự ra tay sao? Với thực lực của ả, nếu vượt cấp khiêu chiến linh đan cấp sáu trung phẩm, mà lại không có chút nắm chắc, chẳng lẽ ả không lo lắng sẽ thất bại trên đường, kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

Nói như vậy, cũng có lý.

Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ lại mấy cử động quái dị của Đằng Tử Tâm vào trước đó, có lẽ lúc ấy Đằng Tử Tâm đã để ý tới túi trữ vật của hắn rồi, nhưng nguyên nhân gì lại làm cho ả tình nguyện mạo hiểm như vậy.

Đáng tiếc là manh mối quá ít, Du Tiểu Mặc có nghĩ sao cũng không nghĩ ra nổi, có điều chắc Lăng Tiêu sẽ không tính sai đâu, cho nên rất có thể hung thủ thực sự là Đằng Tử Tâm.

Du Tiểu Mặc hỏi: "Vậy chúng ta phải vạch trần ả sao?"

Lăng Tiêu hỏi lại: "Em có chứng cớ không?"

Du Tiểu Mặc, "Không có..."

Thứ có giá trị nhất trong túi trữ vật của hắn là nửa bình linh thủy kia, mấy món đồ còn lại chắc Đằng Tử Tâm cũng thấy chướng mắt, chắc hẳn sẽ sớm phá hủy, dù hắn có muốn tìm chứng cớ cũng không được, nói tới bình linh thủy kia, hắn cũng không có chứng cứ để chứng minh nó là của mình, nếu thật sự muốn tìm tới cửa, nói không chừng sẽ bị cắn lại ấy chứ.

Du Tiểu Mặc nói: "Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để Đằng Tử Tâm được lời hả?"

Có thể nâng linh đan cấp sáu hạ phẩm lên trung phẩm, lúc ả dùng chắc khoảng năm giọt rồi, tuy không còn lại nhiều lắm, nhưng cứ nghĩ tới việc Đằng Tử Tâm dùng đồ của hắn để lấy được điểm cao hơn, là hắn đã cảm thấy khó chịu rồi, cảm giác cứ như bị thiệt thòi cho kẻ khác ấy.

Lăng Tiêu nói: "Ta đã sớm nói với em rồi, để ta giết ả đi, em lại không chịu."

Mặt Du Tiểu Mặc xạm lại, cắn răng nói: "Không nên cứ hơi một tí là đòi giết người đâu, nơi này chính là học viện Đạo Tâm, thôi kệ, được lời thì cứ được đi, cùng lắm thì, em sẽ tiếp tục cố gắng hơn trong trận đấu ngày mai, cho dù không thể thắng người khác nhưng ít nhất cũng phải dẫm nát cô ả dưới chân, để cho ả biết rõ, linh thủy của em không có dễ dùng như vậy đâu."

Lăng Tiêu đáp: "... Tùy em."

Lúc này, Tiểu Cầu và Miêu Cầu cùng chạy tới, chạy quanh Du Tiểu Mặc vài vòng.

Du Tiểu Mặc chẳng cần đoán đã biết rõ mục đích của hai tên nhóc này, lườm mỗi đứa một cái, "Hôm qua mới ăn, hôm nay còn đòi nữa hả, không được!"

Nói xong hắn liền giận dữ bỏ lên lầu, Lăng Tiêu cũng đi theo.

Tiểu Cầu và Miêu Cầu ngồi im tại chỗ, đau lòng nhìn về phía bóng lưng của chủ nhân.

Tiểu Cầu quay đầu nói với Miêu Cầu: "Sau này phải chọn lúc tâm trạng của chủ nhân tốt rồi mới làm nũng."

Miêu Cầu: "Meow~" Được!

Tiểu Hắc lãnh diễm cao quý: "Hai tên ngốc!"

Hôm sau, Du Tiểu Mặc mang tâm trạng thấp thỏm đến tham gia trận đấu thứ hai.

Nội dung đợt thi đấu thứ hai khác với lúc thi tuyển vào học viện, không phải luyện đan cũng không phải rèn luyện linh thảo, mà là liên quan tới linh hồn.

Mọi người đều biết, linh hồn chính là cái căn bản của mỗi đan sư, chỉ cần linh hồn đủ mạnh, thì khả năng khống chế sức mạnh linh hồn và khả năng nhận biết của linh hồn càng mạnh, đối với con đường tu luyện của đan sư này, cũng sẽ càng dễ đi hơn.

Cho nên thứ để thi đấu lần này chính là sức mạnh linh hồn của mỗi đan sư.

Đợt thi đấu thứ hai không cử hành ngoài trời, mà là trong đại điện lớn nhất của học viện.

Thời điểm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới, bên trong đã có không ít người, có điều là do tổ chức trong đại điện, nên số người vây xem ít hơn hôm qua rất nhiều.

Chân trước của Du Tiểu Mặc bước vào không lâu, Đằng Tử Tâm và Sài Chính cũng đã lần lượt tới.

"Niên đệ, hôm nay phải cố gắng lên đó, ta sẽ không nhường đâu nhé!" Dưới sự chú ý của mọi người, Thanh Thu đột nhiên đi về phía Du Tiểu Mặc, mỉm cười lên tiếng chào hỏi, giọng điệu có vẻ không giống đang khiêu khích.

Du Tiểu Mặc len lén liếc nhìn Lăng Tiêu, thấy y không có phản ứng gì, mới trả lời: "Ta sẽ cố gắng."

Về phần nhường hay không nhường ấy hả, hắn còn cần người khác nhường sao?

Tuy cấp bậc của hắn bây giờ không bằng Sài Chính và Thanh Thu, nhưng kết quả thế nào thì còn chưa biết.

Thanh Thu thấy hắn không có hứng thú nói chuyện phiếm, liền nói thêm hai câu rồi rời đi.

Du Tiểu Mặc lập tức thở phào một tiếng, Lăng Tiêu vẫn thường xuyên truyền đạt cái thông tin y không thích Thanh Thu một cách rất rõ ràng.

Bách Lý Tiểu Ngư bên cạnh lại không rõ, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Mặc, sao cô ta lại tới nói chuyện với ngươi, chẳng lẽ hai người quen nhau?"

Du Tiểu Mặc nói: "Cô ta tới mua linh đan của ta mấy lần, nhưng mà không quen biết gì mấy."

Giang Tiểu Phong tiếp lời: "Cơ mà giọng điệu của cô ta cứ như thể thân quen lắm ấy."

Bách Lý Tiểu Ngư lập tức giơ ngón tay cái, sự thật là hắn cũng cảm thấy vậy.

Bản thân Du Tiểu Mặc cũng cảm thấy buồn phiền lắm: "Các ngươi có thể đi hỏi người ta ấy, dù sao ta cũng không có quen biết gì với cô ta, mà ta cũng không biết tại sao mỗi lần nói chuyện cô ta lại phải biểu hiện cái vẻ như thể quen thân với ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tuchan