Untitled Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khinh thường việc đến thăm tiểu viện này của ta, lần trước đến đây tới nay là đã cách tám năm rồi. Thật sự là khách ít đến."

Trái tim Kim ma ma khẽ run, hơi có chút bất an. Lâm thị chẳng quan tâm gì đến sự vụ trong phủ, không có nghĩa là bà ta không mở to mắt ra nhìn rõ thời thế. Những biến hóa mấy năm nay của Ngu Tương cũng được bà ta nhìn thấy rõ ràng. Có lẽ nên gọi là gặp đại nạn phát huy năng khiếu, tính cách ngu đần của nàng đều bị mất hết, chẳng những đầu óc càng ngày càng thông minh, tướng mạo càng ngày càng diễm lệ, chính là tính tình cũng càng ngày càng ương bướng.

Mười tuổi liền quản lý gọn gàng ngăn nắp một Hầu phủ to lớn như vậy, xử lý mọi việc vô cùng thỏa đáng, nếu nói về năng lực cùng khí độ tuyệt đối không thua gì một vị quý nữ nhà cao cửa rộng, càng miễn bàn đến việc lão phu nhân và Hầu gia sủng ái nàng vô pháp vô thiên.

Nếu nàng bất kính với phu nhân, lại không thân thiết với nhị tiểu thư, tương lai phu nhân và tiểu thư đừng nghĩ tới ngày lành. Sau khi trở về có phải nên khuyên phu nhân thức tỉnh vùng lên không, nắm lại việc phủ vụ bếp núc trong tay, như thế may ra mới có thể chống lại Ngu Tương? Nếu không chẳng phải Hầu phủ này sẽ trở thành thiên hạ cho một thứ dã loại hay sao?

Đầu óc Kim ma ma không ngừng chuyển động, trên mặt lại mảy may không hiện, vô cùng cung kính đáp lời: "Vì thường này phu nhân quá mức ưu tư, tích tụ khó tiêu, suốt ngày nô tỳ không thể rời khỏi người, nô tỳ cũng không dám khinh thường chuyện này nên mới chậm trễ tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội."

Ngu Tương cũng không quản ca ca đã đọc xong trang này chưa, trực tiếp lật trang giấy đã đọc xong, lơ đãng nói: "Ngươi cũng rất biết nói chuyện. Cái gì thứ tội với không thứ tội, nếu ta dám hỏi tội ngươi, mẫu thân thế nào cũng sẽ khóc cho Hầu phủ sập lụt luôn mới thôi. Không có chuyện gì thi không lên điện tam bảo, nói đi, chuyện gì?"

Mấy năm gần đây phu nhân càng thêm hồ đồ, mỗi ngày gạt lệ khóc than, lún sâu vào quá khứ, bản thân Kim ma ma cũng cảm thấy phiền, nghe xong lời này của Ngu Tương càng cảm ngượng, thấp giọng nói: "Phu nhân sai nô tỳ đến lấy đối bài, Tiền chưởng quầy vẫn đang chờ ở phía bên kia."

Lúc này Ngu Tương mới mở to mắt nhìn bà ta, ngân nga: "Quy củ trong phủ ngươi cũng biết, danh sách và giấy vay nợ đâu? Lấy đến ta xem xem."

Cũng may trước khi ra cửa Tiền chưởng quầy đã nhắc nhở một câu, lúc này Kim ma ma mới đem danh sách mang đến chỗ này, vội vàng khom người dâng lên.
Ngu Tương rời khỏi cánh tay của ca ca, mở danh sách ra nhìn kỹ. Ngu Phẩm Ngôn ôm vòng eo nàng, sợ nàng ngồi không vững sẽ ngã xuống mất!

(Dân FA không thích điều này -_- )

Ngu Tương nhìn một lát liền nở nụ cười, trong lời nói cũng không hề mang một chút vui mừng: "Nhìn xem mẫu hào phóng chưa này, tơ vàng hương mộc khảm Thiền Ngọc châu, toàn là cung trang ngàn hiệp, trang sức đều là hoa mẫu đơn vàng, trâm ngân châu linh lung điểm cây cỏ hoa bướm, lễ phục tơ vàng gấm, váy hồ điệp yên vân...... Ta ở bên cạnh bà mười bốn năm, ngay cả một cây kim mũi chỉ từ chỗ bà cũng chưa từng được nhận, chỉ được vứt cho một đống bùa trấn yêu.

Ta ngược lại muốn hỏi xem, đến tột cùng bà có phải mẫu thân thân sinh của ta hay không?"

Trong lòng nàng tự nhiên rõ ràng mình không phải con ruột, nhưng những người ở bên cạnh vẫn luôn cho rằng nàng không hề biết chuyện gì, nhìn thấy danh sách mà ghen tị không thể nhịn nổi, dâng trào tức giận cũng xem như bình thường.

Ngu Tương chính là người như vậy, ai khiến nàng phải chịu ấm ức, mặc kệ có chiếm được thắng lợi hay không nàng đều phải trả lại, có thể làm như vậy một cách đàng hoàng thì tuyệt đối không còn nghẹn khuất. Tuy rằng Ngu Diệu Kỳ che dấu tốt, nhưng trong mắt nàng ta ngẫu nhiên vẫn hiện ra hận ý rất nặng, lại chạy không thoát khỏi ánh mắt của Ngu Tương. Nàng hận mình thì thôi, không những vậy nàng còn tiếp tục ghi hận với ca ca như thế, cái này không có cách nào nhịn được.

Nếu trong lòng nàng ta đang chứa oán hận chờ thời cơ trả thù, Ngu Tương cũng không định dễ dàng khoan dung nhượng bộ. Thái độ đối địch bày ra vào sáng nay đã xác định tương lai sau này không cần diễn trò hư dĩ ủy xà (**), mất công vô duyên vô cớ ghê tởm chính mình.

(**)từ chính xác của nó là "hư dữ ủy xà", ý chỉ hư tình giả ý với người khác, ứng phó cho có lệ thôi, tương tự câu "lá mặt lá trái".

Kim ma ma cúi đầu không dám trả lời. Trước mặt Hầu gia, ai dám nói ra hai chữ 'Dã loại' kia thật sự là không muốn sống nữa rồi. Huống hồ nếu suy nghĩ vì danh dự của nhị tiểu thư, địa vị tiểu thư dòng chính này của Ngu Tương, các nàng dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Ngu Phẩm Ngôn thả sách xuống, kéo nàng vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về, an ủi: "So đo những thức này làm gì, đơn giản là chúng ta đều đã trưởng thành, không nên dựa vào bà ấy, có phải con ruột hay không thì liên quan gì? Muội thích cái gì ca ca sẽ mua cho muội, muốn sao trên trời, ca ca cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho muội."

Vẻ mặt uất ức của Ngu Tương trong nháy mắt đã tiêu tán, ngược lại ôm cánh tay hắn cười ngọt ngào: "Muội không cần sao trên trời, chỉ cần ca ca mà thôi." Ca ca chính là toàn bộ thế giới của nàng, chỉ cần có ca ca ở bên liền cảm thấy mỹ mãn.

Hiển nhiên Ngu Phẩm Ngôn cũng tiếp thu được những lời nàng chưa nói ra miệng, đưa đầu qua dùng râu cọ xát lên hai má mềm mại của nàng, híp mắt thưởng thức nụ cười nở rộ như hoa của nàng.

Kim ma ma không dám ngẩng đầu nhìn hai huynh muội trên giường mềm, trong lòng âm thầm cân nhắc lời nói của Hầu gia. Cái gì mà không nên dựa vào bà ấy? Cái gì mà bảo có phải ruột thịt hay không cũng đâu quan trọng? Đây là vì tâm Hầu gia đã lạnh, không muốn nhận lại chủ tử hay sao? Cũng phải thôi, cho dù là ai, bị vứt bỏ mười bốn năm tâm hồn sẽ chứa đầy oán hận, huống chi chủ tử đối xử lạnh lùng với Hầu gia còn chưa tính, lại chống đối với nhị tiểu thư đang được ngàn kiều vạn sủng, đây rõ ràng là lấy đao cắt lên tim Hầu gia mà.

Hai người con đều là con ruột, rốt cuộc vẫn không thể bỏ qua một người lại đi sủng ái một người, dù sủng ái người kia đến đâu thì sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, không thể trông cậy gì hơn. Hiện nay chủ tử có được những ngày an ổn còn không phải dựa vào Hầu hay sao? Chính là vì tiền đồ sau này của nhị tiểu thư, tại sao lại không cố gắng dựa vào Hầu gia nhiều hơn?

Hiện tại xa lạ với Hầu gia như thế, sau này quả thật nửa bước khó đi. Chỉ nhìn một cách đơn thuần như việc mua đồ đạc này, chi phí vượt qua một trăm lượng cũng phải viết giấy vay nợ, chủ mẫu nhà ai lại phải lưu lạc đến hoàn cảnh hèn mọn thế này chứ?

Kim ma ma vừa viết giấy vay nợ, vừa âm thầm cân nhắc, chuẩn bị sau khi trở về lập tức khuyên nhủ chủ tử nhanh chóng lôi kéo tâm trí Hầu gia trở về bên cạnh mình.

Ngu Tương nhận giấy vay nợ nhìn thoáng qua, lại trả trở về: "Viết đủ ngày tháng năm vào, vì sao phải chi tiền, ai chi ai mượn, lại cần một dấu vân tay, sau này tới lấy đối bài đều phải y theo lệ này. Lần này vì tỷ tỷ trở về ta sẽ phá lệ, nếu không không có lễ mừng trọng đại hoặc việc gì có lí do chính đáng, ba ngàn lượng trở lên ta nhất định không phê chuẩn, sau này nếu các người muốn xa xỉ như thế thì tự bỏ tiền ra đi."

Thấy Kim ma ma lộ vẻ bất mãn, nàng lạnh lùng nói: "Dừng nói chi mẫu thân, cho dù có là ta và bà nội đi nữa, chi phí dùng quá mức hằng ngày cũng đều là nhờ bản thân tiết kiệm, đương nhiên ca ca là ngoại lệ. Ca ca ở bên ngoài cần xã giao, trong tay sao có thể thiếu tiền, điểm ấy các ngươi không thể so được ."

Ngu Phẩm Ngôn trầm thấp cười, vô cùng yêu thích cái bộ dáng phó tiểu bà quản gia này của Tương Nhi.

Vì Lâm thị luôn ru rú trong nhà, ăn chay niệm phật, chi phí lớn nhất ngày thường cũng chỉ là giấy vàng, ngọn nến, dầu vừng hay vật tế điện, mỗi tháng hay trong cả năm đều dư dả, cho nên chưa bao giờ đến chỗ Ngu Tương lấy đối bài.

Kim ma ma cố nén nóng giận, lại giấy vay nợ một lần nữa rồi đánh dấu tay cái xuống giấy, sau đó mới thuận lợi nhận đối bài, đang chuẩn bị xốc rèm cửa lên, lại nghe Ngu Tương kêu: "Chờ một chút, tỷ tỷ trở về ta còn chưa tặng lễ đâu, ngươi thuận tiện lấy đi."

Kim ma ma không thể không quay lại, khom người đợi ở một bên.

Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng đến trước bàn trang điểm, để nàng tùy ý chọn lựa đồ đạc trong rương, bản thân lại tiện tay cầm lấy một đóa hoa giắc lên tóc mai của nàng, chống má ngồi thưởng thức một lát lại lấy búi hoa giắc ra sau búi tóc trên đầu nàng, khóe mắt chân mày đều lộ ra sự vui vẻ nồng đậm. Bộ dáng hạnh phúc ôn nhu hoàn toàn khác một trời một vực với tác phong làm việc tàn bạo ngày thường của hắn, quả thật không giống một người.

Ngu Tương cầm lấy một trâm cài hồ điệp nhìn nhìn, lắc đầu nói:"Thứ này không được, đây là quà ca ca đưa cho ta." Lại lấy ra một bộ trang sức bằng đã quý, tiếp tục lắc đầu: "Thứ này cũng là quà ca ca đưa cho ta, không được."

Lựa hơn nửa ngày, phàm là những thứ Ngu Phẩm Ngôn đưa đều bị nàng loại trừ sang một bên, lúc này mới phát hiện trang sức châu báu trong rương đã có chín phần là do ca ca đưa, nhất thời cảm thấy ngọt ngào như ăn phải mật, thỉnh thoảng lơ đễnh liếc nhìn ca ca một cái, sau đó mím môi cười trộm.

Ngu Phẩm Ngôn vờ như không biết, kì thực đã yêu chết dáng vẻ muốn độc chiếm của nàng, vừa cố nhịn cười vừa đưa tay điểm nhẹ chóp mũi nàng.

Liễu Lục thấy mặt mũi Kim ma ma đã sắp tái rồi, chỉ đành phải làm người hiểu biết, đưa tay chỉ về phía một chiếc hòm phủ đầy bụi nằm trên kệ, nói: "Tiểu thư, đây là món đồ trang sức người vừa mua tháng trước từ Cẩm Tú các, lại chưa từng dùng qua lần nào, đưa cho nhị tiểu thư thật sự rất thích hợp."

Nghe thế Ngu Tương mới đóng rương lại, không chút để ý nói:"Vậy thì liền đưa thứ này đi, trở về nói với tỷ tỷ, nói nàng có thời gian thì đến chỗ ta chơi. Ta đi đứng không tiện, sẽ không thể đến bái phỏng nàng ."

Kim ma ma liên tục xác nhận, cầm hòm trang sức vô cùng lo lắng chạy về phía nhà giữa. Chỉ đổi lấy một cái đối bài mà đi mất hai khắc, phỏng chừng thể diện chủ tử cũng bị mất sạch rồi. Thế này thì đâu phải là một đương gia chủ mẫu nữa, ngược lại càng giống một thị thiếp phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:.....Nói phải giữ vững đáng kể bao nuôi quan hệ, ta ngày hôm nay tựu song canh tới, sao sao đát. Còn có thấy một cái rất tang bệnh bình luận, thuyết ca ca cái này của quý lúc nào năng cân cái kia của quý thân mật trao đổi một chút. Tuy rằng tang bệnh, thế nhưng rất đái cảm ni, không hiểu nhượng ta não bổ phật đường H, giả sơn H, khuê phòng mềm tháp H chờ một chút tràng cảnh. . . Ho khan một cái, sau đó đô hội điểm đến đó thì ngừng viết nhất viết, chỉ là điểm đến đó thì ngừng a, hiện tại mọi người đều là lạp đèn đảng, khảo nghiệm các ngươi não bổ năng lực thời gian đến rồi.

Vốn ban đầu Lâm thị còn cười tủm tỉm vấn tóc giúp nữ nhi, lại cài thử châu sai, một khắc sau đã bắt đầu liên tục ra ngoài nhìn ngó, hai khắc sau vẻ mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, sai một tiểu nha đầu đi tìm.

Tiền chưởng quầy mở một chiếc hòm son cuối cùng ra, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu châu báu nhà mình, nhờ thế mới giảm bớt không khí xấu hổ.

Lại qua một giây lát sau, Kim ma ma cầm một cái tráp tiến vào.

"Sao đi lâu như vậy chứ?" Lâm thị trầm giọng chất vấn. Ngu Diệu Kỳ cầm một cây trâm cài ngắm nghía trước gương đồng, làm vẻ như không hề nghe thấy gì.

" Bẩm phu nhân, tam tiểu thư tìm kiếm nửa ngày mới tìm ra cái hộp này nói muốn tặng cho Nhị tiểu thư, chính vì vậy nên mới chậm trễ ." Kim ma ma đưa chiếc hộp qua, phát hiện mặt trên dính đầy tro bụi, hiển nhiên đây là vật Ngu Tương quăng một góc không thèm dùng, chợt cảm thấy hết sức khó xử, vội vàng dùng tay áo lau sạch tro bụi đi.

Sắc mặt Lâm thị vốn đã âm trầm lúc này có thể nói là lạnh lẽo đến rơi nước, đang muốn mắng một câu 'Khinh người quá đáng', Tiền chưởng quầy đã la hoảng lên: "Ôi trời, đây không phải bộ diêu Loan Phượng bằng vàng ngậm ngọc duy nhất của Cẩm Tú các chúng ta sao? Chưa nói đến ba viên đông châu trên đó, viên nào viên nấy to như quả nhãn đính quanh chân Phượng, được cho là thứ khó tìm trong thiên hạ.

Đơn giản như chiếc hộp đựng cũng đã có giá trị chế tạo xa xỉ rồi. Thân hộp được dùng một khối gỗ lim tơ vàng nguyên chất khắc thành, trên nắp hộp được khảm mấy đóa hoa hải đường, đóa hoa cao nhất chính là từ hồng thúy tước mỏng mà thành, ánh sáng chiếu vào ánh màu kiều diễm, thế nước thuần chất, đặt dưới ánh mặt trời sẽ tạo sắc màu giống hoàn toàn với đóa hoa thật, càng khiến người ta muốn đưa tay ra vỗ về chơi đùa."

Nàng vừa nói vừa nhận lấy chiếc hòm đưa ra lay lay trước ánh sáng, chép miệng tán thưởng:"Nhị...Tam..tiểu thư Tương Nhi thật ghê gớm, chiếc hộp này chính là món bảo vật của trấn điếm chúng ta, chưa nói tới bộ diêu này. Mỗi viên đông châu gỡ ra bán cũng phải tầm này." Nàng vươn một bàn tay ra huơ huơ.

Hôm nay cũng thật lạ, Vĩnh Nhạc Hầu phủ tự dưng lại bốc ra một vị nhị tiểu thư, nói là tỷ tỷ song sinh của tiểu thư Tương Nhi. Nhưng dáng vẻ của hai người lại không giống nhau chút nào, khí chất cũng hoàn toàn khác hẳn, cũng không biết rôt cuộc có lai lịch ra sao.

Quản nó làm gì, nàng chỉ cần có tiền là được rồi.

Trong lòng Tiền chưởng quầy lẩm bẩm, ngoài miệng lại khen lễ vật mà Ngu Tương đưa tới thêm một lát, thế này mới giúp cho sắc mặt âm trầm của Lâm thị hơi hòa hoãn một chút, cầm đối bài đưa qua: "Cầm đối bài đi nhận bạc đi."

"Đa tạ phu nhân chiếu cố. Lần sau có cần cái gì xin hãy sai người đi gọi dân phụ, đồ đạc dân phụ bán cũng tầm số một số hai trong kinh thành, tuyệt đối không làm phu nhân thất vọng." Tiền chưởng quầy cười tủm tỉm nhận đối bài, sau khi ra cửa mới thở dốc một hơi.

Lâm thị sai Kim ma ma thu hồi mấy món châu báu đang chất đống trong phòng đi, quay lại đã thấy nữ nhi mở hộp gỗ khắc hoa hải đường ra mà rơi lệ.

"Kỳ nhi, con làm sao vậy? Ai chọc con không vui sao?" Bà vội vàng đi qua, kéo nữ nhi ôm vào trong lòng vỗ về.

"Mẫu thân, chỉ riêng cái hộp gỗ này thôi cũng đã là vật quý báu trên đời, chưa nói đến những vật châu báu bên trong" đóng hộp lại đẩy ra xa, nước mắt càng thêm nặng nề: "Mà khi con ở Trầm gia ngay cả viên đông châu là cái thứ gì cũng chưa từng thấy qua. Với con mà nói, những thứ này đều là báu vật không thể có được, vốn con vĩnh viễn không dám cầu mong cuộc sống quá xa vời.

Nhưng sự thật thì sao? Trên thực tế những thứ này vốn phải nên thuộc về con, lại bị nàng ta cướp đi tất cả! Mẫu thân, ngay cả khi con muốn mua một ít quần áo trang sức đều phải chạy đến chỗ nàng ta bẩm báo, đến tột cùng con có phải tiểu thư dòng chính của Hầu phủ hay không vậy? Nếu sau này đều phải nhìn sắc mặt nàng sống qua ngày, con còn trở về làm gì chứ? Không bằng đưa con trở về chỗ kia một lần nữa đi!"

Nàng càng nói càng đau lòng, cởi cái hà bao từ bên hông xuống, nức nở nói: "Mẫu thân, trong cái Hầu phủ này, trừ người ra, còn có ai đặt con vào trong lòng chứ. Người xem xem, bà nội đưa cho con cái gì vậy, hé ra nhìn cũng chỉ là một cái bùa bình an mà thôi. Bỏ ra một đồng là có thể mua một cái bùa bình an từ trong chùa ra, bà ấy lại lấy ra làm quà lễ gặp mặt cho con. Đây có ý ghét bỏ nữ nhi từ đầu rồi không phải sao!"

Kỳ thật là Ngu Diệu Kỳ hiểu lầm, lá bùa bình an này không phải là thứ chỉ một đồng tiền có thể mua được, mà là lá bùa bình an do chính thần tăng Khổ Hải hòa thượng của Đại Hán tự tay viết. Nếu đưa ra ngoài không biết có bao nhiêu người đấu đến sức đầu mẻ trán cũng chưa chắc có được.

Cũng phải mất công mấy năm nay Ngu Tương thường xuyên đàm luận kinh phật với Khổ Hải hòa thượng nên có giao tình tốt, có thể khiến ông ngoại lệ một lần phong bút sau hơn mười năm không động đến.

Chỉ tiếc một phen khổ tâm của lão thái thái đều bị trút vào bụng chó, Ngu Diệu Kỳ không những không cảm kích, ngược lại con âm thầm ghi hận lên người bà.

Lâm thị nghe xong giận đến không thở nổi, vừa mắng lão thái thái bất công vừa bước ra gian ngoài, ném lá của bình an vào trong chậu thau đang đốt giấy vàng. Lúc lửa đỏ liếm nát bùa còn tản ra một mùi phật hương nồng đậm, bất quá chỉ trong giây lát đã biến mất hầu như không còn.

Bà quay lại, ôm nữ nhi nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Kỳ nhi, con cứ yên tâm, từ nay về sau, nhất định mẫu thân sẽ không để cho con chịu phải thứ khuất nhục như hôm nay nữa. Tốt xấu gì mẫu thân cũng là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, thanh nhàn mười bốn năm, cũng nên bước ra chưởng quản việc bếp núc một lần nữa, ai phải nhìn sắc mặt ai sống qua ngày còn chưa biết đâu!"

"Mẫu thân, chỉ có người là đối xử tốt với nữ nhi. Nữ nhi chỉ có thể dựa vào người!" Ngu Diệu Kỳ nhào vào trong lòng bà ta thấp giọng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhanh chóng xẹt qua một tia sáng tăm tối.

Kim ma ma nghẹn một bụng, định nói vài câu khuyên bảo chủ tử, lại phát hiện Nhị tiểu thư đã nói ra tất cả nhưng điều bà muốn nói. Nếu chủ tử chưởng quản việc bếp núc một lần nữa, sau này bà lại trở thành ma ma quản sự uy quyền bao người kính sợ trong Hầu phủ, bao nhiêu thứ béo bổ đang chờ chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta vui mừng không thể kiềm chế được, vội vàng dùng khăn tay che lấp ý cười bên môi, khóe mắt lại cúi xuống dưới, giống như đang vô cùng đau thương.

————————————————————

Ở chính viện, lão thái thái cầm xem một quyển kinh thư, đã thấy Vãn Thu nghiêm mặt tiến vào, bám vào bên tai Mã ma ma nhẹ giọng bẩm báo cái gì đó, có thể lơ đãng nghe thấy mấy chữ 'Phu nhân, đốt mất, ghét bỏ'.

Sắc mặt Mã ma ma đại biến, bàn tay nắm khăn lụa không tự giác run lên.

"Nói cái gì vậy? báo lại ta nghe xem?" Lão thái thái lật qua một tờ kinh Phật khác, chậm rãi mở miệng.

Mã ma ma cho Vãn Thu lui xuống, vẻ mặt có chút do dự.

Lão thái thái cười nhạo: "Có phải Lâm thị lại làm ra cái trò quỷ quái nào không? Nói!"

Mã ma ma quỳ gối bên chân bà, đau lòng nói: "Bẩm lão phu nhân, tiểu thư nói người ghét bỏ nàng, đưa món lễ vật gặp mặt lại là một lá bùa bình an chỉ cần bỏ ra một đồng là có thể mua được trong chùa, phu nhân nghe xong nổi giận đùng đùng, lập tức ném lá bùa bình an ấy vào trong chậu than thiêu sạch rồi."

Từ lúc bắt đầu biết số mệnh cháu gái ruột, lão thái thái liền để cho Ngu Tương đi cầu đạo bùa này, cung phụng trong Trấn Quốc Tự mỗi ngày, lại thêm việc thỉnh cao tăng niệm kinh, một lần cung phụng này cũng đã mất hết bốn năm. Mỗi tháng phải đi dâng cho Trấn Quốc Tự dầu vừng rồi hoa mất hai trăm lượng bạc.

Tất cả đều là tiền túi của lão thái thái. Tạm thời chưa nhắc đến phần thành tâm này, chỉ riêng số bạc bỏ ra cũng phải hơn vạn lượng, có thể nào chỉ một ngọn lửa than đã đốt sạch sẽ?

Ngươi đốt rồi thì thôi, nhưng trong lời nói còn chửi bới lão thái thái, đây loại lang tâm cẩu phế đến mức nào, không biết cảm ơn! Phàm là có một chút kính trọng dành cho lão thái thái,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC