(10) [ShouPhil] Yêu Lắm Nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu mọi khi: tại wall nhiều truyện quá nên mỗi lần kiếm thì rất mệt nên gộp lại cho tiện:))

Author: Triết Dương Công Tử

Chương 10: Chơi đến cùng (1)

WARING: KHÔNG DÀNH CHO AI SHIP Shoutaro x Tokime. CHAP DÀNH CHO ANTI TOKIME!

=====

Tokime nhìn vẻ mặt của cậu thiếu niên đang dần tái nhợt rồi chuyển sang trắng bệnh không còn chút sức sống liền rồi kiểm tra hơi thở. Thấy không còn hô hấp nữa liền lôi cậu xuống tầng hầm và để tạm ở trong đó.

"Phải làm nhanh trước khi Shoutaro về." Ả ta lẩm bẩm rồi bắt đầu tìm con dao chặt thịt, và bao ni lông.

Ả ta cứ lúng túng vì đây là lần đầu tiên phạm tôi – giết người nên có hơi không thành thạo. Đến lúc ả ta chuẩn bị xong sẵn mọi thứ và mở cửa tầng hầm thì Philip đã biến mất.

"Sao có thế..." Ả ta há hốc mồm kinh ngạc nhìn căn phòng trống trải trước mắt và đi kiểm tra lại cửa thì thấy nó đều khóa hết. Làm sao mà Philip có thể rời khỏi đây?

Hay đã có thế lực nào đó giúp cô ả? Tokime cảm thấy hoang mang, mâu thuẫn và lo lắng, thế rồi lại cười haha khoái trá thành tiếng. Tiếng cười đó cứ vang vọng khắp không gian của căn hầm.

"Chắc chắn là ông trời đang giúp mình rồi! Chắc chắn là vậy! Cậu thấy chưa Philip? Kẻ bị cả thế giới ghét là cậu chứ không phải tôi! Đến cả thần thánh cũng muốn cậu cút khỏi thế giới này!"

Tokime gào lên, nét mặt đáng sợ không khác gì đã hóa quỷ. Thế rồi ả dừng cười im lặng đóng cánh cửa lại rồi ngồi ở phòng khách.

"Cô ta điên thật rồi." Xtreme Memory hiện ra, bên trong con chim sắt ấy là Philip với thư viện hành tinh, "Mà mình nhớ cô ta có xem qua tài liệu về Kamen Rider W cơ mà? Sao có thể quên mình chỉ là người dữ liệu thế nhỉ?"

Philip ngán ngẩm rồi giơ hai tay ra bắt đầu quá trình tìm kiếm

Key words

"Xuyên không."

"Fuuto Pi."

"Tokime."

"Quay trở về."

Các kệ sách, cuốn sách cứ di chuyển qua lại liên tục rồi sau đó chỉ còn lại một quyển duy nhất, Philip lật những trang sách và rồi đóng nó lại rồi nhắm mắt nghiền ngẫm.

Philip vươn tay vuốt mái tóc đã hơi bù xù vì bị khi nãy bị Tokime 'giết', ánh mắt bỗng chốc thay đổi.

Đôi mắt chưa đầy sự căm ghét, kèm theo đó là sát ý khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.

"Chính cô ép tôi đó, Tokime."

Nhiệt độ ở nơi này vốn không thấp cũng không cao nhưng bị ngữ khí đấy hiểm độc ấy khiến nơi này trở nên quạnh quẽ.

Tiếng của Fang Memory kêu lên khiến ánh mắt đáng sợ đó biến mất, con khủng long đó cũng tức giận không kém.

"Xin lỗi vì nãy không để mày ra mặt bảo vệ tao. Nhưng mày biết đó, sớm thôi tao sẽ cần sự trợ giúp của mày."

Philip xoa xoa nó rồi cười cười.

Cậu vốn chẳng hề quan tâm cái trò chơi tình tay ba này vì nó cực kỳ nhảm nhí. Nhưng nếu ai kia đã muốn chơi đến như vậy thì cậu sẽ chơi cho đến cùng.

***

"Meo~ Meo~ Meo~"

BỐP!

"Ai da! Cái con nhỏ này!!!"

Akiko dùng chiếc dép đánh thẳng vào đầu của Shoutaro khiến anh thảng thốt kêu lên.

"Hơn cả tiếng rồi vẫn chưa kiếm được là sao hả cái tên ngốc này!"

"Từ từ thì cháo nó mới nhừ chứ!" Shoutaro để tay lên mũ rồi tạo kiểu dáng half-boild mọi khi và thế là...

BỐP!

Ăn thêm một cái dép lào vào mặt.

Thế là khi người đuổi đánh, người chạy trốn thì có một memory bay tới chỗ bọn họ.

"Cái này của Philip mà... Nhưng sao nó lại ở đây..."

BỐP!

Akiko chạy đến từ phía sau, thuận tay đánh anh thêm cú nữa rồi cũng nhìn thấy cái memory ấy.

"Akiko..." Shoutaro đen mặt lại, cay cú nhìn cô nhưng rồi vẫn bị cô phớt lờ.

Akiko bảo: "Có lẽ Philip muốn gặp chúng ta ở chỗ nào đó nên gửi nó tới đây! Chúng ta mau đi theo nó xem thế nào!"

Nói xong Akiko chạy theo memory, ngay sau đó Shoutaro cũng lái xe đi tới để chở cô.

~ còn tiếp ~

Tôi thề rằng với mình mấy cái tình tiết tình tay ba làm tôi bị thiểu năng trí tuệ quá đi mất! Tôi ko muốn nghĩ kịch cho mấy câu chuyện tình tay ba nữa đâu! Với cả từ khi mẻ xuất hiện cơm tró của ShouPhil ít dần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net