(12) [ShouPhil] Yêu Lắm Nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu mọi khi: tại wall nhiều truyện quá nên mỗi lần kiếm thì rất mệt nên gộp lại cho tiện:))

Author: Triết Dương Công Tử

Chương 12: Chơi đến cùng (3) (END)

WARING: KHÔNG DÀNH CHO AI SHIP Shoutaro x Tokime. CHAP DÀNH CHO ANTI TOKIME!

=====

Shoutaro không muốn tin vào những gì mình nghe được. Đây tuyệt nhiên chẳng giống Philip thường ngày tí nào! Lời nói của Philip vẫn rất mơ hồ, dù anh chắc chắn rằng mình vẫn sẽ tin cậu. Nhưng nếu nói đến việc giết một ai đó thì... SHOUTARO NHẤT ĐỊNH KHÔNG LÀM!

"Cậu đi quá xa rồi đó Philip."

"Cậu không tin tớ?"

"Tin cậu nhưng không có nghĩa là phó mặc cho cậu muốn làm gì cũng được."

"Tokime là một nhân vật hư cấu chẳng đáng bận tâm. Với cả cậu muốn thấy bàn tay tớ nhuốm máu sao?"

Vẻ mặt của Shoutaro đanh lại, Philip toan rời đi thì bị Shoutaro giữ lại:

"Tớ... sẽ làm."

"Yêu cậu lắm, Shoutaro!"

Dù nhìn thấy nụ cười đó Philip, Shoutaro bàng hoàng chưa kịp nhận ra mình đã lỡ miệng nói cái gì.

Đôi mắt anh mở to. Thật sự phải làm như vậy sao?

"Chỉ có cách đó mới có thể tiễn Tokime quay lại thế giới Fuuto Pi. Nói như vậy thì cậu đã nhẹ nhõm hơn chưa?"

Những gì Philip nói đều là thật ngoại trừ việc bị Tokime cưỡng bức. Nếu không nói vậy thì làm sao Shoutaro chịu nghe cậu đây?

=====

Sắp tới giáng sinh văn phòng thám tử bắt đầu trang trí theo chủ đề NOEL lần này. Shoutaro giả vờ làm bộ dạng khốn khổ cùng cực như thể chưa tìm được Philip, còn Tokime thì tranh thủ lúc này tiếp cận anh. Đôi khi ả còn không ngại dùng thân thể của mình để quyến rũ khiến Shoutaro phát tởm.

Ngoài ngực, mông, và cái khuôn mặt xinh đẹp ra thì cô ta chẳng có chút lòng tự trọng nào sao?

Shoutaro than ngắn, thở dài. Nếu còn phải giả vờ bản thân thật sự 'động lòng' trước Tokime thì thà anh ngồi gặp mấy con ma rồi uống trà đàm đạo chuyện đời con vui hơn!

"Shoutaro-kun, anh ăn này không?" Tokime mỉm cười, đưa dĩa bánh cho Shoutaro.

"Cảm ơn." Anh đáp lại.

Những suy tính của Philip tàn độc hơn những mà Shoutaro nghĩ. Cậu muốn cho Tokime có khoảng thời gian hạnh phúc trước rồi mới bắt đầu đập vỡ. Nếu như thế tiếng thét khi bị thiêu sống nghe đã tai hơn chăng?

Phũ phàng – chấp nhận – gần như rơi vào lưới tình – đập nát cái vọng tưởng ấy.

Đó là giai đoạn mà Philip đã suy tính ra.

Nhiều khi Shoutaro cũng không tin đó là người mình yêu nữa kìa... Đây là hành động 'xù lông nhím' của các chàng vợ khi viết có người ảnh hưởng tới 'hạnh phúc gia đình' của mình à? Quả nhiên sau này có lấy nhau về anh không nên chọc giận cậu.

"Này Tokime."

"Hửm?"

"Tôi... muốn cảm ơn cô về những ngày tháng qua đã ở bên cạnh tôi." Giọng nói của Shoutaro bây giờ toàn là miễn cưỡng. Nói với ai câu này cũng được, nhưng sao nhất thiết là cô ả?

"Không có gì! Việc nên làm mà. Dù sao thì hy sinh vì người mình yêu tôi cũng không thấy thiệc chỗ nào."

Ôi ôi, anh cảm động đến phát khóc rồi này!

Thế cô ả tưởng tình yêu của anh và Philip là tình dục à? Sao tối nào cũng bận những bộ đồ hở hang rồi bước vào nói câu: "Nếu anh buồn thì tôi cũng có thể thay cậu ấy mà 'làm' cùng anh."

Shoutaro không phải thằng ngu! Thay vì thiêu sống cô ả chúng ta có thể đem cô ả vào phố đèn đỏ cơ mà!? Philip ơi là Philip sao cậu không để cô ta thực hiện 'ước mơ' của mình ngay và luôn đi!

"Cô có muốn đi với tôi không?" Shoutaro ném cho cô ả cái nón, "Đi mua quà nào."

"..." Tokime ngơ ra vài giây, sau đó khuôn mặt liền đỏ ửng lên rồi ôm chầm lấy cánh tay của Shoutaro, "Mình đi thôi."

Akiko đứng ở đó với vẻ mặt thoáng buồn.

Thật sự giữa Philip và Shoutaro đã kết thúc rồi sao?

...

KHÔNG LÝ NÀO LẠI THẾ!

=====

"Đẹp quá! Cảm ơn anh!" Tokime tươi cười nói với Shoutaro, trên tay cô ả là hộp nhạc hình 2 búp bê đang hôn nhau trong lễ đính hôn dưới bầu trời tuyết.

"Cô thích là được." Shoutaro đáp lại.

"Giờ mình về thôi. Không là Akiko nổi trận lôi đình vì về trễ đấy!" Tokime hớn hở cầm tay anh kéo lại bãi gửi xe nhưng rồi dừng lại, "Sao không đi tiếp?"

"Tôi... muốn đưa cô đến một nơi này được không?"

"... Được!"

Nhìn vẻ mặt mong chờ đó của cô ả. Không cần nói Shoutaro cũng hiểu cô ả đang si vọng ra cảnh tượng gì.

.

Shoutaro chở Tokime đến một căn nhà hoang, bây giờ đã 8h00 tối rồi. Cả hai đi lên sân thượng, từ nãy tới giờ tuyết vẫn rơi. Nơi này chẳng có ai dọn dẹp nền tuyết đã sớm dày lên tầng tầng lớp lớp.

"Anh muốn nói gì với tôi?"

"Vụ việc của cô và Philip lần đó..."

"Anh tin ai?" Tokime nhíu mày, ánh mắt sắc lẻm nhìn anh.

"Dĩ nhiên là Philip rồi."

Khi Shoutaro nói Xtreme Memory bay tới, ánh sáng xanh hiển thị dãy số bite hiện ra rồi sau đó là nét mặt vui tươi mà cô ả ghét nhất.

"Lâu rồi không gặp, Tokime-chan."

Cách gọi 'chan' này nghe gớm thấy mẹ!

"Cậu chưa chết!?"

"Tôi chết từ hồi tôi 5 tuổi rồi." Philip cười cười sau đó nhìn sang Shoutaro đeo driver vào.

XTREME MEMORY!

"Phải rồi... Philip không phải con người!" Lúc này cô ả mới nhận ra toan chạy trốn thì bị ánh sáng lúc biến hình làm chóa nên hoảng hồn lùi lại phía sau.

Hợp nhất cả hai lại làm một! Hai linh hồn trong một thể xác!

"Heat Memory! Maximum Driver!"

"PHỪNG!" Tiếng ngọn lửa phừng lên dữ dội trong tiếng thét chói tai đau khổ, căm phẫn của một ả đàn bà điếm không đáng nhận được sự quan tâm.

Vẻ mặt thất thần, ngỡ ngàng, khốn khổ, căm phẫn.

Nếu như có máy ảnh ở đây Philip sẽ lập tức chụp vài tấm về làm kỷ niệm.

"Vừa lòng cậu chưa, cộng sự?" Shoutaro thở dài hỏi.

"Rồi, chồng yêu."

Nghe hai từ 'chồng yêu' Shoutaro ngượng chín cả mặt!

"PHILIP-KUN! SHOUTARO-KUN!" Akiko mừng rỡ nhìn hai người bọn họ sánh bước bên nhau đi vào văn phòng thám tử.

Nhưng còn Tokime đâu?

Mà thôi... kệ cô ả đi. Dù sao cô ả cũng chẳng phải là thành viên của văn phòng thám tử này.

Một năm sau đó, thiếp cưới đưa đến tay Akiko và Terui.

Địa điểm tổ chức tại trung tâm thành phố. Nơi đó sẽ là nơi mà vị thám tử hai trong một luôn bảo vệ thành phố này thành đôi.

"Mà sao lúc đó cậu lại biến mất rồi quay về vậy, Philip?" Akiko vẫn có chút thắc mắc nên hỏi cậu.

"Là do..." Philip nhìn sang Shoutaro rồi bảo, "Sợi chỉ đó gắn kết chúng tôi ở ngón út chẳng?"

"Mà sao lần đó Tokime lại nói "Cậu chưa chết!?". Câu đó có ý gì vậy?"

"Không có gì đâu."

Philip bật cười. Nhớ lại vụ việc lần đó, Philip đã không nói cho ai biết về vụ cô ta muốn giết cậu. Đây là đặc ân cuối cùng mà cậu dành cho cô ta chăng?

.

"Tách."

Tiếng máy ảnh vang lên trong sự kêu trời kêu đất của Tsukasa. Dù đổi sang máy ảnh lấy liền nó vẫn không đẹp lên được...

"Cậu có muốn dùng cái máy màu hồng nam tính của mình để chụp không, Tsukasa?" Daiki cười khẩy giơ ra máy ảnh của hắn mà cậu ta trộm được.

"Giữ luôn đi."

"Ể? Không tức điên lên tí nào à? Tôi đã chôm đồ của cậu đấy!" Daiki khó hiểu nhìn Tsukasa.

"Thì coi nó như vật định tình của tôi và cậu đi, Kaito."

Tsukasa lấy ra tấm ảnh hôm lúc Kamen Rider W thiêu sống Tokime rồi nhìn vào tấm ảnh cưới của họ. Dù đã bị méo mó đi một chút nhưng vẫn tạm ổn.

"Cặp tiếp theo sẽ tổ chức hôn lễ là chúng ta đó, Daiki."

"Hả??? Cậu bị hâm à, Tsukasa? Nay bị gọi bằng tên khiến tôi nổi hết da gà rồi đây!"

"Vợ ơi. Gọi vậy có được không?" Tsukasa dúi máy ảnh lấy liền vào tay Kaito, hắn bước tới chụp bông hoa cưới đang được ném lên trời.

Chỉ cần vươn tay một cái là bắt được ngay.

"Tới lượt chúng ta kết hôn với nhau nào, Daiki." Tay của Tsukasa giơ ra, rồi đưa cho cậu ta bông hoa cũng chiếc nhẫn trên tay.

Trước tiên hắn cần phải học cách gọi cậu ta bằng tên thay vì bằng họ cái đã... Sau này Daiki cũng theo họ của hắn còn gì?

"Được! Tôi sẽ gửi thiệp mời cho hai đứa nhóc* kia!"

(*: Hai đứa nhóc ám chỉ Dương và Y/N trong bộ [TsuDaiki] Những Ngày Tháng Không Có Tsukasa)

~E.N.D~

Vậy là đã full hoàn toàn rồi! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi suốt thời gian qua! Khúc cuối là cặp đôi Kadoya Tsukasa và Kaito Daiki đấy nha mọi người!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net