Báu vật trần gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Triết Dương Công Tử

Tựa: Báu vật trần gian

(Bối cảnh sau cái kết của Rider Time)

======

"Báu vật là thứ không thể mất đi!"

"Tôi có thể hy sinh mạng sống của mình vì báu vật."

"Kẻ nào đụng vào một ngón tay của Tsukasa thì sẽ bị ta tiêu diệt!"

"Tôi là người duy nhất có quyền tiêu diệt cậu. Tôi không muốn báu vật đó vụt khỏi tay tôi."

"Kadoya Tsukasa, cậu là báu vật của tôi."

"Tôi sẽ không bao giờ nghĩ về cậu nữa!"

=====

Nghĩ lại những câu nói đầy ngạo mạn và kiêu hãnh của mình, Kaitou Daiki không biết mình đã nói suông bao nhiêu lần. Mà nhìn lại mới thấy những câu nói đó toàn dành cho Kadoya Tsukasa.

Gì mà ai động vào Tsukasa thì sẽ bị hắn tiêu diệt, rồi gì mà không bao giờ nghĩ về Tsukasa.

"Ngu ngốc thật."

Kaitou Daiki ngồi nhìn lên bầu trời, rồi ngẫm nghĩ.

Cuối cùng thì người tiêu Tsukasa chẳng phải hắn. Cuộc hành trình dài dăng dẳng của Decade cũng đã kết thúc. Không gì để tiếc nuối nữa.

"Thằng đó chết rồi thì cũng chẳng có ai cản đường mình mỗi lần đi săn kho báu nữa. Đã vậy còn để lại cái chiếc máy ảnh này nữa. Đồ cổ có giá trị."

Kaitou Daiki lại đi trên hành trình riêng của mình. Cô độc và tách biệt.

Nhưng sâu thẩm trong trái tim của hắn và luôn nhớ về cậu ta.

Hắn đi qua thế giới khác, nhìn dòng người qua lại rồi khẽ tìm kiếm hình bóng của tên giỏi mọi thứ trừ chụp ảnh kia.

"Không thấy."

Biết trước kết quả ngay từ đầu nhưng tim vẫn không ngừng đau nhói.

Từ năm mười chín tuổi, Kaitou Daiki luôn đi theo Tsukasa trong vô thức. Hơn mười mấy năm rồi.

"Tôi yêu cậu, Kadoya Tsukasa."

Một lần nữa, hắn dùng máy ảnh của cậu ta rồi chụp xung quanh, đôi môi luôn lại khẽ khàng thốt ra câu đó.

Kaitou Daiki chỉ mất nửa giây để nói ra lời "yêu" nhưng lại mất cả đời để nhận được sự hồi đáp.

=====

"Kaitou, tặng cậu bông hoa lưu ly này." Kadoya Tsukasa mỉm cười, rồi cài bông hoa đó lên mái tóc của hắn.

"Gớm chết đi được!" Hắn cảm thán, chê bai nhưng vẫn không nỡ vứt bông hoa đó xuống. Kaitou Daiki đã mơ thấy sự dịu dàng của Tsukasa bao nhiêu lần rồi nhỉ?

"Hoa lưu ly xanh đó thật đẹp đúng không?"

"Tôi không quan tâm đến thực vật."

"Bông hoa lưu ly có ý nghĩa là..."

Tsukasa toan nói thì bị hắn cướp lời: "Nghĩa là 'xin đừng quên tôi'. Yên tâm đi, tôi sẽ không quên tên phá mình đi săn kho báu mấy năm liền đâu. Với cả miễn vẫn còn có người nhớ về cậu thì cậu vẫn sẽ mãi tồn tại đúng chứ? Đừng để tôi chờ trong vô vọng đấy!"

Tsukasa khẽ mỉm cười. Cậu ta không hứa chắc được điều gì. Khi đó, đôi tay lại giơ chiếc máy ảnh lên, chụp Kaitou Daiki đang cài hoa lưu ly trên tóc.

"Chẳng biết nữa."

Sau khi tỉnh dậy, Kaitou Daiki cứ đúng lịch hẹn với bác sĩ tâm lí, hắn lại kể về giấc mơ, đi săn kho báu trên một hòn đảo hoang và khi mở chiếc rương ra trong đó chính là một bông hoa lưu ly, cùng với một giọt nước mắt.

Không biết từ bao giờ hình một tên kiêu ngạo luôn có cái tôi cao cực hạng như hắn lại chịu đi tới bác sĩ tâm lí, và không biết từ bao giờ Kadoya Tsukasa đã trở thành giấc mộng xưa luôn hiện hữu trong tâm trí Kaitou Daiki mấy chục năm liền.

Hình bóng của Kadoya Tsukasa chính là giọt lệ sầu của hắn nằm trong rương khó báu ấy, còn bông hoa lưu ly chính là kí ức mà mỗi lần hắn nhớ đến thì luôn bật khóc trong vô vọng.

Chiếc gương kho báu ấy đã bị chôn vùi ở một góc khuất sâu trong trái tim và trí não nhưng sau cùng vẫn bị chính hắn đào lại.

Bởi vốn dĩ kí ức về Tsukasa chính là một khoảng trời mà hắn chẳng thể quên.

Trên đời này thứ gì tốt đẹp nhất, bao giờ cũng là thứ ngắn nhất, hệt như khoảng thời gian còn ở bên Tsukasa vậy.

=====

Hắn có thể hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ báu vật. Báu vật mà hắn sẽ dành cả đời để bảo vệ chính là Kadoya Tsukasa.

Một lần nữa, hắn cướp con tàu thời gian của Den-O quay về quay khứ. Vào thời khắc quyết định thì đẩy nhẹ Tsukasa ra giúp cậu ta thoát khỏi cửa tử.

Đơn giản và nhanh chóng.

Hắn sẽ chết thay Tsukasa. Chẳng phải là nói rồi sao? Hắn chết cũng được, miễn là báu vật được an toàn.

=====

Nhành hoa lưu ly trắng khẽ đặt trên mộ của một tên trộm đã dành cả thanh xuân của mình để bảo vệ báu vật.

Tình yêu của Kaitou Daiki chính là sự thủy chung, dịu dàng, đôi khi là sự tinh quái, ranh ma dành cho mỗi Kadoya Tsukasa.

"Tôi đến để đáp lại câu tỏ tình của cậu đây, Kaitou. Tôi cũng yêu cậu, yêu cậu rất nhiều."

Kadoya Tsukasa chẳng thể quên đi hắn. Cuộc đời không có khái niệm quên đi ai đó, chỉ là nghĩ đến bản thân không còn họ bên cạnh thì lại thấy đau lòng.

Cậu ta chưa từng nghĩ mình sẽ yêu tên trộm phiền toái đó cả, nhưng giờ đây trái tim lại đau nhói, và cảm thấy cô độc khi phải tiếp tục hành trình mà không còn người đó ở bên. Trước đây cậu ta luôn lấy cái danh "bạn bè" để âm thầm chối bỏ cảm xúc bản thân dành cho hắn.

Bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Không thể bắt đầu lại nữa rồi.

Kể từ đó Tsukasa luôn âm thầm ở bên mộ hắn, tưởng tượng người kia vẫn còn sống. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không nhưng đôi khi cậu ta nhìn thấy linh hồn Kaitou Daiki đôi khi hiện lên và chọc ghẹo cậu ta.

Đến tận lúc chết Kaitou Daiki đã có nơi mà mình thuộc về và cũng đã có người luôn đợi hắn trở về.

Điểm dừng chân cuối cùng, ở bên cạnh báu vật lớn nhất cả đời của hắn. Báu vật hắn dùng cả mạng sống để bảo vệ.

=====

"Kadoya Tsukasa, điều lãng mạn nhất với tôi có lẽ là mỗi lần hiện hồn là lại thấy cậu ở bên cạnh mộ mình."

Chấp niệm một đời là có được người mình yêu trong tim và cả trong tay.

~E.N.D~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net