-: Q5C112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
còn chưa ngăn nổi. Bất chợt

                  mặt đất mà Lục Thanh đang ngồi xếp bằng chấn động mãnh liệt,

                  toàn bộ ngàn dặm mặt đất Lĩnh Vực bắt đầu run rẩy. Phía trên

                  không trung màu vàng, lập tức xuất hiện từng khe nứt không

                  gian đen ngòm, trong không gian Động Hư mênh mông, không gian

                  loạn lưu hoành hành ngang ngược, nuốt chửng linh khí hệ Kim vô

                  tận vào trong. Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn

                  đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Mà ở giữa mảng Lĩnh Vực này, năm Lĩnh Vực ngũ sắc vuông tròn

                  không đồng nhất to chừng ngàn trượng đè ép không gian, bao phủ

                  phạm vi không gian vừa sụp xuống chững vài chục dặm vào trong.

                  Trên mặt Lục Thanh lộ vẻ lạnh lùng, uy năng của Lĩnh Vực Ngũ

                  Hành có vẻ hơi ra ngoài sức tưởng tượng của Lục Thanh. Hắn

                  không dám do dự, kiếm chỉ múa động, lập tức vạch ra một đạo

                  dao động huyền ảo giữa không trung.

                  - Mở Lĩnh Vực ra!

                  Lục Thanh quát lên một tiếng. Ngay tức khắc. Kim Thần Mộc

                  không dám do dự, lập tức mở ra một khoảng không gian trăm dặm

                  trên đỉnh đầu Lục Thanh.

                  Lúc này kiếm cương Phong Lôi màu tím trắng đã liên thông thiên

                  địa, trên chín tầng mây, Phong Lôi hội tụ, thần quang pháp tắc

                  màu tím trắng trên cao ngưng kết thành một đóa kiếm vân chu vi

                  trăm dặm. Toàn thần đóa kiếm vân màu tím trắng nảy toát ra khí

                  Phong Mang màu trắng đục, một cỗ Kiếm Ý không hiểu là gì từ

                  trong đóa kiếm vân này nổi lên, không gian xung quanh kiếm vân

                  cũng đồng thời biến ảo vặn vẹo.

                  Trên chín tầng mây bên trong kiếm vân, tiếng long ngâm uy

                  nghiêm nổ vang. Ngay tức khắc, vô số Lôi Long dài ngàn trượng

                  từ giữa nhảy ra, quay cuồng lồng lộn trên mây. Thân rồng màu

                  tím trắng mạnh mẽ vô cùng, mắt rồng uy nghiêm nhìn xuống hạ

                  giới.

                  Trên chín tầng mây, kiếm vân ngâm lên giận dữ, một con lôi

                  long ngược không mà lên, kiếm cương pháp tắc màu tím trắng

                  chớp động. Ngay lập tức, lôi long kia hóa thành một thanh cự

                  kiếm màu tím trắng dài vạn trượng, trên thần kiếm, thần kiếm

                  hướng lên, mũi kiếm hướng xuống.

                  Kế đó, kiếm chỉ Lục Thanh lại động. Trên chín tầng mây, kiếm

                  vân quay* cuồng, khí Phong Mang linh hoạt sắc bén bay qua bay

                  lại trên mây, công kích không gian. Ngay tức khắc, hơn ngàn

                  con lôi long phủ kia hư không, trong cùng lúc đó, từ giữa kiếm

                  vân ngược không mà lên. Ngàn thanh cự kiếm được kiếm chỉ của

                  Lục Thanh dẫn động, phóng xuất ra uy nghiêm khổng lồ mạnh mẽ.

                  Ngàn thanh cự kiếm tụ hợp vào một chỗ trên không, phạm vi mười

                  mấy dặm không gian đều vặn vẹo, không gian loạn lưu đen ngòm

                  uốn khúc, ngưng tụ thành nhưng mũi kiếm gió linh hoạt sắc bén

                  cắn nuốt tâm thần.

                  - Ầm....

                  Thần quang chớp động trong mắt Lục Thanh, hắn quát lên một

                  tiếng, kiếm chỉ hai tay hợp lại trên không. Chỉ trong thoáng

                  chốc, ngàn thanh cự kiếm cũng đồng thời ngưng tụ lại.

                  - Ong...

                  Chỉ trong nháy mắt, trong không gian dường như có một đóa hoa

                  sen màu tím trắng nỡ rộ. Thiên Lôi màu tím đen chớp động,

                  Thiên Phong gào thét. Giữa mảng Lĩnh Vực màu vàng ròng này,

                  mảng không gian trăm dặm kia lập tức lộ ra khí thế hét sức uy

                  nghiêm.

                  Chỉ trong thoáng chốc, bên ngoài khoảng không gian được mở

                  rộng phía trên Lục Thanh, một mảng lớn không gian sụp xuống,

                  không gian vặn vẹo, hết thảy hào quang Kiếm Ý đều bị nuốt

                  chửng vào trong, tiêu tan sạch sẽ. Toàn thân Lục Thanh lúc này

                  tràn đầy khí Phong Mang linh hoạt sắc bén, đồng thời hóa thành

                  màu tím trắng chói lọi, kiếm chỉ hai tay hắn hợp lại, một cỗ

                  Kiếm Ý kinh khủng hơn trướng ngàn lần từ giữa không trung bạo

                  phát.

                  Thức hai mươi hai của Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm: Phong Lôi Kiếm

                  Vân!

                  Thiên long cùng hiện, thiên kiếm hiện ra, hiện tại ngưng kết

                  hợp nhất. Trên đỉnh đầu Lục Thanh chỉ còn lại một thanh cự

                  kiếm màu tím trắng dài ngàn trượng, ẩn chứa pháp tắc Phong Lôi

                  sung mãn bên trong. Hai bên mùi kiếm có nhưng sợi chỉ màu

                  trắng dài ngàn trượng. Không gian xung quanh thanh cự kiếm vặn

                  vẹo, giong như một đám keo.

                  Lúc trước Lục Thanh đã thi triển thức này ở Quỷ giới, hiện giờ

                  thi triển ra đã không còn vướng mắc như trước. Chỉ trong

                  khoảng thời gian ngắn ngủi, tâm cảnh Lục Thanh biến hóa khôn

                  lường, lực hồn phách vừa đột phá không lâu cũng đã hoàn toàn

                  dung hợp. Tất cả không còn tối tăm mờ mịt như trước, khi đã

                  thật sự tâm niệm hợp nhất, lúc này kiếm thức vừa động, một cảm

                  giác kỳ dị dâng lên trong lòng Lục Thanh.

                  Hắn thấy rõ ràng hơn lúc trước, dường như mảng không gian này

                  trong nháy mắt toàn bộ ngưng trệ, bất kể là không gian hay

                  thời gian, thậm chí là pháp tắc hệ Chư Thiên, toàn bộ đều

                  ngừng hẳn lại, tát cả thanh âm cũng không còn tồn tại.

                  - Long Vương!

                  Trong đầu Lục Thanh đột ngột vang lên tiếng kêu của Kim Thần

                  Mộc. Không hề do dự, kiếm chỉ trong tay Lục Thanh khẽ phất, cự

                  kiếm màu tím trắng giữa không trung nháy mắt bắn vào trong

                  Lĩnh Vực. Giữa Lĩnh Vực, bên trong năm đạo Lĩnh Vực lập tức

                  vang lên tiếng rống giận dữ:

                  - Có kẻ ra tay!

                  - Năm tiếng kiếm ngâm linh hoạt sắc bén vang lên, bất chợt năm

                  đạo Lĩnh Vực kéo dài ra. Giữa Lĩnh Vực màu vàng ròng lập tức

                  dâng lên năm thanh cự kiếm ngàn trượng. Năm thanh cự kiếm này

                  đã ngưng đọng thành thực chất, đại thế nặng như núi đè ép

                  không gian, lan tràn ra xung quanh. Vô số cổ mộc hoàng kim bị

                  phá nát, chảy ra linh huyết sắc vàng. Đồng thời trong đầu Lục

                  Thanh lại vang lên vài tiếng hự đầy đau đớn.

                  - Năm thanh cự kiếm lại hạ xuống, lúc này đột ngột đè mảng

                  không gian vài chục dặm kia sụp xuống hoàn toàn. Không còn kịp

                  nữa!

                  - Gần như không cần suy nghĩ, khoảng trổng bên trong Lĩnh Vực

                  bị Lục Thanh mở ra, thậm chí bên trong Lĩnh Vực, pháp tắc

                  Phong Lôi đột ngột xuất hiện, hội tụ về phía cự kiếm màu tím

                  trắng kia.

                  - Ong...

                  - Lập tức năm thanh cự kiếm chợt run rẩy, năm thanh âm kinh sợ

                  vang lên.



       23 tiếng trước

            Lăng Độ Vũ

            -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

            1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

            Bài viết: 126502 / Điểm: 1275

            Tâm trạng:

      Quyển 5

      Chương 106

      Thần niệm của Kiếm Tổ

      vip.vandan

      Nội dung thu gọn

                  Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn

                  Bạc (LuongSonBac.com)

                  Bởi vì trong khoảnh khắc này, cự kiếm màu tím trắng vốn còn

                  cách xa ngàn dặm, đột ngột xuất hiện ngay trước mắt.

                  Cự kiếm màu tím trắng quét ngang, tức khắc biến mất giữa hư

                  không.

                  Bùng...

                  Trong nháy mắt, ánh sáng trắng chói mắt bắn ra, không gian vốn

                  bị đè ép sụp xuống cũng lấy khí thế kinh người chôn vùi năm

                  thanh cự kiếm.

                  Ầm...

                  Lập tức toàn bộ Lĩnh Vực đều run rẩy, nhưng trong đầu Lục

                  Thanh lại vang lên tiếng cười to của Kim Thần Mộc:

                  - Chết hay lắm! Lực Kim Mạch Man Hoang màu vàng ròng được dẫn

                  dắt ra, đồng thời phân bổ một tầng dày đặc xung quanh không

                  gian vừa sụp đỗ kia. Lực Kim Mạch Man Hoang này vô cùng ngưng

                  thật, ngay cả lực không gian sụp đổ cũng không cắn nuốt được

                  bao nhiều. Rất nhanh, mất đi sự tiếp tế tiếp viện của linh

                  khí, khoảng không bị sụp kia cũng không khuếch tán, khép lại

                  rất nhanh.

                  Dù là như vậy, mặt đất nằm trong phạm vi hàng trăm dặm Lĩnh

                  Vực. vì là chỗ của động Dựng Linh, cổ mộc hoàng kim tụ tập

                  hàng trăm gốc. Trăm gốc cổ mộc hoàng kim này tương đương với

                  linh thú lục giai, đồng thời bị tiêu tan thành mây khói bên

                  trong không gian sụp đổ kia.

                  - Cẩn thận!

                  Trong khi Lục Thanh đang quan sát không gian Lĩnh Vực sụp đổ

                  dần khép lại, tiếng kêu hoảng sợ của Kim Thần Mộc lại vang lên

                  trong đầu hắn. Bất chợt lực Kim Mạch Man Hoang đã tiêu tan lại

                  kéo tới bao trùm toàn thân Lục Thanh, kéo hắn xuống dưới lòng

                  đất hệ Kim. Không biết sau khi chìm xuống sâu mấy trăm dặm.

                  Lục Thanh mới nghe thấy từng tiếng nổ nặng nề vang lên bên

                  trên. Lập tức năm đạo thần niệm quét xuống dưới thăm dò, nhưng

                  khi chạm tới lực Kim Mạch Man Hoang, tự động tản ra.

                  Kiếm Tổ! Đây là năm tên Kiếm Tổ hùng mạnh!

                  Lục Thanh chấn động tâm thần, ngẩng đầu nhìn lên với vẻ không

                  thể nào tin được. Nếu năm người kia đại biểu cho năm tông, vậy

                  không phải là mỗi một tông như vậy đều có Tông sư Kiếm Tổ hay

                  sao? Trong hàng Tông sư Kiếm Phách. Kiếm Đế trong thời kỳ

                  thượng cổ Man Hoang được xưng là Kiếm Giả tuyệt đỉnh, Kiếm Tôn

                  được xưng là Kiếm Giả cái thế. Mà Kiếm Tổ dù vào thời kỳ

                  thượng cổ Man Hoang là lúc Kiếm Đạo thịnh hành; trâm hoa đua

                  nở, cũng được xưng là Kiếm Giả tuyệt thế. Danh xưng tuyệt thế

                  có nghĩa là quán tuyệt đương thế, không phải sức người có thể

                  ngăn cản được. uy của Kiếm Tổ lưu truyền thiên cổ. Bởi vì Tông

                  sư Kiếm Phách sống được từ bốn cho tới tám trăm năm, thậm chí

                  nếu may mắn có được linh dược chí bảo kéo dài tuổi thọ, kéo

                  dài thêm gấp ba lần cũng có khả năng, cho nên mới gọi là Thiên

                  cổ cự đầu. Phía trên Lĩnh Vực mà Lục Thanh không nhìn tới

                  được, năm đạo thần niệm hùng mạnh ngưng tụ thành hình, hóa

                  thành năm bóng người. Năm bóng người này không cao lớn, người

                  có thssn hình cao lớn nhất chỉ chừng một trượng. Nhưng từ khi

                  năm người này xuất hiện, toàn bộ đại thế của Lĩnh Vực trước đó

                  thuộc Kim Thần Mộc, nháy mắt hoàn toàn thoát ra quyền khổng

                  chế của nó, hội tụ về phía năm người. Truyện "Bất Diệt Kiếm

                  Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

                  Giờ phút này, năm người giống như trung tâm của vùng trời đất

                  này, một cỗ uy nghiêm vô hình đè ép hư không. Mỗi một gốc cổ

                  mộc hoàng kim đều nứt ra nhưng vết thương nhỏ, linh huyết sắc

                  vàng từ đó chảy ra, hội tụ thành một dòng suối kéo dài ngàn

                  dặm trong phạm vi Lĩnh Vực. Năm người này có bốn nam một nữ,

                  dung mạo cả năm người rất trẻ, nếu không phải trên người bọn

                  họ toát ra khí tức già nua. ai cũng nghĩ rằng bọn họ chưa đấy

                  ba mươi tuổi.

                  - Chết cả rồi!

                  Một thanh niên áo tím trầm giọng nói.

                  - Không gian sụp đổ, không hổ là Man Hoang Kim Thần Mộc, là

                  Kim Mạch có thể câu thông thiên địa. Tuy rằng chỉ mới bát

                  giai, nhưng Lĩnh Vực này, năm người bọn chúng không thể nào

                  sánh kịp. Người vừa nói là nữ nhân duy nhất trong năm người,

                  nàng có gương mặt xinh đẹp, nhưng giọng nói lạnh như băng

                  sương. Không gian Lĩnh Vực vốn thuộc về Kim Thần Mộc không ngờ

                  giống như chìm vào trong đầm lầy, trở nên nhão dính như bùn.

                  - Rắc...

                  Từng tiếng vỡ vụn vang lên, dưới uy nghiêm của năm người, lại

                  có hàng chục cổ mộc hoàng kim vỡ nát thành bụi. Một lúc sau...

                  - Không có ai. Một thanh niên áo xám khẽ nói. Khác với nhưng

                  người còn lại, tuy rằng người này cũng có bề ngoài còn trẻ,

                  nhưng một thần tử khí hết sức nặng nề, không thể cảm giác được

                  chút sinh khí nào cả. Trên vai y để xõa mái tóc rối bù trắng

                  như bông.

                  - Như vậy là do Kim Thần Mộc này gây ra...

                  Thanh niên áo tím kia trầm giọng nói dường nhu có vẻ không thể

                  nào tin được.

                  - Nhân quả trên thế gian này* đều có định số, bọn chúng chết

                  đi, đó là quả. Chỉ có điều quả này, chúng ta không muốn chút

                  nào.

                  Thanh niên áo xám lai nói.

                  - Kim Thần Mộc! Bát chợt một tên thanh niên áo trắng bên cạnh

                  kêu lên, giọng nói uy nghiêm của y truyền khắp chín tầng trời.

                  Chỉ trong thoáng chốc, lại có hàng chục gốc cổ mộc hoàng kim

                  hóa thành bột phấn. Lập tức, một hư ảnh cổ mộc màu vàng kim từ

                  trong Lĩnh Vực hiện ra, tuy rằng chỉ cao một trượng, hơn nữa

                  chưa ngưng thật, nhưng khí tức Man Hoang toát ra hết sức tinh

                  thuần. Một cổ ý chí Man Hoang dường như kế thừa từ thời thượng

                  cổ phóng xuất ra, khiến cho trong trường trở nên yên tĩnh vài

                  giây.

                  - Không hổ là cổ mộc Man Hoang, tuy rằng chỉ mới bát giai,

                  nhưng bằng vào linh niệm Lĩnh Vực bản thân ngưng tụ thành hình

                  đã là không tầm thường. Năm người bọn chúng chết đi quả thật

                  không oan.

                  Thanh niên áo vàng nói với giọng lạnh lùng:

                  - Chúng ta sẽ không bắt nạt ngươi, nhưng ngươi phải ghi nhớ,

                  tuy rằng mối nhân quả này tới đây là kết thúc, nhưng chỉ riêng

                  với năm người chúng ta. Năm tông chúng ta không muốn thừa

                  người khác trong cơn nguy* cấp mà làm tới, chúng ta cho ngươi

                  thời gian trăm năm. Trăm năm sau, chúng ta sẽ phái năm người

                  tới đây, đến lúc đó, hết thảy đều chắm dứt.

                  - Ngươi có bằng lòng không?

                  Năm giọng nói vang lên một lượt, giống như đất trời đè ép.

                  Trước mặt Kim Thần Mộc, năm người như hóa thành năm phương

                  trời đất, ép nó vào giữa.

                  - Ta bằng lòng. Giọng Kim Thần Mộc vang lên không do dự, nhưng

                  trong đó rõ ràng lộ vẻ bất đắc dĩ. Lập tức. uy nghiêm kia liền

                  tan biến, mà năm bóng người lập tức tan biến giữa không trung,

                  đại thế bọn họ chiếm lấy tự nãy giờ gào thét trở về bốn phía.

                  Lúc này toàn bộ Lĩnh Vực không vang lên một thanh âm nào. Kim

                  Thần Mộc cảm thấy chấn động tâm thần. Tuy rằng rằng vừa rồi

                  năm người kia chỉ dùng thần niệm giáng lâm, nhưng trong thần

                  niệm đó cũng chứa một phần ý chí Kiếm Đạo. Chỉ cần thần niệm

                  chứa ý chí Kiếm Đạo này bạo phát, cho dù Kim Thần Mộc thần

                  tương đương linh thú bát giai, cũng phải chết ngay tại chỗ.

                  Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã một ngày. Lúc này, giữa

                  mảng Lĩnh Vực bị hư hỏng này, một đạo kim quang sáng bừng lên,

                  thân hình Lục Thanh từ đó hiện ra.

                  - Hừ, là năm tên Kiếm Tổ...

                  Lục Thanh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới nói.

                  - Không sai, chính là nhân vật lão tổ ẩn sau lưng năm tông môn

                  kia. Dưới Kiếm Phách, cho dù là đệ tử tam kiếp Kiếm Hoàng chết

                  đi, bọn họ cũng sẽ không quan tâm, nhưng Tông sư Kiếm Phách

                  thì lại khác, tuy rằng trong năm tên kia, không có tên nào đắc

                  đạo. Giọng Kim Thần Mộc vang lên, lộ vẻ yếu ớt mệt mỏi, tuy

                  nhiên đã lộ ra đầy đủ ý. Năm Tên Tông sư Kiếm Phách!

                  Tuy rằng tự tay mình giết chết năm tên Tông sư Kiếm Phách,

                  nhưng tâm thần Lục Thanh vẫn hết sức bình tĩnh. Mỗi nhân quả

                  này đã kết, sau này tự nhiên sẽ có lúc chắm dứt. vấn đề chỉ là

                  thời gian mà thôi.

                  Trước kia ngộ ra được một chút tâm cảnh Kiếm Thánh, cho nên

                  giờ phút này tâm cảnh của Lục Thanh cũng đã thay Đối rất

                  nhiều. Nếu như là lúc trước, bảo hắn vô duyên vô cớ sát hại

                  năm tên Tông sư Kiếm Phách không thù không oán này, tất nhiên

                  hắn sẽ không làm. Thứ nhất vì hắn không đủ thực lực, thứ hai

                  sẽ đắc tội với năm đại tông môn cấp Bạch Linh. Nhưng hiện tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net