-: Q5C112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn

                  Bạc (LuongSonBac.com)

                  - Sao hả- bị dọa rồi ư?

                  Dường như Hàn Lâm Lang rất hài lòng với thần sắc của Lục Thanh

                  lúc này, nàng lại vênh mắt:

                  - Kiếm mộ của Kiếm Thánh có gì trong đó? Thứ nhất, tám, chín

                  phần mười sẽ có Kiếm Nguyên Công Hoàng giai.

                  Nói tới đây, trên mặt Hàn Lâm Lang cũng lộ ra vẻ hâm mộ:

                  - Dù là giới Bạch Linh ta cũng không có được mấy bản Kiếm

                  Nguyên Công Hoàng giai.

                  - Còn gì khác nữa không? Lục Thanh lại hỏi.

                  - Còn gì nữa thì không thể khẳng định.

                  Hàn Lâm Lang lắc lắc đâu:

                  - Nhưng nghe đồn nơi đó còn có tồn tại chí bảo kinh thiên động

                  địa.

                  - Cái gì vậy?

                  - Tim của Kiếm Thánh, cũng gọi là Kiếm Tâm! Lục Thanh chấn

                  động trong lòng, không khỏi nhớ tới thanh tiểu kiếm màu xanh

                  ngọc của Diệp lào, phải chăng đó cũng là Kiếm Tâm?

                  - Kiếm Tâm là gì vậy?

                  - Sao?

                  Hàn Lâm Lang nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lục Thanh:

                  - Ngươi không biết tác dụng của Kiếm Tâm ư?

                  - Kiếm Tâm có tác dụng gì vậy?

                  Lục Thanh lại hỏi. Thật sự là giới Thanh Phàm của hắn tích lũy

                  kiến thức quá ít ỏi, chuyện bí ẩn bậc này, làm sao hắn có thể

                  biết được, lại thêm Diệp lão cũng chưa từng nhắc tới.

                  - Chỉ cẩn luyện hóa xong Kiếm Tâm, lập tức sẽ trở thành Kiếm

                  Thánh!

                  - Làm sao có thề như vậy được?

                  Lục Thanh kinh hô thất thanh, cũng là lần đầu tiến mất đi sự

                  trấn định ban đầu.

                  - Một đường Kiếm Đạo tuần tự mà tiến, làm sao có thể mượn tay

                  người khác như vậy được? Nếu chẳng may khác thuộc tính, vậy

                  làm sao có thế luyện hóa?

                  Hàn Lâm Lang tỏ ra đắc ý, liếc nhìn Lúc Thanh:

                  - Đó là vì ngươi không biết, ngươi cho rằng uy lực của Kiếm

                  Tâm sẽ như ngươi tưởng tượng sao? Luyện hóa Kiếm Tâm, ngươi

                  cho rằng chút pháp tắc Lĩnh Vực của ngươi có thể ngăn cản được

                  Kiếm Tâm rót vào ư? Đó là chỗ thần kỳ của Kiếm Tâm, ngoài ra.

                  Kiếm Anh của Tông sư Kiếm Phách cũng không thề truyền thừa,

                  tối đa cũng chỉ có thể truyền thừa cảnh giới. vô cùng nguy

                  hiềm mà thôi.

                  Luyện hóa Kiếm Tâm! Lục Thanh chấn động trong lòng, luyện hỏa

                  Kiếm Tâm sẽ thành Kiếm Thánh, mà Kiếm Thánh chính là nhân vật

                  hùng mạnh nhất trên đời này ngoại trừ Kiếm Thần. Trở thành

                  Kiếm Thánh rồi, không cần lo lắng gì nữa, bất kể tông môn hay

                  gia tộc đều không còn ràng buộc nữa, cũng không cần buông bỏ,

                  có thể lặng lẽ bảo vệ tông môn, gia tộc. Sự biên hóa trong

                  thần sắc của Lục Thanh không giấu được Hàn Lâm Lang trước mặt.

                  –

                  Này, ngươi đừng nằm mơ nữa. Tông sư bốn giới đều hội tụ ở đây,

                  ngươi cho rằng bằng vào ngươi, có thể tìm được lối vào tầng

                  năm, tìm được Kiếm Tâm hay sao? Mau tỉnh, mau tỉnh lai!

                  Bên tai Lục Thanh vang lên một tiếng quát yêu kiêu, chân động

                  khiên cho hắn bừng tỉnh lại. Sau lưng Lục Thanh, mồ hôi toát

                  ra ướt đẫm, trong lòng còn sợ hãi vừa rồi suýt chút nữa hắn đã

                  lâm vào ma trận. vốn dựa vào tâm cảnh hiện tại của hắn, thật

                  sự không thể bị ngôn ngữ làm cho động lòng, nhưng sự hấp dẫn

                  của Kiếm Tâm quả thật là quá lớn, dù là nghe nói cũng có thể

                  khiến cho hắn dễ dàng dao động tâm thần.

                  - Cảm tạ nàng.

                  Lúc này, Lục Thanh hạ giọng nói với Hàn Lâm Lang.

                  - Sao hả- bây giờ mới biết bản cô nương còn có chỗ trọng dụng

                  sao? Thế giới đáy biển này ta chưa từng thấy qua, trước kia

                  thường xuyên nghe các vi sư thúc nói nơi này xinh đẹp vô cùng.

                  Hôm nay Hàn Lâm Lang ta cũng muốn tận mắt xem thử!

                  Dứt lời, nàng cũng không chờ Lục Thanh, đã cầm đầu nhảy xuống

                  biển xanh trước mặt.

                  Lục Thanh cười khổ, đột nhiên cảm thấy chính mình mới lả kẻ

                  cần lịch lãm thêm.

                  Trên người hắn toát ra một tầng kiếm cương màu tím trắng bảo

                  vệ toàn thân, sau đó cũng nhảy vào lòng biển. Nước biển âm áp

                  ép vào kiếm cương trên người. Lục Thanh lập tức di chuyển tới

                  cạnh Hàn Lâm Lang. Ánh dương quang vàng óng chiếu vào lòng

                  biển, khúc xạ ra nhưng dải lụa màu vàng phấp phới. Vô số dải

                  lụa này Trải khắp lòng biển, từ vùng gần bờ cho đến tận đây

                  biển sâu. Cát dưới đáy biên trắng toát, phản xạ lại ánh mặt

                  trời tạo thành hào quang mê người, vô cùng đẹp mắt. Cạnh từng

                  gốc san hô đủ màu, vô số cá đủ màu bơi qua bơi lại. Truyện

                  "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc

                  (LuongSonBac.com)

                  - Đẹp quá... Đòi mắt Hàn Lâm Lang trân ngập vẻ hưng phấn, nhìn

                  các loài cá bơi qua lại xung quanh mình, thỉnh thoảng đưa tay

                  ra chọc phá chúng, khiến cho cá giật mình kinh hãi thoắt cái

                  đã lùi ra thật xa.

                  - Ha ha ha, thật là đẹp quá, dường như nơi này không có gì

                  đáng sợ...

                  - Hàn Làm Lang nhìn quanh một vòng. Nơi này chưa sâu lắm, cũng

                  không thấy hung thú gì cả, hai người chỉ thấy vài con rùa biển

                  màu xanh sẫm to chừng một trượng. Tuy rằng trên thần loài rùa

                  biền này linh khí nồng đậm, nhưng cũng chỉ là nhất giai mà

                  thôi- Trên người chúng toát ra khí Man Hoang hết sức tinh

                  thuần, cũng khiến cho hai người kinh hãi không thôi

                  - Rốt cục nơi đây cũng là vùng đất từ thời thượng cổ Man

                  Hoang, tuy rằng không phải là mảnh đất cuối cùng còn sót lại,

                  nhưng đã gây ra cho hai người rung động không nhỏ. Dọc theo

                  đường đi. Hàn Lâm Lang không ngừng thu thập các loài san hô,

                  rong biển. Lục Thanh bên cạnh cảm thấy nghi hoặc không thôi.

                  - - Ngươi biết gì chứ, tuy rằng đây không phải là linh dược,

                  nhưng nếu cho nó vào trong khi luyện chế một số đan dược, sẽ

                  có tác dụng điều hỏa vô cùng quan trọng. Đạo luyện đan, người

                  ngoài nghề không bao giờ hiểu được.

                  - Dứt lời. Hàn Lâm Lang còn liếc nhìn Lục Thanh với ánh mắt

                  khinh thường. Lục Thanh cũng không quan tâm mấy, thiên tính

                  nha đầu này vốn thiện lương, đến bây giờ Lục Thanh đã hiểu rõ

                  ràng.

                  - Vùng gần biền, gần Thiên Nhai Hải Giác này, nơi sâu nhất

                  cũng không quá hai trăm trượng, hai người không ngừng đi sâu

                  vào, màu sắc của nước biển biến ảo không ngừng, từ màu xanh

                  nhạt lúc trước không ngừng sậm hơn. Màu xanh.., màu xanh sẫm,

                  mãi cho đến độ sâu ngàn trương, lúc này đã biến thành màu xanh

                  đen.

                  - Dưới đáy biển màu xanh đen, thỉnh thoảng lại có hung thú

                  nhất giai toát ra linh quang, mà số hung thú này cũng rất

                  ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng cũng có hung thú tam giai lướt qua

                  bên cạnh hai người, nhưng không công kích họ. Nhờ vậy, dường

                  như linh thú nhất giai sống ở đây khá yên lành.

                  - Mà trên người bọn Lục Thanh nhờ có kiếm cương tỏa ra hai đạo

                  kiếm quang màu trắng sáng và màu tím trắng. Hai đạo kiếm quang

                  này dưới đây biển sâu ngàn trượng tựa như hai ngọn đèn sáng

                  rực, rất nhanh đã thu hút hung thú tìm đến hai người.

                  - Đó là một con hung thú ngũ giai, thân hình thon dài sáng

                  loáng, phát ra linh quang màu xanh chói mắt, chiếc vẩy lưng

                  của nó không khác gì một thanh kiếm sắc, rẽ nước tiến tới.



       4 tiếng trước

            Lăng Độ Vũ

            -=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

            1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà Ngày gia nhập: 16.01.2007

            Bài viết: 126502 / Điểm: 1275

            Tâm trạng:

      Quyển 5

      Chương 111

      Cự Ma Chương

      vip.vandan

      Nội dung thu gọn

                  - Hung thú ngũ giai, Bích Thủy Lam Thì Sa! Gương mặt Hàn Làm

                  Lang lập tức lộ vẻ hưng phấn:

                  - Để ta!

                  Dứt lời, không chờ Lục Thanh bằng lòng, tay phải Hàn Làm Lang

                  lật rạ, một làn kiếm quang màu trắng sáng chói mắt lập lòe.

                  - Ong...

                  Tiếng kiếm ngâm linh hoạt sắc bén vang lên, kiếm cương Băng

                  Phách màu trắng sáng từ mũi kiếm kéo dài ra trăm trượng. Mũi

                  kiếm cương trăm trượng này đồng thời được ngưng tụ thành kiếm

                  hình thực chất, điểm vào đầu Bích Thủy Lam Thi Sa kia.

                  - Rắc...

                  Kiếm cương Băng Phách lạnh lẽo rẽ nước đâm tới, đi tới đâu, vô

                  số nước biển ngưng kết thành băng tới đó. Một kiếm này đâm ra

                  chưa tới trước mặt Bích Thủy Lam Thì Sa, vùng biển xung quanh

                  mấy trăm trượng đã đông đặc lại thành bảng rắn chắc. Thần kiếm

                  cắp Bạch Linh!

                  Giờ phút này. Lục Thanh mới nhìn rõ thần kiếm trong tay Hàn

                  Lâm Lang, linh khí băng hàn vô kể từ thần kiếm Băng Phách toát

                  ra ào ạt.

                  - Rống...

                  Một tiếng rống trầm thấp hung ác vang lên trong vùng biển màu

                  xanh đen này, bất chợt trước mặt Bích Thủy Lam Thì Sa, linh

                  khí hệ Thủy nhanh chóng hội tụ lại, ngưng kết thành một bức

                  màng màu xanh trong chu vi trăm trượng. Linh khí lưu chuyển

                  nồng đậm trên bức màng này, trên mặt sinh ra một vòng xoáy

                  rộng chừng một trượng, nước biển xung quanh bị khuấy động lên.

                  Cương kiếm Băng Phách đâm vào bức màng, phát ra tiếng ma sát

                  chói tai, bức màng kia chỉ hơi lõm vào một chút, sau đó phục

                  hồi lại như cũ.

                  - Nhị giai linh chú. Thủy Linh Mạc!

                  Hàn Lâm Lang kêu lên:

                  - Quả nhiên phòng ngự kinh người, còn có lực ly tâm. Chỉ trong

                  thoáng chốc. Bích Thủy Lam Thì Sa rống lên một tiếng, toàn

                  thần dài chừng trâm trượng của nó xông mạnh về phía trước, húc

                  vào Thủy Linh Mạc. Ngay tức khắc. Hàn Lâm Lang như vừa bị sét

                  đánh, tay phải của nàng run lên kịch liệt.

                  - Con cá chết này mạnh thật!

                  Hàn Lâm Lang cả kinh quát lớn, một cỗ lực pháp tắc lạnh toát

                  tận xương từ trong lòng biển đè ép tới, dung nhập vào trong

                  cương kiếm. Ngay sau đó, kiếm cương Băng Phách của nàng vốn ảm

                  đạm nháy mắt tuôn ra một đạo hào quang trắng toát chói mắt,

                  một cỗ lực lượng đóng băng kéo dài tới Thủy Linh Mạc kia.

                  - Rắc...

                  Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ, trong nháy mắt Thủy

                  Linh Mạc đã đóng băng, vòng xoáy nước trên đó tức khắc ngừng

                  xoay chuyển. Kể cả Thủy Linh Mạc. Bích Thủy Lam Thì Sa cũng bị

                  đóng băng thành một khối khổng lồ.

                  - Hừ, chỉ là hung thú ngũ giai mà cùng muốn gây chú ý cho ta

                  sao?

                  Hàn Lâm Lang vung thần kiếm chém một cái, chiếc vẩy trên lưng

                  Bích Thủy Lam Thì Sa bị đứt ra, sau đó được nàng thu vào Không

                  giới, cứ để mặc cho Bích Thủy Lam Thì Sa kia chìm dần xuống

                  biển, ngay cả thú đan cũng không thêm lấy.

                  - Nàng không cẩn thú đan sao? Lục Thanh lấy làm kỳ bèn hỏi.

                  - Chỉ là thú đan ngũ giai mà thôi còn là thú đan hệ Thủy hết

                  sức tầm thường, không có tác dụng gì nhiều. Chỉ có vẩy lưng

                  của nó mới là thứ tốt nhất trên người Bích Thủy Lam Thì Sa

                  này. Tuy rằng nó được lấy từ hung thú ngũ giai, nhưng có thể

                  dùng để luyện chế Kiếm Bảo hạ phẩm.

                  Hàn Lâm Lang nói với vẻ đắc ý. Hiện tại Lục Thanh còn chưa

                  hiểu Hàn Làm Lang được nhiều, cho nên cũng không e ngại, mới

                  hỏi thêm nàng một số kiến thức.

                  - Ha ha, lần này biết hỏi bản cô nương rồi sao? Được, bản cô

                  nương sẽ mở lòng từ bi nói cho ngươi.

                  Dường như Hàn Lâm Lang rất thích chiếm lợi thế trong khi đấu

                  khẩu với Lục Thanh, nhưng câu hỏi của Lục Thanh, nàng cũng

                  giải thích rõ ràng tỉ mỉ.

                  Đối với việc luyện chế Kiếm Bảo, có vô số chúng loại. vật

                  luyện chế khác nhau, luyện chế ra Kiếm Bảo cũng có công dụng

                  khác nhau. Mà vẩy lưng của Bích Thủy Lam Thì Sa chính là một

                  món cần thiết để luyện chế một thứ kiếm vân có tên là Thủy Thì

                  Kiếm Thuyền. Mà Thủy Thì Kiếm Thuyền cũng có thể thích hợp

                  dùng đi qua rất nhiều hồ sâu biển sâu, vượt qua nước xoáy,

                  nước ngầm.

                  Dù là Tông sư Kiếm Phách tu luyện kiếm khí hệ Thủy cũng khó

                  lòng sánh được. Nó chính là Kiếm Bảo chuyên dùng thăm dò hồ

                  sâu, biển sâu, truy tìm bảo vật.

                  Trên đường đi. Lục Thanh biết thêm không ít chuyện mà càng đi,

                  vô tình hai người đã xâm nhập vào vùng đáy biển sâu vạn

                  trượng.

                  Tới nơi này, áp lực của nước biển nặng nề tới nổi Kiếm Tông

                  cũng không chịu nổi, chỉ có Kiếm Hoàng dựa vào pháp tắc mới có

                  thể bảo vệ thân mình.

                  Mà tới nơi này rồi hung thú cũng càng ngày càng nhiều, trước

                  đây rất lâu không thấy một con, bây giờ lúc nào cũng có thể

                  gặp được. Tuy rằng vẫn là hung thủ ngũ giai chiếm đa số, nhưng

                  lục giai cũng đã thỉnh thoảng xuất hiện.

                  Hai người đều khống chế kiếm quang trên người lại, chỉ để lại

                  một đạo pháp tắc vừa đủ bảo vệ quanh thân, như vậy có thể giảm

                  bớt sự thu hút. Đối với hai sinh vật nhỏ bé như loài kiến, rất

                  nhiều hung thú không thèm đề ý.

                  Chuyện làm cho hai người Lục Thanh kinh ngạc chính là, tuy đám

                  hung thủ này chỉ có tu vi từ ngũ giai trở lên, có được năng

                  lực biến hóa, nhưng trên đường đi tới, hai người gần như không

                  thấy hung thú nào thu nhỏ thần mình lại, dường như hình thề bề

                  ngoài đã trở thành dấu hiệu đặc trưng cho thực lực của chúng

                  vậy.

                  Trong nước biển tối đen không thấy gì, chỉ có linh quang hung

                  thú chiếu sáng lòng biển, đây biển u tối vô cùng. Từng con

                  hung thú dài hàng trăm trượng qua lại bên cạnh thân mình, cảnh

                  tượng như vậy, nhưng Kiếm Giả thông thường không dễ gì thấy

                  được.

                  Thân thể khống lỗ, nồng đậm khí tức Man Hoang của chúng khiến

                  cho hai người ngờ rằng mình đã trở về thời kỳ thượng cổ Man

                  Hoang. Cũng phải nói đây là nơi mà Man Hoang lưu lại từ thời

                  thượng cổ tới nay.

                  Hai người nấp dưới thân một con Huyền Băng Hổ Kình lục giai

                  dài ba trăm trượng, đi xuyên qua lòng biền sâu thăm thẳm.

                  Truyện "Bất Diệt Kiếm Thể " được copy từ diễn đàn Lương Sơn

                  Bạc (LuongSonBac.com)

                  - Rống...

                  Thanh âm của Huyền Băng Hổ Kình chẳng khác long ngâm, tiếng

                  rống của nó truyền ra xa cở chừng trăm dặm, thanh âm quanh

                  quẩn trong nước rất lâu, kéo dài không tan, mà Lục Thanh chậm

                  rãi đắm chìm trong lãnh ngộ.

                  Dọc đường đi, sự vận dụng linh lực của không ít hung thú khiến

                  cho Lục Thanh được lợi rất nhiều một ít linh chú căn bản bình

                  thường chưa được thấy qua, cũng đều nhất nhắt hiện ra trước

                  mắt.

                  Theo lời kẻ của Hân Lâm Lang. vào thời kỳ thượng cô Man Hoang,

                  hung thú trời sinh ra đã tranh đấu, linh chú chính là vì tranh

                  đấu mà được sinh ra. So với rất nhiều linh chú hiện tại trên

                  Kiếm Thần đại lục, nhưng hung thú này vận dụng linh chú đơn

                  giản hơn nhiều, lại tiếp cận căn nguyên nguồn cội, chính là

                  cách thức mò mẫm vận dụng thuộc tính linh lực lúc ban đâu.

                  Mà linh chú mỗi linh thú có được khác hẳn nhau, có khi thừa kẻ

                  từ phụ mẫu đời trước, hoặc nhờ ký ức truyền thừa. Có khi do

                  tranh đấu rất nhiều lần, dần dần lãnh ngộ ra. Linh chú chỉ có

                  phân chia thuộc tính mà không phân chia theo một chúng loại cố

                  định nào. Cho dù cùng là Bảng Chùy, do một trăm linh thú hay

                  hung thú thi triển ra sẽ hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net