TTT234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Xảo, kỳ thực việc này cũng không phải đơn giản như vậy, ngày lễ thượng thọ của tổ mẫu ta khi trước, Ninh tiểu vương gia kia cũng nhờ người trực tiếp tới nhà cầu thân..."

"Cầu thân?" Xảo Xảo cả kinh hỏi: "Vậy tỷ tỷ người có đáp ứng hay không?"

Lạc Ngưng cười khổ nhìn nàng, nói: "Nha đầu ngốc, nếu đáp ứng rồi, còn có việc chiêu thân này không?"

Xảo Xảo gật đầu đáp: "Ta hiểu rõ rồi. Nguyên lai đại nhân mượn hội thi thơ chọn rể để cự tuyệt tiểu vương gia."

Lạc Ngưng khẽ nói: "Chọn rể chỉ là một phương diện, phía sau còn có rất nhiều việc nữa, đó là sự liệu định và hy vọng của phụ thân, cũng không phải chuyện mà nữ tử chúng ta có thể quản. Khi phụ thân đem tin kén rể công bố ra ngoài, ta còn không biết, dựa vào ý tứ của ta, ta tuyệt không muốn làm chuyện nhàm chán này, nhưng phụ thân cũng có nỗi lo lắng của người, cuối cùng người cũng đáp ứng ta, việc kén rể này nhất định là phải người ta chọn mới được".

"Muội rõ rồi, cho nên tỷ mới muốn đại ca nhất định phải tới tham gia hội thi thơ này, có tài học hay không, trúng ý hay không trúng ý, đều là do người định đoạt." Xảo Xảo chợt hiểu ra.

Lạc Ngưng ngượng ngùng gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.

***

"Không biết công tử nào có thể tiếp tục câu trên?" Lạc Mẫn mỉm cười hỏi lại lần nữa.

Người trong sảnh đối mặt nhìn nhau, nguyên lai còn nghĩ bốn chọn hai có thể xảy ra một phen kịch chiến liều mạng, nào đâu biểt rằng một đề này của Tổng đốc đại nhân liền làm tất cả tài tử khó có thể trụ được, không chỉ Ninh tiểu vương gia, Ngô Tuyết Am không có phản ứng, ngay cả Lâm Tam kinh người kia cũng trầm mặc. Như thế chẳng phải là không ai có thể tiến lên bước nào sao?

"Đại ca, mau lên!" Lạc Viễn và Thanh Sơn thấy vậy âm thầm lo lắng, không ngừng ra dấu.

Nhìn bộ dáng Lạc Mẫn bụng to âm thầm đắc ý, Lâm Văn Vinh nhịn cười không được, thấy trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, hắn liền đứng dậy cười nói: "Lạc đại nhân, tại hạ muốn ngâm một bài thơ."

Mọi người trong sảnh thấy có kẻ đứng lên, nhất thời liền náo động, hơn nữa là Lâm Tam "ngựa đen" một đường thẳng tiến vượt quan, càng thêm trở nên hưng phấn, nhưng vừa nghe hắn muốn ngâm thơ, lại đều có chút thất vọng, đây là thơ nối nhau, ngươi ngâm thơ làm cái gì? Không tiếp được câu thơ của Lạc đại nhân, vậy cuộc tỉ thí này cũng không cần tiến hành nữa.

Ngô Tuyết Am vòng trước mất mặt, đối với Lâm Vãn Vinh có ân oán, nghe thấy lời này của hắn, nhịn không được cười lạnh: "Đây là thơ tiếp thơ, ngươi ngâm một bài thơ có tác dụng gì?"

Lâm Vãn Vinh cười dài ba tiếng nói: "Có tác dụng hay không, ngươi nghe xong sẽ biết."

Lạc Mẫn đưa mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói: 'Lâm công tử, thơ hay ho thế nào mà khiến công tử có nhã hứng như thế? Xin mời vịnh nghe xem."

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu lớn tiếng ngâm:

"Hương liên bích thủy động phong lương

Thủy động phong lương nhật nguyệt trường

Trường nguyệt nhật lương phong động thủy

Lương phong động thủy bích liên hương."

Dịch thơ- Không đảm bảo đúng 100%.

Sen thơm nước biếc động gió lay

Nước động gió lay nhật nguyệt này

Này nguyệt nhật lay gió động nước

Lay gió động nước biếc hương sen - hieusol dịch.

Mọi người trong sảnh còn chưa hiểu rõ, sắc mặt Ngô Tuyết Am đã đại biến. Triệu Khang Ninh cùng Hầu Dược Bạch chợt hiểu ra, thần sắc đều lộ vẻ không thể tin được.

Lạc Ngưng yên lặng ngâm hai lần, đột nhiên hét lớn: "Lâm đại ca thắng rồi."

"Xuỵt!" Xảo Xảo giơ ngón trỏ lên, ý bảo hai người đang nghe lén, đừng để cho người ta biết. Nàng đối với bản lĩnh của đại ca đã biết qua, dù lạ cũng không thấy lạ nữa, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, cười hì hì nói: "Ngưng tỷ tỷ, lần này người yên tâm rồi, ta sớm đã nói qua, đại ca từ trước đến giờ không làm ai thất vọng."

Lạc Mẫn vỗ tay cười nói: "Hay, hay, Lâm công tử quả nhiên tài học phi phàm, một cửa này liền chỉ có ngươi thông qua."

Ngoài trừ vài người ra, những kẻ khác đều là không hiểu rõ bí ẩn trong đó, một công tử dưới đài đứng lên hỏi: "Lạc đại nhân, trận này vì sao Lâm Tam thắng? Đệ tử chưa hiểu rõ lắm."

Lạc Mẫn cười bảo: "Vậy ta liền vì mọi người giải thích một phen. Lão hủ đưa ra một câu vịnh xuân, câu thứ hai ngâm ứng với hạ, Lâm công tử ngâm bài thơ này đúng là từ câu thơ xuôi ngược nối tiếp mà thành, câu vịnh sau của hắn chính là: Hương liên bích thủy động phong lương nhật nguyệt trường" (Sen thơm nước biếc động gió lay nhật nguyệt này).

Mọi người suy nghĩ kỹ càng một lúc mới hiểu được, trong chốc lát tiếng vỗ tay rộ lên dài mãi không ngừng. Lạc Mẫn ra đề này rõ ràng rất khó khăn, gia đinh Lâm Tam kia có thể đáp lại, thật tài năng không tồi.

Lâm Vãn Vinh đứng dậy vái chào lại, cười nói: "Ngẫu nhiên thôi, đa tạ đa tạ."

Thơ xuân hạ thu đông này vốn là bốn câu, hiện chỉ có xuân hạ không có thu đông, ba người kia lại chẳng tiếp được, thật sự có chút tiếc nuối. Lâm Vãn Vinh thấy Lạc Mẫn ánh mắt đảo quanh, không ngừng phóng tới phía mình. Chẳng lẽ lão đầu này muốn bắt ta đối tiếp cả thu đông, ta ngất, đừng có đùa ta nữa, hắn vội vàng lớn tiếng hỏi: "Lạc đại nhân, trận này là ai thắng?"

Thơ tiếp nối chỉ có một mình hắn đáp được, ai thắng ai thua đã rõ ràng, vốn là bốn chọn hai quyết đấu, nhưng chỉ có một, cuộc thi tài lớn này xem như kết thúc rồi. Để Lâm Tam hạ hết các cửa, tự nhiên có người không phục.

Lạc Mẫn vừa muốn trả lời, đã thấy Trình Đức kia đứng dậy lên tiếng: "Chậm đã, Lạc đại nhân, chư vị đại nhân, nói là bốn trận tỉ thí, như thế nào mới thi ba vòng đã muốn kết thúc, theo hạ quan xem ra, để cho công bình, hay là thi lại một vòng cho thỏa đáng, cũng để chúng ta cùng chư vị tài tử một phen mãn nhãn, chư vị nói có phải không?"

Mọi người vốn không muốn thấy hội thi thơ đặc sắc vội vàng chấm dứt như thế, đều ầm ầm hưởng ứng khen phải. Lạc Ngưng ở sau đài dậm chân bực tức: "Những người này, sao có thể nói không giữ lời."

Lạc Mẫn nhìn sang Lâm Vãn Vinh như muốn hỏi ý kiến của hắn. Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm mắng, lão đầu nhà người, ngay cả hạnh phúc của nữ nhi ngươi cũng không màng sao? Còn giả vờ hỏi ta làm gì.

Triệu Khang Ninh nháy mắt ra dấu với tài tử kinh thành Ngô Tuyết Am, Ngô Tuyết Am liền đứng dậy nói: "Tạ Trình đại nhân và các vị đại nhân cho ba người đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn đại diện cho tiểu vương gia cùng Hầu huynh, hướng tới Lâm công tử thỉnh giáo một phen."

Hầu Dược Bạch vừa muốn cất lời, Triệu Khang Ninh hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hầu công tử e ngại quyền thế của tiểu vương gia liền không dám mở miệng, dĩ nhiên liền bị Ngô Tuyết Am kia đại biểu rồi.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười: "Ngô công tử nói hay lắm, việc đấu thơ này vốn cực kì công bằng, lúc nãy vòng cuối chư vị huynh đài khiêm nhượng, nhường tiểu khả thắng, Ngô công tử đã mất đi cơ hội, như thế nào lại muốn thỉnh giáo chứ?"

Ba kẻ kia bị thua là mọi người tận mắt nhìn thấy, Lâm Văn Vinh vừa hỏi như thế, Ngô Tuyết Am nhất thời á khẩu. Người xem bên dưới trở nên nóng nảy, hét lên: "Thi lại một vòng, thi lại một vòng..."

Lâm Vãn Vinh cười nói: "Bất quá, mọi người thanh thế nhiệt liệt như vậy, Ngô huynh lại thành tâm như thế, tiểu khả nếu không đồng ý, vậy cũng quá bất cận nhân tình rồi. Dù sao quy củ chỉ là quy củ, cũng chẳng phải không sửa được. Không bằng như vậy đi, tại hạ tại hạ đưa ra một phương pháp trung hòa, Ngô huynh ngươi tự mình rót trà, đưa tới trên tay tiểu khả, gọi một tiếng Lâm tiên sinh, chúng ta liền thi lại một vòng cũng không có gì là không thể."

Biện pháp này là muốn ép Ngô Tuyết Am nhận thua bái sư, cho dù trận cuối cùng hắn có thể lật ngược tình thế, nhưng lễ tôn sư này đã cử hành, như thế thắng cũng bằng không thắng. Người đọc sách cực kỳ thanh cao, lúc này lại là hai bên đấu thơ dưới con mắt trừng trừng của mọi người, Ngô Tuyết Am sao nguyện thấp hơn kẻ khác một cái đầu, hừ một tiếng nhưng chẳng nói lời nào.

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 4: Quân doanh chinh binh

Dịch: huytuandc

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Sau khi tầm bảo chấm dứt võ lâm Trung Nguyên có nhiều biến động, không ai nghĩ rằng người chiến thắng lại là huynh đệ hội mới quật khởi lên. Các môn phái còn lại tử thương vô số, nguyên khí đại thương.

Vốn tưởng rằng sau đại nạn này, giang hồ sẽ có được một cuộc sống yên bình, thế nhưng tình thế ngày càng khắc nghiệt.

Nhân cơ hội này, loạn thế lại có thêm không ít thế lực, như nấm mọc sau cơn mưa. Các loại âm mưu dương mưu cũng dần dần hiện ra, tranh chấp địa bàn, đấu tranh vì danh lợi thường xuyên xuất hiện, không ít cao thủ thần bí hiện thân trên giang hồ, những sự việc quái dị cũng thường xuất hiện. Hơn nữa bây giờ binh hoang mã loạn, cả thiên hạ lâm vào cảnh loạn lạc.

Hậu viện khách lâu, tự nhiên yên lặng. Bên trong tiểu trúc Nhạc Phàm, Vương Sung, Lăng Thông, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi tụ tập bàn chuyện, không khí hòa hợp.

Sắp xếp cho tiểu cô nương nghỉ ngơi, Phùng Uyển Nhi cũng gia nhập vào.

Nhạc Phàm thích thú hưởng thụ cảm giác này, hôm nay có thể là một ngày tâm hắn cười nhiều nhất.

Nơi này mỗi người đều có một tích cách riêng. Vương Sung đối nghịch tính tình ngoài lạnh trong nóng, Lăng Thông hài hước có tài ăn nói, Phùng Uyển Nhi tao nhã thông minh, Phó Suất tính tình hào phóng , Nhan Nguyệt Thi nữ trung hào kiệt, tính cách tuy khác nhau nhưng tất cả bọn họ đều có điểm chung, đó là sự chân thành. Nhạc Phàm có thể cảm nhận sự chân thành của bọn họ đối với bằng hữu, chính là kinh nghiệm tâm thần của bản thân .

Tiệc rượu đã tàn, thức ăn cũng hết, sau một hồi tụ hội cũng phải đến lúc chia tay, cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải kết thúc.

Lăng Thông thấy Nhạc Phàm phải đi, đảo mắt một lượt nói: "Ngày nay loạn thế, thiên hạ không được bình an. Không biết Nhạc Phàm huynh định đi đâu, nếu đi cùng đường, thì tiếp ứng cho nhau cũng tốt".

Nhạc Phàm vỗ vai Lăng Thông, mỉm cười nói : "Ta biết ngươi nghĩ cái gì... Ta lần này lên phía Bắc tìm người, cùng đi với ta sẽ nguy hiểm phi thường... Hơn nữa chúng ta vốn không đi cùng đường".

Nói ít tình nhiều, Nhạc Phàm từ biệt mọi người rồi tiếp tục ra đi, sau đó bọn người Vương Sung cũng rời đi.

Không tiện ở lại lâu, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đang muốn từ giã chuẩn bị lên đường thì một nha hoàn vội vã xông vào.

"Tiểu Quyên!" Phùng Uyển Nhi nhìn thấy nha hoàn của mình, liền tiến lên hỏi : "Ngươi không phải đang chăm sóc tiểu cô nương sao? Sao lại tới đây?"

Nha hoàn tên Tiểu Quyên vừa thở gấp vừa nói: "Tiểu thư, tiểu cô nương nọ còn đang ngủ, bất quá trong miệng luôn gọi: 'Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm', con biết thiếu gia và Lý đại hiệp đang ở cùng một chỗ, cho nên chạy lại đây hỏi một chút".

Lăng Thông ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy? Nếu là nhận biết, vì sao Nhạc Phàm lại không để ý?"

"Cái này..."

Đang hồ nghi, Phùng Uyển Nhi tựa hồ nhớ ra điều gì, mở miệng nói: "Lúc đó Tiểu cô nương đầu tóc rối loạn, nói không chừng Lý huynh đệ không chú ý tới".

"Ồ!" Lăng Thông giật mình, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ nàng cũng là bằng hữu của Nhạc Phàm? Nhưng Nhạc Phàm đã đi rồi..." Lập tức xoay người hướng về hai người Phó Suất nói: "Phó đại ca, ta thấy chuyện này không bình thường! Dù sao các người cũng không có việc gì, chúng ta đi xem như thế nào?"

"Cũng tốt! Chúng ta cũng rất tò mò".

Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi tự trách không bảo vệ được Nhã Nhi, trong lòng vẫn có chút áy náy, cho nên những sự việc có liên quan đến Nhạc Phàm bọn họ đặc biệt để ý.

Dứt lời, hai người cùng Lăng Thông nhanh chóng rời đi.

Ra ngoài Đại danh phủ, phía Bắc biên giới kinh đô, nơi này đã không còn quân đội triều đình đồn trú, nghiễm nhiên là đang ở trong tay nghĩa quân, chiến hỏa tạm dừng, hoàn toàn yên tĩnh.

Trên đường cái vắng vẻ, chỉ thấy cảnh tượng tàn phá, thỉnh thoảng chỉ có một hai người dân đi qua, cũng có thể cảm thấy sự cô đơn và đau khổ trong lòng bọn họ.

Mặt trời đã ngả bóng, Nhạc Phàm đứng ở đầu đường cái bóng ngả dài trên đường.

"Tĩnh quốc nghĩa quân chiêu mộ quân !"

Nhìn chiêu bài bố trí phía trước, Nhạc Phàm sửng sốt hồi lâu, tâm tư nhiễu loạn...

Đó là thời kỳ chiến hỏa tán loạn, là loạn thế, Nhạc Phàm đối với chiến tranh cùng giết người đều quen thuộc phi thường, có lẽ chỉ có kinh nghiệm của người đã từng trải qua sinh tử, mới có thể hiểu được tính mạng trân quý như thế nào. Tính mạng không phải là yếu ớt mà là trân quý, nó sở dĩ trân quý, bởi vì hắn biết được giá trị, giá trị của sự tồn tại.

Nhạc Phàm vẫn đang hoài niệm, bốn năm trong quân doanh cuộc sống tựa như một loại thể nghiệm, dường như cũng thành một loại thói quen, trong sự hoài niệm lộ ra nét chua chát thản nhiên cùng với sự bất đắc dĩ.

... Đang ngẩn ra, một người **ng phải Nhạc Phàm, mặc dù vô sự, nhưng làm cho hắn sực tỉnh.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Một gã nam tử gầy gò vội vàng nói, phía sau còn có hai người, nhưng giống hắn như đúc, chỉ có chút khác nhau rất nhỏ.

Bọn họ đúng là ba huynh đệ đồng bào, tên là Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam, song thân đã chết vì ôn dịch, cho nên đi vào thị trấn.

Ba huynh đệ nhà họ Vương trời sinh hiếu động, tính cách lạc quan tích cực, chăm sóc lẫn nhau đến nay. Đã từng tham gia Tiểu Đao hội, Thiên Nhất giáo, Song Long bang thì không cho vào bang. Chỉ bất quá, "tính cách" bọn họ quá khác lạ, cuối cùng đều bị trục xuất ra. Tại đây, đều có tiếng là "đảo môi tam tinh" - (ba tên xui xẻo)..

Trong loạn thế, muốn sinh tồn được phải có thực lực hoặc thế lực. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, ba huynh đệ nhà họ Vương cuối cùng cũng quyết định đầu quân, mở ra một con đường cho tương lai.

Khi họ nghe "Tĩnh quốc quân" chiêu binh, vì vậy vội vã chạy đến đây, mới va chạm phải Nhạc Phàm.

Nghe được lời xin lỗi của Vương Đại, Nhạc Phàm vốn định gật đầu thôi. Thì Vương Nhị lại tiếp lời: "Đại ca số khổ, thật sự là số khổ! Tự nhiên **ng phải người khác

"Xin lỗi, xin lỗi..." Vương Đại lại xin lỗi.

Vương Tam cũng cười nói: "Đại ca số khổ, nhị ca cũng số khổ, số ta cũng khổ, chúng ta đều số khổ! Ha ha..."

"Đủ rồi!"

Nhạc Phàm nghe ba huynh đệ hồ ngôn loạn ngữ, nhức đầu không thôi, đang muốn rời đi, Vương đại lại nói: "Ta xem vị huynh đệ này cũng đến báo danh, ta nói đúng không..."

"Báo danh? Tòng quân!" Nhạc Phàm hoàn toàn không chú ý tới đối phương đang nói điều gì, tâm niệm nghĩ đến chuyện báo danh tòng quân. Trong bốn năm đi lính, Nhạc Phàm đối với quy củ binh doanh cũng có hiểu biết nhất định, tân binh bình thường thì ở tại trung ương ở quân doanh, thống nhất huấn luyện sau vài tháng mới được dùng, cho nên đi theo tân binh xuất phát cũng cách tìm được mấy người Trương Phong Nghị.

Lần này hắn lên phía Bắc, vốn là vì tìm kiếm hậu nhân của Lệ Vân. Cứ như thế tùy tiện đi vào sợ là không ổn, hơn nữa trong lòng hắn còn có ý nghĩ khác, đó chính là chuyện về bảo tàng.

Cho tới nay, Nhạc Phàm vẫn giấu chuyện bảo tàng ở trong lòng, năm đó Lệ Vân không muốn bảo tàng bị thất truyền nên mới nói cho Nhạc Phàm biết, đồng thời cũng dẵn dò hắn không nên cho bất kì người nào khác biết. Nhạc Phàm hiểu được việc này, nhưng hắn chính là muốn báo cho con cháu Lệ gia biết, việc này hai bên đều khó khăn, Nhạc Phàm vẫn chưa quyết định nên đi tìm con cháu của Lệ gia rồi hãy nói.

Nhìn thấy Nhạc Phàm sững sờ, Vương Đại khẩn trương kéo hắn đi tới chỗ tòng quân, quay về phía quan ký sự nói: "Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng ta đến đây, mấy người chúng ta cũng muốn gia nhập nghĩa quân".

Vương Nhị cũng đi lên nói: "Đại nhân, chúng ta số khổ, quả thật là số mệnh! Ngài hãy để cho chúng ta gia nhập đi".

Vương Tam ở phía sau cười nói: "Đều cũng là số khổ, chúng ta đều là người số khổ, hắc hắc!"

Chứng kiến bốn người trước mắt thống nhất, quan kí sự vuốt cằm nói: "Nói một chút, các ngươi tại sao lại tòng quân?"

Vương Đại cười nói: "Để được ăn cơm".

Vương Nhị nói: "Chúng ta số khổ! Ngay cả cơm ăn cũng không có, chúng ta thật sự số khổ".

Vương Tam gật đầu nói: "Chúng ta cũng là số khổ, không có cơm ăn!"

Vương Đại thấy sắc mặt quan ký sự quan bực bội, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng ta..."

"Tốt lắm tốt lắm!" Quan ký sự quan không nhịn được ngắt lời nói: "Không nên nói nhảm, báo danh các ngươi tên là gì, tổ tiên và bối cảnh thân thế".

"Ta trước... ta nói trước" Vương Đại cao giọng nói : "Ta gọi là Vương Đại, tổ tiên hình như là ở Sơn Đông... Không đúng, là Hà Bắc... Không đúng không đúng... cái này... xin lỗi, xin lỗi! Để ta nghĩ lại, ta nghĩ..."

"Ta gọi là Vương Nhị, chúng ta số khổ, cả nhà đều đã chết, chỉ còn lại ba chúng ta".

"Đúng vậy, tất cả đều đã chết, tất cả đều đã chết. Thật là số khổ... Ta gọi là Vương Tam".

Nghe ba huynh đệ nói, thiếu chút nữa quan ký sự lộn tiết, nếu quân doanh không thiếu người, hắn chắc chắn sẽ đuổi ngay ba người này đi. Làm nhanh cho xong thủ tục, quan ký sự mau chóng gọi người đưa bọn họ đi, nếu không hộc máu ra mất!

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 5: Quân phạt

Dịch: huytuandc

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Trên một bãi đất hoang trống trải, có hơn mười doanh trướng đóng san sát với nhau, mười bước một lính canh, trăm bước một trạm gác, nơi này chính là nơi "Tĩnh Quốc quân" đóng quân. Bên trái bản doanh không khí nghiêm nghị, chính là quân chính quy trong biên chế, bên phải là nơi của tân binh mới được tuyển vào, động tác trì hoãn, bộ dáng bất ổn.

"Hây! Giết..."

"Giết..."

Doanh trại thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng hô chém giết trong huấn luyện ! Đao sắt ngựa chiến, sát khí tung hoành, tân binh nghe đựoc phát run, cũng hiểu được phương hướng để sinh tồn.

Nhạc Phàm cảm nhận thấy vậy cũng không khỏi ngầm gật đầu, rất rõ ràng, những người này không phải là quân tinh anh mà đã có thực lực như thế, xem ra 'Tĩnh Quốc Quân' quả nhiên danh bất hư truyền.

"Rầm rập... Rầm rập...!"

"Tân binh tập hợp!"

Bắt đầu tập hợp, các tướng sĩ đứng trước, phía sau là mấy trăm tân binh theo thứ tự sắp xếp, Nhạc Phàm cùng ba huynh đệ nhà họ Vương đứng hàng cuối cùng.

Sau khi cả đội tập trung, một gã tướng lĩnh râu ria đầy mặt, tinh thần hưng phấn đi ra, lớn tiếng nói : "Các vị huynh đệ khỏe chứ, ta gọi là Bí Hổ, phụ trách tiền phong doanh 'Tĩnh Quốc Quân'... Hôm nay mọi người đứng ở đây, sau này chính là huynh đệ của nhau, cho nên ta hy vọng các ngươi đều còn sống. Muốn còn sống phải phục tùng mệnh lệnh, không ngừng cố gắng tập luyện, trên chiến trường có thể dũng mãnh chiến đấu, từ trước đến nay... ta không cần các ngươi lấy một đổi mười, nhưng ta hỏi các ngươi, có thể lấy mạng đổi mạng được hay không? Có thể hay không?" Câu cuối cùng gầm lớn lên, khí thế bức người, không hổ là mãnh tướng trên chiến trường!

"Có thể, có thể..."

"Chúng ta phải sống..."

"Lấy mạng đổi mạng, lấy mạng đổi mạng..."

"Phải sống, phải sống..."

Bí Hổ nói chuyện rất có lực, từng chữ kích thích lòng người, nghe được nhiệt huyết mênh mông của tướng sĩ.

Vương Đại thở dài hai tiếng nói: "Uy phong, quá uy phong!"

Vương Nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Hắn thậy là uy phong, chúng ta số khổ, thật sự là số khổ!"

Vương Tam cười hắc hắc nói: "Không khổ, một chút cũng không khổ, ngươi nói có đúng hay không Nhạc Phàm huynh đệ".

Nhạc Phàm không có ý đổi tên, hắn cũng không thèm để ý. Hơn nữa, trên giang hồ chỉ biết cái tên "Đao cuồng", tên thật của hắn ngược lại không mấy người chú ý, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không ai biết thân phận của hắn.

Nghe ba huynh đệ nhà họ Vương nói chuyện, Nhạc Phàm vừa bực mình lại vừa buồn cườ, thực sự là ba gã khôi hài.

"Tốt, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, mọi người trở về sửa sang lại một chút! Binh đoàn chúng ta ngày mai xuất phát đến phủ Hà Giang hội họp với 'Tĩnh Quốc' đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#saefafa