Bài thơ: TỪ BỜ MÔI EM (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọt ngào hơn mật ong,

Đỏ hồng hơn giọt máu,

Tôn lên vẻ mê say,

Đôi môi trái tim này!


Từ bờ môi mọng dày,

Trong những chiều mây bay,

Tôi ngập ngừng che đậy,

Trộm nhìn nàng chẳng hay.


Thầm nhớ cũng từ đây

Trong tôi giờ khơi dậy

Vẫn tự mình giữ lấy,

Một cuộc sống hao gầy.


Thầm nhớ chẳng trọn đầy,

Đẩy nỗi niềm loay hoay

Đôi môi dày huyễn hoặc,

Tròn trịa và sắt son.


Còn đó những thề non,

Luôn song hành hẹn biển,

Như linh hồn tan biến,

Hòa lẫn sắc môi hồng.


Được chết giữa hương nồng,

Phải chăng là hư không?

Xin môi hồng rực rỡ,

Dẫu nàng nỡ giết mơ!


Được chết giữa rừng thơ,

Do đoạn trường không nợ

Xin thiên đường rạng rỡ,

Tựa bờ môi Trâm Anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net