Chương 51 : Phía sau một cô gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tích tắc, tích tắc "

Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Bóng chiều đỏ rực phủ lên cặp tình nhân đang ôm nhau phía xa kia. Khung cảnh trông thật thơ mộng. Bỗng cô gái nhón người lên, đặt trên môi chàng trai một nụ hôn phớt nhẹ, mỉm cười nói :

- Phong, cảm ơn anh.

Chàng trai dịu dàng vén tóc cô gái lên, ôn nhu hỏi :

- Cảm ơn vì chuyện gì ?

- Cảm ơn vì anh đã luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em và ... yêu em.

- Ngốc ! Tất nhiên là anh phải yêu em rồi. Em chính là bảo bối của anh, là sinh mệnh của anh, là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã mang đến bên anh.

Cô gái nghe xong bật cười khúc khích, chọt chọt tay má lúm đồng tiền của chàng trai, hỏi :

- Từ khi nào mà anh lại dẻo miệng như vậy ?

- Từ khi anh yêu em - chàng trai mỉm cười nói nhỏ vào tai cô gái, sau đó nắm tay cô xuống biển - ra đây chơi với anh.

- Không, em không muốn mình bị ướt đâu - Lamy lắc đầu, cố giật tay mình ra khỏi tay cậu, nhưng sức của một cô gái làm sao có thể đấu lại sức của một thằng con trai chứ. Và thế là...

" Ùm "

- Aaaaaaaaa... !!! Phong đáng ghét, anh làm ướt quần áo của em hết rồi.

- Yên tâm ! Anh không để em phải khỏa thân đi về nhà đâu. Gì chứ em muốn một bộ hay mười bộ anh đều mua cho em tất.

Cậu trên bờ nhếch môi cười cười đắc ý khiến cho ai đó ở dưới nước tức phát điên. Thế rồi " ùm " một tiếng nữa, mặt nước phẳng lặng lại bị dao động mạnh bởi thân hình cao lớn của một người đàn ông. Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Phong mà Lamy ôm bụng cười ngặt nghẽo :

- Haha bây giờ anh cũng ướt giống như em rồi nhé !

Phong mỉm cười nhẹ nhìn cô gái nhỏ với nụ cười rực rỡ trong ánh chiều hoàng hôn. Dường như cô đã quên hết những buồn phiền, đau khổ trong suốt mấy ngày qua, trở lại đúng với Trần Huyền Lam vô tư, vui vẻ của trước kia. Điều này khiến cậu cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm vô cùng.
- Này anh đang nghĩ gì vậy ? - giọng nói của Lamy vang lên bên tai khiến cậu nhanh chóng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Định quay sang nói với cô câu gì đó nhưng chưa kịp nói thì khuôn mặt điển trai đã hứng trọn cú hất nước ngoạn mục từ Lamy. Cậu híp mắt lại giọng nói đầy mùi vị " đe dọa " :

- Lamy, em dám hất nước vào anh sao ? Vậy thì lần này em chết chắc rồi.

Và thế là trong bóng chiều rực rỡ, người ta nhìn thấy một chàng trai và một cô gái cùng nhau đùa nghịch trong làn nước trong xanh, khuôn mặt họ ánh lên niềm hạnh phúc khó tả. Nhiều còn dừng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh, thầm nghĩ đây chắc hẳn sẽ là bức ảnh gây hot nhất trên mạng xã hội facebook trong vài phút sắp tới.

Cùng lúc này ở Hà Nội, trong một căn phòng tại khu trung cư cao cấp, có một cô gái vừa xem điện thoại vừa nghiến răng kèn kẹt :

- Đệch, các người yêu nhau thì đã đành, đây lại còn phải chụp hình đăng lên face, muốn làm cho tôi gato đến chết sao ?

Sự thật chứng minh nó chính là thiên tử ( con trời ). Hôm qua vừa mới ghen tị với người ta xong hôm nay đã làm người ta phải ghen tị vì mình. Chuyện là thế này, buổi sáng lúc nó vừa đi ra ngoài chuẩn bị đi làm thì nghe tiếng xôn xao bàn tán của mọi người. Tính tò mò nổi lên, nó cũng chen vào đám đông hóng hớt. Đến khi nhìn thấy mọi chuyện thì nó hối hận cũng đã chẳng kịp.

Trước cửa tòa nhà ba con siêu xe đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhưng như vậy chưa là gì bởi khi nhìn thấy chủ nhân của ba chiếc xe bạc tỷ kia thì đám đông mới phải gầm rú vang trời.

Hắn mặc tây trang đen, bước xuống từ con xe Roll Royce phiên bản giới hạn, khí chất lạnh lùng, khuôn mặt đẹp như tạc tượng khiến cô gái nào cũng muốn nhào vào ngay lập tức.

Alex mặc quần Tây âu với áo phông để mở hai cúc đầu làm thoắt ẩn thoắt hiện bộ ngực màu đồng nam tính, bước xuống từ con xe Ferrari mới nhất 2017, trước đó còn nháy mắt một cái khiến tất cả những ai thuộc giới tính nữ đứng ở đó đều tăng xông tập thể.

Khải Nam mặc sơ mi và quần Tây Âu đơn giản, dù không mang một vẻ đẹp lạnh lùng như hắn hay yêu nghiệt như Alex nhưng từ anh chàng toát lên một vẻ chân thành khiến bất kì cô gái nào cũng muốn trao thân gửi phận.

Nó nhìn thấy một màn này mà hít một ngụm khí lạnh. Trời ơi, có cần khoa trương như vậy không? Trí óc nhanh chóng hoạt động. Trong 36 kế chuồn là thượng sách. Nghĩ vậy nó nhanh cúi đầu xuống cố thoát ra khỏi đám đông, nhưng chưa chạy được bao xa thì đã nghe thấy ba giọng nói vang lên cùng một lúc :

- Hàn thư kí / Cherry / Vy Anh !

" Thôi xong ". Nó đau khổ lắc đầu, từ từ quay lại đối mặt với ba vị soái ca, ho khan một tiếng :

- Khụ khụ...xin chào. Hôm nay trời đẹp quá haha...

Không thèm quan tâm đến câu chào của nó, ba người ngay lập tức vào vấn đề chính :

- Lên xe ! - Hắn.

- Honey lên đây anh chở nào ! - Alex.

- Vy Anh để anh đưa em đi làm - Khải Nam.

Đầu óc trống rỗng. Bây giờ nó không biết nên làm thế nào. Bình thường thì nó chắc chắn sẽ lên xe của đại boss rồi. Nằm mơ chắc cũng không có được cơ hội như thế này đâu. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mong chờ của Khải Nam và bản mặt baby kute của Alex thì nó lại không nỡ. Thôi thì, đành bỏ qua lần này vậy. Tiếc quá man ơi !

- À à...cảm ơn nhưng em tự đi được rồi... không cần phiền ba người đâu.

Nói xong không để cho bọn hắn có cơ hội kịp phản ứng nó đã nhanh chóng bỏ của chạy lấy người từ lâu, để lại nơi ba vị soái ca đang đứng tràn ngập mùi thuốc súng :

- Xem ra ba chúng ta là tình địch của nhau rồi nhỉ ? - Alex nhếch môi cười tà mị.

- Chủ tịch, ngài Alexander Michael, tuy gia thế của tôi không bằng hai vị nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nhường Vy Anh lại cho hai vị đâu - Khải Nam thẳng thắn nêu rõ lập trường

Hắn lạnh lùng bước vào xe, mặc dù không nói dài dòng, chỉ bằng một câu ngắn gọn thôi, nhưng đã thể hiện rõ khí chất bá đạo và ngông cuồng trong con người mình :

- Để xem các người có đủ bản lĩnh không đã.

...

Cùng lúc này ở công ty, vừa thấy nó Linh Đan đã " á " lên một cái

- Em...em vừa bị ma đuổi hả ?

- Còn kinh khủng hơn cả ma đuổi ấy - nó vừa nói vừa thở hổn hển.

- Có chuyện gì kể chị xem nào.

- Chuyện là ...abc...xyz - nó thuật lại toàn bộ sự việc cho cô nghe.

- Thế giờ tính sao ?

- Em cũng không biết, nhưng chắc là mọi chuyện ổn rồi.

Nó trong lòng nghĩ thầm. Nhưng có trời mới biết được cuộc chiến của ba vị soái ca này chỉ mới bắt đầu thôi.

•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* Sáng hôm sau tại tập đoàn Trịnh Thiên :

Nó vừa bước vào công ty thì lập tức đã bị á khẩu bởi cảnh tượng trước mặt. Tình hình là thế này : trong sảnh, nguyên một đám phụ nữ đang vừa hò hét vừa gầm rú. Vì sao ư ? Tất nhiên là vì sự xuất hiện của nam thần rồi và nam thần ở đây không ai khác chính là Alex và Khải Nam. Hai đại soái ca vừa liếc mắt nhìn thấy nó liền không quan tâm đến hình tượng mà nhảy ra tranh nhau nói :

- Vy Anh à, đây chính là món cháo mà anh phải thức dậy từ 5h sáng để tự tay nấu cho em. Em mau ăn đi cho nóng - Khải Nam

- Honey ơi, em phải ăn phở mới đúng. Phở này là do tự tay...bà nội anh nấu bồi bổ sức khỏe cho cháu dâu tương lai đấy ! - Alex

- Gì mà bà nội chứ ? Rõ ràng tôi nhìn thấy anh mua phở ở quán ăn đối diện công ty - Khải Nam " khinh thường " nói.

- Hừ anh thì tốt hơn tôi chắc ? Cháo này cũng là mua ở quán ăn cạnh quán phở đúng không? Tôi ăn ở đấy không dưới chục lần rồi nên đừng hòng lừa gạt tôi - Alex cũng không vừa đốp lại.

- Thì...thì đã sao chứ ? Nói tóm lại là cháo tốt hơn.

- Không. Phở mới đúng.

- Cháo

- Phở

- Cháo

- Phở

-...

Đúng lúc này chiếc xe Roll Royce màu đen quen thuộc đỗ " xịch " cái trước cửa tập đoàn. Hắn với vẻ mặt lạnh lùng, nam tính bước ra khiến cho các cô gái còn gầm rú khủng khiếp hơn lúc nãy. Mày đẹp nhíu lại, hắn không hài lòng ra hiệu cho Tề Phong giải quyết đám đông, còn mình thì trực tiếp bước đến chỗ nó, để vào tay nó một cặp lồng đồ ăn sáng được sắp xếp vô cùng cẩn thận và đẹp mắt, đã thế còn tung ra một đòn quyết định :

- Hàn thư kí, chuyên cần làm việc, chăm chỉ tăng ca, thưởng 10 triệu đồng tiền lương tháng này.

Nó nghe xong mà cằm tưởng như có thể rớt xuống đất, mắt nhìn thấy hắn đã đi liền lẽo đẽo chạy theo hỏi han không ngớt, hoàn toàn bỏ quên hai đương sự Cháo và Phở ra khỏi đầu.

Alex: "..."

Từ Khải Nam: "..."

Amen ! Boss chơi chiêu cũng độc quá đi !

*** Time trôi ***

Lại đến 11h. Lúc này Khải Nam rút kinh nghiệm sau lần trước. Đến giờ ăn trưa là anh chàng nhanh chóng rời khỏi vị trí, ấn thang máy đến tầng 50 rủ nó đi ăn. Lần này anh cũng không chọn nhà hàng gần công ty nữa mà đổi thành một địa điểm cách công ty tận 5km. Đến nơi nó khó hiểu nhìn anh :

- VAL ăn rất ngon và gần sao anh không chọn mà lại phải đi xa như vậy?

- Em không muốn đổi vị sao ? Lần này anh đưa em đến nhà hàng đồ Trung cho em thử món mới.

Nó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hai người bước vào. Anh chàng chọn một cái bàn kề cửa sổ, kéo ghế ra và ngồi đối diện nó. Đang định nói câu gì bỗng một tiếng nói quen thuộc truyền đến tai bọn họ :

- Oh honey, Khải Nam, không ngờ lại gặp hai người ở đây. Thật là trùng hợp. Tiện thể tôi cũng không có bạn đi cùng, có thể cho tôi ngồi cùng được không ?

Khải Nam khuôn mặt âm trầm nhìn lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa của Alex. Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp vậy nhỉ? Nhưng nó thì không suy nghĩ nhiều như anh nên cũng vui vẻ đáp lại :

- Tất nhiên là được rồi. Càng đông càng vui mà.

- Vậy thì cảm ơn nhé !

Nói xong Alex bước đến định ngồi xuống cạnh nó nhưng liền bị Khải Nam ngăn lại :

- Anh ngồi cạnh tôi đi !

Tất nhiên Alex nhìn một phát cũng ra ý đồ của anh chàng, tuy nhiên lần này anh cũng không muốn làm khó nữa, phá hỏng bữa trưa chỉ có hai người này chắc khiến anh chàng này đủ chết nghẹn rồi. Alex khoái chí nghĩ thầm. Đến khi cả ba người đã ngồi vào yên vị vào bàn chuẩn bị gọi món thì một nhân vật nữa lại xuất hiện, nhưng lần này là do chính nó nhìn ra :

- A ! Chủ tịch, chủ tịch. Anh cũng đến đây ăn cơm sao ?

- Không. Tôi đến đây gặp đối tác nhưng họ có việc bận nên để hôm khác rồi - hắn nói dối không đỏ mặt. Thực ra là đến để tìm nó chứ làm gì có đối tác nào đâu.

- Ừm...đằng nào cũng đến đây luôn rồi hay chủ tịch ở lại ăn trưa với mọi người luôn nhé ! - nó nêu ý kiến.

- Không. Tôi có việc bận phải về công ty luôn không có thời gian ăn trưa.

- Đi mà ! Ở lại một chút thôi - nó nũng nịu kéo ống tay áo hắn.

Trong một tích tắc đó không hiểu hắn bị ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà gật đầu đồng ý cái rụp. Nó thấy hắn đồng ý vậy thì vui lắm, miệng cứ cười toe suốt cả buổi. Nhìn thấy một màn này mà hai chàng trai ngồi im nãy giờ cảm thấy vô cùng sửng sốt và có đôi chút ghen tị, bởi họ chưa từng thấy nó làm nũng với ai bao giờ. Cay cú nhất chắc là Khải Nam, anh chàng đã cố gắng sắp xếp một bữa trưa dành cho nó và anh rồi mà kết quả vẫn bị phá. Trong đầu anh thắc mắc vô cùng : " không biết hai người này tìm ra được kiểu gì ? "

Nhìn thấy tia nghi hoặc trong mắt Khải Nam, Alex hậm hực nghĩ thầm : " Tôi chờ cả buổi để bám theo hai người đấy sao mà không tìm ra được? ". Còn hắn thì chỉ nhàn hạ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trong lòng thầm khinh thường nhẹ : " Định vị toàn cầu GPS, chỉ cần Vy Anh không ra khỏi cái quả đất này là nơi nào tôi cũng có thể tìm ra cô ấy. Công nghệ đơn giản vậy mà mấy người không biết sao ? "

Bỗng tiếng của nhân viên nhà hàng vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của cả bốn con người đang ngồi ở đó :

- Xin hỏi quý khách gọi gì ạ ?

Hắn nhìn qua menu một chút rồi nói :

- Lẩu tứ xuyên!

Nó nghe xong mà khá ngạc nhiên. Nó không ngờ hắn cũng có sở thích ăn cay giống mình. Đây là một điều đáng để ghi nhận đấy chứ nhỉ ? Nó vui vẻ nói với cô nhân viên :

- Tôi cũng lẩu tứ xuyên.

Alex vì sống ở Châu Âu từ nhỏ đến giờ, không biết nhiều về ẩm thực Châu Á nên thấy nó và hắn gọi gì thì cũng gọi như thế để ăn thử. Khải Nam cũng không ăn được cay nhưng vì thấy cả ba người kia đều ăn nên cũng đành gọi.

Đồ ăn lần lượt được bưng ra. Mọi người ở các bàn khác đều quay sang nhìn bọn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Phải hiểu rằng khách đến nhà hàng hàng Trung rất ít ai gọi món này, thế mà nhóm người kia vừa đến liền chơi hẳn bốn suất. Có phải là quá vi diệu rồi không?

Nhưng sự thật hình như không vi diệu như mọi người tưởng khi mà Alex vừa múc một thìa nước dùng lên nếm thử thì đã suýt phun ra hết bàn ăn, mắt thấy mấy chai nước suối liền tu lên ừng ực khiến người ta còn tưởng anh vừa thi giải đua xe đạp Quốc tế Tour De France về ấy chứ.

- Đệch, món này cho cái gì vào mà cay thế hả ? Mém tí nữa là ông thăng thiên lên gặp phật tổ rồi.

Nó ngạc nhiên hỏi :

- Anh không biết sao ? Những món ăn Tứ xuyên từ lâu đã được biết đến với rất nhiều ớt. Trong đó nổi tiếng nhất là món lẩu vừa nóng vừa cay. Với người Tứ Xuyên ớt là gia vị không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày cũng giống như người Pháp không thể thiếu bánh mì sừng bò và người Ý không thể thiếu Spaghetti vậy - Ngừng một chút nó tiếp tục nói - Trước khi nếm thử món lẩu Tứ Xuyên mọi người hãy nhớ chuẩn bị một chiếc khăn tay vì trong lúc ăn sẽ không ngừng chảy nước mắt vì cay. Món nước lẩu Tứ Xuyên được nấu với tỏi, hành và ớt Tứ Xuyên - một loại ớt nổi tiếng khắp thế giới bởi độ cay đến tê liệt. Ăn kèm với lẩu là thịt sống cắt lát và rất nhiều rau xanh...

Alex và Khải Nam nghe xong mà mồ hôi mẹ, mồ hôi con vã ra như tắm. Nhưng thấy nó và hắn tao nhã ăn uống, mặt không chút biểu cảm khác thường nào thì cũng đành " nuốt nước mắt vào tim " mà ăn cho hết suất. Chỉ là... biểu cảm trông cực kỳ khổ sở. Vâng - chúc mừng Trịnh ca nhà ta, hôm nay anh đã thắng đậm với tỷ số áp đảo rồi đấy ạ.

•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

Suốt buổi chiều hôm đó nó cứ như người trên trời vậy, ai gọi gì cũng không nghe thấy lại còn cứ chốc chốc cười một mình. Linh Đan để ý nó hơn nửa tiếng, cuối cùng kết luận ra rằng sáng nay nó chưa uống thuốc ( ??? ) Nó lườm cô một phát rét run. Gì chứ, nó hoàn toàn bình thường đó nha. Chỉ là nó đang cảm thấy vui vui vì được hắn quan tâm hơn thôi. Bỗng điện thoại nó rung một cái, báo có tin nhắn gửi đến. Nội dung tin :

" Hôm nay là sinh nhật của anh. Tối em có rảnh không đến The River Cafe ăn tối nhé ! From : Khải Nam "

Nó đọc xong cảm thấy khá bất ngờ và xấu hổ khi mà ngày sinh nhật của Khải Nam - người mà nó luôn coi như anh trai mà cũng không biết. Liếc nhìn đồng hồ mới có hơn 4h, hôm nay nó đành xin phép về sớm để mua quà sinh nhật cho anh vậy. Hắn vì thắng lợi to lớn ngày hôm nay nên cũng cho phép nó về không cần tăng ca. Nó hí hửng đi ra khỏi cửa công ty thì bỗng khựng lại khi thấy xe của Alex vẫn đỗ đằng xa.

" Tên này mà nhìn thấy mình chắc là sẽ làm phiền mình chết thôi. Phải làm sao đây ? "

Nó suy nghĩ giây lát rồi cũng quyết định ấn một dãy số. Khoảng ba phút sau cửa thang máy mở, Linh Đan bước ra ngoài, hỏi :

- Em có chuyện cần chị giúp sao ?

- Ừm đúng vậy. Chị cản cái xe kia đừng để cho nó đi theo em nhé !

Linh Đan đưa mắt nhìn theo phía tay nó chỉ, xong gật gù khen ngợi :

- Ferrari 812 Super fast sao? Con này mới tung ra thị trường với giá khởi điểm là 320.000 USD. Vy Anh nhà ta may mắn được anh chàng đại gia nào theo đuổi thế nhỉ ? Nếu không thích giới thiệu cho chị đi.

- Chị thích sao ? Thế thì tốt quá! Em giao tên Alex cho chị toàn quyền xử lý đấy !

- Hả ? - Linh Đan nghe xong mặt từ trắng, chuyển thành xanh và cuối cùng là đen - Chị xin rút lại lời vừa rồi mà không giúp em được đâu. Thôi chị lên làm việc tiếp đây. Bye bye.

- Ê khoan đã, chị giúp em đi mà. Chỉ một lần này thôi - nó níu tay cô nài nỉ.

Linh Đan nghĩ ngợi. Dù sao cô cũng chưa giúp Vy Anh được việc gì. Coi như lần này làm một việc thiện đi vậy. Linh Đan đau khổ gật đầu. Vy Anh thấy cô đã đồng ý thì nhảy cẫng lên, hôn vào má cô một cái ríu rít cảm ơn :

- Ôi yêu chị Đan Đan của em nhất nè. Xong việc em sẽ bao chị đi ăn một linh đình luôn. Thế nhé em phải đi trước đây.

Nhìn bóng dáng nó xa dần mà cô âm thầm thở dài. Haizzz, đã lỡ hứa rồi thì phải làm thôi. Linh Đan băng qua đường, rón rén ngắm nhìn chiếc xe kia. Hừm, xe thì ở đây thế người đi đâu rồi ? Thôi kệ, không có người ở đây càng dễ bề hành động. Nghĩ xong cô lấy một cây kéo cắt vải sắc nhọn, đâm thật mạnh vào lốp ô tô.

" Lốp xe được làm từ cao su gì mà cứng thế nhỉ ? " cô thắc mắc, càng ra sức đâm sâu hơn. Bỗng một tiếng nói phát ra làm cô giật mình làm rơi cái kéo trên tay :

- Cô đang làm gì?

Ngẩng đầu lên, sống lưng cô lạnh toát khi thấy ánh mắt giết người của ai đó.

- Haha...khỉ lông...ủa lộn...Alex, tôi không cố ý phá hư xe anh đâu...với lại dù sao nó cũng chưa bị hỏng...anh rộng lựa bỏ qua cho tôi nhé...tôi xin cảm tạ 70 đời tổ tông nhà anh...tạm biệt và không hẹn gặp lại.

Nói xong cô vội ôm túi xách chạy thẳng cẳng nhưng chưa được mấy bước thì đã bị ai đó đuổi kịp và vác lên vai

- A..a...anh mau thả tôi xuống, anh định làm gì đó ?

- Hoàng Linh Đan phải không? Cô nghĩ cứ thế là đi được sao ? Ngây thơ ! Nói cho cô biết tôi chuẩn bị mang cô đi bán sang Trung Quốc lấy tiền trả nợ cho mấy vết xước trên lốp xe tôi đây. Hahaha

- Ai nha cứu cứu...có người bắt cóc phụ nữ đàng hoàng...

Alex nhướng mày, sau đó đẩy Linh Đan ra xa một chút, tránh để chân cô chạm tới người mình, không để ý tới tiếng hét kia mà trực tiếp lôi cô vào trong xe phóng đi luôn. Họ có đi tới biên giới Quốc gia không? Cái này tác giả chưa biết được, chỉ biết rằng 7h tối tại The River Cafe :

- Vy Anh em thấy nhà hàng này thế nào?

- Ừm nhà hàng rất đẹp, rất yên tĩnh, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị - nó trả lời, cả người thư thái cảm nhận làn gió mát lạnh từ mặt hồ thổi vào.

Cả hai lại rơi vào im lặng. Tự nhiên như nhớ ra điều gì,
để trước mặt anh chàng một hộp quà to đùng, mỉm cười nói :

- Tặng anh. Sinh nhật vui vẻ.

Khuôn mặt của Khải Nam rạng rỡ lên hẳn :

- Cảm ơn em. Nhưng anh không cần món quà lớn vậy đâu.

Nó bĩu môi :

- Anh làm như em tặng anh quà to thiệt á. Nói cho anh biết cái hộp chỉ là hình thức bên ngoài thôi, cầm cho nó oai. Còn cái thứ bên trong thì chắc chỉ bằng... 1/5 cái hộp.

- Anh chịu em luôn ! - Khải Nam nghe xong cười khổ.

- Hihi em mà. Nhưng anh cũng đừng có thất vọng, cái món quà em tặng anh cũng đắt tiền lắm đó.

- Tất nhiên, chỉ cần Vy Anh tặng là anh đều thích.

Nụ cười trên môi nó hơi cứng lại. Nó đã chuẩn bị tinh thần ở nhà, đã moi móc hết dũng khí trong ngóc ngách tâm hồn mình ra nhưng khi đối mặt với ánh mắt ấy của Khải Nam nó lại muốn nghẹn. Khải Nam như thấy được sự do dự của nó, chậm rãi hỏi :

- Em có gì muốn nói với anh à ?

- Em...em có một thứ muốn đưa cho anh.

Khải Nam nhìn chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ được chạm trổ tinh xảo trên tay, hứng thú hỏi :

- Không biết trong chiếc hộp này có điều bí mật gì đây ? Vy Anh mau đưa anh chìa khóa mở ra xem nào.

- Anh có thực sự muốn mở nó ra không?

Lần này thì anh chàng đã để ý tới sự khác lạ của nó rồi. Anh khó hiểu hỏi :

- Trong này là...?

- Là câu trả lời của em.

" Là câu trả lời của em " sáu chữ này làm nụ cười trên môi anh tắt ngấm. Nó đưa cái chìa khóa ra đặt vào tay anh chàng, nói :

- Có mở ra hay không là quyền của anh.

Anh nhìn chiếc chìa khóa, nở nụ cười chua chát :

- Chúng ta...hoàn toàn không thể sao ?

- Sao anh chắc là em từ chối ?

- Vì em yêu chủ tịch. Nhìn ánh mắt và nụ cười em dành cho chủ tịch là anh biết em đã yêu người đàn ông đó, à không phải... yêu rất sâu đậm mới đúng chứ.

- Em xin lỗi... nhưng em không muốn cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net