Chương 110: Giữ lại bên mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời dần tối xuống, đèn đường được bật lên khiến cả khu vui chơi sáng như ban ngày, ánh đèn cao áp chiếu xuống lại càng làm sáng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền.

Toàn bộ cảnh vật xung quanh đều tràn ngập trong vẻ mộng ảo, nhất là khi đang được ngồi trên trò tàu lượn, chiếc bánh xe khổng lồ xoay tròn đưa các du khách càng ngày lên càng cao.

- Oa, thật sự đẹp quá đi. Mau nhìn bên kia kìa, đẹp thật đấy...

Ngồi trong một chiếc buồng nhỏ, Thượng Quan Tuyền hưng phấn như một đứa trẻ, khuôn mặt tuyệt mỹ cười tươi lộ lúm đồng tiền bên má càng thu hút Lãnh Thiên Dục đang ngồi bên cạnh.

- Thích không? – Hắn thấp giọng hỏi, bàn tay càng siết chặt eo cô, không có ý định buông ra.

- Ừm, rất thích... – Thượng Quan Tuyền liên tục gật đầu đầy vui thích, vươn hai cánh tay reo hò.

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy vẻ dịu dàng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Rốt cuộc cô là cô gái như thế nào?

Giờ đây cô không còn vẻ kiên cường và bình tĩnh như mọi khi, nhưng chính như vậy lại khiến hắn có cảm giác khó có thể nắm bắt. Lãnh Thiên Dục không thể không thừa nhận, dù là vẻ mặt nào thì cô cũng đều mang lại cho hắn cảm giác kích thích, không hề giống với mấy cô gái kệch cỡm khác. Cô hoàn toàn tự nhiên, nhẹ nhàng như một làn gió khiến hắn thấy rất thoải mái, tâm tình trở nên cực kì tốt!

Giờ hắn lại thấy hơi hối hận, chỉ có bốn ngày thôi sao? Chẳng lẽ sau bốn ngày thì hắn sẽ hết hứng thú với cô sao? Lãnh Thiên Dục bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định của mình có chính xác hay không.

Hắn như chìm đắm vào dòng suy nghĩ của mình, mãi đến khi thấy một bàn tay nhỏ bé huơ huơ trước mặt mình, hắn mới tỉnh lại...

- Anh làm sao vậy? – Thượng Quan Tuyền dò hỏi.


Lãnh Thiên Dục hơi cong môi lên nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc của cô ra sau tai.

Thượng Quan Tuyền nghe được tiếng tim đập nhanh của mình. Đúng là bực mình quá! Chỉ là một động tác hơi mờ ám thôi mà, sao có mỗi thế thôi mà đã hồi hộp vậy chứ ?

Cô hắng giọng, nhìn hắn nói: "Hôm nay rất cám ơn anh".

- Cô bé ngốc !

Lãnh Thiên Dục vén tóc cho cô, ánh đèn chiếu xuống càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Chỉ có chút chuyện như vậy thôi mà có thể dễ dàng thỏa mãn cô sao?

Nghĩ vậy, Lãnh Thiên Dục cảm thấy đau xót trong lòng khi nghĩ đến cô không được tận hưởng những ngày tháng ấu thơ êm đềm. Cô không giống với những người phụ nữ khác cần mấy thứ xa hoa phù phiếm. Cô chỉ đi chơi lòng vòng thế này mà đã thấy thỏa mãn rồi sao?

Càng nghĩ, hắn lại càng muốn dành cho cô những thứ tốt nhất!

Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này có chút buồn bã...

- Tôi không hề biết cảm giác khi được cha mẹ yêu thương là như thế nào. Chỉ có cha của Vận Nhi là đem đến cho tôi tình thương của người cha, ông ấy còn hứa sẽ đưa chúng tôi đi chơi trò tàu lượn tuyệt vời nhất. Nhưng thật không ngờ, ông ấy lại qua đời...

Cô không nói tiếp được nữa, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, cô cố kìm nén, hít sâu mấy hơi, không để nước mắt rơi xuống.

Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang sắp khóc của Thượng Quan Tuyền, ngón tay dịu dàng chạm vào đôi môi đỏ hồng của cô...

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lúc này tràn ngập sự cảm thông và thương xót. Dù chỉ trong nháy mắt đã bị giấu đi nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn nắm bắt được.

- Mọi chuyện đều đã qua rồi, giờ tôi rất tốt.

Thượng Quan Tuyền thấy hơi sợ. Một Lãnh Thiên Dục dịu dàng như vậy cô chưa từng bắt gặp. Cô cảm thấy trái tim mình như đang trôi giạt về nơi nào đó, muốn bắt lấy nhưng lại không thể.

- Ở lại bên tôi!

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy chân tình, hắn đột ngột buông ra một câu.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy cả người như căng lên, trái tim cũng vì câu nói này mà đập loạn xạ...

- Tôi không hiểu...

Giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thào của cô vang lên. Cô như một đứa bé bị lạc đường khiến người ta thương xót.

- Sau này em sẽ biết.

Lãnh Thiên Dục hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn của cô, vừa dịu dàng vừa ám muội. Sau đó, hắn vươn tay ra, nâng cằm Thượng Quan Tuyền lên, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, nồng nàn và mãnh liệt.

Hơi thở nóng bỏng của đàn ông phả vào da thịt khiến cô rung động, cơ thể dâng lên từng hồi tê dại. Thượng Quan Tuyền thở hổn hển, trái tim đang đập mãnh liệt.

- Đừng, ngứa lắm!

Lúc bờ môi ấm áp của Lãnh Thiên Dục hôn lên cổ cô, cảm giác quen thuộc khiến cả người hắn thoáng biến đổi thì cô lại nhẹ nhàng ngăn hắn lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này đỏ ửng như quả trứng gà luộc.

Lúc trò chơi dừng lại, cô nhanh chóng tháo dây an toàn, thoát khỏi phạm vi nguy hiểm của Lãnh Thiên Dục.

- Cô bé, quay lại đây!

Lãnh Thiên Dục ngồi im, thân hình cao lớn vẫn hết sức ung dung, ánh mắt không chút che giấu nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền.

- Ầy, đường đường là tổng giám đốc của Lãnh thị mà lại đi trêu ghẹo của một cô gái, đúng là quá mất thể diện! – Thượng Quan Tuyền nhịn cười, cố ý nói to.

Lãnh Thiên Dục nghe vậy lại cười to: "Đúng là cô bé tinh ranh, thật sự không sợ tôi sao?"

- Sợ chứ! Đương nhiên là sợ rồi! Đối mặt với một gã đàn ông dê xồm như thế thì làm gì có cô gái nào không sợ chứ! – Thượng Quan Tuyền không giận mà nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không tình nguyện phát hiện ra khi Lãnh Thiên Dục cười thật sự rất đẹp.

Thấy hắn cười tươi như vậy, trái tim cô lại hơi rung động.

- Khiến em sợ tôi đúng là không tốt chút nào. Xem ra tôi phải giữ em bên mình để chăm sóc thêm mới được! – Tâm trạng Lãnh Thiên Dục đang rất tốt, hắn nửa đùa nửa thật, thậm chí còn giả vờ đứng lên đi đến chỗ cô.

Lúc này cô mới hiểu được người đàn ông này tuy cười nhưng lại không hề tùy tiện chút nào, người như vậy thật đúng là kiểu lưu manh không biết xấu hổ.

- Anh đúng là đồ... - Thượng Quan Tuyền vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cả người liền căng thẳng. Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía sau lưng Lãnh Thiên Dục...

- Đừng nhìn! – Lãnh Thiên Dục vốn đang cười, đột nhiên sắc mặt trầm xuống  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net