Chương 147: Bị thương rơi xuống biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luồn lách qua những con ngõ nhỏ lại phóng thẳng trên đường cái rộng lớn, Thượng Quan Tuyền điều khiển xe như một chú cá cực kì điệu nghệ, trong khi đó xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng theo sát phía sau, một bước không rời.

Khi xe của Thượng Quan Tuyền rẽ vào một con ngõ nhỏ, cô nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đâm vào mấy cây gậy bằng trúc được đặt ở bên đường. Gậy đổ xuống phát ra những âm thanh lốp bốp. Xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đang đi sát phía sau.

Kít...

Lãnh Thiên Dục phanh gấp xe lại, tránh những cây gậy trúc đổ lên xe. Ngay sau đó hắn bẻ tay lái, quay xe đi hướng ngược lại, trong khi xe của Niếp Ngân vẫn tiến lên phía trước.

Thượng Quan Tuyền rẽ xe ra đường lớn, cô cảnh giác nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy xe của Niếp Ngân đang đuổi theo phía sau, cô lại nhấn mạnh ga tăng tốc.

Khoan đã, sao lại không thấy xe của Lãnh Thiên Dục?

Thượng Quan Tuyền đang nghĩ ngợi thì thấy một chiếc xe Bugatti từ con ngõ nhỏ bên cạnh lao ra, chắn ngay trước đầu xe cô...

Kít...Thượng Quan Tuyền lập tức phanh xe lại. Bánh xe bị phanh gấp ma sát với mặt đường tạo ra những tiếng kêu chói tai. Thấy xe của Niếp Ngân đang tới gần, cô lập tức bẻ tay lái, cắn răng nhấn ga lái xe đi.

Xe của cô chuyển hướng, rất nhanh chóng đã vượt qua được xe của Lãnh Thiên Dục đang cản đường...

Cả ba chiếc xe truy đuổi trên đường phố khiến giao thông bị hỗn loạn, rất nhiều chiếc xe khác phải dừng lại, trong nháy mắt cả con đường vang lên những âm thanh ầm ĩ, chửi bới loạn xạ.

- Chết tiệt! – Lãnh Thiên Dục hung hăng đập vào vô lăng, nhấn mạnh ga, vượt qua xe của Niếp Ngân, xe của hắn dần tiếp cận sát xe của Thượng Quan Tuyền...

Hắn cố gắng phóng lên, mở cửa kính xe hét lớn...

- Dừng xe lại cho tôi! – Hắn tức giận gào lên, cô gái này không muốn sống nữa à, ngoan ngoãn đi cùng hắn khó đến vậy sao?

Thượng Quan Tuyền chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến sự lo lắng ẩn giấu sau vẻ mặt bừng bừng lửa giận của hắn, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi hai người đàn ông đó mà thôi.

Cô lại vượt lên xe của Lãnh Thiên Dục, phóng bạt mạng trên đường...

Xe của Niếp Ngân vừa định tiến lên thì bị xe của Lãnh Thiên Dục chặn lại...

- Đủ rồi, đừng đuổi nữa, nếu không cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất! – Lãnh Thiên Dục chặn xe của Niếp Ngân lại, lớn tiếng hét lên.

Niếp Ngân cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng khi nghe những lời này của Lãnh Thiên Dục. Anh ta bẻ tay lái, tránh xe của Lãnh Thiên Dục, giọng nói cực kì lạnh lùng vang lên: "Anh không có quyền ra lệnh cho tôi".

Nói xong, anh ta nhấn mạnh ga, phóng thẳng lên phía trước.

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục cũng đầy phẫn nộ... hắn đạp mạnh chân ga, theo sát phía sau.

Thượng Quan Tuyền phóng ở đằng trước biết rõ nếu không nghĩ ra biện pháp khác thì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp. Qua một lúc điều khiển xe, cô nhận ra tính năng và tốc độ của chiếc xe này không thể đọ nổi với xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một chiếc xe bình thường mà thôi, làm sao so được với siêu xe của hai người đàn ông kia chứ.

Xe chạy trên đường cao tốc, một bên là núi còn bên kia là biển. Từ trên cao nhìn xuống, bờ biển như vây quanh lấy con đường nhưng trên đường cao tốc lúc này không có nhiều xe lắm nên mặt đường hết sức thông thoáng.

Thượng Quan Tuyền nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai chiếc xe đang theo sát phía sau mình. Cô nhấn mạnh chân ga, tăng tốc tối đa!

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên lao ra, nhằm thẳng hướng xe của Thượng Quan Tuyền...

- A... – Thượng Quan Tuyền bị bất ngờ, lúc cô nhận ra được điều này thì đã bị chiếc xe đột nhiên lao ra kia phóng lại gần xe mình. Ngay sau đó, cô vô thức bẻ mạnh tay lái về bên trái...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chiếc xe thể thao kia đột nhiên lao ra, còn Thượng Quan Tuyền vì muốn tránh va chạm nên xe của cô lập tức lao vào hàng rào chắn...

Kít...

Kít...

Xe của Lãnh Thiên Dục và của Niếp Ngân đồng thời dừng lại!

- Không – Niếp Ngân kinh sợ trợn mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra, thất thanh hét lớn.

Nhưng rõ ràng sự tình chẳng thể cứu vãn được nữa. Hàng rào chắn không chịu nổi va đập quá mạnh nên bị vỡ, xe của Thượng Quan Tuyền cũng bị mất lực cản nên điên cuồng lao đi rồi rơi thẳng xuống biển.

- Tuyền... – Lãnh Thiên Dục thấy vậy, đôi mắt luôn lạnh lẽo lúc này tràn đầy đau xót, hắn cảm thấy mình không thể hít thở được nữa.

Ngay sau đó, hắn mở mạnh cửa xe ra, điên cuồng chạy đến chỗ xe của Thượng Quan Tuyền vừa rơi xuống...

Nhưng hắn lại không hề hay biết, có một khẩu súng đang thò ra từ chiếc xe thể thao kia. Sau đó, tiếng súng vang lên...

Pằng một tiếng, Lãnh Thiên Dục bị trúng đạn!

Tiếng súng lập tức khiến Niếp Ngân chú ý!

- Ưm... – Lãnh Thiên Dục lấy tay che miệng vết thương lại. Lúc này hắn chẳng quan tâm đến máu đang chảy ròng ròng trên người mình, chỉ đưa mắt nhìn xuống biển sâu... Thượng Quan Tuyền, dù thế nào hắn cũng phải cứu cô!

Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục nhảy xuống biển!

Nước biển xanh như nhấn chìm bóng dáng của hắn...

Niếp Ngân cũng chẳng để ý nhiều nữa, anh ta cũng nhảy xuống theo, không phải vì ai khác mà cũng chính vì Thượng Quan Tuyền đang ở dưới đó.

Chiếc xe thể thao kia không rời đi ngay, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống lộ ra khuôn mặt giả tạo và nụ cười lạnh lẽo của Sax Ân. Ngay sau đó, anh ta vuốt ve khẩu súng ống.

Thời gian trôi qua đã được một lúc lâu, mãi đến khi... Niếp Ngân toàn thân ướt sũng xuất hiện trên đường cao tốc.

Anh ta đã tìm rất lâu, mãi mới thấy xe của Thượng Quan Tuyền. Nhưng điều khiến anh ta hoảng sợ là trong xe không hề có ai. Nhìn đi nhìn lại mới thấy cửa kính xe đã bị đập vỡ, rõ ràng là Thượng Quan Tuyền đã được Lãnh Thiên Dục cứu lên rồi!

Lãnh Thiên Dục đang bị thương mà lại có thể nhanh chóng cứu được Thượng Quan Tuyền như vậy!

Niếp Ngân suy sụp chống tay lên thành xe, khi anh ta nhìn rõ chủ nhân của chiếc xe thể thao kia là Sax Ân, trong mắt tràn ngập hận thù...

Anh ta bước lên vài bước, mở mạnh cửa xe rồi lôi Sax Ân ra ngoài, đẩy Sax Ân ngã xuống đất, từng nắm đấm mạnh mẽ trút xuống như mưa...

Ba vệ sĩ của Sax Ân nhao lên muốn bảo vệ chủ nhân nhưng đều bị Niếp Ngân điên cuồng đấm đá, không thể động đậy!

- Đồ điên, ai cho phép anh làm vậy? – Niếp Ngân gào lên, ra sức đánh Sax Ân.

- Đánh đi, cứ đánh đi! Haha, dù sao thì người cần chết cũng đã chết rồi! – Sax Ân điên cuồng cười lớn, không hề có ý định đánh trả lại.

Niếp Ngân càng ra tay mạnh mẽ hơn, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo đến mức có thể giết người. Anh ta túm lấy cổ áo Sax Ân, gằn từng tiếng, dập tắt vọng tưởng của Sax Ân: "Anh cho rằng Lãnh Thiên Dục đã chết rồi sao? Anh thật sự cho rằng hắn ta có thể chết được sao? Đồ ngu!"

- Cái gì? – Sax Ân nghe Niếp Ngân nói vậy liền kinh sợ, toàn thân run lên.

Trong mắt Niếp Ngân lóe lên những tia thù hận, dường như muốn đấm nát mặt Sax Ân ra.

- Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất nên cầu trời khấn phật cho Thượng Quan Tuyền còn sống, nếu không đừng nói là Lãnh Thiên Dục, ngay cả tôi cũng không tha cho anh đâu. Tôi... nhất định sẽ hủy diệt anh!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net