Chương 163: Lời nhắc nhở của Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Từng giao đấu?

Những lời này của Phong càng khiến Thượng Quan Tuyền thêm khó hiểu. Cô giơ tay lên nhìn, đôi mắt đẹp nhìn hết sức chăm chú, sau đó nhìn Phong: "Ý anh là tôi và anh đã từng đánh nhau?"

Ánh mắt Phong hiện lên tia nghi hoặc nhưng ngay sau đó, anh ta cong môi cười cười: "Đúng, thân thủ của cô Thượng Quan rất xuất sắc nên đã chiếm được thế thượng phong".

- Vậy... sao tôi lại chẳng có ấn tượng gì cả nhỉ?

Thượng Quan Tuyền nghe vậy càng thêm hoang mang, cô cố gắng muốn nhớ lại điều gì đó, ánh mắt cũng hết sức tập trung.

Phong thấy vẻ mặt Thượng Quan Tuyền như vậy, nhẹ giọng cẩn thận hỏi: "Cô Thượng Quan có nhớ ra gì không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền dần lộ ra tia khó xử...

- Không, mỗi khi tôi muốn nhớ ra điều gì thì đầu lại đau nhói lên! – Cô nhíu mày nói.

- Được rồi, nếu trước kia chúng ta từng giao đấu với nhau vậy thì anh nhất định biết chuyện trước kia của tôi. Rốt cuộc tôi là người thế nào? – Thượng Quan Tuyền lại hỏi.

Phong vừa định trả lời...

- Tiểu Tuyền... – Giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Vận Nhi vang lên. Trên tay cô cầm một chiếc bình giữ nhiệt, đi về phía Thượng Quan Tuyền.

- Vận Nhi! – Thượng Quan Tuyền vừa thấy Vận Nhi liền vui mừng gọi.


Lúc này, Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi cũng đi về phía cô.

- Vận Nhi... – Lãnh Thiên Hi nhẹ giọng gọi.

Trên mặt Bùi Vận Nhi hơi mất tự nhiên. Từ sau đêm đó cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lãnh Thiên Hi. Cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô sợ mình sẽ như một con bươm bướm bay lạc trong đôi mắt thâm trầm ấy, mãi không thể thoát ra được.

Cô mỉm cười, đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục rồi nói: "Lãnh tiên sinh, đây là canh Tiểu Tuyền thích uống nhất! Cô ấy xuất viện rồi anh cũng nhớ cho cô ấy uống..."

Lãnh Thiên Dục cầm bình giữ nhiệt gật đầu, cũng phát hiện ra Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi có điều khác lạ. Hắn tiến đến cạnh Thượng Quan Tuyền, nhẹ giọng nói: "Tuyền, Vận Nhi làm canh cho em uống, chúng ta về phòng nhé".

Thượng Quan Tuyền giữ chặt tay Bùi Vận Nhi, nhẹ nhàng nói: "Vận Nhi, cám ơn cậu..."

- Tiểu Tuyền, còn nói cám ơn tớ sẽ giận đấy! – Bùi Vận Nhi cố ý hù dọa cô.

Thượng Quan Tuyền che miệng cười, toàn thân được thả lỏng rất nhiều.

- Vận Nhi, sắc mặt cậu hôm nay không tốt lắm! – Cô phát hiện vẻ mặt không tự nhiên của Bùi Vận Nhi.

- À... tớ...

- Tuyền, đi thôi, chúng ta về phòng. Thiên Hi có chuyện muốn nói với Vận Nhi! – Lãnh Thiên Dục tiến lên, bâng quơ ngắt lời Bùi Vận Nhi.

Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt với Lãnh Thiên Dục nhưng chỉ có thể để mặc hắn đưa cô đi!

Đúng là đồ đáng ghét! Tự cuồng tự đại! Cô thầm mắng trong lòng.

Đợi hai người đã đi xa, Bùi Vận Nhi ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Hi, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình liền vội vàng cúi đầu xuống.

- Anh Thiên Hi, em... em có việc phải đi trước, hẹn gặp lại! – Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên. Sau khi nói xong, cô quay người định rời đi!

- Vận Nhi... – Lãnh Thiên Hi giữ chặt tay cô lại, sau đó cơ thể cao lớn chặn trước mặt cô.

Bùi Vận Nhi không dám nhìn anh, chỉ liếm môi rồi thấp giọng nói: "Anh Thiên Hi còn có chuyện gì sao?"

- Nhìn anh! – Lãnh Thiên Hi vẫn nhẹ nhàng như trước, ra lệnh – Vận Nhi, anh muốn em nhìn anh.

- Anh Thiên Hi...

Bùi Vận Nhi không thể không ngẩng đầu lên, không ngờ tầm mắt lại rơi vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Ngay sau đó, cô càng thêm luống cuống.

- Vận Nhi, đừng trốn tránh anh, được không? – Lãnh Thiên Hi hơi uy hiếp, ánh mắt cực kì kiên định.

- Em không...

Bùi Vận Nhi nhẹ giọng lên tiếng. Thật ra cô rất muốn hỏi tại sao đêm đó anh lại buông cô ra, chẳng lẽ trong lòng anh chỉ coi cô như một người em gái thôi sao?

Nhưng cô không dám hỏi. Cô tình nguyện ôm tia ảo tưởng đối với anh Thiên Hi, cô sợ anh Thiên Hi không thích cô.

- Cô bé ngốc... – Lãnh Thiên Hi than nhẹ một tiếng, sau đó ôm cô vào lòng, động tác dịu dàng như đối với người yêu.

Cảm giác mềm mại trong lòng khiến anh nhớ tới đêm đó. Anh thừa nhận Vận Nhi rất có sức ảnh hưởng đối với anh, nhưng...

Cô đơn thuần như vậy, mềm mại như đóa hoa sen còn đọng sương sớm khiến người khác phải yêu mến như vậy, làm sao anh lại có thể như loài cầm thú cưỡng ép cô được?

Bùi Vận Nhi chìm trong hơi thở đàn ông dễ chịu của anh. Anh Thiên Hi, người đàn ông này sẽ thuộc về cô sao?

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm nữa, tình nguyện ở trong lòng anh như vậy...

Trong phòng bệnh...

- Ầy...

Thượng Quan Tuyền ngó ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng ngoài bãi cỏ, nặng nề thở dài một tiếng, sau đó quay sang nhìn Lãnh Thiên Dục nói: "Này, anh có biết bác sĩ Thiên Hi và Vận Nhi có chuyện gì không?"

Lãnh Thiên Dục đang ngồi trên sofa nghe vậy, ánh mắt lướt qua tia không vui. Hắn không trả lời câu hỏi của Thượng Quan Tuyền mà nói ra hai từ: "Lại đây".

- Còn lâu! – Thượng Quan Tuyền rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không vui của Lãnh Thiên Dục, vô thức phản kháng.

- Lại đây! – Lãnh Thiên Dục lặp lại một lần nữa, thậm chí ngữ điệu cũng chẳng hề tăng thêm, dứt khoát ra lệnh.

Thượng Quan Tuyền cắn cắn môi, suy nghĩ một lát rồi vẫn đi tới cạnh hắn. Không biết tại sao nhưng cô vẫn hơi sợ hắn. Đối mặt với hắn khiến tim cô đập nhanh lên, chân như mềm nhũn ra.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net