Chương 187: Nổi lên sát ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong tổ chức Mafia

Trong đại điện, Lãnh Thiên Dục lạnh lùng ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt hắn hết sức lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra hắn đang có suy nghĩ gì.

Ngồi ở hai bên là các giáo phụ của các gia tộc khác nhau, khi bọn họ nghe tin Lãnh Thiên Dục bị thương rơi xuống biển thì nhao nhao cả lên, tụ tập hết về đây.

"Thấy ngài lão đại bình yên vô sự, chúng tôi yên tâm rồi". Một giáo phụ vừa cười vừa nói một câu đầy hàm ý.

"Đúng, thật không nghĩ ra kẻ nào lại to gan lớn mật đến thế, dám ngang nhiên đánh lén lão đại. À đúng rồi, lão đại có chút manh mối nào về chuyện này chưa?"

Bên môi Lãnh Thiên Dục từ từ cong lên một nụ cười lạnh, hắn không đáp lại ngay, chỉ giơ tay lên một cái. Phong ở phía sau lập tức đặt một viên đạn vào tay hắn.

Bàn tay to từ từ nắm chặt lại, ánh mắt bắn ra những tia nguy hiểm. Hắn nhìn giáo phụ Nhân Cách đang ngồi ngay ngắn ở một bên, nhàn nhạt nói: "Giáo phụ Nhân Cách, ông là giáo phụ đứng đầu gia tộc đức cao vọng trọng, không biết có ý kiến gì về chuyện này không?"

Ánh mắt của giáo phụ Nhân Cách vẫn rất trầm tĩnh. Ông ta thong thả lên tiếng: "Lão đại, tôi cho rằng kẻ có thể làm ra chuyện này nhất định là người của tổ chức BABY-M. Hôm đó Niếp Ngân cũng có mặt ở hiện trường, anh ta hoàn toàn có khả năng bắn lén lão đại!"

Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn như cũ, hắn gật gật đầu, hơi xoay tròn viên đạn trong tay, dường như có thể ngửi được mùi máu tươi từ đó.

"Phân tích của giáo phụ Nhân Cách rất có lý, chỉ là tôi vẫn chưa hiểu lắm, nếu là Niếp Ngân làm thì tại sao lại có thể sơ suất để lại cho tôi viên đạn này làm manh mối được chứ?"

Nói xong, Lãnh Thiên Dục vung tung lên, ném viên đạn lên mặt bàn, viên đạn lăn đến đúng trước mặt giáo phụ Nhân Cách.

Trong mắt giáo phụ Nhân Cách lóe lên tia run sợ, viên đạn kia như một con mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm ông ta, nó như đang nở nụ cười ác độc của ma quỷ để câu hồn khiến trong lòng ông ta vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.

"Viên đạn này...". Ông ta cầm lấy viên đạn, không biết nên nói gì.

Lãnh Thiên Dục chậm rãi đứng dậy, tao nhã bước lại gần giáo phụ Nhân Cách, bàn tay đè lên vai ông ta.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì loại đạn này đúng là Niếp Ngân đã từng sử dụng. Nhưng... trí nhớ của tôi cũng không tồi đâu, tôi vẫn nhớ lệnh công tử cũng rất có hứng thú với loại đạn này...".

"Lão đại!". Sắc mặt giáo phụ Nhân Cách lập tức cả kinh, ông ta vội đứng lên: "Ngài hiểu lầm rồi".

"Đừng hoảng, giáo phụ Nhân Cách, tôi chỉ là đang... nói đùa thôi mà". Lãnh Thiên Dục vỗ vỗ lên vai ông ta, ý bảo ngồi xuống.

Đôi môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn, giọng điệu tuy thong thả nhưng vẫn toát lên sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Hiểu lầm? Hiểu lầm à?

Hình như ông ta đã quên mất một điều rằng tất cả vũ khí được tổ chức Mafia sử dụng đều do Cung thị cung cấp. Nói cách khác, chỉ cần Lãnh Thiên Dục muốn tra ra loại đạn nào do gia tộc nào dùng thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Cung Quý Dương là xong.

*****

Đêm không còn yên tĩnh nữa, ít nhất là trong thư phòng lúc này, bầu không khí quỷ dị đang ngưng đọng...

Bốp! Một tiếng động mạnh vang lên, vẻ mặt của giáo phụ Nhân Cách đầy phẫn nộ, đập mạnh tay lên bàn.

"Cha!". Sax Ân thấy cha đang giận đến tím mặt, lập tức nói: "Cha, là con làm việc lỗ mãng quá!"

Vẻ mặt của giáo phụ Nhân Cách méo mó cả đi, giọng nói khàn khàn tràn ngập sự lo lắng của ông ta vang lên: "Con hồ đồ quá rồi, dám ngang nhiên đánh lén Lãnh Thiên Dục. Con biết không, giờ hắn ta không chết, bước tiếp theo nhất định sẽ không tha cho con đâu".

"Cha, lúc đó Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không để ý đến người nổ súng, hắn chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô gái kia". Sax Ân bối rối lên tiếng.

Sớm biết có ngày hôm đó thì hắn ta đã luyện bắn súng cho chuẩn hơn rồi. Hắn ta không ngờ rằng Lãnh Thiên Dục lại có khả năng lớn đến vậy, vừa bị thương vừa nhảy xuống biển cứu người mà vẫn không chết!

"Không để ý? Con đánh giá bản thân quá cao rồi phải không? Ta nói cho con biết, nếu Lãnh Thiên Dục không muốn tra ra chuyện này thì hôm nay trên đại điện hắn ta sẽ không thăm dò như thế. Lãnh Thiên Dục là người có thù tất sẽ báo, con cho rằng hắn ta dễ dàng bỏ qua chuyện đó thế sao?". Sắc mặt giáo phụ Nhân Cách ngày càng nặng nề hơn.

"Vậy giờ phải làm sao? Nếu Lãnh Thiên Dục muốn tra ra thì nhất định sẽ thông qua chiếc xe ngày hôm đó để tìm ra manh mối. Con cũng không ngờ mình lại sơ suất như vậy...". Sax Ân bối rối cầu xin sự giúp đỡ từ cha.

Giáo phụ Nhân Cách trầm tư một lúc lâu, sau đó lo lắng nói : "Thật ra chuyện ta lo lắng nhất chính là vận mệnh của gia tộc chúng ta. Con có bao giờ nghĩ đến hành vi lỗ mãng của con sẽ hủy diệt cả gia tộc hay không?"

"Cha, con biết sai rồi, lúc đó con chỉ muốn giết chết Lãnh Thiên Dục, không ngờ rằng sự việc lại phát triển đến nước này...". Vẻ mặt Sax Ân càng thêm hoảng loạn.

Giáo phụ Nhân Cách giơ tay cắt ngang lời hắn nói, thầm thở dài một hơi: "Hiện tại người làm ta lo lắng nhất chính là Thượng Quan Tuyền. Ta nghĩ hôm đó con cũng muốn một mũi tên trúng hai đích, giết chết cô ta luôn nhưng không ngờ cô ta mạng lớn lại không chết, giờ lại còn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Tuy hiện giờ cô ta mất trí nhớ nhưng ai biết lúc nào cô ta sẽ nhớ lại mọi chuyện. Dù sao hôm đó trong biệt thự của Niếp Ngân, cô ta cũng thấy cả ta và con rồi".

Nếu Thượng Quan Tuyền thật sự nhớ lại mọi chuyện trước kia và nói với Lãnh Thiên Dục thì bao nhiêu tâm huyết nhiều năm qua của bọn hắn sẽ tan thành mây khói chỉ trong chốc lát. Tuy ông ta rất có uy tín và chỗ đứng vững chắc trong tổ chức Mafia nhưng Lãnh Thiên Dục sẽ làm ra những chuyện gì, ông ta không thể đoán trước được.

"Cha, con thấy nhất định phải giết Thượng Quan Tuyền". Sax Ân cũng hiểu rõ điều đó, dù sao Lãnh Thiên Dục cũng không phải là một người dễ đối phó.

"Giết thì nhất định phải giết, nhưng... nếu Lãnh Thiên Dục vẫn còn sống, hắn ta nhất định sẽ ra tay bắt chúng ta trước, hắn ta nhất định phải... Chỉ có như vậy thì gia tộc chúng ta mới yên ổn được". Khuôn mặt hiền hậu của giáo phụ Nhân Cách đột nhiên tràn đầy sự lạnh lẽo và tàn nhẫn.

"Cha, cha muốn làm thế nào?". Sax Ân nghe vậy thấy rất khó hiểu.

Giáo phụ Nhân Cách từ từ xoay người lại, trong mắt tràn ngập sự ngoan độc, ông ta nhìn con trai, nói từng câu từng chữ: "Không phải ta muốn làm thế nào, mà là con muốn thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net