Chương 201: Chân thành bày tỏ tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc mọi chuyện cũng yên ổn trở lại, Thượng Quan Tuyền vô lực nằm sấp trên giường, vùi sâu khuôn mặt nhỏ nhắn xuống gối, mượn đó để che giấu những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi. Cô hận bản thân mình, hận bản thân vì vừa rồi còn hùa theo hắn...

Khuôn mặt cương nghị của Lãnh Thiên Dục hiện lên tia đau lòng. Hắn thương tiếc nâng khuôn mặt cô lên, dịu dàng hôn lên môi cô: "Tuyền, nhìn anh...".

Mồ hôi ướt đẫm người hắn lại toát lên sự gợi cảm.

Thượng Quan Tuyền từ từ mở to mắt, ánh mắt hắn cực kì dịu dàng như dòng nước khiến cô đắm chìm trong đó. Lòng cô cũng đang nổi lên từng đợt sóng...

Lãnh Thiên Dục vuốt ve khuôn mặt cô: "Tuyền, nhìn anh, vừa rồi là vì anh yêu em...".

Nước mắt thấm ướt đôi mắt Thượng Quan Tuyền: "Tôi hận anh... Tại sao, tại sao anh lại làm tổn thương tôi...". Thanh âm tràn đầy buồn bã khàn khàn vang lên khiến người ta phải thương tiếc.

Lồng ngực Lãnh Thiên Dục chấn động, hắn hơi buông cô ra, sau đó nhẹ nhàng kéo cô nằm lên ngực mình, hít sâu hơi thở thanh nhã của cô, thì thầm: "Em đẹp quá khiến anh không thể tự chủ...".

Lắng nghe tiếng tim đập của hắn, âm thanh trầm thấp thì thào vang lên bên tai lại khiến tai Thượng Quan Tuyền đau nhức. Cô vô lực ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc: "Cho nên anh lựa chọn làm tổn thương tôi?"

Lãnh Thiên Dục xoay người ôm lấy cô, sự sắc bén không còn nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc.

"Tuyền, em là người duy nhất khiến anh không thể kìm chế được bản thân. Anh yêu thương em, đau lòng vì em, thậm chí còn liều lĩnh muốn có được em, bởi vì...". Hắn dừng lại một chút như đang điều chỉnh tâm tình hỗn loạn của bản thân.

"Vì sao?". Thượng Quan Tuyền vô thức hỏi lại. Không biết tại sao cô lại cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lãnh Thiên Dục hít sâu một hơi, nhìn Thượng Quan Tuyền không hề chớp mắt, ánh mắt càng thêm kiên định...

"Tất cả đều là vì anh yêu em!". Ngữ điệu của hắn trầm thấp như đang tuyên bố bên tai cô.

Lãnh Thiên Dục không thể không thừa nhận bản thân đã yêu cô. Vì như vậy nên hắn mới có thể trở nên điên cuồng mà không thể điều khiển bản thân như thế.

Cái gì?

Thượng Quan Tuyền nghe xong hoàn toàn sững sờ... Hắn yêu cô?

Chính mồm Lãnh Thiên Dục thừa nhận hắn yêu cô?

Hắn đối với cô như vậy không phải vì con chip mà là vì hắn yêu cô sao?

"Anh...". Thượng Quan Tuyền hoàn toàn ngơ ngác. Cô không biết có thể nói gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhìn vào đôi mắt dịu dàng thâm tình của hắn...

Thấy phản ứng của cô như vậy, Lãnh Thiên Dục cực kì ảo não thở dài một tiếng. Hắn nâng cằm cô lên, nhẹ giọng nói: "Cô bé, anh đang bày tỏ tình yêu với em, sao em lại chẳng có phản ứng gì thế?"


Cô bé này chắc không phải bị hắn dọa rồi chứ? Phản ứng của cô cực kì làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông!

"Em không tin...". Lâu sau, Thượng Quan Tuyền mới thì thầm nói ra những lời này. Nếu hắn thật sự yêu cô, vậy tại sao vừa rồi...

"Tuyền...". Lãnh Thiên Dục nghe thanh âm bất lực của cô, hắn cảm thấy trái tim đau đớn.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi nói: "Vừa rồi là anh mất đi lý trí, anh không thể chịu được khi em nói hận anh, anh cũng không chịu nổi khi em cứ nhớ mãi không quên Niếp Ngân. Anh yêu em, cho nên anh không thể mất đi em!"

Đây là lần đầu tiên trong đời Lãnh Thiên Dục nói những lời như vậy với một người phụ nữ. Trước giờ phụ nữ chỉ là công cụ để hắn phát tiết, đến bây giờ hắn mới cảm nhận được mùi vị giày vò của tình yêu.

"Anh... Anh yêu em từ lúc nào?". Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim đang run rẩy. Cô sợ sệt hỏi, giọng điệu vẫn tràn đầy sự nghi ngờ.

Ngay từ khi còn nhỏ cô chỉ quen với mấy việc giết người, đối với mấy chuyện đối nhân xử thế thì hoàn toàn ngây thơ. Huống chi giờ cô lại đang hoang mang trước tình yêu.

Lãnh Thiên Dục nở nụ cười nhạt: "Có lẽ ngay lần đầu tiên thấy em, anh đã sa chân vào vũng bùn rồi".

"Lần đầu tiên thấy em? Là lúc em ám sát anh à?". Thượng Quan Tuyền không hiểu.

Lãnh Thiên Dục lắc đầu, đôi mắt hắn trở nên sâu xa mà u ám: "Mười năm trước, anh mười tám tuổi, còn em mới có tám tuổi thôi. Đôi mắt em trong veo như thủy tinh chiếu sâu vào tận trong tim anh".

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt: "Anh... sao có thể yêu một cô bé tám tuổi chứ?"

Người đàn ông này sao lại kì quái vậy?

"Cho nên cái tên Quý Dương kia mới bảo anh là trâu già gặm cỏ non". Lãnh Thiên Dục cảm thấy sự lạnh lẽo trong trái tim đang tan ra, tâm tình cũng trở nên rất tốt.

"Nhưng mà...". Hắn nở nụ cười thản nhiên: "Cỏ non là em chỉ có thể để con trâu già là anh gặm thôi".

"Xì...". Thượng Quan Tuyền không nhịn được bật cười ra tiếng. Cô lập tức thay đổi nét mặt: "Anh cho rằng chỉ bằng mấy câu nói ngon ngọt của anh là em sẽ tha thứ cho anh à?

Anh nói dối anh là vị hôn phu của em, sau đó hôm nay còn bắt ép em, chẳng lẽ anh không biết em đã có...".

Cô nói một lèo, vẻ mặt ấm ức.

Thượng Quan Tuyền không hề biết lúc này cô đáng yêu đến mức nào. Tuy cô rất muốn hận người đàn ông này nhưng lại phát hiện những lời nói vừa rồi của hắn khiến sự phẫn hận trong lòng cô biến mất...

Trong mắt Lãnh Thiên Dục lúc này, Thượng Quan Tuyền hết sức ngây thơ. Hắn yêu thương kéo cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, mỗi động tác đều tràn ngập sự áy náy và thương tiếc.

"Tuyền, xin lỗi em. Là anh không tốt, vừa rồi có làm đau em không, giờ em có thấy không thoải mái ở đâu không?". Giọng nói của hắn đầy lo lắng và thân thiết.

Mặt Thượng Quan Tuyền đỏ đến mức có thể luộc chín một quả trứng chim, cô cúi đầu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu

Người đàn ông này thật quá xấu tính, sao lại có thể nói chuyện mờ ám như vậy chứ? Khiến cô muốn hận cũng không hận nổi!

Lãnh Thiên Dục thấy sắc mặt Thượng Quan Tuyền ửng hồng, trái tim cũng khẽ rung động. Hắn ôm cô vào lòng, giọng nói êm ái vang lên bên tai cô...

"Tuyền, tha thứ cho anh, được không?"

"Còn lâu. Anh xấu xa như thế, lúc nào cũng bắt nạt em, vừa hung hăng vừa tự đại...".

Thượng Quan Tuyền trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, bắt đầu lên án "hành vi phạm tội" của hắn!

Lãnh Thiên Dục mỉm cười, yêu chiều gõ nhẹ vào cái trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi của cô. Hắn yên lặng lắng nghe sự lên án của cô, đợi cô nói xong mới cúi người xuống, vỗ nhẹ lên bụng cô rồi nói:

"Con à, mẹ không tha thứ cho bố rồi, làm sao bây giờ? Hay là con khuyên mẹ đi, được không?"

"Anh...".

Thượng Quan Tuyền dở khóc dở cười, cô chưa từng thấy mặt này của Lãnh Thiên Dục.

Người đàn ông này luôn trầm ổn và tàn nhẫn, không ngờ hắn lại có một mặt như vậy.

Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm thúy như đang mỉm cười. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác kiêu ngạo thật sự khi sắp được làm bố.

"Em còn chưa nói sẽ sinh con cho anh! Vẫn còn đang suy xét đấy nhé!". Thượng Quan Tuyền hơi nghiêng đầu, cố ý giận dỗi.

Cái gì?

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng: "Tuyền, đừng suy xét nữa, cũng đừng bỏ con đi, được không?". Ngữ khí của hắn tràn đầy sự lo lắng và cảm giác sợ hãi không biết tên.

"Để em giống cái máy sinh con à?". Thượng Quan Tuyền bĩu môi, tay nắm chặt một góc chăn, bất mãn kháng nghị.

"Tuyền...".

Lãnh Thiên Dục cực kì dịu dàng kéo cô vào lòng, giọng nói nặng nề, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc: "Đừng nghĩ thế, em là người phụ nữ quan trọng nhất của anh, cũng là nữ chủ nhân duy nhất của Lãnh gia!"

"Nữ chủ nhân của Lãnh gia?". Thượng Quan Tuyền giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, cô thấy vẻ mặt hắn đang cực kì nghiêm túc.

Lãnh Thiên Dục cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, như len lỏi vào tận trong tim cô.

"Tuyền, từ trước tới nay anh không hề biết mùi vị của tình yêu ra sao. Sau khi gặp em anh mới biết em là người phụ nữ mà cả đời này anh sẽ yêu thương, cho nên anh muốn em trở thành nữ chủ nhân của Lãnh gia, trở thành cô dâu của Lãnh Thiên Dục anh".

Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Lãnh Thiên Dục, trái tim vì những lời vừa rồi lại càng đập rộn ràng... Trở thành cô dâu của hắn? Chẳng lẽ hắn đang cầu hôn cô sao?

Người đàn ông này vừa bá đạo và tàn nhẫn, cho dù cầu hôn cũng như đang ra mệnh lệnh vậy!

Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền không nói gì, ánh mắt vốn đang bình tĩnh lại hiện lên tia bối rối và bất an. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng phải trải qua giây phút vừa căng thẳng vừa hồi hộp thế này. Bàn tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cô, hắn thấy cô hơi né tránh liền nói đầy kiên định: "Tuyền, em đang trốn tránh cái gì? Chẳng lẽ em... không muốn?"

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lóe lên tia khác lạ, cô hơi rụt rè nhìn vào đôi mắt Lãnh Thiên Dục, thì thầm: "Dục... Em không biết hiện giờ có nên đồng ý với anh không. Bây giờ em còn chưa nhớ ra mọi chuyện trước kia, như vậy là không công bằng đối với cả anh và em".

"Tuyền, nói yêu anh đi". Lãnh Thiên Dục lập tức cắt ngang lời cô, ánh mắt sắc bén nhìn Thượng Quan Tuyền, dường như đang chờ đợi một lời hứa hẹn và khẳng định.

"Em...". Thượng Quan Tuyền nắm chặt ga giường, đôi môi anh đào mấp máy, muốn nói lại thôi.

"Tuyền...".

Lãnh Thiên Dục cảm thấy trống ngực đang đập dồn dập, dường như sắp rơi xuống vực sâu, hắn cố áp chế cảm giác đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Tuyền, trong lòng em, anh có phải người quan trọng nhất mà em từng nhắc tới không?"

Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp đối mặt với vấn đề này. Cho tới nay, hắn chỉ theo thói quen và tác phong làm việc xưa nay của mình, mạnh mẽ giữ cô lại bên cạnh, buộc cô phải tiếp nhận hắn, quen với sự tồn tại của hắn. Trước giờ hắn luôn dùng hành động cướp đoạt. Cho tới bây giờ hắn lại mong muốn có được cô, chưa bao giờ nghĩ đến suy nghĩ của người khác.

Nhưng Tuyền thì khác! Khi hắn nhận ra mình đã thật sự yêu cô, trái tim hắn cũng theo tâm trạng của cô mà lên xuống. Hắn muốn cô được vui vẻ, dù hắn cưỡng ép cô ở lại bên cạnh thì bây giờ hắn muốn biến nó thành sự cam tâm tình nguyện.

Mãi lâu sau, Thượng Quan Tuyền mới ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn Lãnh Thiên Dục, cất giọng đầy kiên định và chân thành: "Dục, em chưa thể trả lời ngay được. Vì em đang bị mất trí nhớ nên em không thể hoàn toàn thoải mái được. Em không biết cách yêu một người, cũng không biết hận một người thì sẽ như thế nào. Anh giải thích cho em đi, mọi chuyện em đều không hiểu...".

Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền không hề chớp mắt. Sau đó, hắn ôm chặt cô vào lòng, tì cằm lên đầu cô, nhẹ giọng nói: "Tuyền, anh sẽ không lấy đứa con để buộc em phải gả cho anh. Anh sẽ cho em thời gian, đợi đến ngày em hoàn toàn yêu anh!"

Thượng Quan Tuyền áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của hắn, cảm giác quen thuộc và ấm áp bao trùm lấy cô. Dần dần, đôi mắt cô rưng rưng nước mắt cảm động...

"Cám ơn anh, Dục...". Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại kiều diễm hơi run run chạm vào đôi môi hắn.

Lãnh Thiên Dục cảm thấy trái tim mình cũng đau nhói vì sự mơ hồ và bất lực của cô. Hắn hóa bị động thành chủ động, dịu dàng hôn đôi môi cô... Dần dần, dục vọng quen thuộc lại dâng lên trong lòng...

Hắn đột nhiên đẩy cô ra, hít sâu một hơi. Hắn chỉ còn biết cười khổ, xem ra năng lực tự chủ của hắn với cô gái này hoàn toàn bằng không. Dù sao Thượng Quan Tuyền mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi, đối với chuyện mang thai còn hết sức mông lung, hắn sao có thể làm chuyện có lỗi với cô thêm nữa...

"Tuyền, tiểu yêu tinh, xem ra sau này vì em mà anh bị cấm dục rồi". Nhìn bộ dạng ngơ ngác vô tội của cô, Lãnh Thiên Dục xoa nhẹ tay lên đầu cô rồi nói.

Thượng Quan Tuyền cúi đầu cười, chui cả người vào trong chăn, cảm giác ấm áp hạnh phúc lan tràn mọi nơi...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net