Chương 212: Vì yêu mà lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn, Lãnh Tang Thanh hết sức ngạc nhiên. Cô khẽ nói: "Ôi, chị dâu, chị xinh đẹp quá nhé! Con của hai anh chị nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp!"

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, đôi mắt càng thêm nặng nề, cô nở nụ cười khổ. Đôi mắt cô không còn vẻ hồn nhiên như trước mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, cô đặt tay lên bụng, bất giác thốt ra nỗi lo lắng trong lòng...

- Người như tôi sẽ có được hạnh phúc thế sao....

Giọng nói trầm thấp của cô khiến Lãnh Thiên Dục đau lòng. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Tuyền, có anh ở bên cạnh em, mọi chuyện đều có thể".

Nhìn vào đôi mắt sâu như biển ấy, Thượng Quan Tuyền rất căng thẳng. Cô thở dồn dập, vô thức thốt lên: "Không, Lãnh Thiên Dục, anh không thể đối xử tốt với tôi như thế được, chúng ta ở hai thế giới khác nhau".

Câu nói này hoàn toàn khiến mọi người kinh ngạc, nhất là Lãnh Thiên Dục. Đôi mắt hắn lóe lên tia nghi hoặc, từng gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt u ám ấy...

- Tuyền... Em nhớ ra chuyện gì rồi à?

Những người khác cũng vui mừng nhìn Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền đảo mắt nhìn mọi người xung quanh. Khi cô vô tình thấy Phong đứng ở một góc thì ánh mắt lóe lên tia phức tạp, nhưng không để mọi người kịp nhận ra thì đã nhanh chóng biến mất...

Cô cụp mắt xuống, ổn định lại tâm trạng rồi mỉm cười: "Không, em không nhớ được gì cả".

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Lãnh Thiên Dục than nhẹ một tiếng, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Không sao, từ từ sẽ nhớ ra thôi, em đừng miễn cưỡng bản thân".

Thượng Quan Tuyền gật đầu, tuy cô không nhìn Phong nhưng có thể cảm nhận có một ánh mắt đầy nghi hoặc đang nhìn chằm chằm cô.

*****

Bóng đêm dần bao phủ xuống biệt thự Lãnh gia, dưới ánh trăng mông lung, căn biệt thự càng thêm phần mộng ảo và mỹ lệ. Chiếc rèm cửa màu trắng ngà nhẹ nhàng bay bay trong cơn gió đêm gợi lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của Thượng Quan Tuyền đang đứng bên cửa sổ...

Cô như đang nằm mơ, mơ một giấc mơ dài, một giấc mơ bình thường nhưng tràn ngập sự ngọt ngào và hạnh phúc xa xỉ. Nhưng rồi giấc mơ cũng phải kết thúc, sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Thượng Quan Tuyền cực kì sợ hãi cảm giác khi hoàn toàn tỉnh táo như thế này. Nó khiến cô buộc phải suy nghĩ về mọi chuyện, nhất là những chuyện xảy ra sau khi cô bị mất trí nhớ.

Hôm đó người cô nhìn thấy ở biệt thự của Niếp Ngân thì ra chính là giáo phụ Nhân Cách, người đàn ông trẻ tuổi kia là Sax Ân; thì ra người muốn cướp lấy con chip lại chính là người trong gia tộc của Mafia. Kể từ sau khi con chip biến mất, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cô...

Đúng là con chip đang ở trong tay cô thật, nhưng hiện tại cô không biết phải xử lý với con chip này như thế nào, cô mới chỉ giấu con chip ở biệt thự của Lãnh Thiên Hi mà thôi!

Ngay khi Thượng Quan Tuyền khôi phục lại trí nhớ, cô rất muốn nói cho Lãnh Thiên Dục biết. Nhưng... khi cô nhìn thấy ánh mắt Phong lúc đó, cô thấy rất khác thường!

Cô vẫn không quên hình xăm kì lạ trên đầu vai Phong. Cô luôn mơ hồ cảm giác rằng hình xăm này kì lạ, không phải vì nó là Medusa mà ở chính hình con rắn lượn vòng trên hình xăm đó...

Quan trọng hơn là, cô cũng nhớ rõ lúc trước Niếp Ngân cũng đã xăm lên vai cô, nhưng không biết tại sao từ sau lần đó cô lại không hề nhìn thấy hình xăm nào trên vai mình cả!

Rốt cuộc là thế nào? Hai hình xăm có liên hệ gì với nhau không?

Cô cảm thấy mình đã từng nhìn thấy hình con rắn trên hình xăm đó ở đâu đó rồi!

Thêm việc tổ chức BABY-M có quan hệ với người của gia tộc Mafia, mà mục đích của bọn họ lại chính là lão đại của Mafia. Hàng loạt nghi vấn khiến Thượng Quan Tuyền phải đưa ra một quyết định. Đó chính là... tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, sau đó dần dần tìm hiểu toàn bộ chân tướng sự việc.

Thứ nhất là chuyện năm đó Niếp Ngân giết Bùi Tùng. Thứ hai là thân phận của Phong, mục đích thật sự của việc anh ta ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục là gì. Thứ ba là mục đích của giáo phụ Nhân Cách, ngoài việc có liên quan đến tổ chức BABY-M thì phía sau ông ta còn có ai khác không?

Đối mặt với những chuyện này, Thượng Quan Tuyền biết việc có lợi nhất chính là... ở lại bên cạnh Lãnh Thiên Dục!

Cô đang chìm đắm trong dòng suy tư thì Lãnh Thiên Dục mở cửa đi vào. Khi hắn thấy cô đang yên lặng đứng bên cửa sổ thì liền mỉm cười, nhưng...

Đôi mắt quá mức bình tĩnh của Thượng Quan Tuyền khiến hắn hơi kinh ngạc... Hắn thậm chí còn nghĩ rằng lúc này hắn đang nhìn thấy một Thượng Quan Tuyền không hề bị mất trí nhớ.

- Tuyền... - Hắn khẽ gọi, giọng nói tràn đầy từ tính, có chút nghi hoặc và lo lắng.

Thượng Quan Tuyền nghe vậy thì cả người hơi run lên. Cô lập tức quay đầu lại, sự bình tĩnh trong mắt không còn nữa, chỉ còn sự trong veo như làn nước mùa thu trong đôi mắt ấy.

- Sao lại ở đây, gió đêm thổi vào, em sẽ bị cảm lạnh đấy! - Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng bước lên ôm lấy cô, sau đó cùng cô ngồi xuống đầu giường.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, hít thở hương thơm thanh nhã của cô khiến hắn cảm thấy hơi nghẹt thở... tình yêu nồng đậm lan tràn khắp lòng hắn...

Hô hấp của Thượng Quan Tuyền bắt đầu trở nên hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên ửng hồng tựa như những đám mây trên bầu trời chiều khiến người khác phải mến yêu.

Cô đang yêu Lãnh Thiên Dục sao?

Thượng Quan Tuyền không thể không nhớ rõ sự thật này. Phải chăng là do ông trời sắp đặt nên tình yêu giữa hai người mới nảy nở kể từ sau khi cô mất trí nhớ?


- Hôm nay chắc em mệt lắm, bọn Quý Dương là như thế đấy, chỉ cần tụ tập với nhau ở một chỗ thì đuổi cũng không đi! - Giọng nói trầm thấp đầy yêu thương vang lên.

Thượng Quan Tuyền yên lặng dựa vào người hắn, cho tới bây giờ cô mới cảm thấy mình đang thực sự gần gũi với người đàn ông này. Nhưng mà... sự ấm áp này liệu có thể tiếp tục trong bao lâu?

Cô vô thức ôm chặt lấy Lãnh Thiên Dục, trong lòng đau đớn. Cảm giác sợ mất đi ngày càng mãnh liệt trong lòng cô, cô chưa từng có cảm giác như thế này bao giờ.

Dường như phát hiện ra vòng tay ôm chặt của cô, Lãnh Thiên Dục hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cũng ôm chặt cô vào lòng. Tuyền, Tuyền của hắn...

- Dục... - Lát sau, Thượng Quan Tuyền dịu dàng như một chú mèo con dán chặt người vào lồng ngực hắn, thì thầm nói - Em đột nhiên muốn ngồi xích đu ở vườn hoa tử vi, anh đi với em được không?

- Cứ theo ý em thôi, cô bé ạ! - Lãnh Thiên Dục yêu chiều hôn lên môi cô một cái rồi khẽ nói.

Vườn hoa tử vi trong màn đêm tràn ngập không khí lãng mạn. Ánh trăng trong như nước chiếu sáng khắp vườn hoa, mỗi đóa hoa như ngập tràn trong ánh trăng lóng lánh ấy. Cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua mang theo hơi thở của mùa hạ, vuốt ve lên da thịt, dịu dàng như bàn tay âu yếm của người yêu.

Thượng Quan Tuyền ngồi trên xích đu, Lãnh Thiên Dục ở đằng sau chậm rãi và kiên nhẫn đẩy xích đu cho cô khiến thân hình mảnh khảnh của cô bay lên rồi hạ xuống, đầy ngọt ngào và ấm áp.

Tiếng cười khẽ của cô vang lên! Cô ngẩng đầu, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi cơn gió thổi vào mặt...

Con người đúng là không biết đủ! Lúc cô mất trí nhớ thì cố gắng muốn nhớ lại, nhưng giờ khi đã khôi phục lại trí nhớ thì cô lại lưu luyến những đoạn hồi ức vô ưu vô lo trước đây...

Chiếc xích đu chậm rãi đung đưa, Lãnh Thiên Dục dừng động tác, đứng ở một bên, bóng hình cao lớn anh tuấn kéo dài trên mặt đất...

Hắn mỉm cười đầy thỏa mãn, hai tay khoanh trước ngực tận hưởng bức tranh đẹp trước mắt...

Ánh trăng sáng chiếu lên bộ quần áo bằng lụa mỏng trên người Thượng Quan Tuyền tựa như có một vầng sáng nhạt bao quanh lấy cô, càng tôn lên làn da trắng mịn màng ấy.

Từng đóa hoa tử vi tím kết hợp cùng mùi hương thơm thanh nhã trên người cô khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn...

Ngay lúc này đây, Lãnh Thiên Dục ngây người ngắm nhìn Thượng Quan Tuyền...

Hắn chưa bao giờ biết rằng một người con gái lại có thể trong sáng đến vậy, khiến cả thể xác lẫn tâm hồn hắn đều rung động!

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng mình, Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, mái tóc đen dài như thác nước xõa ra, bay bay phất phơ trong làn gió đêm...

Đôi mắt cô trong veo như làn nước càng hấp dẫn trái tim Lãnh Thiên Dục hơn.

- Dục... - Cô ngừng xích đu lại, nhẹ nhàng gọi tên hắn rồi giơ tay về phía hắn.

Lãnh Thiên Dục bước đến gần Thượng Quan Tuyền, ngồi lên chiếc xích đu rồi ôm lấy cô.

Hình ảnh hai người ôm nhau thắm thiết giữa biển hoa tím càng ngọt ngào hơn.

- Tuyền, em đẹp quá... - Hắn không hề che giấu cảm giác rung động và tình yêu chân thành trong lòng mình, ánh mắt đầy thâm tình như biển sâu, giọng nói trầm thấp làm say lòng người như một loại rượu quý.

Lúc này đây, tuy không có rượu nhưng cả hai người đều như đang say...

Thượng Quan Tuyền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngón tay xanh xao nhẹ nhàng phủ lên mặt hắn, phác họa từng đường nét anh tuấn như được điêu khắc, hàng lông mày kiếm đầy quyền uy, sống mũi cao thẳng kiên nghị, đôi môi mỏng mà khêu gợi, từng đường nét góc cạnh như một tác phẩm hoàn hảo khiến người khác quên cả hít thở.

Đôi mắt vốn lạnh lùng giờ tràn đầy sự chân thành, thâm thúy không thấy đáy như biển sâu khiến cô hoàn toàn đắm chìm trong đó...

Đây là người đàn ông của cô sao? Là người đàn ông cô yêu nhất sao?

Lúc này, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng biết rõ trái tim mình thuộc về ai!

Thì ra duyên phận là do trời định, ngay từ lần đầu tiên ngoái đầu nhìn lại, trái tim cô đã không ngừng đập liên hồi. Mãi cho đến khi hắn lại xuất hiện một lần nữa, trái tim cô lại càng thêm rung động trước sự mãnh liệt và bá đạo của hắn...

Đêm đó, hắn không chỉ chiếm đoạt cơ thể cô, quan trọng hơn là... trái tim cô cũng vì hành động cuồng dã của hắn mà lạc mất đường!

Thì ra người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô không phải là Niếp Ngân mà chính là người đàn ông đang ở trước mặt cô đây – Lãnh Thiên Dục!

Quả thật tình cảm không thể trốn tránh, đúng như những lời Lãnh Thiên Dục đã từng nói với cô... càng trốn tình thì tình lại càng theo!

Nhìn vẻ mặt cô như đang bước vào thế giới thần tiên, Lãnh Thiên Dục dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô rồi khẽ bật cười...

- Cô bé, ở cùng với anh thì không cho phép em nghĩ đến chuyện khác! Nhìn anh! – Hắn giống như một đứa trẻ, để ý nhất cử nhất động của Thượng Quan Tuyền.

- Đồ bá đạo!

Thượng Quan Tuyền gắt giọng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: "Dục, mười năm trước vì sao anh lại yêu em, lúc ấy em chỉ mới có tám tuổi thôi mà!"

Lãnh Thiên Dục vùi khuôn mặt tuấn tú vào suối tóc đen nhánh của cô, hơi thở đàn ông phả vào tai cô: "Cô bé ngốc, tình yêu vốn là chuyện rất kì diệu, còn em thì giống như tiểu yêu tinh nên ngay từ lúc đó mới có thể nắm giữ lấy trái tim anh".

- Đáng ghét!

Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng phản bác lại, nhưng trái tim vì những lời vừa rồi của hắn lại rung động. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng tấm lòng của người đàn ông lạnh lùng này, hắn thật sự, thật sự rất cố chấp với thứ tình cảm này.

Lát sau, cô lấy can đảm nhìn sâu vào đôi mắt thâm trầm của hắn, khẽ hỏi: "Dục, anh yêu em nhiều đến mức nào?"

Lãnh Thiên Dục ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày lại: "Em định làm khó anh đấy à, vấn đề này anh trả lời thế nào được?"

Nhìn thấy sự ảm đảm trong đôi mắt cô, hắn hơi nhếch môi lên cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mũi cô rồi lên tiếng:

- Tuyền, anh chỉ biết rằng vì yêu em, anh tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, thậm chí vứt bỏ cả tính mạng mình!

Thượng Quan Tuyền nghe vậy thì trái tim đập "Thịch" một tiếng, sau đó nó như đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực cô.

- Dục, anh biết rõ thân phận của em, anh và em như nước với lửa, anh có nghĩ rằng nếu em khôi phục lại trí nhớ thì sẽ thế nào không? – Cô hơi lo lắng hỏi.

Bàn tay to của hắn vỗ nhẹ lên người cô, hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới lớp áo lụa mỏng. Lãnh Thiên Dục không hề do dự đáp lại: "Tuyền, em phải nhớ kỹ, dù em có khôi phục lại trí nhớ hay không thì chúng ta yêu nhau là sự thật!"

Trái tim Thượng Quan Tuyền lại đập rộn ràng – đã yêu nhau...

- Tuyền! – Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai cô, để cô nhìn thẳng vào hai mắt hắn, giọng nói trầm thấp đầy ngang bướng:

- Anh chỉ biết rằng anh yêu em, ngay từ thời khắc đó em đã là người phụ nữ của anh. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, dù phải đối mặt với tình huống gì thì sự thật này mãi mãi không thay đổi.

- Dục... - Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất ngọt ngào, một người đàn ông lạnh lùng như vậy mà lại có thể cố chấp vì tình yêu như thế - Tại sao?... Tại sao anh lại chọn em... Bên cạnh anh còn có nhiều người khác...

- Bởi vì anh chỉ yêu mình em! – Lãnh Thiên Dục kiên định ngắt lời Thượng Quan Tuyền. Lúc này hắn không hề tức giận chút nào, qua ánh mắt cô, hắn biết cô cũng yêu hắn, nhưng tại sao lại muốn trốn tránh?

- Tuyền, rốt cuộc em đang trốn tránh điều gì? – Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ của cô, thầm thở dài một hơi, đáy lòng dâng lên cảm giác đau nhói.

Thượng Quan Tuyền muốn nói lại thôi, nhìn vào đôi mắt của Lãnh Thiên Dục, cô thấy đau lòng: "Em sợ... Dục. Em rất sợ...".

Chỉ trong chớp mắt, đôi mắt cô lóe lên tia trốn tránh, cô dựa vào người hắn, giọng nói nhẹ và vô lực: "Đừng đối xử tốt với em như vậy, em sợ mình sẽ mất đi...".

Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt thâm thúy lại, nhìn cô gái trong lòng mình đầy sắc bén. Hắn giơ tay nâng cằm cô lên, lát sau, hắn mới lên tiếng:

- Sắp tới chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ!

- Cái gì? – Thượng Quan Tuyền vô thức kêu lên một tiếng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

- Dục, anh vừa nói...

- Anh sẽ tổ chức hôn lễ, anh muốn em sẽ trở thành vợ chính thức của Lãnh Thiên Dục anh, trở thành người phụ nữ của anh! – Lãnh Thiên Dục mở miệng nói, giọng nói trầm thấp nặng nề như đá tảng áp vào lòng người.

Hắn không chỉ muốn cơ thể của cô mà còn muốn có được trái tim cô một cách trọn vẹn!

- Không được! – Thượng Quan Tuyền cự tuyệt. Cả hai người đều không biết tương lai sẽ ra sao, sao có thể cho đối phương thêm hy vọng chứ?

- Không được? – Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mắt chim ưng nheo lại...

- Tại sao lại không được? – Ngữ khí của hắn dần cao lên, khiến Thượng Quan Tuyền sợ hãi nhưng không thể trốn tránh.

- Em... - Thượng Quan Tuyền không biết phải nói sao, cô cắn chặt răng vào môi – Tóm lại chúng ta không thể kết hôn!

- Em đã mang thai cốt nhục của Lãnh gia, vậy mà lại không muốn gả cho anh? – Lãnh Thiên Dục đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, bóng dáng cao lớn của hắn tạo thành áp lực vô hình trong cô...

Thượng Quan Tuyền đau lòng, kết hôn ư? Sao cô có thể kết hôn được? Chỉ cần cô còn là đặc công thì sẽ không thể tiếp nhận được thứ tình cảm thiêng liêng này, trừ khi... cô đoạn tuyệt với tổ chức BABY-M!

Cô biết Niếp Ngân quan tâm đến cô, khi cô mất trí nhớ anh ta đã cho phép cô ở lại Lãnh gia... đó là giới hạn lớn nhất rồi.

- Dục, xin anh đừng ép em, được không? – Đôi môi anh đào của cô hé mở, nói ra mấy lời, giọng nói vô lực.

- Tuyền... - Lãnh Thiên Dục cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn...

- Em không muốn gả cho anh, chẳng lẽ người em yêu là Niếp Ngân? – Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên giống như lời thủ thỉ của người yêu nhưng tràn đầy sự lo lắng và đau khổ.

- Không, em không yêu Niếp Ngân, là... - Thượng Quan Tuyền vốn là người trắng đen rõ ràng. Khi cô nhìn vào đôi mắt hắn, cô vội vã lên tiếng đính chính lại.

Lãnh Thiên Dục cảm thấy ấm áp, hắn vuốt nhẹ tay lên má cô như đang tuyên cáo quyền sở hữu...

- Người em yêu là Lãnh Thiên Dục anh!

Đây không còn là câu hỏi nữa mà là sự khẳng định đầy chắc chắn của người đàn ông.

Thượng Quan Tuyền thở dồn dập, cô đứng dậy. Ánh trăng chiếu sáng khiến cô đẹp như một nữ thần. Cô không trả lời gì nữa, cánh tay trắng như tuyết nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực hắn...

- Dục, nếu anh thật sự yêu em vậy thì cứ giữ lại em bên cạnh anh, đừng quan tâm gì nhiều nữa... - Cô nhất định phải ở bên cạnh hắn, cô không thể trơ mắt nhìn hắn gặp nguy hiểm được.

Nhưng Lãnh Thiên Dục không biết suy nghĩ trong lòng cô, hắn siết chặt eo cô, cúi người tuyên bố: "Đương nhiên rồi, em sẽ phải ở bên cạnh anh cả đời này".

- Anh thật sự sẽ vì em mà làm bất cứ chuyện gì sao? – Cô ngẩng đầu hỏi, nhưng lại chạm vào môi hắn... Ngay sau đó, đôi môi ngọt ngào của cô bị liền bị hắn ngậm lấy...

Nụ hôn mang theo chút trừng phạt nhưng lại đầy chân thành, ăn mòn lý trí của cô...

Sau khi lưu luyến buông cô ra, ngón tay dài của hắn nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cất giọng đầy tự tin và chắc chắn: "Sao em lại nghi ngờ lời anh nói? Vì em, anh tình nguyện làm bất cứ chuyện gì!"

Đôi mắt hắn đầy chân thành và quyết tâm...

Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, hàng lông mi dài run run như cánh ve, nhìn thẳng vào mắt hắn, lấy hết dũng khí ra nói: "Vậy anh... có vì em mà rời khỏi tổ chức Mafia không?"

- Rời khỏi Mafia? – Lãnh Thiên Dục hỏi ngược lại, ánh mắt thâm sâu đầy suy tư.

- Đúng, rời khỏi Mafia, không làm lão đại nữa! – Thượng Quan Tuyền kiên định lặp lại.

Lãnh Thiên Dục đăm chiêu nhìn đôi mắt đầy quyết tâm của Thượng Quan Tuyền, hắn nhíu mày lại đầy nghi ngờ. Đôi mắt chim ưng của hắn hơi nheo lại, hắn không trả lời mà hỏi lại cô:

- Tuyền, em đã khôi phục lại trí nhớ rồi, đúng không?

Thượng Quan Tuyền căng thẳng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem tại sao hắn lại hỏi như vậy... Ngay sau đó, cô nghĩ ra... bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng...

- Em... không... - Cô bất giác thì thầm, đầu óc đang không ngừng tính toán xem nên trả lời thế nào.

- Tuyền, anh chưa bao giờ nói với em về chuyện của Mafia, vậy sao em lại biết? – Hắn giơ tay lên vuốt má cô, giọng điệu tuy mềm nhẹ nhưng lại đầy suy đoán.

- Em nghe Vận Nhi nói! – Thượng Quan Tuyền cắn răng đem Bùi Vận Nhi làm lá chắn cho mình, cô cụp mắt xuống nói.

Khi mọi việc còn chưa điều tra ra rõ ràng thì cô không muốn để Lãnh Thiên Dục biết mình đã khôi phục lại trí nhớ, cô không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

- Thật không? – Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, đôi mắt đầy phức tạp.

- Ừm! – Cô nín thở, gật đầu lên tiếng – Dục, anh chưa trả lời em!

Lãnh Thiên Dục dường như cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều nữa, nghe cô nhắc nhở, đôi mắt hắn ánh lên tia tình cảm dịu dàng, đôi môi mỏng hé mở nói ra những lời đầy kiên định: "Yên tâm, chỉ cần anh giải quyết xong một chuyện thì sẽ làm theo lời em!"

- Giải quyết một chuyện? – Thượng Quan Tuyền vô thức lặp lời lời vừa rồi của Lãnh Thiên Dục, sau đó, cô vội vã ngẩng đầu nhìn hắn – Không, Dục, em muốn anh rời khỏi nơi đó ngay!

- Tại sao?

Lãnh Thiên Dục thấy phản ứng hôm nay của Thượng Quan Tuyền rất khó hiểu, hơn nữa... tại sao cô lại cứ khăng khăng muốn hắn làm như vậy?

- Vì... - Thượng Quan Tuyền muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy khó xử. Lát sau, cô nhẹ nhàng nói – Vì em nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, anh còn ở trong tổ chức đó thì em sợ anh sẽ gặp bất lợi!

Lãnh Thiên Dục cười nhẹ, cúi người nhìn cô, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt cô: "Tuyền, em lo lắng cho anh, phải không?"

Trái tim Thượng Quan Tuyền nhói lên, cô phủ tay mình lên tay hắn, nhẹ giọng nói: "Anh biết là được rồi... Em...".

Cô cắn răng vào môi, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn: "Em sợ mất anh!"

- Tuyền...

Lãnh Thiên Dục không thể khống chế, ôm Thượng Quan Tuyền vào trong ngực. Lúc này cô đã làm cho một con người luôn kiên cường trở thành một người đàn ông đầy dịu dàng.

Hắn chỉ muốn yêu thương cô, chăm lo cô thật tốt, cứ như vậy yêu chiều cô...

Hắn biết Thượng Quan Tuyền luôn không dám đối mặt với tình cảm của mình, vậy mà cô có thể nói ra những lời như vậy thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net