Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể không thừa nhận sinh mênh rất quan trọng



Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ lạnh lẽo, nhưng những giọt mồ hôi trên mặt bộ trưởng Từ vẫn không ngừng túa ra, dường như ông ta đang phải trải qua thời khắc khiếp đảm của cuộc đời.

- Lập tức nghĩ cách giải quyết chuyện này cho tôi, nếu không ông đừng trông mong gì cả.

Lăng Thiếu Nghị không còn kiên nhẫn nữa.

Bộ trường Tử liên tục gật đầu:

- Được, tôi lập tức đi làm, phó tổng giám đốc Lăng!

Cốc! Cốc! Cốc!

- Vào đi! – Lăng Thiếu Nghị lại ngồi xuống ghế.

Chad vội vã đến trước bàn làm việc của Lăng Thiếu Nghị, vẻ mặt sốt ruột: "Phó tổng giám đốc Lăng, vừa rồi tôi mới nhận được tin, họ nói đã phái đội cứu viện và trực thăng tới khu vực xảy ra thiệt hại để tìm kiếm rồi".

Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị sáng ngời: "Dù có thế nào thì chúng ta nhất định phải tìm được anh cả trước khi phiên giao dịch cuối tuần bắt đầu, nếu không hậu quả sẽ khó lường".

Chad gật đầu: "Phó tổng giám đốc Lăng, tôi muốn đích thân tới khu vực đó một chuyến".

Lăng Thiếu Nghị suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, anh tới đó đi, tôi muốn có người báo tin cho đám phóng viên. Đến đó chắc chắn sẽ có nhiều phóng viên túc trực, anh cứ tùy cơ ứng biến, nếu cần thiết thì có thể nhờ chính phủ bên đó giúp sức. Tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian, ổn định thị trường chứng khoán".

- Được! – Chad lập tức đáp lời.

* * *

Có lẽ, con người ta luôn luôn hướng tới sự sống. Dù trong quá trình đó có gian khổ đến mức nào, thì khi vươn tới nơi cao nhất cũng đều cảm thấy được tự do hòa mình với gió.

Nếu như ngay cả hy vọng vào sự sống cũng không còn thì thật là đau khổ, sự kiên định rồi đến những lần trải nghiệm lần lượt bắt con người ta phải nếm thử.

Khi Lăng Thiếu Đường cố gắng dùng sức, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, hy vọng về sự sống cũng lóe lên, xua tan đi bước chân của tử thần.

- Hinh Nhi... Rốt cuộc chúng ta cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi!

Vẻ mặt tiều tụy của Lăng Thiếu Đường lộ rõ vẻ vui mừng, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.

Tuy chỉ là một tia sáng nhạt nhòa nhưng lại có thể mang đến chút dưỡng khí.

Kỳ Hinh không thể cử động nổi, trải qua thời gian dài thiếu dưỡng khí, cô đã lâm vào trạng thái mơ hồ.

Hàng lông mi dài không còn chút sinh khí che chặt đôi mắt đang nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu xuống đầy tái nhợt, dọa lòng người.

Trong lòng cô vẫn ôm chặt đứa bé trai.

Đứa bé như nắm được chiếc bè gỗ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Kỳ Hinh, đôi môi khô nứt cho thấy thằng bé bị thiếu nước nghiêm trọng.

- Hinh Nhi... tỉnh lại đi, Hinh Nhi...

Lăng Thiếu Đường cố nén đau đớn trên người, thở hổn hển, kéo vai Kỳ Hinh, cố gắng gọi tên cô.

Nếu anh tính toán không sai thì anh và Kỳ Hinh đã lâm vào tình trạng này trong khoảng hai ngày. Vì từ nhỏ anh đã tiếp nhận đặc huấn nên có thể chống cự đến tận bây giờ.

Dựa vào ham muốn được sống mãnh liệt và sự kiên định trong con người mình, rốt cuộc anh cũng cố gắng đục một lỗ thủng to hơn để ánh mặt trời chiếu vào.

Kỳ Hinh suy yếu tựa đầu vào ngực Lăng Thiếu Đường, vẫn không hề có chút tiếng động nào.

- Hinh Nhi, em mau tỉnh lại cho anh!

Lăng Thiếu Đường gào thét, trái tim như bị ai đó dẫm đạp lên.

Anh cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, so với cảm giác hít thở không thông thì Kỳ Hinh không có tiếng động nào càng khiến anh sợ hãi đến cực điểm.

Anh biết cô luôn cố gắng, luôn tin tưởng anh có thể đem lại hy vọng và ánh mặt trời.

Hàng lông mi dài của Kỳ Hinh hơi run lên tựa như cánh ve, dè dặt cẩn trọng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Cô khó khăn mở mắt ra, sau đó hàng lông mày hơi nhíu lại.

- Ưm... – Kỳ Hinh giơ tay lên.

Bởi vì đã quen với bóng tối, đột nhiên lại có ánh sáng chiếu vào khiến cô chưa kịp thích ứng.

Lăng Thiếu Đường cực kỳ vui mừng, anh dùng cơ thể mình để che đi một phần ánh sáng, cho cô chút thời gian để thích ứng, ngón tay dài dịu dàng vỗ lên mặt cô.

Khi thấy đôi môi khô cong của Kỳ Hinh, anh không do dự chút nào, cúi người xuống...

Nụ hôn này không hề có ngông cuồng mà chỉ nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi ấm áp của mình tạo nên chút nước cho đôi môi của Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh bỗng chốc như tìm được nguồn nước, ra sức bám chặt lấy.

- Đường...

Qua ánh mặt trời nhàn nhạt, rốt cuộc Kỳ Hinh cũng nhìn rõ được gương mặt kiên nghị của Lăng Thiếu Đường, lúc này ánh mắt anh vẫn đầy kiên định.

- Hinh Nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi. Em kiên trì một chút, chúng ta có thể ra ngoài rồi...

Lăng Thiếu Đường vui mừng nói với Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cố gắng nở nụ cười, cô liếm môi nói: "Đường, đứa bé... đứa bé sao rồi?"

Cô thật sự không còn chút sức lực nào.

Tuy luôn ở trong trạng thái mơ hồ nhưng tay cô vẫn giữ chặt lấy thằng bé, qua chút hơi thở mỏng manh đó đã khiến cô yên lòng phần nào.

Có lẽ con người luôn vì người khác mà gắng gượng, giống như cô và Lăng Thiếu Đường, trong hoàn cảnh như vậy luôn chống đỡ cho nhau. Sau khi thấy đứa bé này, hy vọng được sống lại càng tăng lên mãnh liệt.

Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường dò xét hơi thở của đứa bé, ánh mắt đầy vui mừng:

- Đứa nhỏ này vẫn còn sống... nhưng cơ thể bị mất nước nghiêm trọng!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net