Chương 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu thương

Khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Kỳ Hinh, anh biết cô gái ngốc nghếch này luôn kìm nén, cô luôn tin tưởng và hy vọng vào anh.

Trong cả quá trình, anh không hề nhìn thấy sự luống cuống hay điên cuồng và tuyệt vọng của cô, từ đầu tới cuối chỉ có dáng vẻ lạnh nhạt của Kỳ Hinh khiến anh càng không thể buông tay.

Chad ở phía đối diện Lăng Thiếu Ðường cũng mím môi lại, anh ta uống một ngụm rượu vang rồi nhẹ giọng nói:

- Xem ra trận thiên tai này xảy ra cũng không phải là không tốt, còn có thể tạo nên một chuyện tốt!

Lăng Thiếu Ðường nghe ra ý của Chad nhưng vẫn không hề tức giận, khóe môi lại cong lên nụ cười, ánh mắt chưa hề rời khỏi Kỳ Hinh.

- Nếu bây giờ tôi bảo anh lập tức quay về thì anh có cho rằng tôi lạnh lùng quá không? – Chad có vẻ buồn cười, nhìn Lăng Thiếu Ðường.

Thật ra, Lăng Thiếu Ðường và Kỳ Hinh có ngày hôm nay, anh ta cũng thấy vui mừng.

Ánh mắt Lăng Thiếu Ðường nhìn Kỳ Hinh hệt như đang nhìn người yêu, không hề rời mắt đi chỗ khác. Xem ra cơn dư chấn này đã kéo hai người lại gần nhau hơn, chuyện xấu biến thành chuyện tốt, đúng là Tái ông mất ngựa, chưa biết họa phúc thế nào.

Khóe miệng Lăng Thiếu Ðường cong lên, anh tựa lưng vào ghế, lười biếng nói:

- Cậu không phải là lạnh lùng đâu, mà cực kỳ lạnh lùng!

Chad bật cười, nếu so về độ lạnh lùng thì sao có thể bì được với Lăng Thiếu Ðường chứ?

- Thiếu Nghị đang ổn định giá cổ phiếu à? – Lăng Thiếu Ðường nhẹ nhàng hỏi.

Chad gật đầu: 

-Ðúng, mấy ngày nay anh ấy luôn ứng phó với đám cổ đông và thị trường chứng khoán. Trải qua chuyện lần này, phó tổng giám đốc Lăng quả thực đã tốn không ít công sức.

Lăng Thiếu Ðường có chút đăm chiêu rồi gật đầu.

- Chỉ cần Thiếu Nghị toàn tâm toàn ý với công ty, với năng lực của nó, tôi cũng không vội quay về.

Ngữ khí điềm nhiên, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Chad hơi nhíu mày: 

-Nhưng, mọi người đều nhất trí cho rằng anh nên xuất hiện trước phiên giao dịch cuối tuần, nếu không nhất định thị trường chứng khoán sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao Thiếu Nghị cũng không phải tổng giám đốc của tập đoàn, chuyện này các cổ đông sẽ không để yên.

Lăng Thiếu Ðường uống cạn ly rượu rồi nói:

- Tôi sẽ giải thích qua truyền thông, lần này tôi không muốn gây ồn ào thêm, không cần mời nhiều phóng viên, một hai người đại diện có uy tín là được!

Chad trầm ngâm, đó cũng không phải vấn đề quá khó, nhưng...

- Các cổ đông nhất định sẽ yêu cầu câu trả lời thỏa đáng của anh!

- Tôi sẽ tham dự cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng mọi chuyện phải chờ Hinh Nhi bình phục đã.

Ngữ khí của Lãng Thiếu Ðường hết sức kiên định, không cho phép thương lượng thêm.

Lúc này, ngoài Kỳ Hinh ra, trong lòng anh không có gì là quan trọng cả.

Kỳ Hinh hôn mê, vì mất nhiều năng lượng nên cô ngủ rất lâu, đã ngủ trên giường hai ngày rồi, cho đến sáng sớm ngày thứ ba...

Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ sát sàn trong phòng bệnh cao cấp chiếu vào, tỏa sáng cả một căn phòng, thấm đượm cả vào chiếc thảm trải sàn, mọi thứ trông đều đầy sức sống.

Trên đầu giường là hương thơm dịu nhẹ của những đóa hoa, trong ánh nắng sớm mai, mùi hương vương vít khắp căn phòng.

Lãng Thiếu Ðường mặc một chiếc áo sơ mi, cúc áo phía trên không cài để lộ ra làn da khêu gợi, xuống dưới là chiếc quần Âu tôn lên đôi chân thon dài của anh.

Ðôi mắt anh hết sức rạng rỡ, có thể thấy anh đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường.

Khi xem xong tạp chí New York, anh đặt tờ báo xuống sofa rồi đi về phía giường bệnh.

Kỳ Hinh đang ngủ yên hệt như một thiên sứ, vẻ mặt đã có sắc hồng, hàng lông mi dài không còn run lên bất an như trước nữa.

Lăng Thiếu Ðường khẽ thở dài, ngón tay dài xoa lên gò má mềm mại của Kỳ Hinh, cảm giác trơn láng khiến anh rung động.

Anh biết qua việc lần này, cô đã cực kì hoảng sợ và tuyệt vọng khi cái chết cận kề.

Trong lòng Lăng Thiếu Ðường cảm thấy cực kỳ áy náy. Nếu không gặp anh, có lẽ Kỳ Hinh sẽ giống những cô con gái nhà giàu khác, hưởng thụ cuộc sống ấm áp nhàn nhã.

Ðôi mắt anh đầy đau lòng, anh cúi người xuống, dịu dàng hôn lên trán cô.

Sau đó, anh vào phòng tắm, lấy khăn mặt rồi quay lại bên giường, nhẹ nhàng mở cúc áo cô ra, cẩn thận lau mặt, cổ, xương quai xanh khêu gợi của cô.

Lúc này, đôi mắt của Lăng Thiếu Ðường đầy si mê, cẩn thận và nhẫn nại chăm sóc người yêu đang nằm trên giường bệnh.

Ðường... thật ra em... em luôn tin rằng, chỉ cần có anh ở bên cạnh... dù có chết em cũng thấy hạnh phúc.

Hinh Nhi... em yêu anh sao?

Ðường... em luôn yêu anh... yêu đến đau đớn... nhưng vẫn cứ yêu...

Mỗi khi nhớ tới những lời này, trái tim anh lại như bị bóp nghẹn, tim đập liên hồi. Cô yêu anh đến đau đớn, nhưng dù là vậy, cô vẫn yêu anh!

Ðôi mắt thâm thúy của anh giờ tràn đầy tình cảm. Trong tình cảnh như vậy, cô đã giao hết toàn bộ lòng tin cho anh, vậy nên anh không cho phép cô chết, vì cô là người phụ nữ anh muốn nắm tay đi đến trọn đời.

Tất cả vẫn chưa muộn!

Khóe miệng Lăng Thiếu Ðường cong lên nụ cười yêu thương, trong lòng anh, chỉ có Kỳ Hinh mới có tư cách trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Lăng. Anh đột nhiên lại phát hiện ra muốn được đứng trong nhà thờ cùng Kỳ Hinh.

Khuôn mặt Kỳ Hinh trắng trẻo như hòn ngọc Minh Châu sáng loáng dưới ánh mặt trời.

Tia sáng chiếu vào phòng càng làm nổi bật làn da non mịn trắng như tuyết của cô.

Trên người cô tỏa ra mùi hương dịu nhẹ...

Lăng Thiếu Ðường chỉ cảm thấy mùi hương ấy đang di động quanh chóp mũi, lượn lờ không thể tiêu tan, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười trìu mến:

- Khuôn mặt đẹp như trăng Trung thu, sắc đẹp như đóa hoa mùa xuân!

Anh nhẹ nhàng cuốn mấy sợi tóc của Kỳ Hinh vào ngón tay, đôi mắt đen láy như ánh sao phát sáng rực rỡ.

Lăng Thiếu Ðường yên lặng ngắm nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm.

Anh nghiêng người xuống, hôn lên đôi môi non mềm của cô một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nhưng cảm thấy không đủ, lại vươn đầu lưỡi ra trêu đùa môi cô...

- Ưm... – Trong cơn mê man, Kỳ Hinh cảm thấy đôi môi mình đang bị cắn nuốt.

Lăng Thiếu Ðường hơi nhíu mày lại, rồi anh cúi đầu cười:

- Em xem em kìa, hại anh không nhịn được lại phải trộm hương hoa, quên mất em vẫn còn đang mê man.

Dường như nghe thấy giọng nói thủ thỉ của Lăng Thiếu Ðường, đôi mắt Kỳ Hinh hơi lay động, rồi cô mở to mắt ra.

Ðôi mắt anh lập tức đầy vui mừng.

- Hinh Nhi...

Anh nhẹ giọng gọi tên cô, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng nâng người Kỳ Hinh dậy, để cô dựa vào đầu giường.

- Ðường... – Giọng nói của Kỳ Hinh hơi khàn, nhưng không còn nghiêm trọng như trước.

- Em... em đã nằm đây lâu chưa?

Lăng Thiếu Ðường véo nhẹ mũi cô, rồi mỉm cười đầy yêu chiều: Em đã ngủ hai ngày rồi!

Kỳ Hinh hơi đỏ mặt, cô không ngờ mình lại nằm ngủ lâu như vậy.

Cô cảm giác cả người đều đang hết sức mệt mỏi, ngay cả ánh mặt trời cũng đang lười biếng miễn cưỡng chiếu vào trong phòng. Căn phòng có màu trắng tinh, xung quanh thoang thoảng hương hoa khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nhất là Lăng Thiếu Ðường! Lúc này anh mặc bộ quần áo tối màu, nhưng khuôn mặt anh tuấn không hề có chút gì lạnh lùng mà lại đầy tình cảm và ấm áp, khiến cô mỗi lần nhìn anh lại cảm thấy mình đang đi lạc.

Khóe miệng Lăng Thiếu Ðường cong lên nụ cười ấm áp, anh đưa tay chạm vào phần mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng vỗ về miệng vết thương, ánh mắt đầy đau lòng.

Vết thương ở chỗ mắt cá chân của cô đã được điều trị, cũng khôi phục rất nhanh, may mà không tổn hại đến xương cốt, có thể điều trị bằng thuốc được.

Lăng Thiếu Ðường cẩn thận chạm nhẹ vào làn da cô...

Cảm giác buồn buồn từ chân truyền ra khắp người khiến Kỳ Hinh thở gấp, hai chân động đậy không ngừng.

- Cô bé mẫn cảm này! Nào, để anh đỡ em xuống giường, thử xem chân còn đau không! – Anh bật cười, rồi đỡ cô dậy.

Trước mắt cô là bàn tay to của anh, ánh mắt lúc này đầy phức tạp và cảm động.

Ðây là bàn tay có thể hô mưa gọi gió, bàn tay chinh phục, cũng chính bàn tay này đã cứu cô lúc gặp nguy hiểm, khiến cô hoảng sợ và lo lắng...

Nhìn bàn tay này, trong lòng cô lại cảm thấy lúng túng.

Cô nhạy cảm cảm nhận được, quan hệ giữa cô và anh đã biến đổi đầy kỳ diệu, sự biến đổi ấy khiến cô chờ mong, nhưng lại khiến cô có phần sợ hãi.

Cô không biết mình sợ cái gì, tại sao khi con người vừa thoát khỏi nguy hiểm, việc suy xét vấn đề lại cảm thấy phức tạp như vậy?

- Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Ðường nhẫn nại chờ cô, không hề cưỡng ép kéo tay cô. Anh biết rõ suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả.

Lúc này ánh mắt của Kỳ Hinh hết sức nhẹ nhàng khiến trái tim Lăng Thiếu Ðường bồi hồi không thôi.

Cô mỉm cười, thanh nhã như đóa hoa cúc, càng như bầu trời lúc nhuộm đỏ ánh mặt trời, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giơ ra, chậm rãi đặt vào bàn tay dày rộng và ấm áp của anh.

Lăng Thiếu Ðường chậm rãi nắm tay lại, vây kín lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Trong lòng Kỳ Hinh đột nhiên dâng lên một cảm giác ổn định và vững chãi.

Ðúng vậy, cảm giác này giống như một lữ hành đã lặn lội đường xa, rốt cuộc cũng tìm được một nơi có thể yên tâm ở lại, trong lòng không còn cảm giác mệt nhọc gì nữa, có thể yên lòng chìm vào giấc ngủ ngon.

Mũi chân cô nhẹ nhàng đặt xuống thảm trải sàn, bên hông là cánh tay rắn chắc của anh. Kỳ Hinh không dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn không còn sự dũng cảm và kiên cường khi ở trong khu vực bị thiệt hại.

Hơi thở đàn ông vây quanh lấy cô, thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Ðường lại càng sát lại người cô hơn.

- Sao rồi? Còn đau không? – Anh hỏi đầy quan tâm.

Kỳ Hinh được Lăng Thiếu Ðường dẫn đi vài bước.

- Không còn đau lắm, chỉ hơi bất tiện thôi!

Ngữ khí dịu dàng có chút gì đó không xác định.

Lăng Thiếu Ðường yên tâm thở phào một hơi, dường như đã hoàn toàn yên tâm.

- A... – Kỳ Hinh đột nhiên thở gấp, cả người nghiêng về phía Lăng Thiếu Ðường.

Lăng Thiếu Ðường lập tức kinh hãi, khuôn mặt đầy căng thẳng: Em sao thế?

Kỳ Hinh hơi nhíu mày lại, nhưng trong chốc lát lại mỉm cười:

- Không sao! Chắc vừa rồi em dùng sức nên mới thấy không thoải mái! Không sao rồi!

Lăng Thiếu Ðường đau lòng vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp vang lên:

- Không được, lát nữa anh sẽ bảo bác sĩ chụp X-quang cho em, như vậy anh mới yên tâm được.

Anh hoàn toàn không biết rằng khuôn mặt mình lúc này cãng thẳng ra sao, giọng điệu cũng dịu dàng và trìu mến đến mức nào.

Lăng Thiếu Ðường hoàn toàn bị nước mắt của Kỳ Hinh làm cho hoảng sợ. Anh nhanh chóng lau nước mắt cho cô, động tác dịu dàng như đang che chở, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

- Hinh Nhi, em đừng khóc, em mà khóc là trái tim anh đau đớn lắm!

So với vết thương ở tay, lúc này, trái tim Lăng Thiếu Ðường còn đau hơn. Kỳ Hinh như một giấc mơ vậy!

Chỉ cần cô khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt là Lăng Thiếu Ðường lại hốt hoảng.

- Anh... anh sẽ mãi đối xử với em như thế này ý?

Cô hỏi một câu nhẹ nhàng và có phần không xác định.

Kỳ Hinh thật sự rất sợ lúc này Lăng Thiếu Ðường đối xử tốt với cô chỉ là nhất thời, sau khi trở về, liệu cô có còn được yêu thương trìu mến như thế này không?

Lăng Thiếu Ðường dịu dàng nâng mặt Kỳ Hinh lên, cúi người hôn lên những giọt nước mắt của cô. Anh không vội trả lời câu hỏi của cô mà bỗng bế bổng cô lên, sải bước đến bên giường rồi đặt cô xuống.

Trong lòng Kỳ Hinh thấy rất bất ổn. Cô nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lăng Thiếu Ðường, đôi mắt thoáng chút bất an, liền cụp mắt xuống.

Cô đang hy vọng xa vời sao?

Kỳ Hinh giận chính bản thân mình, tại sao lại tưởng rằng mình được yêu chứ?

Bàn tay to của Lăng Thiếu Ðường nhẹ nhàng vuốt ve mặt Kỳ Hinh, sau đó nâng cằm cô lên...

- Nhìn vào mắt anh! - Giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng vang lên.

Kỳ Hinh ngẩng mặt lên, bỗng chốc như rơi vào vực sâu không thấy đáy trong đôi mắt anh.

- Hinh Nhi, em có biết em quan trọng thế nào với anh không? Vì em, anh tình nguyện buông tay tất cả, bao gồm cả sinh mệnh! Em hiểu không?

Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, không hề có chút do dự nào.

Kỳ Hinh kích động nói không ra lời.

Sao cô có thể không tin tưởng lời anh nói chứ? Ngay cả khi súng ở ngay sau gáy, anh cũng chẳng hề nhíu mày lấy một cái, mà chỉ nắm chặt tay cô. Lúc dư chấn xảy ra, anh dùng cơ thể rắn chắc để che chở cho cô. Khi cánh cửa sập xuống, anh cũng không để ý đến tay mình mà cứu cô. Khi bị nhốt trong bóng tối, tuyệt vọng, cũng chính sức mạnh kiên cường của anh đã chống đỡ cho cô.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, sao cô còn có thể nghi ngờ tấm chân tình của anh được chứ?

Kỳ Hinh cảm thấy cực kỳ ấm áp. Ðôi tay trắng như tuyết của cô ôm chặt lấy cổ Lăng Thiếu Ðường, gương mặt xinh đẹp dán sát vào phần cổ của anh.

Lăng Thiếu Ðường thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự mềm mại trong lòng, bàn tay to cũng đặt sau lưng cô.

- Hinh Nhi, Hinh Nhi của anh....

Mùi hoa dịu nhẹ cùng ánh mặt trời lan tỏa, tất cả yên tĩnh đến mức hoàn hảo.

Thời gian trôi qua dường như thật sự rất nhanh, có Lăng Thiếu Ðường cẩn thận chăm sóc, vết thương của Kỳ Hinh hồi phục rất nhanh.

Thời tiết rất đẹp, mây trắng trên trời cũng lững lờ trôi, giống như tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này.

Khi ánh mặt trời xuyên qua đám lá cây dày đặc, chiếu những vệt nắng loang lổ xuống dưới, Lăng Thiếu Ðường nhẹ nhàng nói với Kỳ Hinh: "Em mệt rồi, nghỉ một lát đi!"

Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Mấy ngày vừa rồi, Kỳ Hinh luôn đi tản bộ trong khu phòng bệnh, chân cô cũng hồi phục rất nhanh.

Nghe xong, cô gật đầu, sau đó đã bị Lăng Thiếu Ðường bế lên.

- Ðường, anh mau thả em xuống đi! - Kỳ Hinh vội vàng nói.

Tuy rằng đây là khu giường bệnh cao cấp, nhưng nếu có người đi vào, thấy cảnh này thì xấu hổ lắm.

Lăng Thiếu Ðường cười ha ha, tiếng cười sang sảng như chưa bao giờ thoải mái đến vậy. Anh không để ý tới sự thẹn thùng của Kỳ Hinh, trái lại vẫn bế cô đi đến chỗ ghế ngồi dưới gốc cây.

Anh vây hai tay lại, hoàn toàn cố định thân hình bé bỏng của cô trong lòng mình, cằm nhẹ nhàng tỳ vào đỉnh đầu cô, hưởng thụ mùi hương ngát từ cơ thể cô tỏa ra.

Xem ra anh thật sự mê muội cô rồi.

- Ðường, anh bỏ em ra đi, em ngồi trên ghế là được rồi! - Kỳ Hinh nhẹ nhàng xoay người lại, hơi đỏ mặt nói.

- Sao thế? Em sợ màn ân ái của chúng ta bị người khác bắt gặp à? - Lăng Thiếu Ðường cọ trán với Kỳ Hinh, ngữ điệu đầy cưng chiều.

- Ai ân ái với anh chứ? - Kỳ Hinh ngây thơ kháng nghị.

Sau đó, đôi môi anh đào của cô đã bị Lăng Thiếu Ðường ngậm lấy, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng tiến vào khoang miệng cô, đôi mắt đen dần trở nên thâm trầm.

- Ưm.... - Kỳ Hinh khẽ thở dốc, tim cũng đập dồn dập, dịu dàng đáp lại nụ hôn của Lăng Thiếu Ðường.

Cô cũng học theo anh, dùng đầu lưỡi của mình phác họa lại khóe môi gợi cảm của anh, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề hơn.

- Cô bé, em đang dụ dỗ anh đấy, có biết không?

Lăng Thiếu Ðường thì thầm bên tai cô, giọng nói thô cát.

Cũng khó trách anh lại như vậy. Thời gian này vì sợ làm ảnh hưởng tới vết thương của Kỳ Hinh nên anh vẫn cố nín nhịn. Hôm nay lại bị cô khiêu khích như vậy, dục vọng bị đè nén mấy ngày qua lại bị châm lên.

Kỳ Hinh thở gấp, vì đang ngồi trên đùi Lăng Thiếu Ðường nên cô có thể hiểu rõ ý của anh.

- Anh đúng là đồ đáng ghét! - Cô xấu hổ giơ bàn tay trắng trẻo lên đánh anh.

Lăng Thiếu Ðường cúi đầu cười. Ðúng vậy, giờ chưa phải lúc, anh không thể nóng vội được.

Lát sau, Kỳ Hinh nhẹ nhàng hỏi: "Đường, hôm đó.... những người muốn giết anh là loại người nào?"

Ðôi mắt cô đầy bất an.

Tình cảnh ngày hôm đó cô vẫn nhớ rõ, nhất là khẩu súng ấy, mỗi lần nhớ lại là cô lại thấy run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net