Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có biến số cũng có kỳ ngộ



"Bích Doanh, bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy!"

Kỳ Chấn Đông ngắt lời Chúc Bích Doanh, nhưng ánh mắt vẫn đặt ở trên người Lăng Thiếu Đường.

Nhìn anh thật lâu, sau đó Kỳ Chấn Đông mở miệng nói:

"Cháu đã nắm rõ hết tình hình tài chính của Kỳ thị rồi sao?"

Khoé miệng Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng lên, anh đến gần Kỳ Chấn Đông, nhàn nhạt nói:

"Từ nửa năm trước cháu đã chú ý đến tình hình thực tế của Kỳ thị rồi, có thể là nói như vậy, bản báo cáo thành tích và sản nghiệp thực tế của Kỳ thị gần hai năm qua cháu đều rất rõ!"

Đột nhiên thân thể Kỳ Chấn Đông chấn động, ông nhìn Lăng Thiếu Đường, trong ánh mắt ông ngập tràn vẻ kinh ngạc và khó tin, ông không nghĩ cậu thanh niên này sẽ tìm hiểu kĩ càng như vậy.

"Bố - -"

Kỳ Hinh lo lắng không yên gọi Kỳ Chấn Đông một tiếng.

Trong lòng cô cảm thấy hoảng sợ, cô không rõ vì sao Lăng Thiếu Đường muốn nói những lời này, chẳng lẽ anh không biết nói những lời này không chỉ khiến bố kinh ngạc mà ngay cả cô cũng vậy sao?   

Trời ạ, anh đã sớm chú ý đến Kỳ thị từ trước, hơn nữa toàn bộ hoạt động của Kỳ thị anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, người đàn ông này - vì sao anh chưa từng nói với cô những điều này?

Kỳ Hinh cũng giống như bố dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lăng Thiếu Đường, cô bày ra vẻ mặt khó hiểu .

Đột nhiên Kỳ Chấn Đông cười ha ha, ông vỗ vào tay Lăng Thiếu Đường nói:

"Tốt, tốt! So với cha của cậu, cậu thật sự giỏi hơn ông ấy rồi , quả nhiên không hổ là vương giả trời sinh trong hoạt động thương nghiệp , xem ra bác thật sự già đi rồi! Không chịu thua cũng không được !"   

Trong giọng nói thẳng thắn chứa đầy hàm ý khen ngợi.

Lăng Thiếu Đường hờ hững, khoé miệng gợi lên ý cười:

"Nào có, dù sao cháu vẫn là thế hệ sau, còn muốn học hỏi rất nhiều thứ từ bác Kỳ, về sau những chuyện có liên quan đến hoạt động của Kỳ thị, bác Kỳ còn phải nhắc nhở nhiều mới tốt!"

Kỳ Chấn Đông cười lắc đầu:

"Thiếu Đường, có cháu quản lý Kỳ thị, bác thật sự yên tâm, dù sao bác Kỳ cũng già rồi, ý tưởng và hành động cũng không được như những người trẻ tuổi!"

Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, không nói gì.

Kỳ Hinh thấy Kỳ Chấn Đông phản ứng như vậy. Kinh ngạc nói không ra lời. Đồng thời, hiển nhiên Chúc Bích Doanh cũng kinh sợ , làm sao có thể như thế này?

Kỳ Chấn Đông hoàn toàn nhìn thấy phản ứng của hai người, ông nhẹ giọng nói:

"Kỳ thực Thiếu Đường làm như vậy là vì muốn trợ giúp Kỳ thị, chẳng phải hành vi bỏ một viên đá xuống giếng.

"Tại sao có thể như vậy, Chấn Đông? Hiện tại Kỳ thị bị cậu ta thu mua rồi !"Chúc Bích Doanh dường như không thể tin vào tai của mình.  

Kỳ Chấn Đông nhàn nhạt cười:

"Sau khi Kỳ thị trải qua lần này, căn bản sẽ không thể trở mình, trừ phi có thể kiếm được thật nhiều tiền trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng thực tế điều này không thể làm được, hơn nữa hiện tại Kỳ thị còn đang dính đến chuyện buôn bán lừa đảo, giá cổ phiếu rớt xuống, đang lúc này nếu Lăng thị thu mua Kỳ thị, tương đương với việc kéo Kỳ thị đứng lên, như vậy, Kỳ thị sẽ không phải đóng cửa ! Nhưng mà - - "

Nói tới đây, Kỳ Chấn Đông ngừng lại, nhìn Lăng Thiếu Đường.

Trong lòng Kỳ Hinh cả kinh. Sau khi cô hiểu chuyện, lập tức nhìn về phía Lăng Thiếu Đường. Tiếp lời của bố:

"Nhưng mà nếu làm như vậy, Lăng thị tài phiệt sẽ gặp rất nhiều vấn đề, thậm chí sẽ kéo theo việc Lăng thị có thể suy sụp, rối loạn. Thứ nhất, Lăng thị phải hoàn toàn tiếp nhận các món nợ của Kỳ thị, nhưng vẫn không thể cứu vớt được giá cổ phiếu đang rớt của Kỳ thị trở về như trước; thứ hai, Lăng thị còn phải trả lời các câu hỏi đối ngoại thật thoả đáng, hơn nữa Kỳ thị còn liên quan đến việc buôn bán lừa đảo. Đường, anh làm như vậy sẽ rất nguy hiểm!"

Cô vội vàng nói.

Cô biết cục diện hiện tại của Kỳ thị đã không thể cứu vớt được nữa, tuy rằng lòng rất đau, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy Lăng thị vì Kỳ thị mà lấy mình ra làm vật thử hiểm.

Buôn bán là buôn bán. Nó tồn tại làm người ta khó có thể tính ra những tình huống xấu sẽ ập đến. Cô thật sự sợ Lăng Thiếu Đường sẽ bị loại chuyện xấu này cuốn vào muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Mà Chúc Bích Doanh cũng dần dần ẩn chứa nước mắt:

" Thiếu Đường, hoá ra cháu - - hoá ra cháu muốn trợ giúp bác Kỳ, vừa này bác - - bác còn - - " Bà nói đến đây, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.

Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt trả lời:

"Các người không cần nghĩ sự tình phức tạp như vậy, bởi vì cái gọi là chỗ có người thì sẽ có chuyện xấu, thời điểm có biến số cũng có kỳ ngộ, Kỳ thị còn được giúp đỡ, cho nên cháu mới làm như vậy!"

" Đường - - "

Nước mắt Kỳ Hinh chảy xuống, cô cắn môi nhìn anh, trong mắt chứa đầy cảm tạ cùng lo lắng.

"Cô bé ngốc, đừng khóc, bằng không hai bác sẽ cảm thấy lo lắng nếu giao em cho anh đấy!"

Lăng Thiếu Đường cưng chiều nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Cô bé đáng yêu, chẳng lẽ cô không biết nước mắt của cô khiến anh rung động như thế nào sao? Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô, anh chẳng ngại nhường hết toàn bộ mọi thứ cho cô!

Chúc Bích Doanh thấy thái độ của Lăng Thiếu Đường đối với Hinh Nhi, cũng cảm động rơi nước mắt, còn Kỳ Chấn Đông cũng vui mừng cười.

Lúc này, đột nhiên di động của Kỳ Hinh vang lên.

"Cô bé, ngoan, đừng khóc, nghe điện thoại đi."

Lăng Thiếu Đường không e dè ánh mắt của hai người khác, trìu mến hôn một cái lên trán cô, nhẹ giọng nói.

Trong lòng Kỳ Hinh xao động tràn đầy hạnh phúc, cô khóc thút thít, nhưng với động tác vô cùng thân thiết của Lăng Thiếu Đường cô say đắm như những dải lụa màu đang tung bay , cô gật đầu, cầm lấy di động đi ra khỏi phòng bệnh.

Kỳ Chấn Đông vui mừng thở dài một hơi, từ đáy lòng nói với Lăng Thiếu Đường:

"Thiếu Đường, hôm nay cháu giúp Kỳ thị, bác thật sự không biết nên nói như thế nào, nhưng bác không nhịn được muốn hỏi cháu một cậu, về sau nếu Kỳ thị phát triển cháu đã có kế hoạch chi tiết gì chưa?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net