Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng giây từng phút cảm nhận được hơi thở của anh



Khách sạn ChateauDe­La­Pi-­oline xây dựng vào thế kỷ 16, nơi này là sự dung hợp giữa lịch sử văn hoá và công trình hiện đại hoá, nhìn qua thì thấy rất xa hoa nhưng nó lại mang nhân khí (hơi thở của con người), đồ trang trí cao quý không lỗi thời, đẳng cấp cao đã được xem xét và chọn lọc rất kĩ mang lại cảm giác thoải mái cho mọi người .

Vì ờ gần khách sạn có bờ sông ­Arc. Bởi vậy, xuyên qua mặt đất được lát bằng đá cẩm thạch màu vàng nhạt, Kỳ Hinh còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy của sông Arc.

Xuyên qua cửa sổ sát đất xa hoa, Kỳ Hinh còn có thể ngắm cảnh đẹp ở ngoài vườn hoa .

Nơi này khí phái tao nhã, khung cảnh tuyệt đẹp, khiến cô thật sự yêu thích.

Đêm, nhẹ nhàng trang điểm cho Aix-en-Province, nơi này sáng rực như những ngôi sao, có lẽ là do không khí ở đây rất trong sạch, ngọn đèn xa hoa loé ra những tia sáng rực rỡ nhẹ nhàng bao bọc lấy cả khách sạn.

Kỳ Hinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, từ trên cao nhìn xuống ngắm cảnh đẹp nơi đây. Cô phát hiện, không biết từ lúc nào, bản thân thực sự đã không còn sợ độ cao rồi.....

Lăng Thiếu Đường đi đến sau lưng cô, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, đem cả thân thể của cô ôm vào trong lòng mình.

Áo sơ mi màu đen, hai cúc áo tuỳ ý mở ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nhưng ở trong bóng đêm lại hết sức gợi cảm khiến người ta phải u mê.

Anh nhìn Kỳ Hinh, lại phát hiện cô vẫn đang ngẩn người.

Vì thế, anh cúi đầu gọi một tiếng: "Hinh Nhi, nghĩ cái gì vậy?"

Anh dịu dàng hỏi cô, cô bé này có thói quen thường xuyên mất hồn như người đang ở cõi tiên khiến anh không cảm thấy sự tồn tại của mình trong căn phòng này.

Anh không cho phép cô xem nhẹ sự tồn tại của mình như vậy.

Khuôn mặt cương nghị anh tuấn hiện lên trên tấm cửa kính. Lộ rõ khí phách vương giả và khí chất mãnh liệt nóng nảy.

Kỳ Hinh mỉm cười, cô chỉ về nơi mộng ảo ở phía dưới chân, nói:

"Nếu những đứa trẻ không may mắn này có thể đứng ở trên đây nhìn ngắm cảnh đẹp, chúng sẽ rất vui đấy!"

Mấy ngày nay, ở trong đầu cô đều tồn tại ánh mắt và bóng dáng của những đứa trẻ có cuộc sống không được may mắn, bọn chúng rất hiểu chuyện, rất kiên cường, cho dù ông trời đối với bọn chúng không công bằng, bọn chúng cũng sẽ dùng thân thể nho nhỏ và ý chí mạnh mẽ của mình để chống lại .

Lăng Thiếu Đường cúi người, dán sát mặt mình vào mặt cô, động tác càng thêm thân mật, anh thấp giọng nói:

"Hinh Nhi, yên tâm đi, Lăng thị sẽ nghĩ cách trợ giúp những đứa trẻ đó!"

"Nếu chúng ta cạnh tranh đấu thầu thua thì sao? Ba tài phiệt khác có làm điều mà anh vừa nói không?." Kỳ Hinh vội vàng xoay người lại, nhìn Lăng Thiếu Đường sốt ruột nói.

Kỳ thực điều cô lo lắng là có căn cứ, lần cạnh tranh đấu thầu này Lăng Thiếu Đường phải tự mình tới tham gia, như vậy ba tài phiệt khác cũng sẽ đến đúng hẹn, cứ như vậy, cạnh tranh đến cùng.

Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra vẻ kiên nghị, khóe môi anh hơi nhếch lên nói: "Từ khi anh sinh ra cho tới bây giờ trong từ điển của anh không bao giờ có hai chữ 'thất bại', một người thất bại là một người chỉ biết buông tha cho mọi thứ, Hinh Nhi, em cho rằng anh sẽ dễ dàng buông tha sao?"

Hai tròng mắt của anh càng ngày càng sáng, còn sáng hơn cả những vì sao đêm, tiếng nói trầm ổn, bình tĩnh.

Kỳ Hinh tươi cười. Cô chống lại con ngươi kiên định của Lăng Thiếu Đường, nói: "Em biết chỉ cần anh muốn làm việc gì, thì nhất định sẽ thành công!"  

Cô không lầm khi yêu người đàn ông này, một người có thể thành công chỉ khi người đó biết điều hoà thế lực của mình, Lăng Thiếu Đường là người như vậy, anh kiên nghị tự tin và có khả năng vượt trội khác xa so với người bình thường.

Bên môi Lăng Thiếu Đường nở nụ cười, bàn tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Vì thế, Hinh Nhi, em không cần cảm thấy áp lực gì hết, biết không?"

Kỳ Hinh dùng sức gật đầu: "Chỉ cần có anh ở bên cạnh em, em không sợ gì cả!"

Lăng Thiếu Đường nhìn thấy cô tin tưởng mình như vậy, trong lòng cũng có chút đau khổ .

"Hinh Nhi, anh thường xuyên đi công tác không thể ở bên cạnh em, chẳng lẽ em không trách anh sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Hinh cười lắc đầu, cô dùng sức ôm Lăng Thiếu Đường, nói: "Sẽ không đâu, kỳ thực anh cũng đã sắp xếp nhiều thời gian cho em rồi! Hơn nữa, cho dù anh không có ở bên cạnh em, từng giây từng phút em vẫn có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp đập tim anh !"

"A?" Lông mày rậm của Lăng Thiếu Đường vặn vẹo, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ xúc động.

Kỳ Hinh ngẩng đầu, nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó xoay người, chỉ ra bên ngoài.

"Đường, ở Provence em có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ở đây anh đầu tư thành lập cảng thương mại mậu dịch chủ yếu bằng đường du lịch xuyên Châu Âu, hơn nữa, anh còn xây dựng mạng lưới vận chuyển bốn phương thông suốt, ở đây Lăng thị cũng được xem là cố chủ (chủ thuê) lớn nhất rồi, cung cấp 12400 cơ hội cho những người cần việc làm, cùng với 20 triệu Dollar giá trị sản lượng hàng năm. Tất cả những chuyện anh làm, còn không thể chứng minh hơi thở của anh đang tồn tại ở nơi đây sao? Cho nên, em không cảm thấy cô đơn, ngược lại em nên cảm tạ trời xanh vì đã để cho em gặp anh, yêu anh!"

Giọng nói của cô mềm nhẹ chứa đựng tình cảm sâu nặng đối với Lăng Thiếu Đường, nhìn thế giới nhỏ bé bên dưới cô tin tưởng Lăng Thiếu Đường sẽ dùng hai bàn tay cùng năng lực sáng tạo của mình tạo ra một vương quốc có sức hút.

Con ngươi thâm thúy, âm thầm hiện lên một tia xúc động, lật thân mình Kỳ Hinh lại, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cô, Hinh Nhi của anh đã khơi dậy tình cảm mãnh liệt trong lòng anh.

"Hinh Nhi... Bé ngốc..." Giọng nói của anh khàn khàn mê hoặc, khi nghe thấy còn cảm thấy nó nồng đậm, mê say hơn cả rượu.

Đang lúc chìm đắm trong giây phút lãng mạn của riêng hai người, chuông điện thoại thúc giục họp báo của Lăng Thiếu Đường vang lên. Rơi vào đường cùng, Lăng Thiếu Đường chỉ có thể lưu luyến rời khỏi đôi môi non mềm của Kỳ Hinh.

"Hinh Nhi, anh đi một lúc rồi về, chờ anh!" Hắn lướt nhẹ qua môi cô nói.

Kỳ Hinh đỏ mặt, mỉm cười gật đầu.

Lăng Thiếu Đường vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, lại quay đầu lại.

"Hinh Nhi, cầm lấy này!" Anh lấy ra một tờ chi phiếu đã kí tên đưa cho Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh nghi ngờ xem qua, sau đó nói: "Đường, anh - - "

Lăng Thiếu Đường cười nhéo mũi cô, cưng chiều nói qua: "Một lúc nữa khách sạn sẽ tổ chức bán đấu giá một số vật trưng bày, em xem có thứ gì muốn mua thì mua đi, chỉ cần điền trực tiếp số tiền lên trên đây là có thể mua rồi !"

Nói xong, anh đến gần Kỳ Hinh hơn, hôn lên cái trán trơn bóng của cô rồi đi ra khỏi cửa phòng.

"Đường - -" Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường đã biến mất, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net