Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc vây quanh



Mãi đến giữa trưa, Kỳ Hinh mới tỉnh lại, con ngươi nhẹ đảo quanh, hơi thở của Lăng Thiếu Đường đã biến mất trong không khí, ở bên cạnh cũng không có một bóng người.

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mơn trớn chỗ Lăng Thiếu Đường nằm, hình như vẫn đang còn chút hơi ấm.

Cô miễn cưỡng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán lên chíêc gối mà Lăng Thiếu Đường gối đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện ở trên môi, cô cảm thấy như mình đang nằm trong lòng anh.

Ánh mắt lơ đãng quét qua góc bàn, trên mặt thủy tinh trơn bóng có lưu lại một tờ giấy.

Kỳ Hinh hồi hộp, cô cầm tờ giấy lên.

"Hinh Nhi, anh biết em rất mệt, cho nên anh không nỡ đánh thức em, nhìn em ngủ say thật giống như một thiên sứ vậy, hôn em thật sâu! Ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn chờ anh trở lại!"

Là tờ giấy Lăng Thiếu Đường đã viết trước lúc rời đi, Kỳ Hinh cười, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô - - thật sự bị tình cảm nồng nhiệt của anh hành hạ mệt muốn chết rồi, cái tên xấu xa này, bản thân mình đã bị anh dạy hỏng rồi sao?

Kỳ Hinh ngượng ngùng nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng chứ trên giấy, mỗi nét chữ đều thể hiện sự cứng cáp, mạnh mẽ của anh, chính cô cũng có thể thấy đựơc bàn tay của Lăng Thiếu Đường to và đầy sức lực.

Cửa kính trong phòng tắm phản chiếu thân thể trắng nõn Kỳ Hinh cùng những dấu hôn màu đỏ, mặt cô đỏ lên, xương quai xanh khiêu gợi, bộ ngực đẫy đà với những dấu hôn màu đỏ nhạt thực mê người.

Kỳ Hinh nghĩ đến chiếc áo sơ mi ngày hôm qua, cô mỉm cười, chiếc áo sơ mi đó đã bị Lăng Thiếu Đường xé nát, đúng là một người đàn ông bá đạo.

Lăng Thiếu Đường, thật sự anh rất yêu cô! Tuy rằng anh không bao gìơ nói ra, nhưng Kỳ Hinh có thể cảm nhận đựơc, cảm giác được anh bao dung, được anh nuông chiều thật hạnh phúc!

Cô cười hạnh phúc, rồi đột nhiên cảm giác choáng váng ập đến....

Tay Kỳ Hinh chống đỡ trên gương, mãi cho đến khi cảm giác choáng váng biến mất, cô mới thở phì phò, đi ra ngoài, cô quyết định phải đi đến bệnh viện một chuyến, bởi vì cô thực sự không muốn vì chăm sóc mình mà Lăng Thiếu Đường tốn thời gian, nhất là trong khoảng thời gian này.

Chuông phòng vang lên, Kỳ Hinh đang đắm chìm trong hạnh phúc của bản thân, cô vội vã khoác áo ngủ đi ra ngoài.

"Tiểu thư Kỳ, đây thức ăn do Lăng tiên sinh dặn dò chúng tôi chuẩn bị, cô thử nhìn xem còn thiếu món gì mà cô muốn ăn nữa không?"

Phục vụ khách sạn nghiêm chỉnh đem thức ăn đến cho cô, sau đó đứng ở một bên cung kính hỏi.

Kỳ Hinh kinh ngạc lấy tay che miệng: "Từ sáng sớm Lăng tiên sinh đã dặn dò khách sạn làm những món này sao?"

"Vâng!"

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cô không ngờ Lăng Thiếu Đường lại chu đáo như vậy.

"Tốt lắm, tôi không cần thêm món gì nữa, cô đi ra ngoài trước đi!" Kỳ Hinh nhẹ giọng nói.

Người phục vụ của khách sạn đi ra ngoài, Kỳ Hinh nhìn qua những món ăn, bất đắc dĩ cười, chỉ một bữa cơm trưa mà thôi, cần gì phải xa hoa như vậy.

Kỳ Hinh đang nghĩ lung tung, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.

"Alo, Đường?" Cô vui vẻ nhấc máy.

"Đã rời giường rồi sao?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp, trầm thấp của Lăng Thiếu Đường.

"Vâng, em vừa mới dậy!" Kỳ Hinh không hề xấu hổ nói.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Lăng Thiếu Đường:

"Cơm trưa anh đã cho người chuẩn bị tốt, ăn xong rồi phải ngoan ngoãn uống hết bát nước yến, biết chưa hả?"

Trong giọng nói hàm chứa sự quan tâm tha thiết.

"Vâng!" Kỳ Hinh ngoan ngoãn đáp, đột nhiên vào lúc này cô cảm thấy rất nhớ Lăng Thiếu Đường.

"Đường, anh....anh...chừng nào thì anh trở về?" Cô hơi chần chờ hỏi.

Kỳ thực cô không muốn làm chậm trễ thời gian công tác của Lăng Thiếu Đường, nhưng trong lòng cô thực sự muốn anh mau trở về với cô.

"Hinh nhi, anh sẽ nhanh chóng xử lý hết mọi việc, cho nên em phải ngoan ngoãn chờ anh trở về, có được không?"

Lăng Thiếu Đường mềm nhẹ nói, trong giọng nói lộ ra chút đau lòng.

"Vâng, em sẽ đợi! Anh đang bận, không cần lo lắng cho em!"

Kỳ Hinh đem điện thoại di động dí sát vào tai, nhẹ giọng nói.

Kỳ Hinh ngoan ngoãn làm anh muốn bá đạo chiếm lấy, qua điện thoại anh nói:

"Hinh nhi, nói yêu anh!"

"Đường, em yêu anh!" Cô hướng tới microphone nói.

"Ngoan!"

Nghe Kỳ Hinh nói xong, Lăng Thiếu Đường mới lưu luyến tắt điện thoại.

Ánh mặt trời buổi trưa thật ấm áp, miễn cưỡng, ở một con hẻm đầy mùi hương thơm ngát, trong không khí luôn ngập tràn mùi hương của hoa Lavender...Loại cây này có mùi hương độc đáo, ở những nơi khác không thể tìm thấy nó được.

Một chiếc xe hơi xa hoa đang đi đến ngã tư.....

"Dừng xe!"

Kỳ Hinh nhìn khung cảnh mỹ lệ nơi đây, trong lòng không khỏi rung động, cô vội vàng nói với lái xe.

Cô nhẹ nhàng xuống xe. Hít sâu một hơi, quả thật không hổ là Provence, ngay cả trong không khí cũng chứa đựng sự lãng mạn không đâu có được.

Kỳ Hinh vui vẻ cúi người nhìn lái xe nói:

"Anh lái xe về khách sạn trước đi, tôi muốn đi một mình!"

Lái xe vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lo lắng:

"Tiểu thư Kỳ, như vậy không được, Lăng tiên sinh đã dặn..."

"Yên tâm đi, nếu Lăng tiên sinh biết, tôi sẽ giải thích với anh ấy, tôi thật sự muốn đi dạo phố một chút!" Kỳ Hinh ngắt lời lái xe nói.

"Vậy được rồi, tiểu thư Kỳ, cô cẩn thận một chút, nếu muốn dùng xe thì gọi điện thoại cho tôi!"

Lái xe suy nghĩ một chút rồi nói, hắn không dám đắc tội với Lăng tiên sinh, vị tiểu thư này hắn cũng không thể đắc tội được!

Kỳ Hinh gật đầu.

Ở Provence, hoạt động của mọi người diễn ra đều đặn khiến người khác không kịp nhìn. Lễ hội chanh(hay còn gọi là Lễ hội cam ở Menton miền Nam Pháp bắt đầu vào giữa tháng hai hằng năm, được tổ chức ở Menton, thủ phủ vùng Alpes Maritimes, miền Nam nước Pháp, thu hút hàng trăn ngàn du khách tới thăm quan, thưởng ngoạn) từ đầu tháng hai tới Festial d'Avignon tháng 7-8. Lễ hội hoa oải hương đến lễ hội huân y thảo vùng núi Provence tháng 8, bốn mùa phối hợp hài hòa thành năm tháng vô âu vô lo. Sắc thái tự do tạo thành linh cảm sáng tác cho các nhà nghệ thuật.

Kỳ Hinh đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, cô hoa cả mắt, kỳ thực bình thường cô rất ít khi đi bộ mà Lăng Thiếu Đường cũng vậy.

Con đường dành riêng cho người đi bộ này được ánh mặt trời chiếu sáng, ở đây được thiết kế rất nghệ thuật, hai bên phòng ốc, quán bar, nơi nào cũng có hình dạng độc đáo.

Kiến trúc cổ đại thời La Mã, đây là tác phẩm của một nhà nghệ thuật, bao quát xã hội văn minh hiện đại, ở đây mọi thứ đều hài hòa, yên tĩnh tốt đẹp.

Cô quên cả thời gian, nhìn ngắm lung tung, cứ đi một chút lại dừng lại một chút.

Mà cô không hề biết, vẻ đẹp Á Châu của mình đang thu hút ánh nhìn của mọi người bên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net