Chương 166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu lầm bị phản bội



Mang theo sự điên cuồng và sức lực mạnh mẽ, đáy mắt Lăng Thiếu Đường trở nên sâu thẳm khác thường, anh ôm lấy Kỳ Hinh, sau đó sải bước đi vào phòng ngủ.

Thân hình bé bỏng của Kỳ Hinh giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên giường, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao to của Lăng Thiếu Đường đã bổ nhào lên người cô.

"Đường - - "

Trong lòng Kỳ Hinh sợ hãi, cô cảm thấy Lăng Thiếu Đường như thú dữ muốn cắn nuốt con mồi, mà cô thì không có khả năng phản kháng, cô vừa định mở miệng nói chuyện, Lăng Thiếu Đường đã hôn lên môi cô.

Bàn tay to thô lỗ xé rách áo của cô, thân thể trắng nõn của Kỳ Hinh bại lộ trong không khí, nơi đẫy đà của cô không hề được che chắn, hiện lên trước mắt anh.

"Hinh Nhi... Vì sao? Vì sao em phản bội tôi?" Lăng Thiếu Đường nhìn cô, con ngươi đen sâu thẳm tản mát tia sáng lạnh lẽo.

Cánh tay rắn chắc vòng qua cái eo mảnh khảnh của cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên lỗ tai cô.

Cô là người phụ nữ duy nhất có thể chiếm giữ trái tim lạnh như băng của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất có thể đem lại sự ấm áp cho anh.

Bởi vì sợ cô buồn, sợ cô cảm thấy cô đơn, anh hận không thể bay đến đây trong vòng vài giây, mục đích chính là có thể mau chóng trở về Provence với cô, nhưng mà anh không nghĩ tới lúc anh kích động chạy về khách sạn, lại thấy cảnh tượng này xảy ra!

Làm sao anh có thể tha thứ cho sự phản bội này đây?

Kỳ Hinh ưỡn thẳng sống lưng, cảm giác sự run rẩy dọc theo lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu- -

"Đường..." Cô thì thào nói nhỏ, lại vô lực tránh khỏi sự nắm bắt của anh.

"Đau... Đau quá..."

Kỳ Hinh kêu lên khiến sự điên cuồng của Lăng Thiếu Đường dần dần lắng xuống.

Anh hơi rũ mắt xuống, mới phát hiện mình quá tức giận nên mất khống chế.

Bàn tay to đang nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô nổi gân xanh, các đốt ngón tay trở nên trắng. Móng tay đâm thật sâu vào da thịt non mềm của cô.

Anh ảo não nới lỏng ra- -

Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? 

Trong lúc vô ý anh thường như vậy.

Đôi mắt đẹp cùa Kỳ Hinh dần dần xuất hiện hơi nước, cô biết Lăng Thiếu Đường đang tức giận, cô cũng không còn sợ anh như lúc nãy nữa rồi.

Cô đau lòng nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên vuốt ve khuôn mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường, môi anh đào khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng làm tan chảy trái tim băng giá: "Đường, thật sự....em không phản bội anh - - "

Kỳ Hinh nghẹn ngào nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô làm giảm bớt sư tức giận trong lòng Lăng Thiếu Đường, anh sững sờ một chút, ở trong tiềm thức, anh vẫn luôn tin tưởng Kỳ Hinh.

"Đường, ngày hôm qua em... Ngày hôm qua em gặp phải ba tên háo sắc, bọn họ... Bọn họ động tay động chân với em, dấu hôn này là do một người trong số đó lưu lại... Em..." nước mắt cô chảy xuống, cô khóc không thành tiếng.

Thân mình Lăng Thiếu Đường chấn động mạnh một cái, lập tức, một ngọn lửa giận dữ nổi lên trong ngực anh:

"Bọn họ đã làm gì em?" Giọng nói sốt ruột mang theo hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm.

Kỳ Hinh lắc đầu: "May lúc đó Quý Dương kịp thời đến cứu em, bằng không em thật sự đã bị..." Cô không nói được nữa, cảnh tượng kia khiến cô nghĩ đến mà sợ.

Ngay sau đó, cô khóc to như giải tỏa hết sự kìm nén từ hôm qua tới giờ.

Lăng Thiếu Đường càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng biến thành xanh mét sắc , bàn tay to nắm chặt, anh hận không thể lập tức tìm đến ba kẻ bại loại kia, chém chúng thành trăm mảnh!

Kỳ Hinh hơi run, ngay sau đó cô đựơc anh ôm vào trong lòng, anh lau nước mắt cho cô: "Vậy tối hôm qua em ở lại bệnh viện à?"

Cô gật đầu.

"Bác sĩ nói sao?" Giọng nói trầm thấp tràn ngập sự lo lắng.

Kỳ Hinh liếc mắt một cái nhìn con ngươi sâu như biển của anh, tâm hoảng hốt, lập tức nhẹ giọng nói:

"Bác sĩ em bị choáng là do thiếu máu, tụt huyết áp, cũng không có gì đáng ngại!"

Cô giấu toàn bộ chân tướng, chỉ nói về một phương diện trong đó.

"Thật sao?"

Lăng Thiếu Đường hỏi lại, anh nhìn về phía Kỳ Hinh, giống như đang muốn nhìn thấu nội tâm của cô.

Kỳ Hinh run nhè nhẹ, cô gật đầu theo bản năng: "Thật sự!"

Lăng Thiếu Đường nhìn cô thật lâu, sau đó than nhẹ một tiếng:

"Hinh Nhi, vì sao em không biết nghe lời vậy? Vì sao không đợi anh về rồi chúng ta cùng đi bệnh viện?"

Lúc anh nghe Kỳ Hinh kể lại mọi chuyện, tim của anh đau như muốn nứt ra, anh hận bản thân mình đã không cho người đi theo bảo vệ cô.

Kỳ Hinh nức nở một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thoáng mệt mỏi của Lăng Thiếu Đường, lòng cô rất đau, nhất định là vì muốn sớm trở về đây nên anh mới thức khuya làm việc.

"Đường, em không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian công tác của anh, lại càng không muốn anh phải lo lắng cho thân thể của em!"

Trong lòng Lăng Thiếu Đường căng thẳng, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giống như muốn che chở một thứ quý báu, anh thì thào nói nhỏ ở bên tai cô: "Hinh Nhi, con bé ngốc này!"

Cô thiện lương như vậy, khiến anh muốn khảm cô vào trong lòng mình.

"Hinh Nhi... Thực xin lỗi... Vừa rồi anh hơi mất lý trí..."

Lăng Thiếu Đường hôn lên môi cô, anh nói lời xin lỗi, anh đau lòng vuốt ve cổ tay trắng nõn bị anh nắm tới đỏ của cô.

Kỳ Hinh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đường, em không trách anh, bởi vì em rất yêu anh, rất rất yêu anh..." Cô đem gò má của mình dính sát vào lồng ngực cường tráng của anh, thâm tình nói.

Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, sự tức giận trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng quen thuộc với Kỳ Hinh:

"Hinh Nhi, anh hi vọng từ giờ trở đi em hãy ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho thân thể của mình, khi kết thúc cạnh tranh đấu thầu, anh sẽ thay em chăm sóc nó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net