Chương 181

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục cưng khỏe mạnh



Thời gian qua thật nhanh, thoáng một cái, một tháng đã trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, bóng dáng Kỳ Hinh luôn xuất hiện ở vườn Thanh Vận và bệnh viện, kể từ sau ngày đó Lăng Thiếu Đường cũng không nhắc tới hoặc là hỏi qua về bệnh tình của Lăng Diêu Hồng, nhưng cũng không vì nguyên nhân này mà Kỳ Hinh sốt ruột, cô đang kiên nhẫn và chờ đợi, cô tin tưởng không lâu sau đó, nhất định anh sẽ chủ động đến bệnh viện để thăm Lăng Diêu Hồng.

Kỳ Hinh đã từng ở trước mặt Lăng Diêu Hồng nhắc đến chuyện Lăng Thiếu Đường chủ động hỏi thăm về bệnh tình của ông, Lăng Diêu Hồng tỏ ra vô cùng vui vẻ và cảm động, bởi vì ở trong lòng ông, đứa con lớn nhất này luôn coi mình là kẻ thù, mà ông cũng biết mình đã gây ra chuyện có lỗi với Thiếu Đường, bởi vậy, anh có biểu hiện như vậy, thực sự ông cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, không dám hy vọng xa vời nhiều hơn nữa.

Kỳ Hinh nhìn qua Lăng Diêu Hồng, rồi cô đi sang một phòng khác.

"Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?" Kỳ Hinh nằm trên giường để siêu âm, kiểm tra. Cô hồi hộp hỏi bác sĩ.

"Tiểu thư Kỳ, cô cứ thả lỏng, không việc gì phải lo lắng" Bác sĩ mỉm cười nhìn Kỳ Hinh đang run nhè nhẹ.

Kỳ Hinh khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, ép bản thân mình phải thoải mái chút.

Dụng cụ nhẹ nhàng lướt qua phần bụng bằng phẳng của Kỳ Hinh, bác sĩ nhẹ giọng nói:

"Tiểu thư Kỳ, hiện tại em bé phát triển rất tốt, cho nên cô phải thường xuyên duy trì trạng thái thư giãn thoải mái mới được!"

Trái tim Kỳ Hinh vừa buông sự căng thẳng xuống thì nó lại trào lên, đợi kiểm tra xong, cô bắt đầu sửa sang lại quần áo.

"Tiểu thư Kỳ, cô nhìn đi, đây chính là cục cưng của cô!" Bác sĩ chỉ vào hình ảnh nho nhỏ hiển thị trên màn hình nói.

Con ngươi đen nhánh, lập tức sáng lên giống như sao ban đêm. . . . . .

Trên khuôn mặt tĩnh lặng xinh đẹp nhỏ nhắn cũng ánh lên vẻ vui sướng và nụ cười tươi, cô sợ hãi vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào màn hình, hành động này giống như ngón tay mình đang nhẹ nhàng vỗ về cái bóng hình nho nhỏ kia.

Thực ra, hiện tại vì thời gian mang thai còn chưa dài, cục cưng còn chưa thành hình, nhưng ở trong mắt Kỳ Hinh nó chính là đứa bé đẹp nhất.

Đây là đứa bé của cô và Đường sao? Thật đáng yêu!

Cục cưng, con có thấy mẹ đang nhìn con không ?

Ý cười ngập tràn trong mắt Kỳ Hinh hạnh phúc .

"Tiểu thư Kỳ, bây giờ cô có phản ứng gì của việc mang thai không ?" Bác sĩ điềm đạm hỏi.

Kỳ Hinh lắc đầu, đôi mắt đẹp, trong veo như giọt nước nhìn bác sĩ chăm chú, theo bản năng, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng.

"Ha ha, xem ra tiểu thư Kỳ là người có phúc, có rất nhiều phụ nữ mang thai bị ốm nghén, cái gì cũng không muốn ăn, đối với em bé điều đó không hề có lợi!"

Bác sĩ nhìn Kỳ Hinh căng thẳng như vậy, giảng giải cho cô hiểu.

"Bác sĩ, tôi có ăn, chỉ cần cái gì có lợi cho cục cưng, tôi sẽ ăn!" Kỳ Hinh lập tức lo lắng nói.

Bác sĩ cười tới mức hai mắt giống như sợi chỉ, thật sự là một người mẹ đáng yêu!

"Đúng rồi, bác sĩ, tôi từng đến bệnh viện kiểm tra qua một lần, khi đó bác sĩ nói tôi có dấu hiệu của việc sinh non, hơn nữa lúc ấy tôi còn thường xuyên xuất hiện hiện tượng chóng mặt, tôi sợ ——"

Trong lòng Kỳ Hinh lo lắng nhìn về phía thầy thuốc dò hỏi.

Bác sĩ nhẹ nhàng cười:

"Tiểu thư Kỳ, cô không cần lo lắng, lúc nãy cô cũng thấy em bé khỏe mạnh như vậy, phụ nữ mang thai ở thời kì đầu nếu có dấu hiệu sinh non, chứng tỏ ngày thường ăn uống không đủ dinh dưỡng hoặc do mệt mỏi quá mức, cô chóng mặt cũng là điều bình thường, hiện tại, xem ra tiểu thư Kỳ đã không còn xuất hiện những dấu hiệu này, chỉ cần cô chú ý đến bệnh viện khám thai định kỳ, là được rồi!"

"Thật vậy sao? Cục cưng của tôi thật sự rất khỏe mạnh?" Kỳ Hinh vui sướng hỏi.

Bác sĩ lại cười gật đầu.

Cuối cùng bất an trong lòng Kỳ Hinh cũng được buông xuống, thực ra, nguyên nhân cơ thể của cô có thể hồi phục nhanh như vậy, tất cả đều nhờ công của Lăng Thiếu Đường, khi anh còn tưởng cô thiếu máu thì anh tiếp tục bổ sung cho cô các loại dinh dưỡng, sau khi đấu thầu công trình chấn động thế giới thành công và đoạt giải, anh thực hiện lệnh cấm nghiêm ngặt, không cho cô làm việc, cứ như vậy, ngoài nghỉ ngơi và ngủ cô chẳng làm gì cả, cơ thể cũng phục hồi nhanh hơn.

"Đúng rồi,bác sĩ, tôi muốn in ảnh của cục cưng!"

"Được, chờ!"

Lúc Kỳ Hinh đi ra cửa chính bệnh viện thì lái xe riêng của nhà họ Lăng đã yên lặng đứng đó chờ đợi từ lâu.

Ngồi vào chỗ của mình xong, trên mặt cô còn vương lại nụ cười nhàn nhạt.

"Tiểu thư Kỳ, về nhà sao?" Lái xe nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Hinh vừa định nói đúng vậy, lập tức nghĩ ra một ý, trên mặt hiện lên nụ cười tươi:

"Đưa tôi tới Lăng thị đi!"

"Vâng, tiểu thư Kỳ !"

Xe chạy nhanh như bay ở trên đường cái.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh luôn có nụ cười rạng rỡ, giống như những chùm pháo hoa sáng rực trên bầu trời đêm. Con ngươi đen lại càng khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Hiện tại cô cực kỳ muốn gặp Lăng Thiếu Đường, nhớ cái ôm thật chặt của anh, hơi thở trên người anh thật ấm áp, thật quen thuộc.

Cục cưng, mẹ đưa con đi gặp bố !

Nụ cười hạnh phúc vẫn mãi ở trên môi cô.

Đêm nay, cô muốn nói tin này cho Thiếu Đường.

Nói cho anh biết anh đã được làm bố!

Khi anh biết tin tức này thì bộ dáng của anh sẽ như thế nào nhỉ?

Vui mừng?

Kinh ngạc?

Hay là phấn khởi?

Thật là khó nghĩ !

Kỳ Hinh cười cười, dường như cô vừa nhớ tới điều gì, nụ cười ngưng lại một chút——

Anh có mất hứng. . . . . . . hay không.

Không! Sẽ không !

Lúc trước là do anh hiểu lầm mình, nếu khi đấy anh biết mình sắp được làm bố, vui mừng còn không kịp ấy chứ !

Kỳ Hinh tự trách mình có phần hay suy nghĩ lung tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net