chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÌM KIẾM MANH MỐI VÀ HÀNH ...

... Trở lại với hiện tại...

Tứ Đại mỗi người một chiếc phóng như bay ra khỏi công trường rồi lại đột nhiên thắng lại cái kít làm người đi đường hồn bay theo gió.

Bốn người Tứ Đại bước xuống xe, đi tụm lại một chỗ đứng chau mày.

- Giờ phải làm gì? - Mai nhăn mặt.

- Ken! - Nhi nhìn nó, ánh mắt cầu khẩn.

- Ừ! Tao hiểu mà. Giờ thì lái về biệt thự trong trung tâm thành phố của tao đi. Tao biết nên làm gì rồi. - Nó.

Tứ Đại bước lên xe thẳng tiến về biệt thự trong trung tâm thành phố của nó. ( Biệt thự này và biệt thự ở ngoại ô là hai cái nha mọi người.)

Đến nơi, bốn chiếc xe thắng gấp trước cổng. Nó bước xuống, nhìn vào màn hình cảm ứng trên cánh cửa. Màn hình duyệt võng mạc của nó, cánh cửa mở ra. Tứ Đại tiếp tục láy xe vào biệt thự.

Biệt thự Hoàng Gia, căn nhà ba nó mua vào dịp mở thêm 5 chi nhánh ở Việt Nam. Được thiết kế kiêng cố và an toàn, muốn qua cổng và cửa chính thì phải là người trong gia đình nó và quản gia của nó.

Tứ Đại cầm balo bước xuống xe đi thẳng đến cửa chính. Đến nơi, nó lấy đôi bao tay lúc nào cũng mang theo trong người, đeo một chiếc vào tay phải và nhấn mật mã.

" Kinh". Cánh cửa mở ra, nó tháo bao tay xuống rồi Tứ Đại đi thẳng lên lầu.

Tứ Đại đi đến một căn phòng đầy những thiết bị công nghệ cao, phục vụ cho gia đình nó khi cần. Tháo balo và lấy laptop ra, nó kết nối với một chui màu trắng.

- Đưa điện thoại cho tao Ry. - Nó chìa tay về phía Mai.

- Ừ! - Mai gật đầu rồi đưa điện thoại cho nó.

Nó kéo ra một chui nữa cùng tông màu rồi kết nối chúng với một thiết bị định vị. Đôi bàn tay thon dài lướt nhanh nhất có thế trên bàn phím.

- Trong vòng 15 phút nó sẽ cho ta biết kết quả vị trí máy chủ của Lâm. Trong thời gian này điện bảo quản gia đem súng đến cho mình đi. - Nó.

Nghe xong, Nhi lấy điện thoại ra làm theo những gì nó vừa nói.

- Họ có thể làm gì được chứ? - Mai sốt vó.

- Lại chuyện của thế giới ngầm chứ gì!? - Ngọc.

- Nhưng cách nói chuyện của Lâm lúc nảy quả thật có vấn đề. - Mai.

- Được rồi được rồi. Đừng lo nữa. Một tí nữa thôi là được rồi. - Nhi.

- À mà sao phải chuẩn bị súng hả Ken? - Ngọc.

- Tao nghĩ là có thanh trừng lẫn nhau đó. - Nó chống tay lên cằm.

- Không thể! - Ba đứa đồng thanh.

- Rất có thể. FK là người thống trị thế giới ngầm. Nếu như chúng ta gặp nguy hiểm bởi những người trên thương trường làm ăn thì FK bọn họ lại gặp nguy hiểm bởi những người có máu mặt, chém giết lẫn nhau. - Nó.

- Đúng. Ở Úc thì ở thế giới ngầm ai ai cũng phải nể chúng ta. Nhưng việc quan trọng bây giờ là chúng ta không biết rõ cho lắm về thế giới ngầm ở Việt Nam. Tao nghĩ là phải chuẩn bị tinh thần chu đáo một tí. - Ngọc.

Sau câu nói của Ngọc, Tứ Đại rơi vào trạng thái im lặng. Từng tiếng động của máy móc nghe rõ mồn một.

Một lúc sau, qua camera quan sát nó bật khi vừa bước vào phòng, bốn quản gia đang đi vào.

- Cộc! Cộc! Cộc! Chúng tôi vào được không? - Quản gia Khanh.

- Bác vào đi! - Nó.

Bốn quản gia bước vào. Trên tay bọn họ là bốn chiếc hộp đựng súng bắn tỉa mà lần trước các Daddy gửi về cho họ. Bốn quản gia đặt hộp súng trên một chiếc bàn kính của bộ ghế gần đó rồi đứng nép qua một bên. Tứ Đại bước đến, ngồi xuống ghế rồi mở hộp.

- Của mày là...- Nhi nhìn nó.

- Dragunov! - Nó lạnh lùng trả lời.

- Hình như lâu lắm rồi không dùng súng. - Mai đưa lên ngắm thử.

- Ừ! Nhưng còn thừa sức. - Ngọc.

- Không biết có chuyện gì thưa tiểu thư? - Quản gia Nghiêm hỏi giọng lo lắng.

- Bác đừng lo. Bọn cháu biết nên làm gì mà! - Nó nháy mắt.

- Để chúng tôi lắp đạn. - Quản gia Nghiêm.

Tứ Đại đứng dậy, nhường chỗ cho các quản gia ngồi xuống làm việc.

( Bật mí với các bạn một tí về võ thuật cũng như sở trường. Tứ Đại được học võ từ năm 8 tuổi, tức hai năm trước khi nó bị bệnh. Sau này vì việc đó nên nó nghỉ một thời gian rồi mới tiếp tục. Song song với học võ, Tứ Đại được huấn luyện nghiêm ngặt cách sử dụng súng, các loại vũ khí chuyên dụng. Do là những người thừa kế của các khối tài sản khổng lồ nên việc tự bảo vệ bản thân và văn võ song toàn là những việc Tứ Đại phải đáp ứng được. Tứ Đại cũng có trực thăng riêng và một kho vũ khí phục vụ cho bản thân. Là những người có tham gia vào kinh doanh và thế giới ngầm của nước Úc nên tiếng tăm ở Úc cũng không nhỏ. Tuyệt nhiên không xen vào chuyện ở Việt Nam. Và còn một bí mật nữa, nhưng khi nào nhân vật bí ẩn xuất hiện mới nói được. Kaka.)

" Bíp! Bíp! Bíp!". Tiếng thông báo tìm ra tín hiệu vang lên. Tứ Đại nhanh chóng bước lại chổ rada dò tìm. Một chấm đỏ liên tục nhấp nháy trên màn hình.

Nó ngồi xuống ghế, tay lướt nhanh trên bàn phím, chân mày chau lại vì căng thẳng, ba đứa kia cũng không khác. Sau một vài thao tác, bản đồ chi tiết hiện lên trên bản định vị. Kết quả cuối cùng cũng có: Máy chủ của Lâm đang ở một vị trí gần bến cảng.

Thở phào nhưng không nhẹ nhỏm, nó lấy điện thoại từ balo ra, rút chui kết nối với laptop rồi thay bằng kết nối với điện thoại. Sao chép bản đồ tín hiệu qua điện thoại của mình sau đó cũng làm tương tự với ba đứa.

Sau một hồi đấu tranh công nghệ, các thao tác dò tìm cũng xong, nó đứng dậy thở một hơi dài rồi Tứ Đại bước sang chỗ các quản gia. Họ đã lắp đạn cho súng xong xuôi. Tứ Đại cầm súng đưa lên ngắm thử rồi nhìn nhau gật đầu.

- Các bác về đi ạ, chuyện còn lại cứ để bọn cháu tự giải quyết. - Nhi quay sang các quản gia.

- Vâng! Có chuyện gì các tiểu thư cứ cho gọi chúng tôi. - Quản gia Tuấn trả lời rồi họ lui về.

Sau khi các quản gia đi, nó dẫn ba đứa lên lầu 3 thay quần áo. Phải nói là Hoàng đại tiểu thư có khác, một căn phòng rộng ơi là rộng mà chứa toàn quần áo và phụ kiện.

Nó dẫn ba đứa đi qua lần lượt các tủ quần áo rồi dừng lại trước một tủ màu trắng. Nó mở tủ ra, lấy bốn bộ quần áo bó sát gồm quần ngắn và áo hở bụng rồi đưa cho ba đứa thay.

Không biết nó mặc kiểu gì mà chưa được 2' phút là xong rồi, ba đứa cứ loai hoai mãi. Xong xuôi, ba đứa bước ra thì nó quăng cho mỗi đứa một khẩu súng lục và một miếng vải mỏng màu đen.

- Quấn vào đùi ấy. - Nó vừa nói vừa làm.

- Khỏi nói cũng biết. - Ba đứa đồng thanh quát nó làm nó lắc đầu cười trừ.

Thao tác quấn súng đã xong, nó lại quăng cho ba đứa ba cái áo khoác form dài màu đen quá gối.

Tứ Đại cột tóc đuôi ngựa, đồ ngắn bó sát cùng với áo khoác ngoài trông rất quyến rủ nhưng cũng rất nguy hiểm.

Họ xuống căn phòng lúc nãy, lấy súng bắn tỉa bỏ vào túi đựng súng chuyên dụng rồi quay sang lấy điện thoại.

Bước ra khỏi đại sảnh rồi dùng mật mã đóng cửa lại, nó dẫn ba đứa xuống hầm để xe.

Bên trong này còn hơn cả một showroom mua bán moto phân khối lớn và siêu xe nữa. Thử tưởng tượng xe, nhà bạn có một tầng hầm hơn 10 chiếc moto phân khối lớn và không ít siêu xe oto như thế này thì bạn có hạnh phúc không chứ

- Moto nha? - Nó.

- Ok! - Ba đứa đồng thanh.

Nói rồi, Tứ Đại bước lên bốn con xe phẩn khối lớn của BMW rồi vút ra khỏi cổng. Tội cho nó là phải thắng xe lại đóng cừa, báo hại ba đứa cũng phải ngừng lại chờ nó.

Xong xuôi hết tất cả, Tứ Đại lao vun vút và mục tiêu là bến cảng. Trên đường đi, xe nào thấy tụi nó củng phải tránh hết vì không muốn răng bay theo gió...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net